Đúng là Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đã từng qua đêm ở nhà Trình Thực, nhưng
lần đó cô không cảm thấy mất tự nhiên như lần này, khi cùng mẹ và cậu ở
dưới một mái nhà.
Một là cô đã cãi nhau với cậu vì việc của Chu
Hồng, sau đó hai bên gần như không thèm nhìn mặt nhau, bây giờ lại đột
nhiên tới ở nhà của cậu, cô chưa thể thích ứng kịp; hai là mẹ cô chẳng
chút ngại ngần, cứ coi Trình Thực như người nhà, khiến cô có chút khó
chịu, mặc dù chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại khó chịu.
Hơn nữa ở cùng nhà với một nam sinh thực sự không tiện lắm. Tô Nhất có thói quen ăn tối xong mới đi tắm, sau đó đọc sách hoặc xem ti vi rồi đi ngủ. Cô sao có thể mặc bộ đồ ngủ mỏng manh đi qua đi lại trước mặt Trình
Thực được? May mà Trình Thực đã ôm laptop vào phòng chơi điện tử, để lại ti vi trong phòng khách cho cô và mẹ xem.
Tắm xong, cô nhanh
chóng chui vào phòng ngủ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chung Quốc:
“Kiểm tra, kiểm tra, thành thật khai báo, đang làm gì đấy?”
Cậu nhắn lại rất nhanh: “Báo cáo thủ trưởng, đang vì cách mạng làm việc đến đầu rơi máu chảy.”
Cô phì cười. “Lại còn đầu rơi máu chảy, anh định làm liệt sĩ đấy à?”
“Thật ra anh muốn làm Thánh đấu sĩ hơn, tiểu vũ trụ hãy bùng nổ đi, nếu không đêm nay anh sẽ không hoàn thành được bản thiết kế này mất.”
“Không hoàn thành được thì ngày mai làm tiếp, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, sức khỏe mới chính là vốn liếng cách mạng của anh đấy!”
“Yên tâm đi, sức khỏe của anh tốt lắm, lên núi đánh được cả hổ xuống biển bắt được
cả rồng, đâu có như em, hơi tí là phải đến bệnh viện. Bệnh không tái
phát nữa chứ?”
“Hai ngày nay uống thuốc thì không bị đau nữa rồi.”
“Vậy thì tốt, uống thuốc uống nước chăm vận động, cố gắng thực hiện đêm ngày nói tạm biệt với bệnh sỏi thận. Phải rồi, em đang làm gì vậy?” Có thể
Chung Quốc chỉ tiện miệng hỏi nhưng lại khiến Tô Nhất nhất thời lúng
túng. Có nên nói cho cậu biết cô và mẹ đang ở nhà Trình Thực không? Nói
rồi liệu cậu có khó chịu không? Nhưng nếu không nói, sau này nhỡ cậu
biết được, chỉ e lại càng không vui.
Nghĩ vậy, Tô Nhất cảm thấy
mọi chuyện nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn, tránh những hiểu lầm không
đáng có. Cô liền nhắn một tin thật dài cho cậu: “Chiều nay mẹ đến thăm
em, phải ở lại Thành Đô một đêm, ngày mai mới về được. Vốn định để mẹ
ngủ ở kí túc xá nhưng Trình Thực nói có thể cho mẹ ở nhờ nhà của cậu ấy, cho nên bây giờ em và mẹ đang ở nhà của Trình Thực.”
Chung Quốc
lập tức gọi đến, nói: “Hai hôm trước em còn nói với anh Trình Thực đáng
ghét như thế nào, sao hôm nay lại ở nhờ nhà của cậu ta rồi?”
Tô
Nhất thở dài. “Em cũng không muốn vậy, vẫn đang khó chịu vì phải đi ngủ
lang đây.” Sau đó, cô kể đầu đuôi ngọn ngành cho Chung Quốc nghe, nhấn
mạnh việc gọi Trình Thực đi ăn và đồng ý ở nhờ nhà cậu là ý của mẹ cô
chứ không phải ý của cô. “Vì chuyện của Chu Hồng, mấy ngày nay em không
thèm để ý tới cậu ấy, cậu ấy vốn dĩ cũng phớt lờ em, nhưng mà thấy mẹ em đến, cậu ấy vẫn nhiệt tình giúp đỡ. Vì vậy mẹ em nghĩ cậu ấy vẫn là bạn tốt của em, làm phiền một chút cũng không sao, em cũng không tiện nói
thật. May mà chỉ ở có một đêm, anh không có ý kiến gì chứ?”
Chung Quốc ấp úng, khổ sở nói: “Anh có ý kiến. Anh phản đối bạn gái và mẹ vợ
tương lai của anh ở nhà người con trai khác, người nào không biết lại
cho rằng hai người và cậu ấy...”
Chung Quốc còn chưa nói hết, cô
đột nhiên nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng con gái nhẹ nhàng vọng lại: “Chung Quốc, đồ ăn sắp nguội hết rồi, cậu mau đến ăn đi này!”
Rõ ràng là tiếng của Diệp Kha, Tô Nhất lập tức ngồi dậy, hỏi: “Chung Quốc, anh đang ở đâu đấy?”
“Anh đang tăng ca ở công ty. Diệp Kha cũng vậy, cô ấy vừa mới gọi đồ ăn, kêu anh qua ăn, em đừng hiểu nhầm.”
“Em cũng có ý kiến, phản đối, phản đối anh ngày nào cũng ở bên cạnh Diệp
Kha. Người ta không biết lại tưởng anh với cô ấy là một đôi.” Nói một
hồi, Tô Nhất chợt nghĩ ra một điều. “Chung Quốc, sau này anh có thể phớt lờ cô ấy không? Bất luận cô ấy tốt với anh thế nào, quan tâm anh thế
nào, anh cũng làm ngơ. Cô ấy gọi cơm cho, anh không ăn, rót nước cho,
anh cũng không uống, cô ấy nói chuyện với anh, anh không đáp lời có được không?”
“Có cần thiết phải không? Suy cho cùng vẫn là bạn học,
cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu gặp, việc gì phải đoạn tuyệt quan hệ như vậy?”
“Vậy mà Trình Thực có thể đấy. Nếu là người cậu ấy không
thích thì dù có tốt với cậu ấy thế nào, cậu ấy cũng không để ý. Sao anh
lại không thể chứ?”
“Trời đất!” Chung Quốc thở dài một hơi, nói:
“Tô Nhất, mấy hôm trước, ai mắng Trình Thực không trọng tình nghĩa, bây
giờ lại đi lấy tính khí đó làm tiêu chuẩn để yêu cầu anh? Em cũng thật
nhiều lập trường quá đấy.”
Tô Nhất im lặng, chợt nhận ra mình
cũng không phải là một người nghĩa khí và rộng lượng gì cho cam. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tô Nhất và Chung Quốc đều có chút không thoải mái
trong lòng. Tô Nhất và mẹ cô vẫn ở lại nhà Trình Thực một đêm, còn Chung Quốc vẫn cùng ăn cơm và tiếp tục tăng ca với Diệp Kha. Chút khúc mắc
trong lòng họ giống như vết xước măng rô trên ngón tay, tuy không nghiêm trọng nhưng thỉnh thoảng lại đau nhoi nhói.
Một lát sau, bà Tô bước
vào phòng, nằm trên giường nói chuyện với Tô Nhất, nội dung cuộc trò
chuyện đều là về Trình Thực. Chẳng khó nhận ra bà rất thích cậu, khen
cậu hết lời, nào là cẩn thận, lễ phép, chu đáo với mọi người...
Nếu các nữ sinh đã từng thất bại trong việc chinh phục Trình Thực nghe
thấy, chắc hẳn họ sẽ không nhận ra người mà bà đang khen lại chính là
cậu.
Tô Nhất dở khóc dở cười, nói: “Mẹ, Trình Thực là một người
hai mặt. Mẹ mới chỉ nhìn thấy một mặt của cậu ấy thôi, đừng đánh giá một cách phiến diện như vậy.”
Bà Tô không tin bởi vì Trình Thực mà
bà biết cái gì cũng tốt, thậm chí còn nói nếu bà có một cô con gái nữa,
nhất định sẽ tìm một người giống như Trình Thực làm con rể.
Lúc
nói những lời này, trong lòng bà Tô ít nhiều có tính toán riêng. Tất cả
các bà mẹ đều hi vọng con gái có thể lấy được người chồng tốt, tiêu
chuẩn cụ thể của “tốt” mặc dù tùy vào từng người nhưng về cơ bản có một
vài điểm chung: Nhân phẩm tốt, điều kiện kinh tế không quá tệ, còn phải
biết trước biết sau, biết thương yêu người khác... Những điều này Chung
Quốc đương nhiên đều có, nhưng nếu đem ra so sánh thì điểm số tổng hợp
của Trình Thực vẫn cao hơn. Gia cảnh nói trời đã cộng cho cậu không ít
điểm, chính vì thế, bà Tô có chút thiên về phía Trình Thực.
Chỉ
có điều, bà biết dù có thích Trình Thực hơn thế nữa thì cũng chẳng ích
gì. Thứ nhất, con gái bà và Chung Quốc dính như keo; thứ hai, sự lễ
phép, chu đáo của Trình Thực đều nằm trong phạm vi bạn bè với Tô Nhất.
Nhưng bà vẫn rất thích cậu ngoại trừ những ấn tượng tốt đẹp từ trước đến giờ ra, còn có một nguyên nhân không thể thực tế hơn: Gia cảnh Trình
Thực rất tốt. Có câu: “Thêm một người bạn thêm một con đường”, có một
người bạn như Trình Thực, chắc chắn sẽ là một con đường lớn bằng phẳng
cho Tô Nhất. Cho nên bà Tô vui vẻ nhận lời đến ở nhà Trình Thực, để tình bạn giữa họ càng thêm thân thiết. Trước những lời khen ngợi của mẹ, Tô
Nhất không nhịn được muốn vạch trần bộ mặt thật của Trình Thực.
“Mẹ, Trình Thực không tốt như mẹ nghĩ đâu. Mẹ chưa thấy những lúc cậu ta nổi tính xấu lên thôi, con đã từng đánh nhau với cậu ta. Lần ấy...”
Cô còn chưa nói hết lời, bà Tô đã tỏ ý phản đối: “Từ bé đến lớn, con đánh
nhau với con trai còn ít hay sao? Chắc chắn là còn gây sự trước đúng
không?”
Tô Nhất hít một hơi thật dài, nói: “Mẹ, mẹ bênh người
ngoài quá rồi đây ạ. Thôi bỏ đi, con không nói với mẹ nữa, mẹ cứ tiếp
tục khen cậu ấy đi, nhưng con không tiếp tục làm thính giả nữa đâu. Con
đi ngủ đây.”
Sự ca ngợi Trình Thực của bà Tô, đến trưa ngày hôm
sau đã lên đến đỉnh điểm. Chuyện là sau khi bà nấu cơm xong, Trình Thực
cũng vào bếp làm hai món ăn đặc sản Ôn Châu, nguyên liệu đều do cậu mang từ nhà đến. Một đĩa cá hoa vàng hấp rượu, một bát canh cá viên, ngoài
ra còn có một đĩa ốc muối.
Trình Thực nói cá ướp rượu, ốc bún
muối và cá viên đều do mẹ cậu tự tay làm, trong đó, ốc muối là món mà
cậu thích ăn nhạt, nên đã mang đến cả một hũ.
Đĩa ốc muối quả
thực rất ngon, vừa tươi lại vừa giòn, ăn rất vào cơm. Tô Nhất ăn rất
ngon miệng, Trình Thực nói ốc tươi càng ngon hơn nhưng đi xa nhà, mang
theo ốc muối sẽ tiện hơn. Bà Tô vừa xem Trình Thực nấu ăn vừa ra sức
khen ngợi cậu. Sau đó bà lại bắt đầu kể lể chuyện con gái không biết nấu nướng thế này thế kia.
Tô Nhất đương nhiên là không phục, nói:
“Trình Thực cũng không thể coi là biết nấu ăn, đây đều là những thành
phẩm hoặc bán thành phẩm mà mẹ cậu ấy làm sẵn, chỉ cần mang ra hấp hoặc
nấu lại là ăn được rồi.”
“Con thôi đi, đĩa rau này cũng là Trình
Thực xào đấy. Con xem ngon xanh mơn mởn thế này cơ mà. Để con xào liệu
có ra được màu sắc đẹp thế này không?”
Cô đưa mắt lườm Trình Thực, hỏi: “Sao cậu lại còn biết xào cả rau hả?”
Cậu thản nhiên trả lời: “Có những lúc ăn cơm một mình ở nhà, cũng phải xào món rau gì đó chứ.”
Cô đưa ngón cái lên, nói: “I phục YOU rồi.” Dừng lại một lúc, cô lại tiếp: “Trình Thực, nếu mình kể với người khác là cậu biết nấu ăn, cậu đoán
xem có bao nhiêu người sẽ tin?”
Trình Thực ra vẻ nghĩ ngợi nghiêm túc một lát rồi nói: “Có lẽ sẽ không có ai tin.”
“Trả lời chính xác, cộng thêm mười điểm.”
Ăn cơm xong, bà Tô sai Tô Nhất đi rửa bát. Trình Thực muốn giúp nhưng bà
không đồng ý, nói: “Không cần giúp nó, chúng ta đã nấu cơm cho nó ăn, ăn xong nó phải rửa bát là đúng rồi.”
Lúc Tô Nhất rửa bát, bà Tô
lại vào bếp giám sát. “Phải rửa cho sạch đấy, ở nhà người khác không
giống như ở nhà mình mà con làm qua loa cho xong đâu.”
“Con biết
rồi.” Tô Nhất ngoan ngoãn rửa bát, bà Tô giúp cô lau bệ bếp và dọn dẹp
dao thớt. Chợt cô nghe thấy rầm, một tiếng, ngay sau đó là tiếng kêu của mẹ cô. Đến khi quay đầu lại, cô thấy một con dao rơi trên sàn, còn mẹ
cô thì đang tháo chiếc dép bên chân trái ra, những vệt máu nhanh chóng
lan rộng rồi ồ ạt chảy thành dòng.
“Mẹ.” Tô Nhất sợ đến mức đánh rơi cả chiếc bát trong tay, cùng lúc đó, Trình Thực cũng lo lắng lao vào bếp, hỏi: “Sao vậy?”