Giản Từ ở nhà dưỡng thương, ngày tháng chẳng khác nào thần tiên.
Cũng không biết Chu Bạch nghĩ như thế nào, đầu tiên là mời thầy về thỉnh Ngọc Quan Âm treo lên cổ cậu, sau đó tắm rửa, ăn cơm, đi tolet và vân vân…, hận không thể mọi chuyện tự tay xử lý cho cậu. Đã như vậy, trên mặt còn là một bộ “Em sao không nghe lời như vậy, em không nghe lời tôi liền dằn vặt chết em”.
Giản Từ trong tâm cảm nhận được, người này bày ra bộ mặt “mẹ kế”, làm “Nguyệt tẩu” sống.
Đáng tiếc vị “Nguyệt tẩu” này không có nhiều thời gian rãnh như vậy, lúc vết thương Giản Từ bắt đầu khép lại gây ngứa, Chu tổng không thể không giải quyết công việc chất chồng như núi của mình.
Ngày thứ nhất anh vừa đi làm, Kiều Chi Kỳ liền xông vào phòng làm việc.
Đè nén trong lồng ngực ấm ức tức giận, Kiều Chi Kỳ nói: “Phía bên này mọi thứ tôi đều chuẩn bị xong, cậu còn không nói với hắn? Chu Bạch, cậu đã đáp ứng tôi cái gì?”
Chu Bạch dựa vào ghế, suy nghĩ một lúc lâu.
Dù cật lực duy trì phong độ, Kiều Chi Kỳ vẫn để lộ vẻ sốt sắng, anh đã đem hết thảy lợi thế lấy ra, tuyệt không cho phép Chu Bạch vào lúc này bỏ mình.
Nửa ngày sau, Chu Bạch nói: “Vẫn chưa tới lúc.”
Kiều Chi Kỳ híp mắt một cái, giận quá mà cười: “Cậu không đành lòng có đúng không? Hừ, tôi quá hiểu cậu, nhưng mà cậu đừng hối hận.”
Nói xong anh ta sải bước ra ngoài, vạt áo khoác vẽ ra một đường cong kiên quyết.
Chu Bạch sửng sốt một hồi, ánh mắt lấp loé, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mấy ngày sau, Chu Bạch lĩnh giáo câu Kiều Chi Kỳ nói “Cậu đừng hối hận”.
Công ty giải trí Bạch Thịnh có một cấp dưới rất có tài cùng giao tiếp rộng, bỗng nhiên nói muốn từ chức, lý do hắn muốn đổi nghề làm ông chủ mới của công ty giải trí Ngũ Duy. Cùng lúc này, mấy diễn viên dưới tay hắn tâm tư cũng rụt rịt, có lời đồn rằng công ty giải trí bên kia có tài lực cùng đãi ngộ rất tốt, còn Bạch Thịnh hiện đang đứt đoạn tài chính ngập tràn nguy cơ, thậm chí còn có người trực tiếp hủy hợp đồng hoặc không tái kí hợp đồng, đem đến rất nhiều phiền phức cho Chu Bạch.
Tuy việc này không có gây “thương gân động cốt”, nói trắng ra chính là Kiều Chi Kỳ gởi cho anh tối hậu thư. Chỉ là Chu Bạch không thể không sốc lên tinh thần mà ứng đối, một bên trong vòng giải trí tạo thêm quan hệ, một bên động viên chia sẻ với nhân viên. Cứ như vậy, không thể tránh khỏi sơ sót với vị kia trong nhà.
Một ngày, chính là lúc ở cữ, à không, chính lúc Giản Từ đang dưỡng thương thì nghe chuông cửa vang lên, từ màn hình nhìn thấy Kiều Chi Kỳ.
Cậu cùng Kiều Chi Kỳ chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng ấn tượng rất sâu sắc, biết anh ta cùng Chu Bạch là đối tác làm ăn. Tuy không biết anh ta đến lúc này có chuyện gì, Giản Từ vẫn khách khí mở cửa, đưa dép qua.
Giản Từ rót ly cà phê cho anh, nói: “Chu Bạch không có ở nhà, anh tìm anh ấy là có chuyện gấp sao?”
“Tôi không phải tới tìm cậu ấy.” Kiều Chi Kỳ đặt hộp thuốc bổ trên tay xuống, cười với cậu, “Nghe nói thân thể cậu không khỏe, về tình về lý cũng nên tới thăm một chút.”
Lời nói này phát ra không đầu không đuôi, Giản Từ trong lòng nghi hoặc lại càng nhiều.
“Nghe nói” thân thể mình bị bệnh? Nghe ai nói? “Về tình về lý”? Giữa bọn họ có cái gì tình lý?
Nhưng mà rất nhanh Giản Từ liền biết người này là có ý đồ mới đến.
Chào hỏi ngắn xong, Kiều Chi Kỳ nói: “Lúc trước Chu Bạch đi B thị công tác, bởi vì một ít chuyện cùng tôi quen biết. Cậu ấy là người rất có năng lực cùng mị lực, tôi rất coi trọng cậu ấy. Sau tôi giúp cậu ấy móc nối mấy cái quan hệ ở B thị, theo nguyên tắc đôi bên cùng có lợi, tôi cùng cậu ấy lập nên một ước định.”
Giản Từ lẳng lặng nghe, không có nói gì.
Kiều Chi Kỳ tiếp tục nói: “Tôi một mực chờ đợi cậu ấy thực hiện ước định đó, nhưng mà tốc độ cậu ấy làm việc quả thực làm tôi thất vọng, cho nên, tôi đành phải tự mình tới tìm cậu…”