Cái đầu gấu so với bàn tay to hơn một chút.
Chu Bạch: “…”
Anh mở cửa sổ ra.
Giản Từ cầm tay con gấu nhồi bông, giật giật đầu ngón tay, làm ra vẻ muốn cho gấu nhỏ cào mặt Chu Bạch, trong miệng phát ra âm thanh”Gào gào”.
Chu Bạch: “… Ấu trĩ.”
Giản Từ đem cái tay khác cầm hai ly cà phê lên đưa cho anh: “Khi nãy mới đi mua cà phê, nhân viên cửa hàng nói mua hai mươi đồng được tặng một con gấu nhỏ. Anh xem, con này cùng con trong phim giống nhau như đúc ha?
Giống cái đầu cậu!
Chu Bạch tiếp nhận cà phê, ra hiệu cho cậu lên xe nhanh chút.
Giản Từ đi vòng ngồi vào ghế phó lái, thắt chặt dây an toàn, sau đó lấy ra một ly cà phê, ân cần mà tiến đến bên mép Chu Bạch: “Nếm thử? Nó giúp nâng cao tinh thần.”
Chu Bạch bất đắc dĩ uống một hớp: “Cái quái gì, ngọt đến phát ngấy!”
Giản Từ thu tay về: “Hả, vậy tôi uống ly này, còn ly này không có ngọt như vậy”
Xe khởi động, Chu Bạch dùng dư quang nhìn Giản Từ không hề thấy ngại mà uống cái ly anh vừa uống khi nãy, đem ly bên mình uống hảo…
Đột nhiên không nhớ rõ lúc nãy mình tức giận vì cái gì.