Trước mặt Chu Hồng, Tô Nhất chỉ có thể ấp a ấp úng nói rằng Trình Thực
đang rất bận, không có cách nào đến thăm cô ấy được. Trong lòng cô cũng
biết những lời nói dối này thiếu sức thuyết phục tới mức nào, đó đơn
giản chỉ là một cái cớ.
Chu Hồng nghe xong chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt và thê lương, sau đó nhắm mắt lại, không nói gì.
Mãi đến khi hai người bạn học đến thay ca cho Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt, Chu
Hồng mới nói khẽ một câu: “Tô Nhất, nếu như ngày hôm đó cậu không nói
muốn đi chụp ảnh thì tốt biết mấy!”
Tô Nhất đột nhiên lặng người.
Phải rồi, nếu không vì cô muốn chụp ảnh thì Hứa Tố Kiệt sẽ không ngẫu nhiên
mượn máy ảnh của Trình Thực, và Chu Hồng cũng không lao đầu vào lưới
tình không lối thoát. Lúc đó, cô không sao ngờ được ý muốn của mình hại
mang đến cho cuộc đời Chu Hồng một biến cố to lớn như vậy.
Trên
đường trở về kí túc xá, Tô Nhất lặng thinh như một kẻ mất hồn. Hứa Tố
Kiệt thấy lo lắng bèn khua khua tay trước mắt cô, hỏi: “Em làm sao thế?
Cứ như bị bệnh đãng trí ấy, đừng có dọa chị!”
Tô Nhất yếu ớt nói: “Chị Hứa, chị nói xem có phải là em đã hại Chu Hồng không?”
Hứa Tố Kiệt bực tức mắng cho cô một trận, nói cô đúng là rảnh rỗi nên vơ
chuyện của người khác vào mình. Chuyện của Chu Hồng thì liên quan gì đến cô cơ chứ? Tìm ai chịu trách nhiệm thì cũng không đến lượt cô. Hứa Tố
Kiệt còn nói Trình Thực nói rất đúng, Chu Hồng rơi vào tình cảnh ngày
hôm nay hoàn toàn là do cô ấy.
“Nhưng bộ dạng cậu ấy bây giờ đúng là rất đáng thương. Chị nói xem sao Trình Thực lại lạnh lùng, vô tình
đến thế chứ? Chu Hồng thích cậu ấy như vậy, lúc khó khăn nhất muốn gặp
mặt cậu ấy một lần, đến một mong muốn nhỏ nhoi như vậy cậu ấy cũng không bằng lòng giúp. Có lúc em thấy con người cậu ấy rất tốt, có lúc lại
thấy rất đáng ghét.”
“Con người Trình Thực đúng là một tổng hợp
các mâu thuẫn. Nếu cậu ta bằng lòng đối xử tốt với ai, có thể tốt đến
mức không thể bắt bẻ vào đâu được. Nhưng nếu như cậu ta không muốn đối
xử tốt với ai đó thì ngay cả một chút tình cảm cũng đừng nhắc đến. Cậu
ta sống có phần ích kí, chỉ cần là việc cậu ta không muốn làm thì chẳng
thèm quan tâm đến tình người và đạo nghĩa, không gặp là không gặp. Đúng
là tàn nhẫn, nhưng là tàn nhẫn một cách dứt khoát, gọn gàng.”
Lời nói của Hứa Tố Kiệt có vẻ mang theo vài phần tán dương, Tô Nhất ngạc
nhiên hỏi: “Chị Hứa, chị đang chê hay là khen cậu ấy vậy?”
Hứa Tố Kiệt mỉm cười, đáp: “Coi như là nửa chê nửa khen đi.”
Ngày thứ hai, bố mẹ Chu Hồng đã đến Thành Đô, thông báo đuổi học của nhà
trường cũng được công bố trong ngày hôm đó. Chu Hồng không quay lại
trường nữa, đồ đạc của cô do bố đến thu dọn và mang đi.
Bố Chu
Hồng cũng trạc tuổi bố Tô Nhất nhưng dáng vẻ thì già nua hơn thấy rõ.
Khuôn mặt ông nhăn nheo và chảy xệ, tóc bạc trắng hơn nửa đầu. Ông thu
dọn đồ đạc của Chu Hồng với khăn mặt không chút biểu cảm, trầm mặc như
một cái giếng khô. Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt cũng không biết phải nói gì,
chỉ đứng một bên lặng lẽ nhìn ông ta.
Lúc chuẩn bị rời khỏi kí
túc xá, bố của Chu Hồng mới lặng lẽ thở dài. Tiếng thở dài như một viên
đá phá vỡ căn phòng yên tĩnh, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đều thấy lòng nặng
trĩu.
Nhìn hai chiếc giường trống không, nhớ lại hồi mới vào đại
học, bốn chị em thân thiết như ruột thịt, giờ người chết kẻ ra đi, chỉ
còn lại hai người là Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt. Dù trước giờ không phải
người đa sầu đa cảm nhưng hai mắt Tô Nhất cũng bất giác ướt nhòe.
Khi Tô Nhất kể chuyện của Chu Hồng cho Chung Quốc nghe, cậu vô cùng kinh ngạc. “Cô ấy đúng là quá đen đủi.”
Tô Nhất còn giận dữ kể chuyện Trình Thực từ chối gặp Chu Hồng. Chung Quốc
trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Đúng là không hợp lẽ thường, nhưng mà cậu ấy có quyền không gặp.”
“Anh đang nói đỡ cho cậu ta ư?”
“Anh không nói đỡ cho cậu ấy, chỉ nói sự thật thôi. Tô Nhất, Chu Hồng muốn
gặp Trình Thực không có nghĩa là Trình Thực nhất định phải gặp cô ấy. Em không thể ép cậu ấy được.”“Em biết là em không có tư cách ép buộc cậu
ta, em chỉ cảm thấy cậu ta quá lạnh lùng vô cảm. Chu Hồng thích cậu ta
như vậy, cho dù cậu ta không thích cô ấy chút nào thì vẫn có thể miễn
cưỡng đi an ủi cô ấy vài câu chứ.”
“Tô Nhất, không nên ép buộc
người khác làm việc họ không thích. Có thể với em đó là một chuyện rất
đơn giản, dễ dàng, nhưng đối với Trình Thực thì không hẳn là thế. Cậu ấy kiên quyết không chịu đi, anh nghe chắc hẳn là có lí do riêng.”
“Hừm, con trai các người chỉ giỏi bênh nhau.”
Chung Quốc cười, nói: “Được được, Trình Thực nên đi gặp Chu Hồng, cậu ấy
không đi gặp thực sự là rất đáng ghét, không trọng tình nghĩa! Phải treo cậu ta lên đánh thật đau. Như vậy đã được chưa?”
Tô Nhất phì cười. “Thế còn nghe được.”
Nói xong chuyện người khác, Chung Quốc bắt đầu hỏi đến bệnh sỏi thận của cô: “Báo cáo xem hôm nay uống mấy cốc nước rồi?”
“Quá đạt tiêu chuẩn luôn, uống đủ mười cốc rồi.”
“Nhảy dây thì sao?”
“Cũng... nhảy rồi.” Cô trả lời có chút rụt rè. Chung Quốc lập tức “hừ” một
tiếng, nói: “Nhảy dăm bảy cái thì không tính đâu đấy, mỗi ngày ít nhất
phải nhảy nửa tiếng.”
Bị bắt thóp, Tô Nhất mới xấu hổ nói: “Biết rồi.”
“Phải uống thuốc đúng giờ, uống nước nhiều kiên trì vận động, ba nguyên tắc cơ bản đó phải quán triệt thực hiện đấy!”
Tô Nhất ngoan ngoãn gật đầu. “Yes, Sir.”
Chiều thứ Sáu, mẹ của Tô Nhất bất ngờ đến trường tìm cô.
Lúc bà Tô túi to túi nhỏ xuất hiện trước cửa phòng kí túc xá, Tô Nhất đang
ngồi trên giường đan chăn len, Hứa Tố Kiệt ra mở cửa. Cửa vừa mở, Tô
Nhất đã nghe thấy Hứa Tố Kiệt mừng rỡ gọi: “Cô mới đến ạ. Tô Nhất, mẹ em đến này.”
Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhảy xuống giường. “Mẹ sao mẹ lại đến thế ạ?”
“Bảo cô về mà cô không chịu, tôi chỉ còn cách tự vác cái thân già này đến
đây thôi. Ai bảo cái mệnh làm mẹ trời sinh thấp thỏm lo âu, không đến
thăm cô thì tôi làm sao yên tâm được cơ chứ?”
Nghe lời mẹ nói, Tô Nhất không khỏi áy náy, nhìn lại mới thấy mẹ mang cho cô rất nhiều món
khoái khẩu, thậm chí còn có một cặp lồng giữ nhiệt lớn đựng món gà hầm
tiêu nóng hổi. Đây là một trong những món tủ của mẹ cô, cũng là món cô
thích ăn nhất. Cô reo lên sung sướng, vừa ăn thịt gà vừa nịnh: “Mẹ vạn
tuế.”
Hứa Tố Kiệt chín chắn hơn Tô Nhất, liền hỏi thăm bà Tô đi
từ Nam Sung đến lại mang nhiều đồ như vậy, trên đường chắc là gặp không
ít phiền phức. Bà Tô nói vẫn còn may, đúng lúc cơ quan bà có xe lên
tỉnh, hơn nữa địa chỉ lại cách trường Tô Nhất không xa nên bà đi nhờ.
Đến cổng trường, đang dáo dác tìm người hỏi đường thì gặp ngay Trình
Thực, cậu đỡ lấy đống đồ trên tay bà rồi đưa bà đến tòa nhà kí túc xá.
Tô Nhất đang ăn suýt nữa thì bị nghẹn. Từ sau hôm Trình Thực lạnh lùng rời khỏi bệnh viện, cô không hề gặp cậu, chỉ có một lần trông thấy cậu lái
xe trong khuôn viên trường. Rõ ràng là Trình Thực không muốn chào cô, mà cô cũng không thèm để ý đến cậu. Dù không để ý đến cô nhưng lúc nhìn
thấy mẹ cô xách túi to túi nhỏ ở cổng trường, Trình Thực vẫn chu đáo
xách đồ hộ rồi đưa bà đến kí túc xá. Xem ra, cậu không phải là người
hoàn toàn không có lương tâm.