Đèn lớn đèn nhỏ đều đã tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối, Tô Nhất và Chung Quốc chen chúc trên một chiếc giường đơn. Chung Quốc tới tấp đặt
những nụ hôn nóng bỏng lên mặt cô.
Cô đỏ mặt, đồng ý trong im
lặng. Giống như bị điện giật, toàn thân cô bỗng trở nên tê dại, từ chân
tóc đến tận gót chân. Một lúc sau, cậu đặt tay cô lên ngực mình. Cơ thể
hai người như đang bị thiêu đốt trên lò lửa.
Chung Quốc đột nhiên ngồi thẳng dậy, nói: “Không được, anh thật sự không chịu được nữa. Tô
Nhất, anh không muốn học tập Liễu Hạ Huệ, anh muốn đi mua bao cao su,
hôm nay nhất định phải mua bằng được.”
Trong sự nóng bỏng khó
kiềm chế có chút ngang tàng của tuổi trẻ, Tô Nhất giấu bộ mặt đỏ lửng
của mình dưới chăn, cười trêu: “Anh không sợ mẹ em à?”
“Sợ. Nhưng giờ roi của mẹ em có dài mấy cũng không vươn tới đây được. Tô Nhất, tối nay chúng mình gạo nấu thành cơm được không?”
Mặt cô càng nóng như sắp bốc cháy, và Chung Quốc cũng không đợi cô trả lời
đã vội vã khoác áo lên người. Cô vội vàng kéo cậu lại, lí nhí nói:
“Không cần đi đâu... Hứa Tố Kiệt nói... thời kì an toàn... không dùng
cũng được.”
Chung Quốc vui sướng lao tới ôm chặt cô, điên cuồng hôn lên môi cô.
Đêm đầu tiên là chương đẹp nhất của cuộc đời.
Ngày đầu tiên đến Đô Giang Yển, Tô Nhất và Chung Quốc đã cùng nhau viết nên một chương đẹp nhất của đời người.
Họ đều không có trải nghiệm thực tế trong chuyện đó. Bằng bản năng nguyên
thủy và những kiến thức từ sách vở... họ đã cùng nhau nếm trái cấm. Vô
cùng lóng ngóng, hết sức căng thẳng và kích động...
Chung Quốc ôm chặt Tô Nhất trong lòng, thở hắt ra một cách mãn nguyện, buột miệng nói: “Quýt thật sự rất ngon!”
Tô Nhất lơ ngơ hỏi: “Quýt gì? Quýt ở đâu ra?”
“Em chính là một trái quýt đấy!” Cậu cười khúc khích, đem “thuyết quả quýt” của bố kể cho cô nghe.“Anh muốn ăn quýt rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng được thỏa nguyện.”
Cô đỏ mặt nhéo cậu một cái. Cậu cúi đầu hôn lên môi cô một cái thật kêu.
Đầu mùa hè năm hai mươi hai tuổi, Chung Quốc và Tô Nhất đã cùng nhau trải
nghiệm sự lột xác kì diệu nhất trong cuộc đời một con người.
Hai
ngày tiếp theo, du sơn ngoạn thủy đã không còn là trọng điểm của chuyến
du lịch nữa. Vốn định hôm sau sẽ tới núi Thanh Thành chơi, vậy mà Chung
Quốc cứ bám chặt lấy Tô Nhất, bắt cô ở nhà.
Cô không nhịn được cười, mắng yêu: “Anh đúng là đồ tham ăn.”
“Tô Nhất, tại em nên anh mới tham ăn như vậy đấy.”
Mấy ngày ở Đô Giang Yển là lễ hội tình yêu của Chung Quốc và Tô Nhất. Hai
người giống như một cặp vợ chồng son, cả ngày ăn quýt không rồi. Nhưng
những ngày tháng vui vẻ nháy mắt đã trôi qua. Sáng sớm ngày mùng Sáu, họ rời khỏi Đô Giang Yển về Thành Đô, vì Chung Quốc phải bắt chuyến tàu
sáng để về Bắc Kinh.
Khi xe khách chầm chậm rời khỏi Đô Giang
Yển, trong lòng Tô Nhất dâng trào cảm giác lưu luyến khôn nguôi. Chung
Quốc ôm eo cô, cười, khẽ nói: “Tô Nhất, Đô Giang Yển cũng coi như thánh
địa tình yêu của chúng mình. Sau này mỗi năm chúng ta lại đến đây một
lần có được không?”
Cô mỉm cười, gật đầu. Ở thành phố nhỏ tuyệt
đẹp này, cô đã trải qua những ngày vô cùng hạnh phúc. Cô tình nguyện năm nào cũng cùng Chung Quốc về lại nơi đây, họ có thể tìm lại giấc mơ cũ,
còn có thể tạo nên những giấc mơ mới nữa.
Sau khi về tới Thành
Đô, Tô Nhất lập tức đưa Chung Quốc đi lấy đồng hồ Tình Nhân. Hai chiếc
đồng hồ một to một nhỏ, kiểu dáng giống hệt nhau xem ra còn đẹp hơn cả
hình trong album. Tô Nhất thích mê, lập tức đeo cho Chung Quốc, hỏi:
“Anh có thích không?”
“Thích lắm, cho một cái Rolex cũng không đổi.”
Cậu vừa cười vừa đeo nốt chiếc còn lại cho cô, sau đó hôn lên mu bàn tay
cô. Họ cùng cười, nhìn nhau bằng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.