Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 27: Chương 27: Chương 9.4




Trước sinh nhật Trình Thực một ngày đã có rất nhiều người tặng quà cho cậu, hầu như đều là con gái, và hầu như toàn canh lúc cậu không có trong phòng để gửi tặng vì chỉ có vậy mới không bị cậu từ chối trước mặt.

“Trình Thực, quà tặng sẽ chia cho mấy anh em chúng tớ theo quy định cũ chứ?” Anh chàng béo nhìn đống quà long lanh xếp trên bàn, cười thích chí.

“Theo quy định cũ.” Trình Thực xưa nay không quan tâm đến những món quà mà các nữ sinh gửi tặng, thậm chí còn không thèm liếc qua, lần nào cũng để cho mấy anh bạn trong phòng chia nhau, nếu bên trong có kèm thư thì họ sẽ đưa lại cho cậu. Cậu sẽ chất thư thành đống rồi mang đốt.

Năm nào cũng có thu nhập lớn ngoài dự kiến, ba anh bạn cùng phòng mặt mày hớn hở mở quà. Bỗng có người kinh ngạc nói: “Sao còn có người tặng ô tô đồ chơi thế này? Trình Thực, đây khác nào coi cậu là trẻ con.”

Trình Thực đang vùi đầu trên mạng bỗng sững người, ngẩng đầu nhìn hộp ô tô đồ chơi nằm trên tay anh bạn cùng phòng, lập tức nói: “Đưa cho mình.”

Trình Thực tự tay mở chiếc hộp một cách cẩn thận. Một chiếc ô tô đồ chơi điều khiển từ xa loại đắt tiền hiện ra trước mắt cậu. Vỏ xe màu đỏ tươi, đặt trên tay nhìn như một đốm lửa, khiến lòng cậu cũng ấm dần lên.

Trong hộp còn có một tấm thiệp với những dòng cảm ơn của Hứa Tố Kiệt.

Trình Thực nhìn lướt qua rồi quẳng sang một bên, chỉ lật đi lật lại, ngắm nghía chiếc xe đồ chơi trên tay. Cậu biết món quà mà Hứa Tố Kiệt tặng nhất định là có nhờ sự tư vấn của Tô Nhất.

Lấy di động ra, ngần ngừ một lúc, cuối cùng Trình Thực cũng quyết định gửi cho Tô Nhất một tin nhắn không đầu không cuối: “Ô tô đồ chơi là do cậu chọn giúp à?”

Rất nhanh đã có tin nhắn lại: “Đúng rồi! Mình và Hứa Tố Kiệt loanh quanh ở quầy bán đồ chơi khá lâu, cuối cùng cũng chọn được cái này. Cậu có thích không? Nếu không thích có thể đổi sang xe mô hình.”

Trình Thực lập tức nhắn trả lời: “Cảm ơn cậu, mình rất thích!” Đang định gửi đi thì cậu lại nghĩ ngợi một lúc rồi xóa đi, viết lại rằng: “Có cả xe mô hình nữa á, có thể đưa mình đi xem không?”

“Được thôi, đằng nào buổi trưa mình cũng có việc phải ra ngoài. Mười hai giờ trưa gặp nhau ở bến xe buýt nhé?”

“Ok.” Trình Thực trả lời.

Sáng hôm đó, Tô Nhất nhận được giấy báo nhận bưu phẩm từ Bắc Kinh gửi tới, không biết Chung Quốc tặng quà sinh nhật gì cho cô. Cậu bắt chước Tô Nhất giữ bí mật đến cùng, hỏi thế nào cũng không chịu nói, chỉ cười, nói: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Cái kiểu thần thần bí bí đó khiến Tô Nhất cứ thấp tha thấp thỏm, ngồi trong lớp mà cứ đoán già đoán non về món quà Chung Quốc gửi tặng. Đúng mười hai giờ trưa, cô đi vội ra cổng trường, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Trình Thực.

Vừa thấy cô, cậu lập tức mỉm cười.

Vào đông, bầu trời lúc nào cũng u ám, mặt trời bị che khuất bởi tầng tầng lớp lớp những đám mây màu xám. Thật trùng hợp, vào giây phút Trình Thực cười, có một tia nắng xuyên qua kẽ mây, chiếu xuống khiến khuôn mặt cậu như bừng sáng và nụ cười thêm phần rạng rỡ. Tô Nhất cũng đáp trả bằng một nụ cười.

Thấy cậu đi người không, cô liền hỏi: “Sao cậu không mang chiếc ô tô kia đi? Muốn đổi thì phải mang đi chứ.”

Trình Thực ngập ngừng giây lát rồi nói: “À... Mình quên mất.”

“Còn không mau về lấy đi.”

“Thôi khỏi, để xem thế nào đã, thích thì mình mua thêm cũng được.”

Nói cũng phải, tiền mua một chiếc ô tô đồ chơi với cậu ta có đáng gì. Đúng lúc đó thì xe buýt đến, Tô Nhất nói: “Hôm nay thật may mắn, vừa ra cổng đã có xe ngay. Chắc là vì sinh nhật nên ông trời chiếu cố. Phải rồi, Trình Thực chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn cậu.” Trình Thực vừa nói vừa chen lên trước trả tiền xe buýt cho hai người. Theo thói quen, Tô Nhất đi đến chỗ trống ở hàng ghế cuối xe, nhìn Trình Thực rồi cười tươi, nói: “Cậu cũng phải chúc mừng sinh nhật mình đấy.”

Trình Thực ngớ người, hỏi: “Trùng hợp vậy à?”

“Ừ, thật là trùng hợp. Không ngờ bọn mình cùng sinh một ngày. Cậu cũng sinh ngày Mười sáu tháng Mười Một âm lịch à?”

Trình Thực lại ngơ ngác. “Không phải, mình sinh mùng Sáu tháng Mười Một âm lịch, nhưng từ trước đến giờ, mình thường tổ chức sinh nhật ngày dương lịch. Theo lịch dương, mình sinh ngày mùng Chín tháng Mười Hai.”

“Thì ra là như vậy! Mình lại hay lấy theo ngày âm lịch, năm nay đổi sang lịch dương vừa khéo đúng vào ngày mùng Chín tháng Mười Hai. Mình cứ ngỡ là trùng hợp thật chứ.”

“Thế cũng là trùng hợp rồi, một người tính lịch âm, một người tính lịch dương mà lại thành ra chung một ngày sinh nhật.” Trình Thực nói với vẻ suy tư.

Xe buýt đi qua khu thương mại có gian hàng bán xe đồ chơi trước, Tô Nhất đưa Trình Thực đi xem chiếc xe mô hình. Cậu ngắm nghía kẻ chiếc xe bằng con mắt của một chuyên gia rồi lắc đầu chê: “Cái này chưa phải là xe mô hình xịn, chỉ lừa được bọn trẻ con thôi.”

“Thật sao? Nhưng nhìn cũng giống đấy chứ.”

“Chỉ ngoại hình bên ngoài thôi chưa đủ, xe mô hình xịn là phải y hệt như xe thật, không được thiếu một linh kiện nào. Chiếc này chưa đạt đến mức đó.”

“Cầu kì vậy. Mình chẳng hiểu biết gì về xe mô hình cả.”

Trình Thực liếc nhìn cô, đột nhiên nói: “Mình đưa cậu đi xem xe thật nhé.”

Tô Nhất không hứng thú lắm với ô tô, hơn nữa còn vội đến bưu điện nhận quà nên cười trừ, tỏ vẻ vô cùng áy náy. “Để hôm khác nhé, mình còn phải đến bưu điện nhận đồ. E là không có đủ thời gian.”

Lúc này Trình Thực mới nhớ ra trong tin nhắn cô đã nói là cũng có việc phải ra ngoài, vừa rồi mải nói chuyện sinh nhật, cậu quên mất không hỏi cô đi đâu, thì ra là đến bưu điện. Nét mặt cậu thoáng chút thất vọng nhưng vẫn cố nài nỉ:

“Từ đây đến khu Hồng Bài rất thuận tiện. Bắt taxi qua xem một tí, không mất nhiều thời gian đâu mà.”

Tô Nhất nhớ lại khi cô cầu xin sự giúp đỡ của Trình Thực, cậu vừa nghe xong đã đến ngay, giờ người ta muốn đi xem mấy chiếc xe mô hình, nếu cô lại lắc đầu từ chối thì hình như không phải lắm. Thế là cô nói: “Rất tiện à? Vậy đi xem cũng được.”

Trình Thực nghe xong tươi tỉnh hẳn lên.

Đến khu Hồng Bài, Tô Nhất không khỏi hoa mắt vì đủ các kiểu xe mô hình thu nhỏ với đủ màu sắc được trưng bày la liệt trên kệ. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều xe như vậy. Phần lớn đều là xe trong nước hoặc liên doanh, xe nhập khẩu chiếm tỉ lệ tương đối nhỏ nhưng rất đẹp: Nhiều loại xe nổi tiếng thế giới như Mercedes Benz, BMW, Volvo, Saab, OPEL... khiến không ít người phải dừng chân chiêm ngưỡng.

“Cậu thấy mấy chiếc xe của các hãng nổi tiếng này thế nào?” Trình Thực hỏi.

Tô Nhất vốn là kẻ ngoại đạo, thành thực nói: “Nhìn cái nào cũng như nhau, mình chẳng biết xe của các hãng nổi tiếng và xe thường khác nhau ở chỗ nào.”

Trình Thực bật cười. “Như nhau? Mình đang định mời cậu làm cố vấn, xem ra cậu khó có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

“Mời mình làm cố vấn, cậu định mua xe à?”

“Ừ, bố mình cho phép chọn một chiếc xe làm quà sinh nhật.”

Tô Nhất tròn mắt kinh ngạc. Trời đất, món quà sinh nhật này thật là đắt giá! Đúng là con nhà giàu có khác.

Trình Thực đưa cô đi xem một chiếc xe GOLF liên doanh giữa hai hang FAW3 và Volkswagen mà cậu thích. Chiếc xe này vốn là kiểu xe điển hình của Volkswagen, năm 2003 mới chính thức được bán trong nước. Nhìn thoáng qua hai người đã biết là sinh viên nên lúc đầu chẳng có ai đến mời chào, chỉ coi như khách đến ngắm xe. Mãi một lúc sau mới có một cô nhân viên sành sỏi có lẽ là nhận ra bộ đồ hàng hiệu trên người Trình Thực, liền niềm nở đi tới mời chào sản phẩm: “Chiếc xe này đang rất được giới trẻ yêu thích, cũng là loại xe tốt nhất cho người mới lái xe, anh có thích không?”

3. Một trong năm hãng sản xuất xe hơi lớn nhất Trung Quốc.

“Có thể lái thử không?”

“Được, nhưng phải có người của cửa hàng chúng tôi đi cùng.”

Trình Thực lái thử một chiếc GOLF màu đen, sau đó dù biết Tô Nhất là kẻ ngoại đạo nhưng vẫn hỏi ý kiến của cô: “Cậu thấy thế nào?”

“Mình á?” Tô Nhất nhìn ngó một hồi, cuối cùng chỉ tay vào chiếc GOLF màu đỏ ngay bên cạnh. “Mình không rõ lắm nhưng thấy chiếc này đẹp hơn.”

Con gái mua hàng đều thiên về cảm tính, thường dễ có cảm tình với những thứ có bề ngoài bắt mắt. Cô nhân viên bán hàng không để mất thời cơ, nói thêm:

“Chiếc GOLF đỏ này đúng là rất đẹp, vừa hợp mốt lại bắt mắt, rất phù hợp với những người trẻ tuổi.”

Trình Thực nhìn đi nhìn lại chiếc xe màu đỏ, nếu để cậu chọn màu thì tuyệt đối sẽ không lấy màu này vì cậu thích những màu trầm hơn, ví dụ như đen, trắng, ghi, bạc...

Lượn một vòng quanh chiếc GOLF đỏ, bàn tay cậu khẽ lướt qua thân xe. Màu đỏ của nhiệt huyết dâng trào dưới những ngón tay cậu như tạo nên một luồng hơi ấm, khiến cậu bỗng nhớ đến chiếc xe đồ chơi màu đỏ mà Tô Nhất đã chọn cho mình. Xem ra cô thích màu đỏ. Trình Thực dứt khoát quyết định: “Được, lấy chiếc này.”

Vào ngày Trình Thực tròn hai mươi tuổi, cậu đã nhận được hai chiếc ô tô: Một chiếc GOLF thật và một chiếc ô tô đồ chơi nhỏ có điều khiển từ xa. Cả hai đều có màu đỏ rực, sáng bóng và sinh động, tượng trưng cho nhiệt huyết, cho sức sống tràn trề và hạnh phúc.

8

Trình Thực gọi điện nhờ Giám đốc Vương cho người tới làm các thủ tục cần thiết để mua xe rồi lập tức đưa Tô Nhất đến bưu điện. Thời gian không còn nhiều, nếu không đi ngay thì cô sẽ bị lỡ tiết học chiều.

Trước quyết định chớp nhoáng của cậu, Tô Nhất cảm thấy rất kinh ngạc.

“Một chiếc xe đáng giá cả triệu tệ, cậu lượn vài vòng buổi trưa mà đã mua ngay ư? Mình mua một chiếc áo mà còn phải đi mấy cửa hàng đấy.”

Trình Thực giơ tay vẫy một chiếc taxi, nói: “Thích thì mua thôi, cần gì phải đi hàng khác nữa. Hơn nữa, xe cùng một thương hiệu thì giá cả và chất lượng đều như nhau. Phải rồi, cậu đi bưu điện nào?”

Lúc Tô Nhất nói địa chỉ bưu điện cho tài xế, Trình Thực chợt nhớ ra hôm nay là một ngày đặc biệt, bưu phẩm mà cô sắp nhận phải chăng chính là quà sinh nhật?

Quả nhiên là như vậy, trên hộp giấy được gói kín, ngoài tên và địa chỉ của Tô Nhất được viết bằng nét bút lông phóng khoáng, còn có bốn chữ “chúc mừng sinh nhật” rất to. Trình Thực liếc nhìn địa chỉ người gửi thấy tên một trường đại học ở Bắc Kinh thì lập tức liên tưởng đến lần Tô Nhất mượn di động của mình để gọi đường dài đến đó.

Hộp quà có hình chữ nhật, dài khoảng hai thước, rộng hơn nửa thước. Những loại hộp có kích thước thế này thường được dùng để những vật dài. Tô Nhất chợt nghĩ đến những hộp đàn, hộp kiếm của thời xưa, nhưng cầm trên tay thì thấy không nặng lắm nên chắc không phải là hai thứ này. Cô ngắm nghía chiếc hộp, vừa tò mò lại vừa thích thú, nghĩ không ra bên trong chứa vật gì. Cô rất muốn mở ra xem ngay nhưng nghe thế nào lại thôi, để mang về kí túc xá rồi nghiên cứu.

Trình Thực giả vờ hỏi bâng quơ: “Ai gửi quà sinh nhật cho cậu phải không?”

Tô Nhất ôm chiếc hộp giống như bảo bối, ngoảnh đầu cười, trả lời cậu một cách rất vô tư: “Bạn trai mình.”

Mặc dù đã đoán được từ trước nhưng khi nghe thấy câu trả lời của cô, lòng Trình Thực vẫn trở nên nặng trĩu như chiếc thuyền đang chìm xuống biển băng... Tuy không muốn đối diện với tâm tư thực sự của mình nhưng nơi thất vọng sâu sắc trong giây phút này đã khiến Trình Thực hiểu ra cậu thích Tô Nhất mất rồi.

Quà sinh nhật mà Chung Quốc gửi cho Tô Nhất được mở ra dưới sự “giám sát” của Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng. Tô Nhất cũng nóng lòng muốn biết món quà là gì nên vô cùng háo hức. Bên trong chiếc hộp là một chiếc hộp gấm rất đẹp. Cả chiếc hộp được bức một lớp gấm màu xanh với những hoa văn thêu chìm tinh xảo. Mở chiếc hộp ra, bên trong là một cuộn giấy dài. Lẽ nào Chung Quốc tặng cô một bức thư họa?

Sắc mặt của Hứa Tô Kiệt và Chu Hồng đều lộ vẻ kinh ngạc, món quà này quả là hiếm thấy. Chu Hồng đột nhiên buột miệng nói: “Món quà đậm chất hương xưa sắc cổ kiểu này, nếu Đường Thi Vận nhìn thấy nhất định sẽ rất thích.”

Vừa nói xong, cả ba đồng loạt nhìn sang chiếc giường trống. Sau vài phút im lặng, Hứa Tố Kiệt chuyển chủ đề: “Tô Nhất, mau mở ra xem thư họa gì?”

Cuộn giấy dài được buộc chặt bằng sợi dây màu đỏ, đầu sợi dây gắn với một cái triện, kỉ niệm chương của Olympic. Tô Nhất cởi cái triện ra, lưu luyến nắm chặt nó trong tay. Đây là triện của cô, còn một chiếc do Chung Quốc giữ. Khi mua được đôi kỉ niệm chương này, Chung Quốc đã gọi cho cô, nói đùa rằng mỗi người phải giữ một cái, sau này ngộ nhỡ thất lạc nhau thì sẽ dựa vào nó mà nhận diện.

Tô Nhất trân trọng cất chiếc kỉ niệm chương vào túi áo rồi tiếp tục cởi sợi dây màu đỏ. Cuộn giấy từ từ được mở ra, một bức thư pháp được làm rất cẩn thận hiện ra trước mắt cô. Cả cuộn giấy dài phải đến hai mét, trên nền giấy tuyên màu trắng tuyết là những nét chữ rắn rỏi, vuông vức và thẳng hàng. Nội dung đơn giản chỉ có ba chữ: Anh yêu em, nhưng được viết bằng các kiểu Hành, Khải, Lệ, Thảo, Triện... Tô Nhất nhìn đến mức ngẩn ngơ.

Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng đều trố mắt nhìn, trầm trồ thán phục: “Cậu ấy viết bao nhiêu chữ “Anh yêu em” vậy nhỉ? Tô Nhất, là Chung Quốc tự tay viết à? Cậu ấy viết thư pháp đẹp đấy chứ!”

Tô Nhất bỗng nhiên nhớ lại đợt nghỉ hè, khi viết ba chữ này cho cô xem, Chung Quốc đã nói: “Ngày nào anh cũng luyện nhưng chỉ luyện viết ba chữ thôi... Không chỉ luyện viết kiểu chữ Khải, anh còn luyện viết cả chữ Lệ, Triện, Hành, Thảo... Chỉ khổ luyện được ba chữ này để thể hiện tình yêu với em.”

Thì ra cậu đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cô từ lúc đó, trong khi cô thì cứ ngờ nghệch chẳng nhận ra.

Chu Hồng tò mò đếm: “Mỗi cột năm câu “Anh yêu em”, tổng cộng...”

Hứa Tố Kiệt cùng đếm theo: “Năm, mười, mười lăm, hai mươi... tổng cộng có một trăm linh tư hàng. Năm nhân một trăm linh tư... Ồ, cậu ấy đã viết năm trăm hai mươi4 câu “Anh yêu em”. Một con số thật ý nghĩa! Tô Nhất, vì món quà sinh nhật này của em, Chung Quốc hẳn đã mất rất nhiều công sức.”

4. Trong tiếng Trung, 520 có cách phát âm gần giống câu “Anh yêu em”.

Năm trăm hai mươi câu “Anh yêu em”, Tô Nhất như mở cờ trong bụng, nét mặt tươi cười rạng rỡ. Khi Tô Nhất gọi điện thoại cho Chung Quốc, chuông chỉ kêu một hồi cậu đã vội vàng nghe. “Thế nào? Có thích món quà không?”

Tô Nhất tuy rất vui nhưng miệng vẫn nói: “Bình thường thôi, nhưng nể tình anh đã viết nhiều chữ như vậy, không có công cũng là có sức, em sẽ tặng anh mấy lời khen. Món quà không tệ lắm, em hài lòng ở mức trung bình.”

Chung Quốc kêu lên: “Cái gì? Món quà anh dày công chuẩn bị suốt nửa năm, vậy mà em chỉ hài lòng trung bình thôi sao?! Đau lòng quá!”

“Được rồi, em rất hài lòng, thế đã được chưa?”

“Thế rốt cuộc là hài lòng ở mức trung bình hay là rất hài lòng?”

“Đồ ngốc, thế mà cũng phải hỏi!”

“Ừ, anh là đồ ngốc. Đồ ngốc như anh mà vẫn có người thích đấy, em nói người đó có ngốc hơn anh không?”

Tô Nhất phì cười. “Anh thật biết rào trước đón sau, rào đi rào lại rồi lại đổ hết cho em. Em hỏi anh, anh bắt đầu viết cái này từ khi nào?”

“Từ đầu học kì trước, đợt dịch SARS, này nào cũng chôn chân trong kí túc, chẳng có việc gì làm nên anh lấy giấy bút ra tập viết. Rồi anh chợt nghĩ đang không biết nên chuẩn bị quà gì mừng sinh nhật em hai mươi tuổi, hay là tặng em một bức tranh chữ để tỏ tình. Thế là anh chạy thẳng đến Lưu Ly xưởng chọn giấy tuyên về tập viết, ban đầu còn viết hỏng mất mấy chục tờ. Một trang giấy viết mấy trăm chữ, chỉ cần có một chữ viết sai là hỏng cả tờ, phải viết lại từ đầu. Tô Nhất, anh viết đến sưng hết cả tay rồi!”

Tô Nhất nghe mà thấy xót xa. “Đồ ngốc, cần gì phải viết nhiều như vậy! Anh viết ít đi một chút có sao đâu.”

“Năm trăm hai mươi chữ mới có ý nghĩa mà! Em biết không, ban đầu anh định viết một nghìn ba trăm mười bốn chữ. Nhưng như vậy chí ít cũng phải viết mười mấy trang, ghép thành hoành phi thư pháp sẽ rất dài, không dễ làm. Chỉ có thể giảm còn năm trăm hai mươi chữ, không thể để ít hơn được nữa, nếu không thì chẳng còn ý nghĩa gì.”

Một nghìn ba trăm mười bốn chữ? Tô Nhất nghiêng đầu nghĩ ngợi, lập tức nghiệm ra ý nghĩa của con số đó. Một nghìn ba trăm mười bốn có nghĩa là trọn đời trọn kiếp. Chung Quốc thật biết nghĩ, vì món quà này, cậu đã phải bỏ ra không ít tâm sức. Chợt nghĩ ra điều gì, cô hỏi: “Chung Quốc, học kì này bận rộn như vậy, anh lấy thời gian đâu mà viết thư pháp?”

“Thời gian chẳng khác nào bọt biển. Chỉ cần em nghĩ là đủ thì sẽ có cách. Có thời gian rảnh là anh lại lôi giấy bút ra viết.”

“Anh nói thật đi, có phải thức đêm để viết không?” Chung Quốc ngập ngừng rồi trả lời qua quít: “Thỉnh thoảng thôi.”

“Thỉnh thoảng?”

Tô Nhất nhớ lại bản thân cũng từng mấy hôm liền thức khuya để đan khăn, không khó để hình dung giữa bộn bề học hành và làm việc, Chung Quốc vẫn giành thời gian viết năm trăm hai mươi câu “Anh yêu em” để tặng cô. Cô chẳng may đan nhầm một mũi, nhiều nhất cũng chỉ gỡ vài hàng, còn cậu mà viết nhầm một nét là vứt đi viết lại từ đầu. Từng con chữ đều tốn công tốn sức chẳng kém gì từng đường kim mũi len của cô.

Từng đường kim đan, từng nét bút đều chất chứa tình yêu dạt dào.

“Chỉ thỉnh thoảng thôi mà.” Chung Quốc chuyển chủ đề, cười, hỏi cô: “Thưa Tô Nhất nữ vương bệ hạ, có nhật nguyệt làm chứng cho tấm lòng trung thành của vi thần đối với ngài. Ngài có phần thưởng gì cho thần không ạ?”

Tô Nhất cười lớn. “Có, ngươi chờ đấy. Vài hôm nữa ta nhất định sẽ có thưởng cho ngươi.”

Tô Nhất nhanh chóng đan xong đôi găng tay rồi gửi đến Bắc Kinh cùng chiếc khăn quàng. Chung Quốc lại lần nữa bị bất ngờ, hỏi: “Em biết đan cả gang tay rồi à? Tuyệt quá, đôi anh mua vừa bị rách, giờ có thể đi đôi em đan rồi. Tô Nhất, khăn quàng, găng tay có rồi, khi nào đan cho anh một chiếc áo được không?”

Trước yêu cầu của Chung Quốc, Tô Nhất vờ làm ngơ, nói: “Áo len á, để xem lúc nào em thích đã.”

Nói vậy nhưng tắt máy là cô chạy đi mua len ngay.

Thực ra, cô đã có ý định sẽ học đan áo len, quần len, mũ len, tất len... Cô muốn Chung Quốc mặc toàn đồ do cô đan để những cơn gió đông ở Bắc Kinh không thể làm cậu bị lạnh nữa.

Mùa đông năm 2003, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, từ một cô gái chưa từng chạm tay đến sợi len nào, Tô Nhất đã trở thành một cao thủ đan len. Tình yêu có lúc thật giống như thầy phù thủy vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.