Sau khoảng một tuần, nhưng vết ban đỏ trên người Chung Quốc mới dần dần
biến mất, khẩu vị cũng từ từ hồi phục. Ăn uống được, sức khỏe của cậu
hồi phục rất nhanh, khuôn mặt không còn xanh xao nữa.
Ngày nào Tô Nhất cũng ở bên cạnh chăm sóc, làm thật nhiều món ngon cho cậu, giúp
cậu xoa Hoa Lộ Thủy lên những vết ban đỏ trên người. Cô còn mang đĩa
nhạc mới mua đến để cậu nghe nữa. “Là bài hát cũ nhưng hay lắm, để xem
anh có biết thưởng thức không,” cô nói.
Bản tình ca cũ của Thượng Hải vừa vang lên, Chung Quốc liền cười, nói: “Tô Nhất, em đang hoài cổ
hả? Lại đi nghe bài hát cũ rích của bến Thượng Hải.”
“Em thấy rất hay! Những bài hát xưa có ý nghĩa hơn mấy bài hát đang thịnh hành. Anh
nghe hết đi rồi cho em biết anh thích nhất bài nào.”
Tô Nhất chạy đi chạy lại giữa bếp và phòng của Chung Quốc. Sáng nay, bà Chung đi chợ mua mấy con cá diếc nhỏ, dùng nấu canh rất giàu dinh dưỡng. Bà làm thịt cá cho vào nồi nấu rồi vội vã đi làm, trước khi đi còn dặn dò Tô Nhất
giúp bà canh lửa: “Đun nhỏ lửa và lâu một chút. Ninh đến khi nước canh
đặc sánh, dinh dưỡng và chất bổ của thịt cá sẽ tan hết vào canh. Cháu
nêm chút muối rồi mang cho Chung Quốc ăn nhé.”
“Cháu biết rồi, cô Uông, cô cứ yên tâm giao cho cháu.” Tô Nhất chăm chú cả buổi sáng, cuối cùng cũng nấu được một nồi canh cá đặc sánh như sữa. Cô nêm thử, nước
canh có vị ngọt nhẹ, rất ngon. Cô mang một bát cho Chung Quốc.
Chung Quốc chỉ ngửi thấy mùi thơm của canh cá là đã muốn ăn. Theo thói quen,
cậu gắp phần thịt ở bụng cá cho Tô Nhất. Cô lắc đầu, nói: “Đây là khẩu
phần dưỡng bệnh của anh, để anh bổ sung dinh dưỡng. Anh ăn hết cho em,
không được để sót con nào.”
Chung Quốc phản đối: “Khẩu phần dưỡng bệnh gì chứ? Anh đâu có ốm đau gì.”
“Chẳng phải thường xuyên phải tiêm với uống thuốc sao, anh bị như vậy có khác
gì ốm. Anh đừng nhiều lời nữa, mau ăn hết chỗ cá này cho em, không được
để thừa chút canh nào đấy.”
Dáng vẻ của Tô Nhất hung dữ như sư tử Hà Đông, ánh mắt Chung Quốc lại như cười, nụ cười như hiểu “đánh đập là thân thiết, chửi mắng là yêu thương”.
Cậu chậm rãi ăn từng thìa canh một, thưởng thức món ăn mà mẹ và bạn gái đã ‘hợp tác sản xuất’.
Ăn hết canh cá, Tô Nhất thu dọn bát đũa, rửa sạch nồi xoong. Đĩa nhạc trong phòng khách đã dần đến phần kết.
“Chung Quốc, anh thích bài hát nào?” Tô Nhất ở trong bếp lớn tiếng hỏi.
Chung Quốc không trả lời mà hỏi lại: “Em thì sao?”
“Em thích bài Phượng hoàng bay nhất.”
Phượng hoàng bay là tác phẩm của Châu Toàn, nữ hoàng ca nhạc của Thượng Hải
thời bấy giờ. Mặc dù ban đầu, Tô Nhất mua chiếc đĩa vì bị giai điệu da
diết của bài. Nếu không có anh thu hút, nhưng Chung Quốc vừa về thì
những u sầu, oán giận trong lòng cô đều tan biến, sự lạc quan của tuổi
trẻ lại trỗi dậy. Cô chuyển sang thích bài Phượng hoàng bay với những
lời ca nhẹ nhàng và trong sáng.
Sánh đôi tốt hơn phân li, càng
trân trọng tuổi thanh xuân này... phải giống như chim phượng hoàng bay
luôn, phượng hoàng bay tới mây cao...
Thời khắc này, lời bài hát ấy rất hợp với tâm tình của cô.
“Còn anh, anh thích bài nào?” Tô Nhất rửa tay sạch sẽ vừa vẩy nước đọng trên tay vừa đi vào trong phòng, hỏi Chung Quốc. Cậu cười đầy thâm ý, dài
giọng đáp: “Anh... Anh thích bài Cho anh một nụ hôn.”
Cho anh một nụ hôn là ca khúc thịnh hành nhất Thượng Hải trong thập niên ba mươi,
là phiên bản của bài hát tiếng Anh Seven lonely day, do Trương Lộ, ca sĩ được hâm mộ nhất thời bấy giờ hát. Giai điệu nhanh và những ca từ mạnh
bạo, trong thời đại âm nhạc vẫn còn bảo thủ đó, đã dẫn đến rất nhiều
tranh luận.
Tô Nhất cười, cốc vào trán cậu mấy cái, nói: “Sở thích này của anh là có dụng ý khác phải không?”
Chung Quốc vừa tránh né vừa cười, nói: “Làm gì có dụng ý khác! Anh thích bài hát này thật mà.”
“Còn chưa chịu nhận, đợi đấy, em sẽ xử lí anh.”
Dứt lời, Tô Nhất dùng cả hai tay cù vào mạng sườn Chung Quốc. Cậu co quắp,
lăn lộn trên giường, cười không ngớt. “Tha cho anh! Anh không thích
nữa... Anh không thích nữa... Anh không thích nữa, được chưa nào?”
Tô Nhất dừng tay, Chung Quốc nằm trên giường, thở dốc. Hai tay vắt sau
gáy, cậu bỗng cất tiếng hát: “Hãy hôn anh một lần, có được không? Hôn
lên mặt anh, lưu lại kí ức của tình yêu. Hãy hôn anh một lần, có được
không? Hôn lên trái lên trái tim anh, để anh luôn nhớ em.”
Cậu
hát đi hát lại mấy lần liền rồi nhìn Tô Nhất, cười dịu dàng. “Anh thực
sự thích ca khúc này nhất. Em xem đấy anh vừa nghe đã thuộc hai câu
này.”
Thoạt đầu, Tô Nhất vẫn giả vờ trợn mắt lên nhìn cậu nhưng
rất nhanh, khóe mắt cô đã rạng rỡ một nụ cười. Cô lao đến, cúi xuống khẽ hôn lên môi cậu.
Chung Quốc ôm chặt lấy cô, khiến cho nụ hôn này càng sâu. Hai cơ thể căng tràn tuổi xuân áp chặt vào nhau, chỉ cách một lớp quần áo mỏng. Cậu có thể cảm nhận rõ bộ ngực căng tròn, mềm mại của Tô Nhất. Toàn thân cậu bỗng chốc nóng bừng, hơi thở dồn dập. Ghì mạnh
cánh tay, cậu kéo cô lên giường, xoay người, đè lên cơ thể nhỏ bé, mềm
mại của cô.
Tô Nhất khẽ run rẩy nhưng không hề phản kháng, để mặc Chung Quốc ôm và tặng cho mình những chiếc hôn nóng bỏng. Cô chỉ nhắm
mắt, mặt đỏ bừng.
Đôi môi của cậu như một viên than hồng nóng rực, khiến toàn thân cô nóng bừng lên.
Cơ thể cô toát lên một mùi hương dễ chịu chỉ có ở thiếu nữ. Nó như một
liều thuốc mê khiến Chung Quốc ngất ngây, say đắm. Bất giác, từ phía
sau, một tay cậu luồn vào áo của cô. Bàn tay rơm rớm mồ hôi, run run tìm kiếm, khám phá nơi thầm kín của người thiếu nữ.
Những nơi bàn tay đó chạm phải đều nóng bừng lên. Tim cậu đập thình thịch như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Tô Nhất run lên vì hồi hộp. Khi bàn tay cậu do dự một hồi rồi quyết đoán
luồn thẳng vào áo ngực, cô rên lên một tiếng, toàn thân như có một dòng
điện chạy qua. “Chung Quốc...” Cô run run gọi.
Chung Quốc thỏ thẻ như mất giọng: “Đừng sợ, anh không làm gì đâu.”
Đôi tay của cậu run rẩy tháo móc áo ngực của cô. Lóng ngóng một hồi lâu, cậu có phần sốt ruột, hỏi: “Sao không mở được vậy?”
Tô Nhất mặt ửng hồng, tuy ngượng ngùng nhưng vẫn mỉm cười, nói: “Không mở được thì thôi.”
“Không.”
Cuối cùng, Chung Quốc cũng làm được. Bầu ngực căng đầy của người thiếu nữ
trượt vào lòng bàn tay, cảm giác tuyệt vời đến khó tả. Không kìm được,
cậu vùi đầu mình vào ngực cô, cảm thấy như được trở về thời thơ ấu...
Đôi má Tô Nhất nóng bừng, sự vuốt ve của Chung Quốc khiến cô run rẩy và có
chút sợ hãi, tay run run bám vào lưng cậu. Cả tấm lưng ướt đẫm mồ hôi,
trơn đến mức cô gần như không bám nổi. Cô chỉ biết bấm chặt những ngón
tay xuống, móng tay gần như cào rách da thịt cậu.
Giữa những cái
ôm hôn và vuốt ve thân mật, cả hai cảm thấy hơi thở của đối phương ngày
càng gấp, tim đập ngày càng nhanh, cơ thể cũng trở nên ngày càng nóng... Chung Quốc đột nhiên siết chặt lấy Tô Nhất, mạnh đến nỗi như muốn khắc
cô vào tận xương cốt mình...
Cả hai không ăn vụng trái cấm nhưng
chỉ vậy thôi cũng đủ làm họ hạnh phúc đến điên cuồng. Khi đã bình tĩnh
lại, Chung Quốc vẫn ôm Tô Nhất trong lòng, những đôi má ửng đỏ là dấu
vết của tình yêu cuồng nhiệt. Hai gương mặt thanh xuân tuổi trẻ cũng
thẹn thùng, nhìn nhau cười hạnh phúc...
Đó là lần đầu tiên Tô
Nhất tiếp xúc thân mật với Chung Quốc. Suốt một thời gian dài sau đó,
mỗi lần mặc áo lót cô lại nhớ đến cảnh cậu lóng ngóng cởi mãi không
được, mặt lại ửng hồng, tủm tỉm cười.
***
Những vết mẩn đỏ đã lặn hết, tinh thần sảng khoái, Chung Quốc lập tức khỏe
lại. Chuỗi ngày đi bơi bị gián đoạn giờ lại tiếp tục. Cậu lại đưa Tô
Nhất đến sông Gia Lăng.
Hôm đó, không đợi đến lúc mặt trời xế
bóng, hai người đã đi. Hai người thường đi chung một chiếc xe đạp, Chung Quốc thích Tô Nhất ngồi sau ôm chặt lấy mình và Tô Nhất cũng vậy. Cô
thường áp má vào tấm lưng rắn chắc của cậu, cảm nhận sự ấm áp và mùi
hương cơ thể cậu. Đó là một cảm giác thoải mái khó diễn tả thành lời.
Cũng có lúc hai người dắt nhau đi xe buýt, ngồi hàng ghế cao nhất ở cuối xe, đi vòng vèo không mục đích khắp thành phố Nam Sung, thấy nơi nào bán đồ ăn ngon hay thú vị thì xuống.
Hôm nay, họ cũng đi xe buýt. Hành
khách không đông lắm, lác đác vẫn còn ghế trống, chỉ có điều là không ở
cạnh nhau. Chung Quốc để Tô Nhất ngồi ở một ghế đơn gần cửa sổ, còn cậu
đứng bên cạnh nắm tay cô.
“Hay là anh ngồi ở chỗ kia.” Tô Nhất chỉ tay vào một ghế trống ở phía sau.
Chung Quốc lắc đầu. “Không cần, anh đứng đây là được rồi.”
Cậu không muốn buông tay cô để ngồi một mình ở phía sau mà chấp nhận đứng ở cạnh cô. Tô Nhất tươi cười, ngồi dịch vào trong, nói: “Chúng mình ngồi
chung vậy.”
“Ghế đơn mà ngồi hai người thì không thoải mái, em ngồi một mình đi.”
Tô Nhất thì thầm: “Hay anh ngồi xuống trước, rồi em ngồi trên đùi anh có được không?”
Những lúc xem ti vi ở nhà, Tô Nhất thường ngồi trên đùi Chung Quốc. Cậu
thường cười và nói rằng: “Em nặng quá đấy!” nhưng lần nào cũng lôi cô
đến ngồi trên đùi mình.
Chung Quốc lắc đầu quầy quậy, nói nhỏ:
“Không được, ở nơi công cộng cần giữ ý, không nên để người khác nói ra
nói vào. Về nhà rồi anh sẽ ôm em.”
Tô Nhất nhìn Chung Quốc, thích thú với vẻ ngượng nghịu của cậu. Hai khuôn mặt rạng rỡ, ngọt ngào, đôi mắt long lanh đầy tình ý.
Bơi xong lên bờ thì trời đã sẩm tối, đám mây cuối chân trời đã chuyển sang
màu xanh tím. Những cột đèn đường màu vàng trên đại lộ Tân Giang đã bật, soi sáng một đêm hè tuyệt đẹp. Chung Quốc và Tô Nhất tìm một nơi ăn tối rồi cùng nhau đi xem phim. Ở rạp đang chiếu một bộ phim về Chiến tranh
thế giới thứ hai, tiếng súng vang rền, khói lửa mù mịt, Tô Nhất đưa đầu
vào vai Chung Quốc rồi ngủ quên từ lúc nào chẳng hay. Đến khi bừng tỉnh
dậy, bộ phim đã kết thúc.
Hơn một tiếng đồng hồ làm gối dựa cho cô, vai của Chung Quốc đã trở nên tê cứng.
“Sao anh không gọi em?”
“Việc gì phải gọi em? Nếu em ngủ say quá, anh còn định chờ hết phim sẽ cõng em về nhà đấy.”
“Xa như vậy, anh có thể cõng em về được sao?”
“Đưa em ra khỏi rạp, anh sẽ gọi taxi đưa chúng mình về dưới nhà, sau đó cõng em lên lầu năm là được chứ gì. Em không tin anh có thể cõng em về nhà
à, hay là mình thử một lần đi?”
Tô Nhất cười, nói nhỏ: “Trong rạp có nhiều người như vậy, anh có ngại khi cõng em không?”
“Trong rạp thì không tính, để lát nữa về đến nhà, anh cõng em thẳng lên lầu năm nhé.”
Hôm đó, Chung Quốc quả nhiên đã cõng Tô Nhất đi thẳng một mạch lên lầu năm. Nói là lầu năm nhưng vì lầu một là kho chứa đồ nên nó chính là lầu sáu.
Cậu cõng cô vững vàng đi từng bước, lên cầu thang mà như đi trên đất bằng.
Tuy còn trẻ nhưng đôi vai vạm vỡ và cơ bắp rắn chắc khiến Chung Quốc có vẻ
ngoài rất đàn ông. Tô Nhất ngồi trên lưng cậu, cảm thấy vô cùng an toàn
và đáng tin cậy, cô vòng hai cánh tay ôm cổ cậu, càng áp chặt vào lưng
cậu. Đột nhiên nhớ lại chuyện hôm trước ở phòng của Chung Quốc, mặt cô
lại đỏ ửng.
“Tô Nhất, em nhẹ quá. Sau này phải ăn nhiều một chút, tuyệt đối không được giảm béo đấy.”
Tô Nhất hờn dỗi. “Này, lúc thì anh nói em nhẹ, lúc lại bảo em nặng, cuối cùng là nhẹ hay nặng vậy?”
Chung Quốc cười, đáp: “Đương nhiên là nhẹ rồi, nói em nặng là trêu em đấy.”
Chẳng mấy chốc đã lên hết lầu ba, Chung Quốc bỗng đặt Tô Nhất xuống. Cô có
chút bất ngờ, hỏi: “Sao vậy? Anh không cõng nổi nữa à?”
“Cõng em thì quá dễ. Chỉ còn ba tầng nữa thôi, hay là để anh bế em lên nhé.”
Chưa dứt lời, Chung Quốc đã cười và bế cô lên đi tiếp. Cô dựa vào lòng cậu,
cảm nhận vòng tay trẻ trung đầy nhiệt huyết và lồng ngực ấm áp như ánh
mặt trời. Không kìm được, cô áp chặt má vào người cậu, ngửi mùi mồ hôi
thoang thoảng như mùi cỏ sau mưa dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ. Tô Nhất nhắm mắt lại, hít thật sâu mùi hương đó. Đôi môi chợt truyền đến cảm
giác nóng bỏng, hóa ra Chung Quốc đang hôn cô. Trái tim cô ngây ngất
trong hương vị tình yêu ngọt ngào...
6
Ngày đầu tiên của tháng Tám năm 2003, trên báo có một thông tin khiến Chung Quốc vô cùng phấn chấn.
“Tô Nhất, tối ngày kia tại công viên Thiên Đàn, Ban tổ chức Olympic Bắc
Kinh sẽ chính thức công bố biểu tượng của Thế vận hội. Lẽ ra phải công
bố từ tháng Năm rồi nhưng vì chưa đạt tiêu chuẩn nên không thể không kéo dài, vậy là sắp được nhìn thấy rồi.”
Vì yêu thích thể thao, quan tâm đến Thế vận hội Olympic, Chung Quốc rất chú ý và biết rõ những tiến triển của Ban tổ chức Thế vận hội.
“Công bố biểu tượng quan trọng đến thế sao?”
Tô Nhất là điển hình của một người “ngoại đạo” hay thích nói những lời
“ngoại đạo”, Chung Quốc nở nụ cười méo mó, nói: “Biểu tượng của Olympic
là tiêu chí chủ đề của một lần tổ chức Thế vận hội. Lễ công bố biểu
tượng, chuyển giao ngọn lửa truyền thông cùng với lễ khai mạc là ba sự
kiện lớn của Olympic, em nói xem có quan trọng không?”
“Vậy sao,
nghe rồi mới biết là quan trọng. Nghi thức công bố được cử hành ở công
viên Thiên Đàn, vậy nếu như anh ở Bắc Kinh thì tức là sẽ được xem tận
mắt?”
“Một nghi thức quan trọng đến như vậy, em nghĩ ai cũng có
thể vào xem chắc? Từ buổi chiều, công viên Thiên Đàn đã đóng cửa, không
tiếp nhận khách du lịch nữa. Tổng cộng có 2008 nhân sĩ ưu tú thuộc các
tầng lớp của xã hội được mời đến làm khách dự đại hội. Giờ anh còn chưa
đủ tư cách làm khách mời, chắc phải phấn đấu thêm hai mươi năm nữa.”
Chung Quốc nửa thật nửa đùa nói.
“Hai mươi năm nữa anh nhất định
sẽ được mời, em tin là như vậy. Đến lúc đó, nếu có lễ hội long trọng như thế này anh nhất định phải cho em đi theo đấy.”
“Chuyện nhỏ, anh chắc chắn sẽ đưa em đi theo. Có anh thì sẽ có em mà.”
Những chuyện chưa thể nào dự đoán của hai mươi năm sau, cậu đã trả lời chắc
như đinh đóng cột với khẩu khí chỉ có ở một chàng trai trẻ. Tô Nhất cười thích chí. “Anh nói đấy nhé! Có anh là có em. Ngoắc tay thề một trăm
năm không đổi.”
Ngoắc tay thề một trăm năm không đổi - Trò hẹn
ước của thời trẻ con, trái tim tuổi trẻ vẫn muốn tin. Hai đầu ngón tay
nhỏ ngoắc vào nhau, hướng về một tương lai xa xôi.
Tối ngày mùng
Ba tháng Tám, Chung Quốc cùng Tô Nhất ngồi trước màn hình ti vi từ rất
sớm. Trước điện tế Thiên Đàn ở Bắc Kinh, Ban tổ chức Olympic Bắc Kinh
long trọng tiến hành nghi thức công bố biểu tượng Olympic lần thứ 29.
Công bố biểu tượng, chuyển giao ngọn đuốc truyền thông và nghỉ lễ khai
mạc là ba sự kiện trọng đại của Olympic. Bây giờ, sự kiện trọng đại đầu
tiên đã được mở màn, hơn hai năm sau khi thành công giành quyền tổ chức
Olympic năm 2008. Biểu tượng chính của Olympic Bắc Kinh sẽ được truyền
hình trực tiếp ra toàn thế giới thông qua màn ảnh nhỏ.
Sau khi
chính thức công bố vào tối ngày mùng Ba, ngày mùng Bốn tháng Tám, lô ấn
lưu niệm Olympic Bắc Kinh 2008 đã được bày bán hạn chế ở một số siêu thị và sân bay của thủ đô Bắc Kinh.
Chung Quốc lập tức gọi cho Từ
Văn Lượng, nhờ cậu ta đi mua giúp vào sáng hôm sau: “Cậu nhớ dậy sớm
nhé! Nếu đi muộn là không mua được đâu.
Trong số đồ lưu niệm nhất định sẽ có kỉ niệm chương, cậu mua giúp mình hai cái nhé. Mình và bạn gái mỗi người một cái.”
Trưa hôm sau, Từ Văn Lượng gọi tới, thông báo không hoàn thành sứ mệnh.
“Chung Quốc, cậu không ở Bắc Kinh, không nhìn thấy đồ lưu niệm của biểu tượng
Olympic bán đắt như tôm tươi, đi mua mà cứ như tranh cướp ấy. Từ bảy giờ sáng đã có rất nhiều người đến tòa nhà bách hóa Vương Phủ Tỉnh và siêu
thị Yến Sa xếp hàng. Cửa hàng vừa mở chưa đến hai tiếng, kỉ niệm chương
bán chạy nhất đều đã bị mua sạch. Ở những điểm bán kỉ niệm chương bằng
kim loại quý, nghe nói loại bằng vàng hoặc bạc cũng chỉ bán trong nửa
tiếng là hết sạch. Thực sự rất khó mua.”
Chung Quốc hét om sòm
vào điện thoại: “Từ Văn Lượng, chẳng phải mình đã bảo cậu phải đi sớm
sao? Sao cậu không đi sớm một chút để xếp hàng?”
“Có chứ, chưa
đến tám giờ mình đã đến xếp hàng ở Yến Sa. Xếp hàng hơn một tiếng đồng
hồ, nhưng số lượng đồ lưu niệm bán ra chỉ có hạn, mỗi người chỉ được mua một cái, mình không thể một lúc mua đến ba cái được. Mình chỉ mua được
một cái cho mình. Sau đó mình lại chạy đến tòa nhà bách hóa xem có thể
mua hộ cậu một cái được không. Vừa đến nơi thì... mẹ ơi, người ta đã xếp hàng dài đến sáu, bảy mươi mét, hơn mười nhân viên bảo vệ đứng ở hiện
trường duy trì trật tự. Dưới cái nóng ba mươi lăm độ, mình đã xếp hàng
hơn một giờ đồng hồ nữa nhưng kết quả vẫn không mua được kỉ niệm chương. Người anh em à, cuối cùng mình chỉ có thể giúp cậu mua được một cái mũ
và một cái móc treo chìa khóa. Cậu và Tô Nhất mỗi người một cái giữ làm
kỉ niệm. Cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nếu cậu muốn mua kỉ niệm
chương thì nghe nói sau tháng Chín sẽ có đợt bán thứ hai. Lúc đó cậu
cũng ở Bắc Kinh, mình sẽ cùng cậu đi xếp hàng từ sớm, nhất định sẽ mua
được một đôi. Cậu thấy thế nào?”
Đành phải vậy thôi, đồ lưu niệm
biểu tượng Olympic đợt đầu chỉ bán với số lượng có hạn, có còn hơn
không. Chung Quốc bảo Từ Văn Lượng mau chóng gửi những thứ mua được cho
mình, ba ngày sau gói quà đã đến.
Mũ và móc treo chìa khóa đều
rất đẹp, Chung Quốc đưa cho Tô Nhất xem, hỏi cô thích cái nào. Cô chọn
móc chìa khóa. Cậu vừa giúp cô móc từng chiếc chìa khóa vào móc vừa nói: “Tô Nhất, đợi đồ lưu niệm được bán đợt hai, anh nhất định sẽ mua được
một đôi kỉ niệm chương. Em một cái, anh một cái.”
“Sao cứ nhất định phải mua kỉ niệm chương?”
“Bởi vì trong tất cả đồ lưu niệm, kỉ niệm chương là có ý nghĩa nhất!”
Tô Nhất như hiểu ra, nói: “Vốn vì đây là lần đầu tiên Trung Quốc tổ chức
Olympic, cho nên kỉ niệm chương này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Nó là
một dấu mốc lịch sử phải vậy không?”
Chung Quốc cúi nhìn Tô Nhất, cười và chậm rãi nói: “Đúng rồi, nó là một dấu mốc lịch sử. Có điều,
đối với anh nó còn là cột mốc của tình yêu. Em còn nhớ chúng mình đã làm lành với nhau thế nào không?”
Tô Nhất sực nhớ ra, cười rạng rỡ.
“Đúng thế, giành được quyền tổ chức Olympic, chúng mình mới hóa giải ân
oán. Đúng, có ý nghĩa, rất có ý nghĩa. Olympic lần này đúng là rất có ý
nghĩa với chúng mình, nhất định phải mua được đôi kỉ niệm chương này.”
Đồ lưu niệm biểu tượng Olympic được bán đợt thứ hai vào Quốc Khánh năm đó. Chung Quốc đã mua được hai huy hiệu kỉ niệm chương. Giá chỉ mười lăm tệ một chiếc, không hề đắt nhưng ý nghĩa thì không tiền bạc nào sánh nổi.