Chu Bạch tại vùng phụ cận tìm kiếm rất lâu, đem những nơi Giản Từ thường đi tìm hết một lượt, công ty, siêu thị, công viên nhỏ, quán cơm nhỏ, tiệm bán máy vi tính… Nơi nào cũng không có.
Mà tại thời điểm anh nản lòng thoái chí, có tiếng chìa khóa mở cửa, Giản Từ một mặt mỏi mệt đã trở lại.
Chu Bạch hấp tấp đứng lên:” Em đi đâu vậy?”
Giản Từ một mặt không việc gì nhìn anh: “Tới đồn cảnh sát.”
“Đồn cảnh sát?”
“Ân, mới nãy Trần sĩ quan gọi điện thoại cho em, nói phần ghi chép liên quan đến Nham Húc còn chưa hoàn thành, muốn em qua bổ sung một chút, còn phải kí tên, thật là phiền phức.”
“Ồ…”
Ánh mắt Giản Từ quét qua bản hiệp định trên bàn: “Đúng rồi, ngày hôm nay Kiều tiên sinh đem phần thỏa thuận này cho em xem.”
Chu Bạch chấn động cả người, cảm giác tóc gáy của mình từng cọng từng cọng dựng đứng lên, vội hỏi: “Đây chỉ là kế tạm thời, em phải tin tưởng anh. Anh lúc đó là bất đắc dĩ mới đáp ứng anh ta, kỳ thực chưa hề muốn thật sự làm như vậy!”
“Nói như vậy chuyện này là có thật?” Giản Từ buồn bực nói, “Kiều tiên sinh đột nhiên lấy bản hợp đồng chuyển nhượng một phần cổ phần đưa em kí tên, muốn em đem cổ phần của mình chuyển cho anh ta, nhưng em căn bản không biết có cổ phần gì a. Em có cổ phần của Bạch Thịnh sao?”
Chu Bạch che giấu mà ho khan một chút: “Em có, sau khi kết hôn anh đem 22% cổ phần của Bạch Thịnh chuyển cho em. Khi đó cho em ký mấy phần văn kiện, em không nhìn kỹ sao.”
“Ồ…” Giản Từ suy nghĩ một chút, hình như là có chuyện như vậy.
“22% cổ phần, ở Bạch Thịnh em là cổ đông lớn thứ hai, Kiều Chi Kỳ muốn nắm cổ phần của em để làm hậu thuẫn cho hắn, hắn hi vọng dựa vào Bạch Thịnh để kiềm chế Kiều thị.”
“Được rồi. Kiều tiên sinh nghiêm túc cùng em xả bài, em còn tưởng rằng anh muốn ly hôn với mình, nhìn thấy hiệp nghị kia em mới hiểu được anh ta muốn nói với mình cái gì.” Giản Từ kéo ra nắp bút, “Vậy hiện tại em nên ký tên?”
“Không, không cần, xế chiều hôm nay chuyện bên Kiều Chi Kỳ đã giải quyết xong.”
Giản Từ trừng mắt nhìn: “Cho nên ngày hôm nay mấy chuyện này đến cùng là vì cái gì?”
Chu Bạch: “…”