Thoạt đầu, Tô Nhất vẫn giả vờ trợn mắt lên nhìn cậu nhưng rất nhanh, khóe mắt cô đã rạng rỡ một nụ cười. Cô lao đến, cúi xuống khẽ hôn lên môi cậu.
1
Mùa hè luôn là mùa mà Tô Nhất thích nhất.
Cô thích thời tiết của mùa hè. Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời như những sợi kim tuyến, từng đám mây trắng bạc. Những ngày đẹp trời luôn khiến
tâm trạng cô thoải mái.
Cô thích các loại trái cây mùa hè. Dưa
hấu ngọt mát, nho chua chua ngọt ngọt, lê ngọt lịm như đường, dưa chuột
thanh thanh, cà chua đỏ hồng, rau muống xanh mướt. Trái cây như vậy, rau quả cũng thế, thứ nào cũng có hương vị tươi mát.
Cô thích trang
phục của mùa hè, áo mỏng, váy mềm, dưới những tia nắng vàng buổi sớm,
mỗi bước đi đều như những vũ điệu nhẹ nhàng.
Cô thích hoàng hôn
của mùa hè, tia nắng cuối chiều vẫn đang le lói, bầu trời phía đông đã
hiện lên ánh bạc của mặt trăng. Tia nắng cuối cùng và ánh trăng hòa
quyện, kéo dài buổi hoàng hôn. Những cơn gió chiều hôm nhè nhẹ thổi, dịu dàng như những chiếc hôn dài.
Tuy vậy, điều mà cô thích nhất vẫn là được đi bơi. Đi cùng với Chung Quốc như “uyên ương tương đối dục hồng y”1.
1. Câu thơ cuối trong bài Tần an quận hậu trì của nhà thơ Đỗ Mục thời Đường.
Tô Nhất giờ đã không chỉ thích đến bể bơi vùng vẫy nữa, cô đòi đến song
Gia Lăng bơi thử một lần. Chung Quốc đưa cô đến đoạn sông dưới chân cầu
Bạch Tháp, nơi người Nam Sung thích đến bơi lội nhất. Núi Hạc Minh ở bên cạnh, Bạch Tháp đời Tông đang hướng nhìn, cùng với con sông Gia Lăng
xanh biếc tạo nên một khung cảnh huy hoàng.
Để an toàn, Chung
Quốc không cho cô bơi xa mà chỉ được bơi ở ven bờ. Sông Gia Lăng trong
mát, lăn tăn chảy. Cô bơi được một lúc đã thấy mệt, Chung Quốc liền cõng cô bơi tiếp. Cô bám vào tấm lưng rắn chắc và đen bóng của cậu với cảm
giác thích thú, thân mật và hạnh phúc. Dòng nước hiền hòa ôm trọn cả hai người...
Kí ức của Tô Nhất về tình yêu sẽ mãi gắn liền với dòng
nước trong mát của mùa hè năm đó. Dù là bể bơi lung linh màu xanh ngọc
hay dòng sông mát rượi trong xanh thì nước mềm mại bao nhiêu, tình yêu
cũng tha thiết bấy nhiêu. Tình yêu trong sáng của hai người đã được khắc ghi lên dòng nước, được nước sông âm thầm lưu giữ lại.
Một hình thức lưu giữ khác thường, không nhờ giấy bút.
Tô Nhất cho rằng sau mấy tháng ở Bắc Kinh, môn thư pháp mà Chung Quốc cùng cô trong đợt nghỉ đông sẽ thành phí công vô ích. Bỗng một hôm nổi hứng, cô đòi cậu “trả bài”, viết thử vài chữ. Kết quả, chữ đầu tiên vừa mới
viết xong, cô liền kinh ngạc thốt lên: “Woa, Chung Quốc, anh đúng là
tiến bộ thần tốc đấy.
Ở Bắc Kinh, ngày nào anh cũng tập viết à?”
“Đương nhiên rồi. Ngày nào anh cũng luyện nhưng chỉ viết ba chữ thôi.”
Tô Nhất tò mò hỏi: “Ba chữ gì vậy?”
Vừa nãy Chung Quốc viết chữ “Anh”, giờ cậu mới nhấc bút viết tiếp hai chữ “yêu em”.
“Chính là ba chữ này. Không chỉ có chữ Khải, anh còn luyện viết cả chữ Lệ, Triện, Hành, Thảo2. Em thấy chữ anh viết thế nào?”
2. Các kiểu chữ trong nghệ thuật thư pháp Trung Quốc.
Trên nền giấy tuyền trắng như tuyết, Chung Quốc cầm bút lông, chấm mực tàu,
viết ra ba chữ “Anh yêu em” bằng đủ các kiểu chữ. Có thể thấy cậu đã
thực sự khổ công luyện tập, bút pháp uyển chuyển và sắc nét, khá đẹp.
Tô Nhất nở nụ cười ngọt ngào nhưng miệng thì lại nói: “Anh chỉ luyện viết
có ba chữ này sao, em ra mục đích học thư pháp của anh không trong sáng
chút nào.”
Chung Quốc cười, thừa nhận: “Anh học thư pháp chẳng
qua vì “yêu người yêu cả dáng đi”, cho nên chỉ khổ luyện được ba chữ này để thể hiện tình yêu với em thôi.”
Tô Nhất không nhịn được cười, nói: “Được, nể tấm chân tình của anh. Em sẽ trọng thưởng.”
“Thưởng gì?”
“Một con cá. Được không?”
Chung Quốc tỏ vẻ thèm thuồng, nói: “Tuyệt vời, giờ đi ăn ngay nhé?”
Tô Nhất cười một cách bí ẩn, nói: “Không, đợi em thu xếp đã.”
Chung Quốc rất thích ăn cá. Chỉ cần là cá, dù là cá bỏ lò, cá hấp, hay cá rán chua ngọt, cậu đều thích. Nhưng cá hấp là món cậu thích nhất, vì cách
nấu đó khiến người ăn có thể thưởng thức vị ngon vốn có của cá. Tô Nhất
từng trêu cậu là đầu thai từ kiếp con mèo, nhưng gần nhau lâu, dần dần
cô cũng thích ăn cá giống Chung Quốc. Hai người giống như hai con mèo
chuyển kiếp, ngày nào cũng vậy, sau khi đi bơi ở sông Gia Lăng về, bữa
khuya của họ toàn là cá.
Nhà hàng cá Điểu Giang ở phố Đại Bắc vừa rẻ lại ngon; lẩu đầu cá ở Đường Bắc Hồ tuyệt vời với hương vị tê cay,
cá nướng ở đại lộ Tân Giang thơm mà không cay, giòn tan trong miệng...
Tô Nhất và Chung Quốc đã ghé vào tất cả các nhà hàng nổi tiếng về món cá ở Nam Sung.
Những buổi tối mùa hè, khi màn đêm tĩnh mịch dần
buông xuống là lúc chợ đêm ẩm thực người xe không ngớt, tấp nập, ồn ào
như ong vỡ tổ. Tô Nhất và Chung Quốc ngồi dưới ánh đèn, thưởng thức món
canh cá đậm đà, nhìn nhau cười. Nụ cười rạng rỡ và thanh thản. Cũng rạng rỡ không kém là ánh trăng trên trời. Trăng non, trăng tròn, rồi trăng
khuyết, theo bước chân họ cả mùa hè.
Trước kia, Tô Nhất không hay ăn cá, nhất là loại cá Diếc có nhiều xương dăm, lần nào không cẩn thận
là bị hóc xương. Bình thường, chỉ cần nhấp chút dấm hoặc nuốt một miếng
cơm to thì xương cá sẽ mềm đi và trôi xuống, thế nhưng có một lần, dù cô có uống bao nhiêu dấm, ăn bao nhiêu cơm, mảnh xương vẫn không trôi
được, có lẽ là vì chiếc xương hơi to. Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Quốc
đưa cô đến bệnh viện, tốn mất năm mươi tệ để bác sĩ làm thủ thuật giúp
cô gắp chiếc xương cá ra. Thủ thuật rất đơn giản, không khó chịu và cũng chẳng đau, chỉ là bơm chút thuốc tê vào khoang miệng, năm phút sau bác
sĩ đưa một cái panh cong chín mươi độ vào, nháy mắt đã gắp được chiếc
xương ngoan cố ra.
Sau sự cố “trong họng có gai”, Tô Nhất vừa
thích lại vừa sợ ăn cá vì cảm giác hóc xương rất khó chịu. Chung Quốc
cười, trêu cô: “Chưa thấy ai dốt như em, ăn cá mà cũng bị hóc xương, đến nỗi phải đi bệnh viện. Thật đúng là vô tích sự, ngốc không chịu được.”
Tuy nói vậy nhưng mỗi lần đưa cô đi ăn cá, Chung Quốc đều tỏ ra hết sức cẩn thận. Mỗi con cá được đặt lên bàn, cậu đều giành hai miệng ở bụng cá
cho cô. Đây là phần ngon nhất của con cá, ít xương và thịt cũng mềm
nhất. Cậu nhường hết phần ngon cho cô, còn mình chỉ ăn đầu, đuôi và lưng cá. Đôi lúc, cậu còn tỉ mỉ gỡ hết xương trên lưng cá rồi để phần thịt
vào bát của cô. “Này, cho em, con heo nhỏ ngốc nghếch.”
Tô Nhất
chầm chậm thưởng thức từng miệng cá, mềm trong miệng, ngọt vào tận tim.
Tình yêu là gì? Tình yêu là hoa hồng, là kim cương, là cả miệng cá đã
được cẩn thận gỡ hết xương - một tình yêu mộc mạc chẳng xa hoa.
Tô Nhất bắt đầu học nấu ăn với mẹ. Vừa bắt đầu, cô đã muốn học làm một món ăn tương đối khó: cá hấp. Các cô gái đang yêu đều như vậy sao? Vì người mình yêu mà lăn vào bếp.
Mẹ cô chỉ lắc đầu, thở dài, nói: “Nuôi
con hai mươi năm, chưa thấy con nấu một bát mì cho mẹ. Giờ lại vì Chung
Quốc mà đòi học làm món cá hấp. Đúng là nuôi con gái là nuôi hộ người.”
Tô Nhất nhẹ nhàng nịnh mẹ: “Mẹ, ngày mai con sẽ nấu mì mời mẹ ăn, hôm nay mẹ dạy con làm món cá hấp nhé.”
Hai mẹ con cùng đi chợ, mua một con cá diếc tươi còn đang quẫy loạn xạ, nhờ người bán mồ rồi xách về.
Bà Tô bảo con gái rửa sạch cá, dùng dao rạch chéo mấy đường trên mình cá,
ướp đều muối tinh. Sau đó, bà lại chỉ cô cách chuẩn bị rau gia vị: hành
bóc vỏ, rửa sạch rồi cắt thành trung đoạn; gừng gọt vỏ, rửa sạch, thái
sợi; tỏi bỏ vỏ, rửa sạch, thái lát...
Trong bếp lách cách tiếng
dao thớt. Lần đầu tiên cầm dao, chân tay Tô Nhất cứ lóng ngóng ngượng
nghịu. Thái gừng không thành sợi, cắt tỏi không thành lát, đem so sánh
thì chỉ có thái hành lá là đạt yêu cầu.
Tay chân tay còn vụng về
nhưng trong lòng cô thấy rất mãn nguyện, đủ để bù đắp cho tất cả vất vả. Được mẹ tận tâm chỉ bảo, cuối cùng Tô Nhất đã làm được món cá hấp rất
thơm ngon. Ngửi mùi cũng đủ biết hương vị nhất định không tồi. Cô nâng
niu đĩa cá, mang sang nhà họ Chung, bưng nó đến trước mặt Chung Quốc,
nói: “Chung Quốc, đây là cá mà em thưởng cho anh.”
Chung Quốc sững sờ, nhưng phút chốc, đôi mắt cậu đã trở nên long lanh, tràn đầy cảm kích. “Em làm hả?”
Tô Nhất hãnh diện gật đầu. “Đương nhiên rồi. Đây là “tác phẩm đầu tay” của em đây, coi như anh có phúc ăn uống, mau nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Chung Quốc cười rạng rỡ nhưng vẫn trêu cô: “Tác phẩm đầu tay” của em á?
Tô tiểu thư, món ăn đầu tiên mà em làm liệu có ăn được không? Không biết
ăn vào thì còn sống nổi không, nếu còn sống thì có còn lành lặn không.”
“Lắm chuyện! Anh không ăn nữa thì thôi.”
Tô Nhất quay người định bỏ về, Chung Quốc vội giữ đĩa cá lại. “Ăn, ăn, ăn, đương nhiên là ăn rồi, chết cũng phải ăn.” Nói rồi, cậu nhón lấy một
miệng, đưa vào miệng, hoan hỉ nói: “Ngon, ngon. Ngon lắm!”
Hai người cùng vui vẻ thưởng thức món cá hấp.
Chung Quốc nói đây là món cá ngon nhất mà cậu từng được ăn. Lần đầu tiên Tô
Nhất vào bếp, tuy không thể so sánh với các đầu bếp của những tiệm ăn
bên ngoài nhưng Chung Quốc vẫn quả quyết nói: “Đây chính là món cá ngon
nhất anh từng được ăn.”
Đúng là như vậy, cô gái mình yêu thương
vào bếp tự tay làm cho mình món cá hấp, trên thế giới chỉ có đúng một
suất mà thôi. Dù có là đầu bếp nổi tiếng cũng không thể so sánh được.
Tô Nhất nhìn Chung Quốc ăn hết sạch con cá, không còn một sợi thịt, cả
nước canh cũng uống sạch thì cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Còn gì có thể
khiến một cô gái vui sướng hơn là nhìn thấy người yêu ăn hết món ăn tự
tay mình nấu?
2
Sự đời thời gian bên nhau thì ngắn mà li biệt thì dài, Tô Nhất đặc biệt
trân trọng thời gian được ở cùng Chung Quốc. Chung Quốc cũng vậy, bạn bè hẹn gặp thì lần nữa, chỉ muốn hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai
người.
Một hôm, Dương Cương tìm đến, nằng nặc đòi Chung Quốc giúp cậu ta đá một trận bóng vào buổi chiều. Dương Cương theo học một trường cao đẳng nghề tại thành phố Nam Sung, cậu ta cùng một nhóm fan cuồng
bóng đá trong trường thành lập một đội bóng nghiệp dư, đã thi đấu khắp
lượt với các trường đại học trong thành phố. Mùa hè là sôi nổi nhất, cứ
ba đến năm ngày lại tìm được một đội bóng nghiệp dư nào đó để thi đấu.
Tuy đó chỉ đơn thuần là tự giải trí, không hề có giải thưởng nhưng đối
với những người yêu bóng đá như họ, được tung hoành trên sân cỏ là điều
tuyệt vời nhất. Lần này, một cầu thủ chủ lực của đội bận việc riêng
không tham gia được, Dương Cương vội tìm Chung Quốc nhờ giúp đỡ. Hồi học phổ thông, cả hai đều là những “danh tưởng” ăn ý với nhau trên sân cỏ.
Một trận bóng đá kéo dài chín mươi phút, nếu bất phân thắng bại sẽ phải đá
thêm nửa tiếng. Chung Quốc biết Tô Nhất không có hứng thú với bóng đá,
sẽ không đủ kiên nhẫn để ngồi xem lâu như vậy. Vừa hay, Tống Dĩnh gọi
điện rủ cô đi dạo phố. Thế là có thể chia quân làm hai hướng, Chung Quốc cùng Dương Cương đi đá bóng, còn Tô Nhất đi cùng Tống Dĩnh.
Tô
Nhất và Tống Dĩnh dạo phố cả một buổi chiều, mua được một cái váy yếm,
vài cái kẹp tóc nhỏ xinh xinh. Cô còn mua hai cái móc di động hình chú
heo giống hệt nhau, không phải ở trong cửa hàng đồ lưu niệm cho giới trẻ mà là một cửa hàng đá quý.
Thực ra ban đầu Tô Nhất không có ý
định mua móc điện thoại, chỉ là khi đi qua cửa tiệm, cô bị thu hút bởi
cách bài trí tao nhã và cổ kính nên mới tiện thể ghé vào.
Xem
được một lúc, những sản phẩm đá quý tinh xảo đã thu hút sự chú ý của Tô
Nhất. Chủ cửa hàng không bỏ qua cơ hội giới thiệu sản phẩm, rằng những
sản phẩm đá quý trong tiệm không chỉ có chất lượng tốt mà còn có tác
dụng tâm linh, trừ tà và hộ thân. Lời giới thiệu này thật giả thế nào
còn chưa được kiểm chứng nhưng gặp khách hàng có ý định mua thì nhất
định họ sẽ tin. Chủ tiệm còn nói có thể làm theo yêu cầu của khách hàng, khắc tên, ngày tháng năm sinh hoặc những câu thơ lãng mạn lên miếng
ngọc, đảm bảo khách hàng sẽ vừa lòng.
Tô Nhất tỉ mỉ chọn lựa một hồi lâu, cuối cùng chọn được cái móc treo điện thoại hình chú heo bằng ngọc phỉ thúy.
Những sợi dây đỏ kết thành hình hoa văn tinh xảo, bên dưới là viên đá nhỏ màu xanh ngọc khắc hình chú heo thật dễ thương, dưới cùng là hai sợi dây
tua rua, mỗi sợi xâu một hạt ngọc xanh. Một cái móc treo di động rất
truyền thống, cái giá bốn mươi tám tệ cũng không phải quá đắt, cô lập
tức mua ngay hai cái, yêu cầu khắc tên của hai người: “Chung Quốc” và
“Tô Nhất”.
Tống Dĩnh cười, trêu: “Tô Nhất, cậu tính làm gì đấy? Tín vật tình yêu à?”
“Cái gì mà tín vật tình yêu?! Một đôi móc treo di động thôi mà. Cậu đừng đoán già đoán non nữa được không?”
Tô Nhất vừa nói vừa lấy con heo nhỏ có khắc tên “Chung Quốc” treo vào di
động của mình. Chiếc điện thoại màu vàng chanh phối với sợi dây màu đỏ
bắt mắt, cộng thêm miếng ngọc màu xanh trong veo, ba màu đỏ vàng xanh,
một sự phối hợp rất nổi bật...
Tống Dĩnh lại nói: “Ồ, con heo có
khắc tên “Chung Quốc” được treo vào di động của cậu, con khắc tên cậu
lại treo vào di động của Chung Quốc, nghĩa là “trong anh có em, trong em có anh” phải không?”
Tâm tư nho nhỏ của Tô Nhất như tấm kính dưới ánh mặt trời, bị cô bạn tinh ranh Tống Dĩnh đoán ra.
Cô cười nói: “Tống Dĩnh, tớ thật muốn nhét thứ gì đó vào miệng cậu.”
“Nhét đi, nhét đi. Phố Nghi Phượng ở rất gần đây, cậu lấy một bát mì lạnh
Xuyên Bắc lấp miệng mình được đấy”, Tống Dĩnh rất hùng hồn đáp trả, hết
cách, Tô Nhất đành phải bỏ tiền ra mời bạn.
Ăn xong món mì lạnh
Xuyên Bắc, khi đi qua đầu phố, Tô Nhất thấy trong quầy bán báo bên
đường, ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, có bày Tuần báo thể thao số mới ra.
Chợt nhớ ra đây là tờ báo mà Chung Quốc thường đọc, cô lập tức mua hộ cậu
một tờ rồi gửi tin nhắn cho cậu: “Đá bóng xong chưa? Em mua cho anh Tuần báo thể thao hôm nay rồi đấy, anh đừng mua nữa nhé.”
Theo thường lệ, tin nhắn gửi đi chưa đến một phút là được trả lời. Chung Quốc đã
từng nói: “Anh ở đâu là mang theo di động đến đó, sợ em tìm mà anh lại
không biết. Ngay cả lúc đi tắm, anh cũng cho nó vào hai nilon rồi treo ở chỗ gần vòi nước.”
Tô Nhất cũng vậy, luôn mang di động theo
người. Đối với cô, chiếc di động như miếng ngọc bội của Giả Bảo Ngọc,
như chiếc khóa vàng của Tiết Bảo Thoa - không tách rời, không vứt bỏ,
không để mất, cũng chẳng thể quên.
Chỉ có người đang yêu mới coi
trọng điện thoại di động đến như vậy. Luôn mang theo người như một phần
của thân thể mình, suốt hai mươi tư giờ không tắt máy, bởi vì điện thoại di động luôn sẵn sàng truyền tải hơi thở và giọng nói của người họ yêu.
Thế nhưng lần này, tin nhắn gửi đi đã ba phút, rồi năm phút mà vẫn chưa
được trả lời. Nghĩ rằng di động của mình bị hỏng, Tô Nhất liền xem lại
mấy lần, tất cả đều bình thường.
“Thưa tiểu thư, người ta đang đá bóng cơ mà, sao có thể đeo điện thoại di động trên người được.”
Lời của Tống Dĩnh rất có lí. Tô Nhất lại gửi tiếp một tin: “Lúc nào đá xong, anh nhớ trả lời em ngay nhé. Em đợi tin của anh.”
Đã nửa tiếng trôi qua, điện thoại di động của Tô Nhất vẫn im lặng. Cô xem
giờ, dù phải đá hiệp phụ thì cũng phải xong rồi mới đúng. Bỗng nhiên cô
cảm thấy bất an, liền gọi thẳng cho Chung Quốc. Một giọng nữ lễ phép trả lời, nói rằng chủ thuê bao đã tắt máy.
Chuyện gì vậy? Tắt máy ư? Xưa nay Chung Quốc không tắt máy bao giờ. Tô Nhất lo lắng bất an, chẳng còn tâm trí nào mà dạo phố nữa, vội chạy đi tìm Chung Quốc. Cô biết cậu đá ở sân bóng của trường Dương Cương, đi xe buýt qua vài bến là tới.
Tống Dĩnh đành phải đi cùng cô. Dạo phố vẫn chưa đủ, giữa đường lại đổi
thành đi tìm người, Tống Dĩnh chép miệng thở dài, nói: “Tô Nhất, chỉ là
tắt máy thôi mà, cậu làm gì mà lo lắng thế? Những cô gái đang yêu quả
nhiên không được bình thường lắm.”
“Cậu không có bạn trai thì làm sao hiểu được?” Tô Nhất không biết phải giải thích thế nào. Người chưa
từng yêu sẽ không thể hiểu được cảm giác băn khoăn, lo lắng vì yêu. Tống Dĩnh đang học ở Trùng Khánh, tuy đã có vài anh chàng theo đuổi nhưng cô vẫn chưa ưng ai, đều chỉ coi họ là bạn bình thường. Cô ấy không thể
hiểu được tâm trạng lúc này của Tô Nhất.
Khi Tô Nhất chạy đến sân bóng, ở đó đã không còn một ai. Hỏi vài người đi qua, họ đều lắc đầu
không biết chiều nay có người đến đá bóng. Cuối cùng, cô cũng tìm được
một người biết chuyện. Người đó nói: “Đội bóng của Dương Cương hả? Đúng, chiều nay có đá, đá xong thì về hết rồi.”
“Họ đi đâu vậy?”
“Có lẽ là đi ăn mừng. Chiều nay đội bóng của họ thắng lớn. Sau mỗi trận thắng, họ đều đi uống rượu ăn mừng.”
“Anh biết họ ăn mừng ở đâu không?”
“Tôi cũng không biết nữa.”
Không tìm thấy Chung Quốc, không biết cậu đã cùng Dương Cương đi đâu, lại
không có số điện thoại của Dương Cương, Tô Nhất không khỏi rầu rĩ. Tống
Dĩnh thì lại chẳng hề có vẻ lo lắng: “Không có chuyện gì xảy ra với
Chung Quốc đâu, chỉ là đi ăn mừng cùng với Dương Cương thôi mà. Cậu
không cần vội tìm làm gì, ăn mừng xong cậu ấy sẽ về thôi.”
“Nhưng tại sao lại tắt máy? Chung Quốc chưa làm như vậy bao giờ.”
Tống Dĩnh thản nhiên nói: “Cho mình xin đi, đám con trai tụ tập với nhau,
không muốn bị con gái làm phiền, tắt máy là chuyện bình thường. Cậu đừng nghĩ mãi đến chuyện đó như vậy.”
Trước giờ, dù ở đâu, lúc nào,
chỉ cần Tô Nhất muốn, gọi điện là có thể nghe thấy giọng nói của Chung
Quốc. Cậu như một cánh diều, dù ở xa tận Bắc Kinh thì vẫn có chiếc di
động luôn là sợi dây diều mà cô nắm chặt trong tay. Đây là lần đầu tiên
cô không biết tin tức gì của cậu, như chiếc diều đứt dây không biết ở
nơi nào. Tuy chỉ là một buổi chiều ngắn ngủi nhưng trong lòng cô bỗng có một cảm giác cô đơn không thể tưởng tượng được...
Từ trong một
cửa hàng nào đó vọng ra tiếng nhạc buồn: Không có anh, ngày dài sống ra
sao? Trái tim em tan nát, việc của em ai làm...
Thật đúng tâm
trạng, Tô Nhất đứng đó, lặng người nghe. Một lát sau, như bị thôi miên,
cô đi về phía có tiếng nhạc, cuối cùng bước vào một hàng bán loa.
“Chào ông chủ, xin hỏi loa đang phát bài gì vậy?” Ông chủ cửa hàng nói với cô đó là Nếu không có anh, bài hát đã từng làm mưa làm gió bên Thượng Hải
trong những năm ba mươi của thế kỉ trước. Lâu lắm rồi nhưng nghe vẫn rất hay.
Cả album đều là những bài hát thời đó, ông chủ khuyên cô nên mua một đĩa về nghe.
Tô Nhất không nghĩ ngợi gì liền mua một đĩa. Những bài hát kinh điển của
thế kỉ trước, đã cách một khoảng thời gian dài nhưng tiếng hát vẫn khiến người nghe rung động. Sức sống của những bài hát hay luôn trường tồn,
không hề phai nhạt, giống như bình rượu càng lâu năm thì hương vị càng
nồng, men say càng đậm.
Tạm biệt Tống Dĩnh, Tô Nhất đi về nhà, bỏ đĩa nhạc vừa mua vào đầu đĩa.
Không có anh, ngày dài sống ra sao? Trái tim em tan nát, việc của em ai
làm... Tiếng ca da diết lay động trái tim, như dòng nước nghẹn ngào tràn ngập cả căn phòng yên tĩnh. Tô Nhất bỏ dép, nằm lên xô pha, lắng nghe,
chốc chốc lại gọi cho Chung Quốc. Vẫn là lời báo khách hàng đã tắt máy
của nhân viên tổng đài.
Thế nào là cảm giác đợi chờ, Tô Nhất cứ
nghĩ mình đã hiểu. Ở ga Thành Đô, cô đã nhiều lần chờ Chung Quốc. Sự
mong đợi thiết tha và cháy bỏng nhưng chắc chắn và yên tâm, bởi cô biết
chuyến tàu chở cậu sẽ về ga sau vài phút nữa.
Thỉnh thoảng sai giờ, Chung Quốc sẽ gửi tin nhắn an ủi để cô đừng sốt ruột.
Nhưng hôm nay, cảm giác hoàn toàn không giống như lúc đợi ở ga tàu. Cô không
biết cậu đi đâu, không có tin tức gì của cậu, chờ đợi một cách bị động.
Cô mong mỏi tiếng chuông điện thoại biết chừng nào, mong đợi giọng nói thân quen cùng tiếng cười vang vọng bên tai.
Mỗi tiếng chân bước lên cầu thang đều khiến cô nín thở lắng nghe.
Là anh ấy phải không? Không phải.
Là anh ấy phải không? Vẫn không đúng.
Trái tim cứ nhảy lên thon thót... Đây là buổi chiều dài nhất mà Tô Nhất từng trải qua. Từng giây từng phút, cô chăm chú nhìn những chiếc kim đồng hồ treo trên tường nhích từng vạch.
Cho đến khi bố mẹ hai nhà đều đi làm về, Chung Quốc vẫn chưa về đến nhà.
Bố cậu chạy sang nhà cô, hỏi: “Tô Nhất, Chung Quốc đâu? Còn chưa chịu về nhà ăn cơm, lại đòi ăn chực ở nhà cháu à?”
Tô Nhất tỏ vẻ oan ức nói: “Anh ấy có ở nhà cháu đâu, cả buổi chiều cháu
tìm mà không thấy. Cháu cũng không biết anh ấy cùng Dương Cương chạy đi
đâu nữa.”
Trời dần tối, bầu trời trong xanh từ từ chuyển thành
màu xám. Tâm tư Tô Nhất càng mờ mịt. Cô chạy ra ban công ngóng xuống,
những lo lắng bất an đã dần biến thành oán giận: Chung Quốc, sau bữa tối mà anh vẫn chưa có tin tức gì, em sẽ không thèm để ý đến anh ít nhất
một tuần. Ai bảo anh đi chơi với Dương Cương là quên em ngay được!
Đang buồn bực, bỗng cô nhìn thấy một chiếc taxi dừng lại dưới lầu, trái tim lại giật thót: Là anh ấy?
Cửa xe mở, Dương Cương bước xuống, xem ra đúng là bọn Chung Quốc. Tô Nhất
mừng rỡ. Nhưng cũng rất nhanh, sự mừng rỡ của cô như ngọn lửa bị giội
một gáo nước. Cô nhìn thấy Dương Cương cõng Chung Quốc người mềm nhũn
xuống xe.
“Chung Quốc!” Tô Nhất gọi, tiếng gọi như muốn xé tan màn đêm tĩnh lặng.