Chu Bạch liếc mắt nhìn thẻ nhân viên người kia, là một thực tập sinh.
Mà thực tập sinh này có cái đầu ổ gà, vẻ mặt hốt hoảng, cả người đều tản ra bộ dáng đáng thương. Vừa mới nhìn liếc qua một chút, lớn lên cũng vẫn khá tốt, mặt có chút con nít, chính là sắc mặt tái nhợt, vành mắt đen cũng có chút sưng lên.
Cậu ta là vừa mới tới làm, đi lộn thang máy sao?
Không có ấn những tầng lầu khác, Cậu cũng lên tầng thượng cao nhất? Muốn đến văn phòng mình?
Chu Bạch cau mày: “Cậu có chuyện gì?” Anh không thích cái loại người lỗ mãng quấy nhiễu anh.
Giản Từ thẫn thờ quay đầu lại liếc anh một cái, phát hiện là ông chủ, nhanh chóng lễ phép nói: “Chu tổng hảo, tôi không có việc gì.”
Đèn thang máy nhảy tới mười bốn lần, tầng 15.
“Không có việc gì đi tầng cao nhất làm cái gì?” Không phải càng khả nghi?
Giản Từ hơi sốt sắng: “Tôi, tôi không phải đi tầng cao nhất, tôi là muốn đến sân thượng.”
” Đến sân thượng?” Chu Bạch truy hỏi.
“Liền… Muốn xem một chút có nhảy được hay không.” Giản Từ mơ mơ hồ hồ mà trả lời.
“…”
Ý thức được mình đang nói cái gì, Giản Từ cười gượng hai tiếng: ” Aiiii, giỡn thôi.”