Trời tối, Tô Nhất tận dụng màn đêm lò dò về kí túc. Chu Hồng đang nằm trên
giường đọc sách, Hứa Tố Kiệt không ở trong phòng. Dạo này Hứa Tố Kiệt
dính lấy anh Chu như sam, một phút cũng không rời. Thời kì dịch SARS
hoành hành, cuộc sống vốn yên ổn, thái bình giờ như sắp lâm vào cảnh
loạn thế. Cái chết như thanh gươm treo lơ lửng trên đầu, không ai biết
khi nào nó sẽ rơi xuống. Mọi người chợt hiểu thì ra sinh mệnh yếu ớt đến mức có thể biến mất bất cứ lúc nào, do đó, nhân khi còn có thể nắm bắt, người ta muốn cố gắng yêu thương, gắn bó với những người thân yêu nhất
của mình. Đặc biệt là những người đang yêu, những cặp tình nhân trẻ.
Chu Hồng ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng của Tô Nhất, liền hỏi: “Cậu làm sao vậy? Quần bị rách một miếng to thế này.”
Tô Nhất chỉ kể lại với cô vụ vượt rào, không nhắc đến chuyện Trình Thực.
Sau đó, cô thay một chiếc quần dài khác, cầm di động của Trình Thực chạy xuống lầu gọi điện cho Chung Quốc.
Chung Quốc luôn nhìn số gọi đến trước khi nghe máy. Lần này thấy Tô Nhất gọi
bằng một số lạ, cậu liền hỏi: “Tô Nhất, em mượn di động của ai vậy? Mượn di động của người khác gọi điện thoại đường dài có vẻ không ổn lắm.”
“Không sao, đây là di động của gã “con nhà giàu mới nổi” kia.” Tô Nhất kể lại
câu chuyện chiếc di động cho Chung Quốc nghe. “Em mượn về dùng tạm, bao
giờ nạp được tiền điện thoại, em sẽ trả hắn.”
Chung Quốc nghe
xong lập tức nói: “Tô Nhất, giờ em mang trả di động ngay. Anh đoán cậu
ta đã biết em cầm nó. Nếu để cậu ta hành động trước thì em sẽ rơi vào
hoàn cảnh hết sức bị động đấy.”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả. Mau đi trả lại di động cho cậu ta, sau đó xin lỗi.”
Tô Nhất kêu lên: “Cái gì? Còn phải xin lỗi nữa ư? Hắn chưa bao giờ xin lỗi em cả.”
“Tô Nhất, hãy nghe lời anh. Em còn nhớ chuyện anh chàng Đặng Minh lần trước em kể cho anh không? Khi đó, anh ta chỉ muốn cho Trình Thực một trận,
giúp cô gái anh ta thích hả lòng hả dạ, nhưng hành động lỗ mãng của anh
ta lại vi phạm pháp luật. Đôi lúc, những chuyện em tưởng là nhỏ nhặt lại có thể trở thành chuyện lớn. Hơn nữa, trong chuyện này em đã sai. Nghe
anh, lập tức mang di động đi trả và xin lỗi cậu ta đi.”
Nhắc đến
Đặng Minh, Tô Nhất không còn gì để nói, đành nghe lời Chung Quốc, lập
tức mang di động trả cho Trình Thực. Chung Quốc còn dặn dò cô lần sau
không được tự ý trèo tường ra ngoài nữa, di động hết tiền rồi thì thôi,
cậu chủ động gọi cho cô cũng được.
“Sau này, tối nào anh cũng sẽ
gọi vào số ở kí túc cho em, báo cáo với em tình hình thường nhật. Anh đã nhờ Từ Văn Lượng nạp giùm hai trăm tệ, không bị hết tiền đâu. Em tuyệt
đối đừng có ra khỏi trường đấy nhé. Em mà đi... anh cũng đi luôn.”
Là khu vực dịch SARS hoành hành mạnh nhất, các con đường ở Bắc Kinh nguy
hiểm hơn ở Thành Đô rất nhiều. Tô Nhất chỉ còn nước đầu hàng, nói: “Em
không đi nữa, không đi đâu nữa.”
“Được, giờ nghe lời anh, lập tức mang di động trả cho Trình Thực.”
Trường khá rộng, kí túc chia ra làm mấy khu. Từ kí túc xá nữ của Tô Nhất đi bộ đến kí túc xá nam của Trình Thực cũng phải mất đến bảy, tám phút. Từ
lúc cô kết thúc cuộc chuyện trò với Chung Quốc, chiếc di động liên tục
đổ chuông, màn hình hiển thị chỉ có một chữ đơn giản mà ấm áp: Family.
Là người nhà của cậu ta gọi đến. Không ai nhấc máy, chắc bố mẹ cậu ta đang rất lo. Tô Nhất thở dài, cho dù Chung Quốc không bắt cô trả lại di
động, cô cũng sẽ vì sợ gia đình cậu ta lo lắng mà đem trả.
Mỗi
một tòa lầu kí túc xá đều được nhà trường quản lí rất chặt, tất cả những người ở trong kí túc ra vào đều phải xuất trình giấy tờ, không phải
người ở trong đó thì không được vào. Tô Nhất nhờ một nam sinh chuyển lời gọi Trình Thực xuống.
Khi Trình Thực bước ra từ tòa nhà, vẻ mặt cậu ta có phần khác lạ. Sâu trong ánh mắt là vẻ ngạc nhiên và dò xét.
Tô Nhất vào thẳng vấn đề, đưa chiếc di động cho cậu ta, nói: “Này, trả di
động cho cậu. Tôi nhặt được chiều nay, ở chỗ bức tường.”
Trình Thực liếc nhìn chiếc di động trong tay cô. “Chẳng phải cậu nói không nhặt được sao? Sao giờ lại mang đến trả tôi?”
“Không chịu nổi nữa. Người nhà cậu cứ liên tục gọi đến, mới một lúc mà mấy
chục cuộc rồi. Cậu xem, lại nữa rồi, vẫn là ở nhà gọi. Biết đâu họ có
việc tìm cậu gấp, mau nghe đi.”
Trình Thực nhận lấy chiếc di
động. “Mẹ... vừa nãy con đi tắm, không nghe máy... Chỉ là không nghe máy thôi mà, mẹ đừng quá lo lắng... Cái cô bị nghi là mắc bệnh đã được chẩn đoán không phải nhiễm SARS... Con không sao, mẹ yên tâm.”
Dăm ba câu xong cuộc điện thoại, Trình Thực ngẩng đầu, nhìn Tô Nhất còn đang
đứng trước mặt. Có vẻ không cam lòng lắm nhưng cuối cùng cô vẫn nói với
cậu ta: “Buổi chiều không nói với cậu là nhặt được, xin lỗi.”
Trình Thực sững người, hoàn toàn bị bất ngờ. Rồi cậu tự đột nhiên hỏi: “Sao khi đó bảo tôi là không thấy?”
Tô Nhất nói thẳng: “Một là vì nhìn cậu ngứa mắt, muốn cho cậu một vố.” Đáp án này hiển nhiên nằm trong dự liệu của Trình Thực. Cậu ta khẽ chau
mày, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
“Hai là vì gì? Vì di động của tôi đáng tiền phải không?”
Tô Nhất lập tức hiểu ra ẩn ý của cậu ta, mắng lại một cách không khách
khí: “Hứ, cậu tưởng tôi muốn lấy di động của cậu để làm đồ của mình
chắc? Chẳng qua tôi chỉ muốn mượn vài ngày rồi trả.”
Trình Thực nhướng mày, hỏi lại: “Mượn?”
“Đúng vậy! Mượn! Di động của tôi hết tiền rồi, lại không có cách nào ra khỏi
trường cả. Cậu biết vì sao chiều nay tôi lại ở đó không? Vì tôi muốn
trốn ra ngoài nạp tiền điện thoại nhưng thất bại. Vừa khéo lại nhặt được di động của cậu, cho nên mới muốn mượn tạm. Vừa rồi tôi đã dùng máy của cậu gọi một cuộc đường dài đến Bắc Kinh, hết sáu phút bốn mươi tám
giây, trả cậu mười tệ. Đừng tưởng tôi muốn lợi dụng nhé.”
Trình
Thực nhìn Tô Nhất đưa mười tệ cho mình, nụ cười trên mặt như có như
không. “Khỏi cần, cậu nhặt được lại chịu trả cho tôi, để cậu gọi một
cuộc đường dài cũng đáng.”
Tô Nhất cũng chẳng thèm năn nỉ. “Không lấy thì thôi, dù sao cậu cũng có lắm tiền.”
Nói xong, cô quay người bỏ đi nhưng được vài bước thì lại bị Trình Thực gọi giật lại: “Này, cậu không có cách nào nạp tiền điện thoại à? Nếu cần,
tôi nhờ người nạp giúp cậu.”
Tô Nhất quay người lại, hỏi: “Thật không?”
Cô nhanh chóng chạy lại chỗ Trình Thực, nhất thời vứt bỏ toàn bộ hiềm
khích trước kia, hoàn toàn quên mất gã “con nhà giàu mới nổi” này từng
là kẻ cô cực kì căm ghét. Mặt mày hớn hở, cô hỏi lại một lần nữa: “Thật
không?”
Trình Thực chứng thực chuyện này bằng một câu hỏi: “Số di động của cô là bao nhiêu?”
Tô Nhất vội vã đọc số di động của mình. Trình Thực gọi điện cho ai đó, nói: “Lập tức nạp hộ tôi năm trăm tệ vào số di động này.”
Năm trăm?! Tô Nhất xua tay. “Nhiều quá, không cần phải nạp nhiều như vậy đâu.”
Trình Thực như không nghe thấy, vẫn nói: “Vâng, năm trăm... Mười phút ra được chứ?... Ok, cảm ơn.”
Dập máy, cậu ta nói với Tô Nhất: “Mười phút nữa, cô có thể gọi điện.”
Tô Nhất vừa cảm kích lại vừa ái ngại. “Cảm ơn cậu. Nhưng nạp một lúc những năm trăm tệ, tôi lấy đâu ra chừng ấy tiền trả cho cậu? Giờ cũng chẳng
ra ngoài trường rút tiền được.”
“Tôi tặng cậu số tiền này, coi như báo đáp việc cậu đã trả di động cho tôi. Người không ham của rơi cũng đáng được nhận thưởng.”
“Vậy không được, mười tệ tiền phí điện thoại đường dài, cậu không lấy đã
đành. Năm trăm tệ kia tôi không thể nhận được. Thế này nhé, chờ khi nào
dịch SARS qua đi, trường mở cửa, tôi sẽ đi rút tiền trả cậu. Tối nay,
cậu đã giúp tôi một việc rất lớn, cảm ơn nhé.”
Tô Nhất không ngờ
rằng trả lại di động cho Trình Thực lại khiến tình thế xoay chuyển như
vậy. Để cảm ơn, cậu ta đã nhờ người giúp cô nạp tiền điện thoại, giờ cô
lại có thể dùng di động. Tuyệt quá. Không kìm lòng được cô lấy di động
của mình ra xem, chỉ một lát nữa thôi, cô lại có thể nhắn tin cho Chung
Quốc.
Trình Thực liếc nhìn chiếc di động Siemens của cô, nhìn qua đã biết là đồ rẻ tiền nhưng ánh mắt Tô Nhất nhìn nó như thể đấy là bảo
bối quý giá nhất trên đời.
Chiếc di động này có ý nghĩa đặc biệt
đối với cô. Cô mạo hiểm trốn ra khỏi trường đi nạp tiền, nhất định là để liên lạc với một người quan trọng. Cuộc điện thoại đường dài đến Bắc
Kinh hồi nãy, người nghe máy có thể chính là người khiến cô phải liều
một phen. Trong đầu Trình Thực bỗng thoáng qua rất nhiều phỏng đoán. Tô
Nhất hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của cậu ta, cảm ơn lần nữa rồi
tạm biệt. Vì đang vui nên bước chân của cô cứ tung tăng như múa.
Mái tóc đuôi ngựa hết đung đưa sang trái lại sang phải, khiến cảnh đêm cũng sinh động hẳn lên.
6
Mùa xuân năm 2003, khi dịch SARS đang khiến người người hoang mang, ủy ban
Olympic Bắc Kinh công khai tuyển chọn phương án thiết kế sân vận động
quốc gia và đã có kết quả cuối cùng. Hai kiến trúc sư người Thụy Sĩ là
Herzog và De Meuron hợp tác với Arupsport and China Architecture Design
& Research Group đã được chọn làm đơn vị tư vấn thiết khiến trúc cho công trình này với cái tên trên đề án thiết kế là “tổ chim”. Theo những hình vẽ và mô hình thiết kế được đăng tải trên mạng và truyền thông,
cái tên “Tổ chim” rất nhanh đã nổi tiếng.
SARS và Tổ chim là hai danh từ thu hút nhiều sự quan tâm nhất trong mùa xuân năm 2003.
Chỉ có điều, khi đó, Tô Nhất quan tâm đến dịch SARS nhiều hơn. Cô đặc biệt
chú ý danh sách bệnh nhân mới mắc bệnh được công bố hằng ngày. Cô biết
chuyện đề án sân vận động Tổ chim là do Chung Quốc nói khi chát với cô.
Cậu còn gửi cả link ảnh cho cô xem.
“Thế nào? Có đẹp không? Thiết kế này quá tuyệt, có thể trở thành kiệt tác tiêu biểu mang tính đột phá trong lịch sử kiến trúc.”
“Có gì mà đẹp? Em thấy rất bình thường. Lộn xà lộn xộn như một cái lồng
chim. Cảm giác quá khép kín. Cái này tượng trưng cho tinh thần gì của
thể dục thể thao?”
“Đây không phải là một cái lồng chim mà là một cái tổ. Tổ chim, nơi tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở, cho hi vọng.
Ngụ ý quá hay.”
Chung Quốc nói vậy, Tô Nhất cũng thấy cái tổ chim này có ý nghĩa nhưng vẫn chẳng thấy nó đẹp ở đâu cả.
“Nhưng nhìn hơi kì quái.”
“Bởi vì thiết kế này quá đặc biệt nên nhất thời khiến người ta khó mà chấp
nhận. Thật ra tháp Eiffel hay bảo tàng Louvre của Pháp, khi mới được xây dựng cũng từng phải nhận những lời tranh luận và phê phán kịch liệt,
vậy mà sau này đều trở thành những kiệt tác kiến trúc của nhân loại. Tổ
chim cũng sẽ được như vậy. Anh bình chọn nó với tư cách của một kiến
trúc sư tương lai.”
Chung Quốc phát biểu quan điểm của mình với
tư cách là một người trong nghề, kẻ ngoại đạo như Tô Nhất chỉ còn cách
ủng hộ: “Anh thấy được thì em cũng thấy được.”
“Thế có được coi là phu xướng phụ tùy1 không nhỉ?”
1. Ý nói theo quan niệm xưa, người vợ luôn tuân theo ý nguyện của chồng.
Chung Quốc nói, kèm theo icon mặt cười.
Tô Nhất trả lời cậu một câu: “Đồ quỷ.”
Tiếp theo lại là chuyện thường ngày, Tô Nhất hỏi Chung Quốc tình hình phòng
chống dịch SARS. Chung Quốc bảo cô không cần quá lo lắng, theo số bệnh
nhân được công bố hiện tại, việc khống chế SARS ở Bắc Kinh bước đầu đã
có những chuyển biến tốt. Cậu nói rất lạc quan: “Rồi sẽ tốt lên thôi.”
“Thật không? Mà tốt nhất là nhanh nhanh lên. Ngày nào cũng bị nhốt trong
trường thật bất tiện không thể chịu nổi. Anh biết hôm nay để có một chỗ ở phòng vi tính, em phải vất vả thế nào không? Vì trường đóng cửa nên
phòng vi tính ngày nào cũng chật cứng, em phải xếp hàng từ sáng đấy.”
“Phòng vi tính trường anh cũng vậy, chật cứng người, ngày nào cũng là nơi khử trùng trọng điểm.”
“Thế cả thôi. Thật mong đến ngày được giải thoát.”
Về đến kí túc đã rất muộn, tầng dưới sắp đóng cửa.
Tô Nhất thấy phía trước có vài đôi tình nhân đang lưu luyến nhau, cứ tay
cầm tay chẳng muốn rời. Cho đến khi cô quản lí kí túc người Sơn Đông gọi lớn: “Mau vào thôi, tôi đóng cửa đây này” và tiếng kéo cửa vang lên thì các đôi mới chịu buông tay, vẫy chào, thậm chí là tặng cho nhau những
chiếc hôn tạm biệt. Đa số các cô gái đều đi một bước mà ngoái đầu lại
đến ba lần.
Tô Nhất bỗng ngẩn ngơ, nhớ lại trước khi nhập học,
sau khi đưa cô đến trường, cùng cô ăn bữa tối, Chung Quốc đã cùng cô đi
dạo cho đến khi không thể không quay về kí túc. Họ cũng đứng nhìn nhau
lưu luyến như vậy. Ở bên nhau có hai tháng nghỉ đông nhưng phải xa nhau
những cả một học kì. Vài ngày sau mỗi lần từ biệt, cô đều cảm thấy rất
khó thích nghi, đêm nào cũng thấy nhớ cậu đến mất ngủ. Tình yêu đã khiến Tô Nhất hiểu thế nào là “cảm giác cách xa nồng như rượu, khiến con
người ta phải hao gầy”.
Chung Quốc vốn định nhân dịp nghỉ lễ Quốc tế lao động sẽ quay về thành Đô thăm cô, nhưng vì dịch SARS, bảy ngày
nghỉ lễ cũng mất tiêu, đành chờ đến nghỉ hè mới được gặp.
Về đến
kí túc, Tô Nhất thấy Chu Hồng đã ngủ, còn giường của Hứa Tô Kiệt vẫn
trống không. Cô ấy chưa về sao? Lại cùng anh Chu diễn cảnh chàng chàng
thiếp thiếp ở xó nào rồi. Sắp đến giờ đóng cửa kí túc, gần đây trường
hay kiểm tra đột xuất, nhỡ phát hiện cô ấy không có ở trong phòng thì
gay to.
Tô Nhất lập tức gọi điện cho Hứa Tô Kiệt, vừa nhấn nút
gọi thì nghe có tiếng nhạc chuông quen thuộc ngoài phòng, sau đó, Hứa Tô Kiệt đẩy cửa đi vào. Tô Nhất thở phào nhẹ nhõm. “Sao giờ chị mới về?”
Hứa Tố Kiệt quay đầu nhìn cô và cười. Dưới ánh đèn, đôi má cô ửng đỏ, ánh
mắt long lanh, nụ cười trên môi mang vẻ ngọt ngào và đắm đuối. Gương mặt thường ngày bỗng trở nên đặc biệt dễ thương, khiến Tô Nhất không kìm
được, hỏi: “Chị Hứa, hôm nay có chuyện gì vui sao?”
Hứa Tố Kiệt
nhất định không chịu nói, chỉ cười rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa
mặt. Tô Nhất thầm đoán hẳn anh Chu đã nói gì đó khiến cô ấy rất vui.
Từ tối hôm đó, hầu như ngày nào cũng vậy, phải gần đến giờ kí túc đóng
cửa, Hứa Tố Kiệt mới về. Đương nhiên là đi chơi với anh Chu của cô.
Trong giai đoạn mẫn cảm này, Tô Nhất thực sự rất ngưỡng mộ Hứa Tố Kiệt
vì ngày nào cũng có người yêu bên cạnh, cùng vượt qua cơn khủng hoảng
này.
***
Trưa hôm đó, khi Tô
Nhất và Hứa Tố Kiệt đang ăn cơm ở căn tin thì thấy Trình Thực ngồi ở một bàn cách đó không xa. Cô nhìn cậu ta, gật đầu cười chào. Cậu ta đã giúp cô, cô nợ cậu ta ân tình và tiền bạc, dù thế nào cũng nên niềm nở cười
chào cậu ta một tiếng.
Cậu ta đáp lại nụ cười của cô bằng một nụ
“cười mỉm” nhẹ đến mức gần như không ai biết cậu ta đã cười. May mà thị
lực của Tô Nhất cũng khá tốt.
Hứa Tố Kiệt thấy Tô Nhất và Trình
Thực gật đầu chào nhau liền trêu: “Trước đây ghét cậu ta như vậy, giờ
lại “liếc mắt đưa tình” với nhau à? Tô Nhất, Chu Hồng thích cậu ta vì
chiếc máy ảnh tám nghìn tệ, khi đó em còn phê bình nó vì tám nghìn tệ mà hiến cả trái tim. Giờ thì hay rồi, em vì năm trăm tệ mà bỏ qua thù hận
với cậu ta.”
“Năm trăm tệ đó đối với em có ý nghĩa vô cùng lớn.
Hơn nữa, bỏ qua thù hận thì có gì là không tốt? Bớt một kẻ thù là bớt
một gánh nặng, thêm một người bạn là thêm một con đường.”
“Cũng
có lí. Làm bạn với Trình Thực, em không chỉ có thêm một con đường mà sẽ
là rất nhiều con đường. Hay là đá anh bạn Chung Quốc của em đi, dựa vào
anh chàng này cũng được.” Hứa Tô Kiệt vừa nói vừa khúc khích cười.
Tô Nhất nghiêm nghị lắc đầu. “Không được, em phải kiên trì nguyên tắc “Chỉ có một Chung Quốc”, không thay đổi.”
Hứa Tố Kiệt phì cười, phun cả cơm trong miệng ra. Tiếng cười hơi lớn khiến
những người ngồi ở mấy bàn gần đó đều quay lại nhìn hai người, Trình
Thực cũng liếc nhìn một cái. Ánh mắt cậu ta ban đầu chỉ là thờ ơ, nhưng
sau đó lại chuyển thành chăm chú.
Ăn xong, Hứa Tố Kiệt đi trước vì còn phải mang cơm cho anh Chu. Bát đũa để lại cho Tô Nhất rửa.
Đang rửa bát ở máng nước bên ngoài căn tin, Tô Nhất thấy Trình Thực cũng
mang bát ra rửa. Chẳng còn cách nào, cô bắt chuyện với cậu ta: “Ý, cậu
mà cũng tự rửa bát à? Sao không thuê ai đó rửa hộ cho?”
Trình Thực nghĩ ngợi một hồi rồi mới đáp: “Tôi biết rửa bát từ thời còn tiểu học, khi đó tôi là tay rửa bát chính của cả nhà.”
Xem ra hồi nhỏ gia đình cậu không khá giả lắm. Từ bé đã biết làm việc nhà,
chỉ có con nhà nghèo mới vậy. Chính sách cải cách mở cửa của Trung Quốc
khiến một bộ phận người dân phất hẳn lên, gia đình Trình Thực hẳn là
người được lợi trong cuộc cải cách đó, thực sự rất xứng với cái tên “con nhà giàu mới nổi”, nhưng Tô Nhất lại đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ khi
dùng từ đó với gia đình cậu ta. Thực ra những người lăn lộn trong xã hội để đi lên từ nghèo khó mới là những người đáng được nhận sự tôn trọng.
Từ hai bàn tay trắng, vất vả phấn đấu tạo dựng nên giang sơn của mình,
có doanh nhân thành đạt nào mà không từng đổ mồ hôi sôi nước mắt?
Tô Nhất quyết định sau này sẽ không gọi Trình Thực là “con nhà nhà giàu
mới nổi” nữa. Đột nhiên Trình Thực hỏi cô một câu: “Cô bạn vừa ăn cơm
với cậu là bạn học của cậu à?”
“Ừ, chúng tôi là bạn học, cũng là bạn cùng phòng. Chị ấy là bạn thân của tôi. Sao vậy?”
Trình Thực do dự một hồi rồi mới nói: “Tôi... vào buổi tối của hai hôm trước, tôi thấy cô ta ở kí túc xá của chúng tôi.”
Tô Nhất ngạc nhiên. “Cậu có nhầm không đấy? Nhà trường đâu có cho sinh
viên tùy tiện vào túc học. Hứa Tố Kiệt sao có thể vào kí túc nam của các cậu được?”
“Nhưng đúng là tôi đã nhìn thấy cô ta. Kí túc xá nam
gần đây rất loạn, nhiều người tìm cách đưa bạn gái vào. Bảo bạn cô cẩn
thận một chút, tốt nhất đừng vào đó nữa, bị nhà trường phát hiện thì
phiền đấy.”
Trình Thực nói xong thì bát cũng rửa xong, cậu ta
xoay người bỏ đi. Tô Nhất đứng sững người một lúc, sau đó gọi điện hỏi
Hứa Tố Kiệt.
Hứa Tố Kiệt cũng không giấu cô. “Ừ, gần đây tối nào
chị cũng ở kí túc xá của anh Chu. Ba người bạn cùng phòng của anh ấy,
hai người đã về nhà, một người thì tối nào cũng sang phòng bên cạnh chơi điện tử đến giờ tắt điện mới về. Phòng anh ấy giờ là thế giới riêng của bọn chị.”
Tô Nhất vô cùng kinh ngạc. “Chị Hứa, chẳng phải nhà
trường đang cấm không được vào kí túc xá lung tung sao? Chị vào bằng
cách nào?”
“Bọn chị có cách riêng của mình.”
Cũng đúng, có chính sách thì ắt sẽ có đối sách. Phòng quản lí kí túc nào cũng có lỗ
hổng. Nhưng Tô Nhất vẫn vô cùng lo lắng. “Chị Hứa, em biết chị và anh
Chu yêu nhau, nhưng như vậy thì... quá mạo hiểm. Dạo này ngày nào trường cũng kiểm tra, nếu các thầy cô biết chị vào trong kí túc xá nam, cả hai sẽ gặp phiền phức lớn. Tốt nhất đừng liều lĩnh như vậy.”
“Chị biết, lần nào chị cũng đi trước khi nhà trường kiểm tra mà, không sao đâu.”
Hứa Tố Kiệt không chịu nghe lời khuyên của Tô Nhất. Nửa tháng tiếp theo, cô vẫn đi mãi đến tối mới về. Tô Nhất và Chu Hồng đều vô cùng lo lắng
nhưng bản thân Hứa Tố Kiệt lại không để ý đến chuyện đó, chỉ nói: “Không sao đâu, chị cẩn thận lắm mà.”