Tường Vi Chi Ái

Chương 3: Chương 3




Cô phải nói rằng anh quả thật rất giàu.

Ngủ 1 giấc tỉnh dậy, Phùng Thính Vũ cảm thấy toàn thân thoải mái hẳn, mở cửa sổ nhìn ra xa, một mảng cỏ xanh trải dài tới chân trời, và dường như nghe được tiếng tàu biển.

Đến với trang trại cổ đầy cây ô liu này là trước đó, ăn xong một bữa tối ngon miệng rồi ngủ sớm, ngày hôm sau cô phải đi làm quen với đường đua mới, không dậy sớm không được.

Nhìn mảnh đất rộng bạt ngàn này, nông dân đang thu hoạch ô liu với cỗ máy cao, khiến người ta muốn chân trần chạy ra trèo cây và hái lấy những quả xanh.

Cũng nghe sơ qua Narsa nói với phạm vi sự nghiệp của gia tộc Osner, bao gồm đóng thuyền, mua bán ô liu, công nghiệp gỗ, cùng với vườn trái cây thơm ngát đang cho ra những trái nho tươi dùng trong sản xuất rượu.

Rượu nho TBN vang danh thế giới, gia tộc này sở hữu 2 xưởng sản xuất rượu nho, sức cung ứng chiếm 30% toàn cầu, chỉ nhờ phần lợi nhuận này đã đủ nuôi sống dân nghèo của một số nước lạc hậu.

Hèn chi anh coi cô là dân nghèo, thu nhập một năm cũng không bằng được 1 nửa của 1 tháng thu nhập của người ta.

Phùng Thính Vũ nhắm mắt hưởng thụ sự yên bình này, từng làn gió mát nhẹ nhàng đập vào má , nắng sớm lan khắp người cô, nhìn như 1 thiên sứ mới chào đời đang chờ đợi sự triệu tập của thượng đế.

Chí ít, trong mắt của một Narsa đang nín thở thì là như vậy.

Đến nhìn được một lúc anh vẫn không dám đánh động giây phút thần thánh này, ánh mắt xanh thẳm như bầu trời, xuất thần nhìn vào thân hình đang tỏa sáng kia, một chút nhu tình lặng lẽ dâng trào.

Cậu ta đẹp quá, thanh khiết mà cao quý không giống người trong phàm trần, cá tính thanh thanh lạnh lạnh như hạt châu trong biển cả, khiến người ta muốn vuốt vào ánh sáng của nó.

Anh nghĩ anh đã điên mất rồi, lại khát vọng chiếm được người cùng phái, hoan tưởng muốn nếm thử mùi vị của làn môi như hoa đào, đôi tay di chuyển trên làn da mềm mại chỉ có ở người phương Đông kia.

Không chỉ phụ nữ yêu cậu, đến bản thân là đàn ông như anh, cũng khó khống chế trái tim đang lao đến hắn, mấy lần xém đưa ra xé toạc áo trên người anh để thỏa mãn dục vọng. =.=

Không muốn nhường anh cho ai hết, đến em gái Kelly cũng không được, nhưng anh có thể giấu anh đi được không?

Trong nước sẽ không chấp nhận đồng tính, nhất là anh đang gánh vác việc nối dõi cho gia tộc, sớm muộn gì cũng phải cưới Elisa, với ngạo khí của mình cậu ta sẽ không chấp nhận làm bé. =.=

Thậm chí, cậu ta sẽ khinh bỉ tình yêu không bình thường của anh, trốn tránh anh, anh không biết mình có thể chịu được sự giày vò của tương tư, xa cách hắn muôn trùng.

Vừa nghĩ tới đây, trái tim lặng lẽ đột nhiên dấy lên khủng hoảng to lớn, hắn ở Đài Loan, còn bản thân mình thì ở Tây Ban Nha, khoảng cách của 2 người xa hơn cả vạn dặm, lỡ như hắn thuộc về người khác thì tính sao?

Chưa từng động lòng nên không biết nỗi khổ của tình yêu, lần yêu đầu tiên lại là một người đàn ông, trúng câu nguyền rủa của Kelly—vì yêu mất đi tự tôn.

Tim thôi thúc anh bước lên phía trước, bàn tay run rẩy ôm lấy hắn từ phía sau, thiên sứ của anh đang trong lòng anh—

“Ai?” Phùng Thính Vũ giơ tay lên, mùi nước hoa quen thuộc khiến cô dừng tay lại.

“Narsa, anh ôm lấy tôi làm gì?”

“Sợ cậu nhảy lầu tự sát, đứa con trong bụng Kelly sẽ mất cha.” Anh nửa đùa không nỡ buông tay.

Thơm quá, cậu ta dùng nước hoa à?

Một làn hương tự nhiên tỏa ra từ Phùng Thính Vũ truyền vào mũi anh, khiến anh tham lam không dừng, dựa vào gáy cô hít thật sâu.

“Anh đang coi thường thân thủ của tôi hay quá đề cao lầu 2 nhà anh, độ cao này không thể chết ai.” Cảm giác quá thân mật khiến cô cảm thấy lạ lẫm, đưa chân muốn chạy.

Anh không cho cô đi, mở miệng hỏi: “Người cậu có mùi hương của hoa, cậu dùng sữa tắm gì?”

“Đừng có ôm lấy tôi có được không? Mùi hương của tôi là tự nhiên, vừa chào đời đã có.” Anh ta rốt cuộc muốn làm gì đây?

Phùng Thính Vũ trước giờ không nói dối đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, cô đoán không ra tại sao Narsa ôm lấy cô không buông, chẳng lẽ biết cô là thân con gái, mượn cớ đến gần để thử cô?

Cô không thích quá thân mật với người khác, hơi ấm trên người khiến cô sợ, bức màn băng giá là sự phòng ngự của cô để bảo vệ bản thân, cô không muốn bị tan chảy.

Nhưng……ngực của đàn ông đều rộng như thế sao? Gần như có thể ôm trọn thân thể cô.

Thân cao 175cm ở Đài Loan rất khó tìm được người yêu thích hợp, nhất là lúc mang giày cao gót sẽ thành khoảng 180cm, thật không cách nào giống như khoảnh khắc tựa vào nhau như bây giờ……

Á! Cô nghĩ đi đâu vậy? Tất cả là tại Hòa Phong tẩy não cô trước lúc lên máy bay, “mệnh lệnh” cho cô phải yêu 1 lần, làm đề tài cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo, hại cô nghĩ bừa nghĩ bậy trước cuộc đua.

“Thật sự là rất thơm, ôm thêm lát nữa không chừng sẽ lây được mùi hương tự nhiên của cậu đó.” Sao giờ, anh không muốn buông tay?

Thật muốn như thế ôm tới già.

Thanh âm của anh ta sao trở nên nhỏ như vậy? “Người anh nóng quá, tôi không chịu được nhiệt độ quá 20 độ.”

“Thích ứng đi! Cũng có thể tôi nghiện ôm cậu, một ngày ôm mấy lần mới chịu đấy.” Anh tìm cớ, lòng thầm nghĩ, thêm 5 giây nữa thôi.

Nhưng đã qua 5 giây, anh ngược lại càng chìm đắm trong mùi hương nhẹ nhàng của cô.

“Narsa Osner, anh đừng có kiếm chuyện, buông tay ra.” Ban công nhỏ quá, cô không thể sử dụng tuyệt kỹ quật vai.

Nóng, cái cơ thể đáng ghét kia đang thiêu đốt lưng cô, mồ hôi ướt khiến cô toàn thân khó chịu, như đang nổi ban.

“Tiểu Vũ, cậu đang giận à.” Anh thích thì thào gọi tên cô.

Giận? Không, cô là bất lực. “Không phải anh luôn gọi tôi là Băng Hỏa, sao tự nhiên gọi tên tiếng trung của tôi?”

“Tôi thích.” Narsa nói câu này mang chút bướng bỉnh.

Nguyên nhân chính là vì anh không thích đám bạn đến từ Đài Loan của cô, lại dám xưng hô thân mật rồi khoác vai nhau, cười đùa bằng ngôn ngữ anh không hiểu, khiến anh rất bức bối không vui.

Người khác giành mất quyền độc chiếm của anh, anh lấy lại là chuyện bình thường, Băng Hỏa không phải là tên của hắn, nên anh không gọi thế nữa.

“Tùy anh, nhưng xin hãy phong độ tí, đừng đè hết trọng lượng của cơ thể lên tôi.” Anh ta không nhẹ.

Tiếng cười nhẹ nhàng của Narsa hôn lấy tóc cô. “Bờ vai nhỏ quá, như con gái vậy, tôi sẽ để cậu dựa vào tôi.”

Nhẹ nhàng chuyển lực, anh kéo người trong lòng về phía sau, mái tóc đen tựa vào vai anh.

Phùng Thính Vũ đỏ mặt rồi, sự kích động lạ thường dấy lên trong tim.

“Không trêu tôi anh không nuốt được cơm hà? Tôi không phải là động vật thân mềm.” Hơi ấm của anh làm lưng cô đau, nóng đến tê.

“Tiểu Vũ, có từng nghĩ đến chuyện ở lại Tây Ban Nha luôn không, tôi sẽ mua cho cậu 1 tòa nhà.” Như vậy anh có thể thường xuyên gặp cậu.

Có cái gì đó quái lạ nổi trong tim Phùng Thính Vũ. “Tôi ghét Tây Ban Nha.”

“Hả?!” Cơ thể anh trong phút chốc cứng đờ. “Tại…tại sao?”

“Quan niệm địa lý của người Tây Ban Nha quá lớn, không dễ chấp nhận dân tộc đến từ nơi khác, huống chi tôi không cách nào chịu được việc sống ở một thành phố toàn người Tây.” Cô yêu vùng đất lắm—vùng đất của người Trung Quốc.

“Cậu bài xích người Tây?” Trong đáy mắt người khác không thấy được đang cuộn lên sự bất an mãnh liệt.

“Không, phải nói là tôi vô cùng yêu phương Đông, tôi không thể rời xa nơi tôi sinh trưởng.” Cô cũng là động vật địa vực.

Mỗi năm cố định ra nước vài lần, với tâm trạng du lịch không ngừng chiến đấu trên đường đua các nước, cô biết rằng tới cuối cùng cô vẫn bay về tổ, vì thế cô yên tâm tới tới lui lui.

Nếu như từ đây định cư ở nước khác, ngôn ngữ lạ, chữ viết lạ khiến cô không chịu được, khiến cô không thể thở, cuối cùng sẽ ép điên bản thân.

Cô rất phương Đông, chữ Trung Quốc ưu mỹ khiến cô vui lòng, quán ăn hàng bên đường là cô yêu nhất, tiếng cười và tiếng chiêng quen thuộc của ngày lễ luôn là ký ức tươi đẹp, rễ của cô ở phương Đông.

Tường Vi không rễ sẽ chết héo, huống chi Tây Ban Nha không có gì để cô lưu luyến, nếu có một ngày cô bị bắt buộc phải rời xa đất nước, vậy cô sẽ chọn Nhật hoặc Ý.

Bởi vì đó đều là những quốc gia nổi tiếng về ẩm thực =.=

“Chưa thử sao biết là không được, có không ít người phương Đông đến Tây Ban Nha phát triển, cậu có tôi bầu bạn mà.” Narsa bất giác nói ra kiểu câu thể thốt.

Phùng Thính Vũ vì thế là rung lên, mặt xuất hiện sắc kinh ngạc, “Câu cuối kia anh nên nói với người yêu, tôi không thích người ta bầu bạn.”

“Xem ra cậu có nhiều cái ‘không thích’.” Narsa cười khổ, rất muốn nói với cô: Cậu chính là người yêu tôi muốn.

Nhưng anh không được phép mở miệng.

“Quái sao? Những người trong tòa nhà của tôi đều không thích giao du với người khác, tôi thuộc dạng ít quái lắm rồi.” Thường Lộng Hoan điên điên khùng khùng và Ngôn Túy Túy suốt ngày cầm bộ dao giải phẫu đi lại mới là quái.

Nói chuyện khiến người ta quên đi cảnh giác, Phùng Thính Vũ thoải mái dựa vào anh, đem trọng lượng của toàn thân giao cho người phía sau đỡ, lâu lắm rồi không có cơ hội ngước đầu nói chuyện với người khác, góc độ này xem ra rất thư thái.

Anh có cái cằm đẹp, mũi cao, lúc nói chuyện cái miệng rất đáng yêu, con mắt xanh xinh đẹp ánh lên màu sắc của bầu trời, và anh đang nhìn cô.

Mà cô thích ánh nhìn của anh, như thể cả thế giới chỉ có mình cô, hai người cô độc tựa vào nhau, để linh hồn tịch mịch tìm được lối ra, từ đây trời cao biển rộng thoải mái tự do.

Đáy lòng có chút lãng mạn, trong vườn có trồng hoa tường vi, gió khiến xích đu đu đưa, bướm bay đang khoe sắc.

“Cũng sẽ có người khiến cậu lưu luyến không muốn đi, lúc đó cậu có ở lại không?” Anh hy vọng sẽ có được câu trả lời là cái gật đầu.

Nhưng mà, chuyện đời, vận may của con người thể nào cũng xài hết trong 1 ngày.

“Không, tôi quá yêu nhà, nếu có 1 ngày xuất hiện 1 người khiến tôi yêu sấu sắc, tôi sẽ đem hắn đóng thùng đem về Đài Loan.”

Anh để ý thấy từ cậu dùng là “hắn” chứ không phải là “cô ấy”, lẽ nào…… “Cậu thích đàn ông?”

Trái tim vui mừng nhảy múa điên loạn, như vậy anh sẽ không cần vác lấy gánh nặng đạo đức trầm trọng.

“Không, tôi ghét đàn ông, phải nói là tôi và loại động vật hằng nhiệt từ trường không hợp, con người là sinh vật khó hiểu nhất trên đời, và cũng là tham lam nhất.” Vì tư lợi mà săn bắt số lượng lớn các sinh vật khác.

Suy kiệt tài nguyên biển, lượng mưa xứ nhiệt đới giảm đi, động vật sắp tuyệt chủng đang gào thét, nhưng mà loài người không nghe được, cứ tiếp tục vơ vét trái đất duy nhất.

Cô không phải là người hoàn hảo, cũng không làm được hoàn hảo, vì thế cô cũng là loài người ích kỷ tư lợi.

Vì thế, cô giấu đi bản thân không cho ai thất, để tránh sau này thấy được bộ mặt kia mà căm ghét bản thân.

Narsa rất muốn bổ đầu cô ra xem, trong đó rốt cuộc chứa thứ quái lạ gì.

“Tôi cũng là động vật hằng nhiệt.”

“Đúng thế, tôi đang nóng lên, anh khiến tôi rất khó chịu.” Cám ơn anh nhắc nhở, anh đúng là một cái lò thiêu, nóng bức.

“Khó chịu?!” Lông mày nhíu nhẹ khiến anh càng ôm chặt lấy người trong lòng hơn, để trừng phạt.

Nóng đến muốn thoát khỏi anh, Phùng Thính Vũ cử động nhẹ thân hình. “Mặt trời ló dạng rồi, tiên sinh.”

“Vậy thì sao?” Anh vốn không để ý biến đổi nhiệt độ bên ngoài, Ed luôn chuẩn bị cho anh quần áo trong nhà và quần áo bên ngoài thích hợp.

“Tôi sắp tan chảy rồi.” Cô cảm giác toàn thân đang nhiễu nước, băng, không thích hợp ánh mặt trời.

Anh cuối đầu nhìn bất giác nở nụ cười. “Cậu đúng là như nước tạo thành, cậu chắc chắn cậu không phải là con gái?”

Tôi là con gái, ôm lâu thế rồi mà vẫn không ngộ ra được sao? Cô thật muốn than thở.

“Tôi giúp cậu tiêu diệt mồ hôi.” Đến mồ hôi cũng có mùi hương của hoa.

Tiêu diệt??? “Cái gì……” Câu hỏi của cô chưa nói hết, khuôn mặt nam tính phóng to đến gần.

Tim như ngừng đập, cô nhìn anh mà không thể thốt nên lời, không cách nào không nghi ngờ âm mưu của anh, lại dám đưa lưỡi ra—liếm đi hạt mồ hôi trên trán cô.

Quá……quá quái dị, rốt cuộc xảy ra chuyện gì??? Gã đàn ông hôm qua còn hận đến nỗi muốn chém cô thật quá không bình thường, giở trò vô lại ôm lấy cô, thậm chí làm ra hành động khiến người khác hiểu lầm.

Chắc không phải tại mới sáng sớm ánh nắng quá độc hại, hai người bị chiếu rọi đến đầu óc quay cuồng, không tự chủ làm ra chuyện không lý trí???

Ý! Có phải anh đang hôn cô không?

Bắt đầu từ trán, đến giữa hai lông mày, thuận theo mũi chạy xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi.

“Ahhhhhhhhhhh! Anh, anh đang làm gì, sao lại phi lễ Băng Hỏa của em???” Thật đáng ghé, thật quá đáng ghét.

Cô gái tóc đỏ bùng nổ nhảy tới, không an phận đẩy anh trai của mình ra, như con gà mẹ đẩy “người bị nạn” ra sau lưng mình.

Hành động cướp người đáng cười khiến Phùng Thính Vũ chớp chớp mắt, cô nên cảm ơn nghĩa cử chính nghĩa của Kelly hay nên oán trách sự phá hoại của cô? Hiếm khi có tai nạn lãng mạn như thế.

Xém chút nữa là nếm được mùi vị trong môi cô, Narsa đang vô cùng tức giận, nỗi đau rõ biết cam tuyền ngay trong gang tấc mà không thưởng thức được là nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

Lúc xưa thật không nên tán thành cha tái hôn, tự nhiên sẽ không tạo được cô em gái khác mẹ chuyên đến đòi nợ.

“Kelly, tốt hơn hết là em cho anh một lý do, tại sao một người đang bị cấm túc là có thể tự ý rời khỏi phòng?”

“A?!” Bịt miệng lại, Kelly có cảm giác đại nạn sắp ụp đến.

Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ mà mình ngày đêm tưởng nhớ, dũng khí lập tức tràn trề hét lên.

“Em phải bảo vệ Băng Hỏa khỏi ngón tay biến thái của anh, anh ấy là của em.”

Sau tiếng hét của Kelly là khoảng không gian tĩnh lặng.

30 phút sau, 3 người trên chiếc bàn vuông, trước mặt mỗi người có một đĩa bánh nướng và trứng chiên nửa chín, một ly sữa bò, một ly nước ép, một ly coffee.

Không khí có chút nặng nề, không ai mở miệng nói chuyện, tiếng dao chạm đĩa nghe được rõ ràng, Kelly không ăn miếng nào, băm thức ăn trong đĩa gần như thành bùn, lật lên lật xuống như đang kiếm vàng.

Bữa sáng trước mặt Narsa cũng gần như không được đụng tới, anh chàng vẻ mặt lạnh đang húp lấy cà phê đen không đường, vị đắng trên miệng như chính trái tim của anh, thất vọng chờ đợi câu hỏi mà anh không thể nào trả lời.

Duy có 1 con người soái khí không lãng phí thức ăn đang nuốt lấy miếng xúc xích cuối cùng, điềm nhiên cám ơn quản gia, lễ nghi thích hợp là 1 loại quốc dân ngoại giao, để tránh bị người nước ngoài nói rằng người Đài Loan thô lỗ, không có chút nội hàm.

“Tôi ăn no rồi, hai anh em các người tiếp tục hành hạ bữa sáng, tha lỗi cho tôi không góp mặt.”

“Băng Hỏa!”

“Tiểu Vũ.”

Huynh muội Narsa hình như rất biết hợp tác, mỗi người kéo 1 tay khiến cô không thể đứng dậy, ánh mắt xanh thẳm lóe lên ánh lửa, khiến cô không thể mỡ miệng, hỏi thử họ đang làm gì.

“Nếu được thì xin 2 vị buông tay, tôi đảm bảo sẽ không la lên.” Bức quá là giết người, nếu như họ tiếp tục ấu trĩ như thế.

“Băng Hỏa, em và anh……”

“Tiểu Vũ, cậu bình tĩnh lại trước……”

Cô đang rất bình tĩnh, cũng chuẩn bị sẵn sàng nghe họ nói, ông trời thật công bằng, ban cho cô một đôi tai, vừa hay tiếp thu tiếng nói ở hai bên, chỉ cần không quá hỗn loạn là được.

Không quan tâm đến ai, Phùng Thính Vũ khách khí xin quản gia Ed thêm 1 ly nước ép, xuất phát chậm nửa tiếng cũng kịp giờ hẹn với đồng nghiệp, cô vốn thi đua với gió mà.

Lúc cô yên lặng mà nho nhã uống lấy ly nước ép, tạp âm tứ phương cũng biến mất, ai cũng không nỡ phá hoại khoảnh khắc duy mỹ như họa này, dường như chàng hoàng tử trong đồng thoại đang sống trong hiện thực, khiến người ta chỉ yên lặng ngắm nhìn.

Hóa thân của cái đẹp, danh xưng nho nhã, tràn đầy khí độ của quý tộc thế kỉ 17, càng giống 1 thi nhân hơn, một thi nhân sỡ hữu thân phận quý tộc.

“Ủa? Các người làm gì nhìn tôi chằm chằm, chiến tranh kết thúc rồi à?” Ánh mắt của họ khiến cô cảm thấy mình như người ngoài hành tinh.

“A! Tôi đoán cậu là hoàng tử của một nước châu Âu nào đó.” Narsa ngắm như người mất hồn.

“Cám ơn lời tâng bốc của anh, tiếc rằng tôi chỉ là một bình dân của một đảo quốc nhỏ.” Anh không phải là người đầu tiên chất vấn thân thế của cô.

“Băng Hỏa, em rất vui anh đến nhà em làm khách, anh muốn đi đâu chơi, em làm hướng đạo của anh.” Anh ấy đến thật rồi, hưng phấn quá đi, Kelly cười rất tươi.

Phùng Thính Vũ sắc bén liếc cô. “Người đang mang thai tốt nhất là đừng nên làm những việc quá kích động, lần sau nhảy lầu thì tìm vị trí cao hơn tí, một xác 2 mạng mới vui.”

“A? Cái này em……” Cô bất an nhìn trộm anh trai ở đối diện. “Là…là……”

“Là con của tôi?” Phùng Thính Vũ thanh âm vốn đã trầm nhẹ nhàng gật đầu, tiếng nói hình như còn trầm hơn nữa.

“Em……” Một đôi mắt hổ thẹn đang lóe lên niềm vui.

“Nếu tôi có bản lĩnh làm cô có thai, y học toàn cầu sẽ tranh giành giải phẫu tôi.” Lần đầu tiên trong lịch sử loài người, hệ di truyền có bước tiến đột phá mới.

“Tại sao?”

“Vì……” Phùng Thính Vũ húp lấy nước ép, nhìn vào đôi mắt đang chời đợi câu trả lời. “Kì tích.”

“A! Anh nói mà như không nói.” Hại cô thất vọng.

Phùng Thính Vũ đặt mạnh cốc xuống, làm người khác giật mình, không thể tin ánh mắt cô có thể sắc lạnh như thế. “Muốn chết đừng mượn danh nghĩa của tôi, sự ngang bướng của thiên kim tiểu thư chính là thất bại của bậc cha mẹ.”

“Anh……anh đẹp trai quá a!” Không ai dám chửi papa và mama cô! Không thẹn là thần tượng mà cô ái mộ.

“Kelly Osner, cô vẫn không biết hối cải sao?” Sự giáo dục thất đáng của gia đình họ, thuần túy chỉ tạo thêm một người phiền cô.

Lời của thần tượng cô nhất định sẽ nghe. “Vâng, em đảm bảo sẽ từ nay sẽ không ngang bướng nữa, ngoan ngoãn nghe lời anh thôi.”

“Vẫn chưa nghe hiểu lời của tôi, ngang bướng cũng phải có cá tính chút, muốn uy hiếp người ta thì phản nắm được nhược điểm của người đó, điểm xuất phát là không hại đến bản thân, khiến người khác sống không bằng chết mới gọi là ‘tinh hoa’, thế giới của cô nhỏ quá rồi.” Thiếu kinh nghiệm.

“Cool quá! Anh dạy em đi~” Cô vốn muốn biến thành cô gái hư thật sự, khiến tất cả đều chú ý đến cô.

“Kelly, đừng quên em là thục nữ danh môn.” Luôn sợ cô không thể tốt lên, sao có thể để cô tiếp tục trầm luân, Narsa cảnh cáo một trận.

“Ai cổ lỗ giống anh chứ, con người phải đi theo trào lưu.” Bản thân không kiểm điểm còn dám giáo huấn cô.

“Gia tộc Osner không cho phép em làm ra những hành vi nhục nhã.” Anh có trách nhiệm bảo vệ danh tiếng của gia tộc.

Kelly bất mãn đập bàn. “Anh còn dám nói em, vừa nãy anh đã làm gì Băng Hỏa thế hả?”

“Anh……” Narsa ấp úng. “Cậu ta ngã, anh đỡ thôi.”

Câu nói quen thuộc, rõ ràng là kiếm cớ. Phùng Thính Vũ không vạch trần lới nói dối của anh mà ngoảnh mặt ra phía cửa sổ thưởng thức nước ép.

“Anh đừng có gạt em, em có phải là con nít đâu mà không nhìn ra hành động dê xồm của anh.” Thật đáng xấu hổ, người như vậy mà là anh trai ruột của cô đấy!

Khụ, một ngụm nước trái cây phun ra. “Dê xồm?!”

“Băng Hỏa, anh không sao chứ? Uống chậm thôi đừng để bị sặc.” Kelly dùng sức trừng mắt nhìn anh trai cô.

Ánh mắt tràn đầy sự tức giận và khinh thường, khiến ý nghĩ dùng tay vỗ Phùng Thính Vũ bị dừng lại, lạnh lùng nhìn em gái vây bám mà ghen tức, lòng anh hét lên: tránh cái tay của em ra, tránh cái tay của em ra, tránh ra……

“Tiểu thư, xin ngừng việc quấy rối tôi, nhiệt độ của cô quá cao rồi.” Trời ơi! Gia tộc của họ ai cũng nóng vậy sao?

Bất kể là cơ thể hay hành vi.

Nhiệt độ?! Cái cớ hay. Narsa mở miệng nói. “Kelly, không được chạm vào Tiểu Vũ nữa, thể chất cậu ấy đặc biệt không thể tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể con người.”

“Anh nói láo, em rõ ràng thấy anh ôm lấy anh ấy từ phía sau, còn không biết xấu hổ mà hôn lén nữa.”

“Em nhìn nhầm rồi, là anh thấy lạ khi cậu ta nóng toát mồ hôi, nên đến gần nghiên cứu lỗ chân lông trên mặt cậu ta thôi.” Nasa nói mà mặt không đỏ, hơi không gấp.

“Thật sao?” Băng Hỏa hình như rất nóng.

Narsa đích thân nghiệm nắm lấy tay Phùng Thính Vũ, cô lập tức rút tay lại. “Thấy chưa, cậu ta thật sự rất sợ nóng.”

Kelly bán tín bán nghi nào có thể bỏ qua cơ hội thân cận thần tượng. “Em cũng muốn thử, em cũng muốn thử.”

“Không được !” Anh như bay lao đến cản lại.

“Không công bằng, không công bằng, tại sao anh ôm Băng Hỏa được mà em thì không?” Cô bất bình.

“Bọn anh cùng là đàn ông nên không sao, còn em đang mang hôn ước, không có tư cách ôm người đàn ông khác.” Ở đây anh lớn nhất, nói thế thì là thế.

Kelly làm 1 động tác khinh bỉ. “Hai gã đàn ông ôm lấy nhau gọi là biến thái đó biết chưa, huống chi bản thân anh cũng có hôn thê.”

Chỉ nói cô, tự mình không nêu gương tốt nên cô làm theo có gì không đúng, ai không ích kỷ.

“Anh có hôn thê?!” Vốn dĩ không định nhúng tay vào cuộc cãi nhau của hai anh em, nhưng tin tức vừa đến khiến lòng Phùng Thính Vũ hơi khó chịu.

“Tôi……” Narsa không tìm được lý do giải thích, Kelly liền lên tiếng trước.

“Đúng thế, anh ấy không chỉ có hôn thê sắp kết hôn, thậm chí bên ngoài còn nuôi 1 ả tình nhân tên Daffenny, còn tặng cô ta cả tòa nhà nữa.” Cô nói mà lòng mừng thầm, không ai được phép giành Băng Hỏa của cô.

“Kelly, em im ngay cho anh.” Đột nhiên anh có cảm giác cả thế giới đang rạn nứt, vẻ mặt của Tiểu Vũ càng lúc càng lạnh.

“Dám làm dám chịu thì sợ ai! Anh đừng có đến Băng Hỏa cũng không tha, nếu không em quyết không tha cho anh.” Tình địch của cô vốn không phân biệt giới tính.

Đi theo Băng Hỏa đến mọi nơi đua xe, cô biết rõ nhất độ được ưa thích của anh, không phân biệt tuổi tác, giới tính, nam nữ già trẻ ai cũng thích anh, cô đã từng thấy nhiều vị đại gia ôm lấy hoa tươi theo đuổi anh.

Cái gì chứ! Băng Hỏa rõ ràng là một người đàn ông soái khí, bọn họ cứ nói anh là một mỹ nữ trung tính rất cá tính, hai phái người tranh giành đến tím tai đỏ mặt, bất phân trên dưới ai nấy kiên trì ý kiến của mình.

Còn Băng Hỏa thì chưa từng công bố giới tính của mình, mặc cho người khác đoán mò, đứng ngoài lạnh lùng nhìn đám fans vì anh mà đánh nhau đập vỡ đầu.

Cô chính là thích sự lạnh lùng của anh, sự khốc liệt của anh, sự không quan tâm của anh, nhìn như 1 kị sĩ đang cưỡi trên hắc mã lãnh nhãn quan sát, soái tới không gì so sánh được.

“:Em tưởng là anh sợ à? Con tép con.” Tiểu nha đầu không tự lượng sức.

“Anh mà dám chạm Băng Hỏa, em lập tức mở cuộc họp báo tuyên bố anh có xu hướng đồng tính, đế anh mất đi sự ủng hộ của Nghĩa Hội.” Băng Hỏa nói, nắm lấy điểm yếu uy hiếp mới có tác dụng.

“Em……em dám!” Chết tiệt, cô nắm được anh rồi.

Bingo, cô dùng đúng chiêu rồi.

Kelly kiêu ngạo, “Em là trưởng nữ của gia tộc Osner, có chung dòng máu cao quý với anh, không có gì là không dám.” Ai dám đụng vào thần tượng của cô cô sẽ liều mạng với người đó.

“Kelly Osner, em dám dùng khẩu khí bất kính này khiêu khích tộc trưởng sao?” Không còn cách khác, anh đưa ra quyền uy của tộc trưởng.

“Nếu anh đúng thì không lo bị người khác nói xấu, trừ phi lòng anh đen tối.” Hứ! KHông qua được thì lấy chức vị tộc trưởng ra đè người.

“Em thật đáng đòn.” Ánh mắt xanh thẳm trừng thẳng, trái tim lay động của Narsa đang nói lớn: tình yêu vô tình.

Anh không phải đồng tính, chỉ là anh một nửa kia mà anh yêu phải rất trùng hợp là đàn ông.

“Được thôi! Anh cứ đánh xem, tốt nhất là đánh vào đứa con trong bụng em này, Băng Hỏa rồi sẽ bỏ đi.” Kelly hai tay chống nạnh giơ bụng ra để anh đánh.

Cánh tay giơ lên vì câu nói cuối cùng của cô mà dừng lại, anh chưa từng nghĩ rằng một cô gái bé nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn lại có lòng phản nghịch lớn đến thế, họ đều trúng phải yêu thuật của Tiểu Vũ rồi sao?

Ma pháp sư đến từ phương Đông, dùng khí chất lãnh nhiên và dung mạo tuấn mỹ vô trù mê hoặc tất cả mọi người.

“Sao không đánh, con em đang đợi sự mưu sát tàn khốc từ chính cậu ruột của nó đây này……”

Kelly không biết điểm dừng mà nói thao thao bất tuyệt, Phùng Thính Vũ thấy phiền điềm nhiên đứng lên.

“Hai người cứ từ từ, tôi đi trước đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.