Tô Nhất không phải là người có thể nhẫn nhịn chịu ấm ức, thế nên ngay
ngày hôm sau, cô đã gọi cho Chung Quốc, điện thoại vừa kết nối đã đi
thẳng vào vấn đề: “Chung Quốc, anh nghe đây, em không cần biết giờ anh
có bận việc hay không, em có chuyện cần nói với anh ngay lập tức. Anh
xin nghỉ cũng được, trốn việc cũng được, tóm lại là bắt buộc phải nghe.”
Chung Quốc dường như bị giọng điệu gay gắt của cô làm giật mình, im lặng giây lát mới thở dài, nói: “Em lại làm sao vậy?”
“Em chẳng sao cả, chính anh mới có vấn đề. Gần đây anh liên tục lấy lí do
bận rộn để lạnh nhạt với em, gần như không gọi điện hay nhắn tin cho em
nữa, đến khi em gọi cho anh thì anh lại chẳng buồn bận tâm. Tại sao
chứ?”
Cô hung hăng hỏi, cậu lặng thinh một lát rồi vẫn là câu trả lời đó: “Anh thật sự rất bận.”
“Ngày nào anh cũng bận đến mức thời gian nghe điện thoại cũng không có sao? Hay đó căn bản chỉ là cái cớ?”
Chung Quốc chỉ im lặng. Sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại khiến Tô Nhất
thực sự đau lòng. “Anh rốt cuộc làm sao vậy? Khi vừa trở về từ Đô Giang
Yển, ngày nào anh cũng gọi điện nói rằng nhớ em, muốn ở bên em. Bây giờ
ngay cả nói chuyện với em anh cũng không muốn nói nữa sao? Anh... anh
nói thật đi, có phải anh đã có người khác?”
Chung Quốc vẫn không
đáp, tim cô đau nhói như bị dao đâm. Sự im lặng của cậu giống như đầm
lầy không đáy, từng chút một bóp nghẹt cô. Cô sắp ngạt thở rồi.
Ngay cả khi cô đã lường trước khả năng xấu nhất, cô vẫn không thể ngăn cản
được sự thật buộc phải phơi bày. Sau một hồi im lặng, Chung Quốc trầm
mặc nói một chữ: “Phải.”
Chữ đó giống như một viên đạn, lạnh lẽo vô tình ghim vào trái tim cô, giáng cho cô một đòn chí mạng.
Trước sự truy hỏi dồn dập của Tô Nhất, Chung Quốc cuối cùng đã thừa nhận. “Anh xin lỗi, anh... không thể... kiềm chế được mình.”
Tô Nhất tức đến phát điên. “Anh... trước đây anh luôn kiềm chế được, sao bây giờ lại không thể?”
Cậu khó nhọc cất lời: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, anh thật sự không có cách nào khác. Anh xin lỗi.”
Tô Nhất sực nhớ lại lời nói của Hứa Tố Kiệt, hóa ra người đàn ông mà cô
yêu thương và tin tưởng cũng chỉ là một kẻ tầm thường, bị dục vọng chi
phối.
“Chung Quốc, anh thật sự khiến em rất thất vọng. Người đó có phải Diệp Kha không?”
“Tô Nhất, người đó là ai không quan trọng. Là anh đã phản bội em, không
liên quan gì đến cô ấy, em muốn mắng chửi thì cứ mắng chửi anh đi.”
Thấy Chung Quốc bảo vệ “kẻ thứ ba” như vậy, Tô Nhất càng thêm tức giận, đau
lòng, nhưng đồng thời cũng thấy tò mò. “Thế hai người có quan hệ từ khi
nào?”
Chung Quốc do dự rất lâu, dường như không muốn trả lời câu
hỏi này, cô một mực hỏi cho ra lẽ, cuối cùng cậu cũng phải nói: “À...
tối hôm thi đấu tiễn biệt.”
Tô Nhất trợn tròn mắt, lập tức nhớ
tới chuyện tối hôm đó cậu không nghe máy. Dù hôm sau cậu đã giải thích
là say rượu không nghe thấy chuông nhưng xem ra, kì thực là cậu không
muốn nghe và cố tình tắt máy, bởi lúc đó cậu đang ở cùng một cô gái
khác...
Tô Nhất tức đến run người, giọng nói cũng bất giác run rẩy: “Chung Quốc... anh được lắm...”
Cậu chỉ khẽ nói một câu xin lỗi. Dùng hết sức lực trong người, Tô Nhất gào
vào điện thoại: “Xin lỗi mà có tác dụng thì cần công an để làm gì? Chung Quốc, anh lừa dối em như vậy sao? Vậy mà mấy ngày liền em cứ lo lắng
cho anh. Rốt cuộc lại bị anh lừa như vậy.” Dứt lời, cô ném mạnh điện
thoại ra xa. Chiếc điện thoại trước giờ cô vẫn nâng niu đập mạnh vào
tường rồi rơi xuống đất, vỡ tan.
Trái tim cô cũng tan nát như vậy, đau buốt khôn cùng.
Sau cuộc cãi vã đó, điện thoại của Tô Nhất bị hỏng mà cô cũng chẳng buồn
sửa, cô không gọi cho Chung Quốc nữa và cậu cũng không chủ động liên lạc với cô.
Tô Nhất đã nhận thức rõ ràng một điều, trong trái tim
Chung Quốc đã không còn chỗ cho cô nữa. Mấy ngày liền, cô ăn không ngon
ngủ không yên, ngày nào cũng giam mình trong kí túc. Cắn răng chịu đựng, chửi rủa rồi lại mắng mỏ, nhưng nhiều nhất vẫn là khóc.
Hứa Tố
Kiệt cũng chán nản nói: “Chị vẫn nghĩ rằng cho dù Chung Quốc có “ăn
vụng” thật thì cũng chỉ là nhất thời kích động, trong tim cậu ấy vẫn có
em, thế thì còn có thể nghĩ đến chuyện tha thứ cho cậu ấy. Nhưng giờ đến cả điện thoại cậu ấy cũng không gọi, lẽ nào hai người cứ như vậy mà kết thúc sao?Tô Nhất càng nghe càng khó chịu, bởi vì ngay đến người ngoài
cuộc như Hứa Tố Kiệt cũng nhận ra sự lạnh lùng và ý muốn chia tay trong
im lặng của Chung Quốc.
Bỗng nhiên Hứa Tố Kiệt lại hỏi: “Tô Nhất, em hãy nói thật với chị, em có thể bỏ được Chung Quốc không?”
Tô Nhất bướng bỉnh im lặng hồi lâu, sau cùng cũng phải thành thật lắc đầu.
Sao cô có thể bỏ được? Từ nhỏ hai người đã gắn bó với nhau, nếu trái tim cô là một khu vườn thì cậu chính là cây cổ thụ cành lá sum sê trong khu
vườn đó, nếu như phải nhổ cái cây ấy đi, trái tim cô sẽ xuất hiện một
khoảng trống vô cùng lớn.
“Nếu đã không bỏ được, vậy thì có những chuyện em hãy coi như chưa từng xảy ra đi.” Hứa Tố Kiệt lại từ tốn nói.
“Ý của chị là... muốn em coi như anh ấy chưa từng phản bội em?”
Hứa Tố Kiệt ra dáng đàn chị tận tình khuyên nhủ: “Tô Nhất, nếu như em không muốn mất Chung Quốc vào tay người khác, vậy thì nén những đau thương
vào đáy lòng là cách xử lí tốt nhất. Hãy vờ như chưa xảy ra chuyện gì,
tốt nghiệp xong vẫn đến Bắc Kinh tìm cậu ấy. Tin rằng với nền tảng tình
cảm bấy nhiêu năm của hai người, em nhất định có thể cướp lại cậu ấy từ
tay đứa con gái kia.”
Bế tắc tròn một tuần, cuối cùng Tô Nhất vẫn phải chủ động gọi điện cho Chung Quốc, tỏ vẻ như không có chuyện gì,
nói lần sau cô sẽ nhận bằng tốt nghiệp và lập tức đến Bắc Kinh, nhờ
Chung Quốc ra ga đón. Chung Quốc có vẻ khó xử, nói cậu lại bị điều đi
công trường ngoại tỉnh, e rằng không thể đón cô.
Điều cậu nói là
thật hay giả, Tô Nhất nghiêng về vế sau hơn. Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng duy trì giọng nói bình thản. “Nếu anh bận thì thôi, nói cho em
biết địa chỉ nhà anh đang thuê, em sẽ tự tìm. Anh gọi điện thoại nói với người đồng nghiệp thuê nhà cùng một tiếng, bảo anh ta cho em vào là
được.”
Cậu im lặng giây lát mới nói: “Tô Nhất, tại sao em vẫn muốn đến Bắc Kinh?”
“Sao, anh không hoan nghênh em đến Bắc Kinh à? Lúc trước anh đã từng đại diện cho Bắc Kinh chào đón em còn gì, em vẫn đang đợi năm 2008... anh đưa em đến sân vận động Tổ Chim xem lễ khai mạc thế vận hội đấy.”
Đầu
kia điện thoại, Chung Quốc rất lâu không lên tiếng, cuối cùng chỉ thở
dài, nói: “Anh xin lỗi, Tô Nhất, nhà anh thuê không tiện tiếp đón em.
Bởi vì... anh... với cô ấy cùng thuê.”
Bàn tay cầm điện thoại của cô run lên. “Anh nói cái gì? Anh với cô ta cùng thuê nhà, ý anh là hai người đang sống chung?”
“Phải.”
Tô Nhất cảm thấy mình như đang rơi xuống vực sâu vạn trượng, trước mắt,
trong đầu đều là một khoảng trắng. Chỉ có bàn tay cầm điện thoại lại như có sức mạnh lí trí của riêng nó, lập tức ném điện thoại đi. Chiếc điện
thoại bàn của kí túc chịu chung số phận với chiếc di động của cô. Sau
đó, cô òa khóc nức nở.
Trái tim đã thay đổi quả nhiên là một thứ
có cánh, trong nháy mắt đã bay đi, khiến cô ra sức đuổi theo cũng không
kịp. Điều khiến cô tức giận và đau buồn nhất là từ đầu chí cuối, Chung
Quốc không hề nói tên của người con gái ấy. Cậu muốn bênh vực, bảo vệ
cho cô ta đến vậy sao?
Suốt cả ngày, Tô Nhất hết khóc lóc lại
chửi rủa, cuối cùng cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Chung Quốc, em từng
nói nếu như anh yêu người khác, em sẽ giết anh. Anh hãy đợi đấy, em sẽ
không để yên như vậy đâu, em nhất định sẽ cho anh biết tay!”
Hứa
Tố Kiệt nghe vậy thì vô cùng sợ hãi. “Tô Nhất, lời nói lúc tức giận khó
kiềm chế, em đừng bao giờ vì nhất thời kích động mà làm chuyện dại dột
đấy!
Giết người là phạm pháp đấy.”
“Em đương nhiên sẽ không giết anh ta, nhưng nhất định phải cho anh ta biết tay.”
Hứa Tố Kiệt không cầm được nước mắt, nói: “Sao em và Chung Quốc lại ra nông nỗi này chứ? Trong bốn đứa bọn mình, Đường Thi Vận không may gặp nạn,
Chu Hồng sai một li đi một dặm, chị thì sắp phải kết hôn với một người
mình không yêu, những tưởng em sẽ là người hạnh phúc nhất chứ...”
Tô Nhất bật khóc nức nở, ngắt lời cô: “Chị Hứa, đừng nói nữa.”
Đêm đó, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt ngủ chung trên một chiếc giường, mỗi người có một nỗi khổ riêng, ôm nhau khóc gần một đêm.