Đêm đã khuya, bữa tiệc chào mừng của
phòng thiết kế cũng kết thúc. Đứng trước cửa nhà hàng, Diệp Anh vẫy tay
tạm biệt các đồng nghiệp đã chếnh choáng say, chiếc Bentley màu đen dài
rộng chầm chậm lượn sát đến bên cô. Khi lái xe mở cửa, một chiếc Porsche màu tím cũng đồng thời lướt đến trước mặt cô.
Cửa kính từ từ hạ xuống.
Người ngồi ghế sau sát cửa sổ là Sâm Minh Mỹ, nụ cười ưu nhã trên môi, vẫy
tay với cô. Diệp Anh mỉm cười vẫy lại, mắt nhìn theo chiếc xe phóng ra
xa.
Cửa kính từ từ nâng lên.
Trong chiếc Porsche, Sâm Minh Mỹ che miệng khẽ ngáp, nhắm mắt dựa vào người Việt Xán. Những ngón tay
Việt Xán lơ đãng vuốt vai cô, lát sau, anh ngoái đầu, nhìn về sau qua
lớp kính xe.
Trong màn đêm thoảng hơi sương.
Ánh đèn đường lờ mờ.
Đám người ồn ào đã giải tán hết, trước cửa nhà hàng chỉ còn một thanh niên
đứng trực, không thấy người đó đâu nữa. Chiếc Bentley màu đen có lẽ đang trên đường về biệt thự nhà họ Tạ.
Cảnh vật lướt nhanh bên ngoài xe.
Loang loáng như ảo ảnh.
Việt Xán dần dần nhớ lại, những năm tháng thơ ấu ngông cuồng đó, anh từng
hằng ngày ngồi chờ trước cổng trường nữ sinh. Đó là ngôi trường nữ sinh
có chế độ quản lý hà khắc và máy móc, vẫn còn tuân thủ những quy định đã bị các trường khác bỏ từ lâu, cho nên số lượng học sinh ít dần, chỉ còn một vài học sinh nên bị các trường khác trong thành phố gọi đùa là đám
“tu sĩ”.
…
…
Bởi cô gái học ở trường đó.
Vì thế ngày ngày anh đều chờ bên ngoài cổng trường, chỉ để nhìn thấy cô.
Những mong một thứ có thể bén rễ, nảy mầm.
Vốn chỉ muốn gặp lại cô, sau rồi lại muốn nhìn cô nhiều hơn, nên khi đến
ngôi trường đó, hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy cô, nhưng cậu lại không thể chịu được thái độ hờ hững lạnh như băng của cô.
Vì thế khi thấy cô một lần nữa không thèm để ý đến cậu, mặt lạnh bước qua, cậu tức tối chộp cánh tay cô, đẩy vào bức tường đá trong ngõ, nghiến răng
mà nói:
“Cô làm bộ gì chứ!”
Bị kẹp cứng giữa hai cánh tay
cậu ta, mắt cô lạnh như nước giếng khơi giữa đêm hè, trắng đen nổi bật.
Vẻ khinh khỉnh đó khiến cơn thịnh nộ của cậu bùng lên như lửa gặp gió.
Đang không biết nên làm thế nào, cô lạnh lùng hỏi:
“Anh định tỏ tình với tôi sao?”.
Cậu tức tối nghiến răng, nếu là con báo, cậu sẽ cắn ngay vào cổ cô ta để
máu tươi phun ra. Rõ ràng người bị kẹp chặt, không thể cử động được là
cô, nhưng tại sao người chịu cảnh thảm hại như bị lột trần trước đám
đông lại là cậu!
“Thế thì sao!”
Cậu chỉ có thể dùng thái độ ngang ngược của mình để xua đi cảm giác nóng rần rật đến tận vành tai.
“Anh thích tôi bao nhiêu?”
Mặt cô ta vẫn thản nhiên, đôi tròng mắt đen thẳm lặng lẽ quan sát cậu.
“Tôi…”
Dưới bàn tay cậu lúc này là đôi vai mảnh, gầy hơi lạnh của cô. Cậu chỉ cần
hơi dùng sức một chút là có thể vò nát nó, nhưng khoảnh khắc đó cậu chỉ
còn nghe thấy tiếng máu đang sôi réo trong cơ thể mình.
“Anh có thể chết vì tôi không?”
Dường như câu hỏi đó đã được dùng để làm khó bao người. Tròng mắt cô đen thẳm lạnh lẽo, làn da trắng như tuyết cũng được phản chiếu lên bức tường đá
thành một vệt hoang lạnh.
“Chỉ cần anh có thể chết vì tôi”, cậu
thô bạo hôn cô, ép cô vào tường đá lạnh. Đó là nụ hôn đầu đời của cậu,
hơi vụng về lóng ngóng, chỉ biết ép môi vào bờ môi hơi lạnh của cô.
Nhưng bản năng thôi thúc khiến cái hôn nóng dần, nóng dần, rồi bỏng ran, cậu dữ dằn nói bên môi cô: “Thế thì, tôi cũng có thể vì em”.
…
…
Màn đêm như sương mù.
Sâm Minh Mỹ ngủ gục trên vai anh. Việt Xán nhẹ nhàng giơ tay, hạ tấm kính
cửa sổ. Bất chợt gió lạnh tràn vào khiến Sâm Minh Mỹ hơi co người, anh
nhìn ra màn đêm đen như sương mù bên ngoài.
Vậy thì, tôi cũng có thể vì em.
Trong chiếc xe Porsche, Việt Xán hít một hơi dài, khẽ nhếnh mép.
Mặc dù lúc tắm đã thay quần áo nhưng Tạ Bình vẫn ngửi thấy mùi rượu từ
người Diệp Anh. Ánh mắt không hài lòng nhìn, mà bảo với cô rằng, một
tiếng trước Việt Tuyên lại lên cơn đau khiến người co giật, anh ấy vừa
bình phục nên giờ ngủ thiếp đi rồi.
Trong phòng ánh lên một ngọn đèn nhỏ.
Sau khi Tạ Bình rời khỏi, Diệp Anh ngồi bên mép giường Việt Tuyên, lặng lẽ
ngắm anh. Ngũ quan thanh tú rõ nét, hàng mi khép hờ, làn da xanh xao,
đôi môi nhợt nhạt, cứ nhìn anh như vậy, luôn khiến tâm trạng cô có thể
trở nên ôn hòa và tĩnh lặng.
Nắm tay anh.
Cơn mệt mỏi ập tới, cô gục xuống mép giường rồi dần ngủ thiếp đi.
Càng lúc càng tối om.
Cửa sổ bị che kín bằng những tấm ván gỗ, ánh sáng chỉ có thể lọt qua các kẽ hở, những hạt bụi li ti bay lượn trong tia sáng đó. Cô bò đến bên cửa
phòng đã bị khóa, ra sức kêu gào, gắng sức đẩy thật mạnh, máu tươi trào
ra dưới ngón tay, cổ họng khô nẻ, nhưng…
Không một tiếng động.
Im lìm như một cảnh phim câm.
Cô xông đến trước cửa sổ khép chặt, dùng những ngón tay đầy máu lay tấm
ván cửa, móng tay đau rụng rời, ánh sáng vừa rồi đột nhiên biến thành
màu đêm đen đặc. Nhưng cô sắp thoát ra được, cô biết, cô có thể thoát
ra, có người ở bên ngoài đang đợi để cứu cô.
Máu tươi phun ra.
Cuối cùng đã dỡ hết những tấm ván cửa.
Bên ngoài cửa sổ, từng vạt lớn tường vi nở rộ. Đó là tường vi đêm đầu tiên, đẹp đến mức khiến cô thoáng giật mình, khiến trái tim cô xao động, run
run. Đột nhiên nhớ ra, như mình đã quên điều gì đó, nỗi sợ hãi chụp lấy
toàn thân, cô quay phắt đầu lại, bỗng nhìn thấy một vũng máu lớn.
Mẹ.
Mẹ đang nằm trong vũng máu.
Mà ngoài cửa sổ, không có ai đến cứu cô, cũng chẳng có bất kỳ bông tường
vi nào hết, chỉ là máu đỏ, là một vực thẳm chứa đầy máu đỏ như đang đợi
dìm cô xuống.
“Không thoát được đâu.”
Trong vũng máu, người mẹ đã chết bỗng từ từ mở mắt, nói với cô:
“Mày hại chết nó, mày không thoát được đâu. Diệp Anh, người mày đầy tội lỗi, đừng trách ai, chỉ có mày là đứa đáng bị nguyền rủa…”
Kinh hoàng!
Ngực phun đầy máu, ngập đất ngập trời, hơi thở hổn hển, máu đông nhớp nhúa
ngột ngạt, lồng ngực căng phồng như rơi xuống vực thẳm. Cô sợ hãi, giãy
giụa, không phải, không phải, cô muốn khóc, cô nắm chặt tay mẹ, không
phải…
A!
Diệp Anh kinh hãi sực tỉnh.
Mồ hồi chảy
ròng ròng trên cổ, hơi thở hổn hển, cô chợt nhận ra mình đang nắm chặt
tay Việt Tuyên. Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra Việt Tuyên đã thức, đang lặng lẽ nhìn cô.
“Có lẽ em bị ngoẹo cổ, vừa gặp ác mộng.”
Cô
cười cười, nói lời xin lỗi, rồi đặt tay anh vào trong tấm chăn mỏng.
Nhìn thấy mắt anh không có vẻ buồn ngủ, cô mang đến một cốc nước, nói:
“Anh uống chút nước không?”
“… Được.”
Ngồi dậy uống mấy ngụm nước, Việt Tuyên hỏi:
“Buổi tiệc có vui không?’
“À, cũng vậy thôi”, cô đưa cốc nước, cười vơ vẩn, “Em uống chút rượu, Tạ Bình ngửi thấy mùi rượu hình như không hài lòng lắm”.
Môi Việt Tuyên hơi nhếch.
“Anh cười phải không?”, Diệp Anh kinh ngạc ghé lại gần, “Thật khó thấy. Mà anh cười rất đẹp, chẳng trách tiết kiệm nụ cười thế”.
Nhìn cô cố tình pha trò như trẻ con, môi anh lại nhếch lên, giơ tay nắm lấy tay cô.
Lúc này Diệp Anh thực sự sửng sốt.
“A Anh.”
Đây là lần đầu tiên Việt Tuyên gọi tên cô, giọng êm đềm như ánh trăng ngoài cửa sổ, thấy cô ngây người, anh thở nhẹ một hơi, nói:
“A Anh, sao không về giường của cô mà ngủ?”
“Giường của em?”, Diệp Anh ngoái đầu nhìn chiếc giường mới kê thêm trong phòng. “Nó cách xa quá, cứ gục xuống giường anh thế này, có thể nghe thấy hơi
thở của anh, em sẽ ngủ ngon hơn.”
“Cô sẽ gặp ác mộng.”
“Chỉ hơi bị ngoẹo cổ thôi mà”, cô giải thích.
Việt Tuyên lắc đầu.
“A! Thực ra em có cách này”, mắt cô bỗng sáng lên, “Nếu anh đồng ý thì để
em ngủ cùng giường với anh, như vậy em sẽ ngủ ngon hơn, lại không bị
ngoẹo cổ nữa”.
“Thế nào, cách hay đấy chứ!”
Nhìn người anh cứng đờ, cô được đà lấn tới, sóng mắt lóng lánh, nụ cười gian giảo nài nỉ:
“Thôi nào, Nhị thiếu gia, cho em ngủ cùng giường với anh đi, được không?”
Đêm khuya.
Ánh trăng tĩnh lặng.
Tường vi hồng phấn ngoài cửa sổ nhuốm sương đêm.
“Được.”
Khi nghe thấy câu trả lời của Việt Tuyên, Diệp Anh cơ hồ không dám tin vào
tai mình. Mãi đến khi cô đã thực sự nằm bên anh, cùng gối chiếc gối dài
của anh, cùng đắp tấm chăn mỏng với anh, cảm nhận được hơi ấm từ anh,
lắng nghe được hơi thở của anh…
“Tại sao?”
Xoay người lại, nhìn khuôn mặt Việt Tuyên trên chiếc gối trắng muốt chỉ cách mặt mình
một hơi thở, Diệp Anh băn khoăn. Từ trước đến giờ anh luôn trầm tư xa
cách, sao đột nhiên lại cho phép cô đến gần như thế.
“Đã nghĩ thông một số chuyện.”
Việt Tuyên lặng lẽ nói, hàng mi đen che khuất ánh mắt anh.
“A! Tốt quá!”, cô cười khe khẽ, ôm cánh tay anh, ghé mặt lại gần, “Có nghĩa là, anh đã quyết định chấp nhận em phải không?”.
Việt Tuyên “Ừ” một tiếng.
“Vậy ngày mai đổi cái giường rộng hơn nhé”, cô nhắm mắt, khẽ khàng dựa vào
cánh tay anh, thầm thì “Em sợ là em sẽ chen phần giường của anh”.
*
* *
Lão thái gia từ Thụy Sỹ về nước là một sự kiện lớn của Tạ thị.
Mấy năm trước, Lão thái gia đã trao công việc của tập đoàn cho Đại thiếu
gia và Nhị thiếu gia. Đại thiếu gia đảm nhiệm chức tổng giám đốc điều
hành của tập đoàn, Nhị thiếu gia tạm thời giữ cương vị chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn, còn ông ẩn cư ở nước ngoài như con chim hạc
hoang dã. Nhưng sau khi Nhị thiếu gia bị tai nạn, việc phân định quyền
lực của tập đoàn có một số thay đổi.
Mảng thời trang vốn do Nhị
thiếu gia điều hành đã do Đại thiếu gia tiếp quản, lại thêm Sâm Minh Mỹ
được Lão thái gia rất mực sủng ái cũng quay sang đầu quân cho Đại thiếu
gia, vì vậy Đại thiếu gia trong thời gian ngắn đã nắm quyền độc tôn.
Cuộc tranh đấu giữa Tạ Hoa Lăng và Đại thiếu gia cũng ngày càng quyết
liệt.
Nội bộ tập đoàn đua nhau dự đoán, chuyến về nước lần này
của Lão thái gia sẽ có ảnh hưởng lớn đến việc phân bổ quyền lực trong
nội bộ gia tộc.
Sáng thứ Hai.
Trong cuộc họp
thường lệ của phòng thiết kế, Sâm Minh Mỹ tuyên bố, tập đoàn quyết định
tiến quân vào thị trường thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ và
chính thức đi vào lĩnh vực mũi nhọn của giới thời trang cao cấp.
Các nhà thiết kế vừa ngạc nhiên vừa phấn khởi.
Đây là dự án mà họ hy vọng từ lâu.
Thời trang cao cấp dành cho nữ vốn là lĩnh vực đỉnh cao của thị trường thiết kế thời trang, những bộ trang phục sang trọng hoàn mỹ độc nhất vô nhị
sẽ không sản xuất hàng loạt theo kiểu công nghiệp mà được may đo riêng
cho mỗi quý bà. Có thể thoải mái sử dụng những phụ trang quý hiếm, sang
trọng và đắt tiền như tơ lụa, thạch anh, kim cương, ngọc trai. Việc đó
sẽ khiến các nhà thiết kế có thể phát huy tài năng sáng tạo và trí tưởng tượng của mình, khiến họ có cơ hội đứng trên bục chữ T để giới thiệu
tác phẩm trước công chúng.
“Hiện nay, thị trường trong nước đã có các hãng thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ có tiếng như Giang Nam Xuân, Aly’s, Phong Cách, T&P”, Sâm Minh Mỹ lật tập tài liệu trong
tay, “Nhưng nhìn chung, tổng thị phần của họ cũng không lớn lắm. Mục
đích chúng ta tạo ra thương hiệu thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ là lấy đó làm bàn đạp tạo nên tầm ảnh hưởng của tập đoàn Tạ thị đối với giới thời trang quốc tế”.
Các nhà thiết kế phấn khởi thì thầm bàn tán.
Trong giới thời trang quốc tế, bục chữ T một thời gian dài bị các nhà thiết
kế của Pháp, Italia, Mỹ chiếm giữ, còn các nhà thiết kế trong nước rất
ít có cơ hội lộ diện.
“Do tập đoàn rất coi trọng dự án này, cho
nên tôi sẽ đích thân điều hành”, Sâm Minh Mỹ liếc nhìn các nhà thiết kế
trong phòng, “Tôi sẽ là người thiết kế số một của dự án này, thương hiệu này tạm thời lấy tên là…”.
Diệp Anh ngẩng đầu.
Sâm Minh Mỹ mỉm cười nói:
“Sâm.”
Hàng mi Diệp Anh động đậy, mắt hơi cúi nhìn xuống.
“Ngoài ra, Liêu Tu và Quỳnh An cũng nằm trong ban thiết kế, danh sách những
người phối hợp trong các khâu chế bản, thi công, mấy ngày nữa sẽ công
bố”, Sâm Minh Mỹ hơi ngập ngừng, lại tiếp, “Còn công việc thông thường
khác của phòng thiết kế sẽ do…”.
Ánh mắt dừng lại trên người Diệp Anh.
Rồi lại chuyển dịch.
Dừng trên người Jason, một thiết kế gia đứng tuổi.
“…. Jason phụ trách”. Sâm Minh Mỹ nâng cốc cafe bằng gốm trơn, nhấp một
ngụm, rất lịch thiệp nói vói Diệp Anh, “A Anh, dù cô mới vào tập đoàn
không lâu. Nhưng nếu có thể, mong cô giúp đỡ giúp Jason”.
Kết thúc cuộc họp, trở về phòng thiết kế của Diệp Anh.
“Đây chính là cơ hội mà cô đã hứa?“, gân cổ, phẫn nộ nhìn Diệp Anh, George
giận run người, cánh mũi phập phồng, “Mỗi ngày theo cô, đến ngồi ở đây
đã vô vị đến mốc meo, tôi đúng là điên nên mới tin lời cô!”, nói xong
anh ta quay đầu, đóng sập cửa!
Hai ngày sau đó, George không đi làm.
Tracy hằng ngày ngoài những lúc cắm cúi vẽ phác thảo, lại ngây người nhìn
Diệp Anh, trong khi các nhóm thiết kế khác bận rộn đến mức không có lúc
rảnh nói chuyện, chỉ có ở đây dường như bị quên lãng. Hôm nay, Diệp Anh
cũng ra về từ sớm.
Trở về Tạ gia, Diệp Anh tắm rồi thay quần áo
cho Việt Tuyên, lấy khăn bông lau khô tóc cho anh, lại giúp anh mặc lễ
phục dành cho buổi tiệc tối. Bộ lễ phục màu đen, sơ mi trắng màu ngọc
trai, cổ quàng khăn tơ màu xám nhạt. Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt Việt
Tuyên rạng ngời mà thanh tú, tuấn nhã mà trầm lặng.
“Thế này được chưa?”
Chạm vào tay anh, thấy hơi lạnh, Diệp Anh vẫn chưa yên tâm. Tuy dạo này sức
khỏe Việt Tuyên phục hồi rất tốt, mỗi ngày có thể ngồi xe lăn khoảng một giờ, nhưng bữa tiệc mừng thọ lão thái gia hôm nay đông người lại ồn ào.
“Được rồi.”
Việt Tuyên nắm tay cô, ngước lên nói:
“Cùng đi với tôi.”
“…”
Diệp Anh ngây người, sau khi Tạ lão thái gia về nước, ông còn đi gặp gỡ bạn
bè cũ chưa vội về nhà ngay. Bữa tiệc mừng thọ tối nay cũng là lần đầu
tiên Lão thái gia trở về biệt thự họ Tạ sau một thời gian dài ẩn cư ở
nước ngoài.
“Tôi muốn chính thức giới thiệu em với ông nội.”
Việt Tuyên nắm tay cô, nhẹ nhàng nói.
Tối đó, trước biệt thự họ Tạ, nườm nượp các loại xe hơi cao cấp, những nhân vật nổi tiếng các giới đều có mặt, rất nhiều người ở nước ngoài cũng cử người thân đến chúc thọ Lão thái gia. Tạ Hoa Lăng trong bộ trang phục
truyền thống màu nâu lộng lẫy, đeo bộ trang sức ngọc phỉ thúy quý giá,
miệng tươi cười theo sát bên cha, không rời nửa bước.
Phòng tiệc
được bài trí theo kiểu Đông Tây kết hợp. Trên bức tường phía sau sân
khấu nhỏ là một chữ “Thọ” cực lớn, sáng rực ánh vàng do một nhà thư pháp nổi tiếng tự tay viết tặng. Những màn trình diễn tuyệt hảo của các vũ
sư điêu luyện khiến không khí bữa tiệc càng thêm tưng bừng náo nhiệt.
“Tạ công, chúc ông sống lâu trăm tuổi, phúc như Đông hải, ha ha ha!”
Giọng của Thái Thiết, kẻ đứng đầu băng đảng xã hội đen mấy chục năm, vang như chuông. Hôm nay ông ta vận com lê thẳng nếp, nhưng những đường săm
nhằng nhịt trên cổ trái vẫn khiến ông ta vô cùng lạc lõng so với khung
cảnh bữa tiệc này.
“A Thiết, dạo này làm ăn vẫn tốt chứ?”, Tạ lão thái gia Tạ Hạc Phố tóc bạc trắng nhưng sắc diện hồng hào, tinh thần
vẫn minh mẫn sáng láng, “Còn nhớ năm xưa tên tiểu tử ngươi còn kề súng
vào đầu ta, bây giờ được như thế này ngươi cũng quá giỏi rồi đấy!”.
“Ha ha ha, lúc đó tôi còn trẻ không hiểu biết gì”, Thái Thiết cười, lại nói tiếp, “Tạ công, đây là cô con gái bất tài của tôi, nó vẫn còn kém hiểu
biết hơn tôi năm xưa, sau này nhờ Lão thái gia chỉ giáo cho”. Sau lưng
ông ta là Thái Na người bó chặt trong bộ đồ đen, tóc ngắn dựng ngược,
mặt mờ ám.
“Mau chào ông đi!”
Thái Thiết đập tay vào gáy Thái Na!
Thái Na nghiêng đầu né, mắt liếc nhanh nhìn cha, mặt không biểu cảm nhìn Tạ Hạc Phố, nói:
“Chào Tạ công!”
Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, nói với Thái Thiết: “Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử”.
“Tạ công”, lúc này, Dương Thận tổng giám đốc khu đại Trung Hoa của tập đoàn Hoàn Vũ dẫn theo một chàng trai trẻ, khôi ngô đẹp trai đến mức khiến
nhiều quan khách không khỏi đưa mắt nhìn, đi đến trước mặt lão thái gia. “Xin giới thiệu với Tạ công, đây là Khổng Diễn Đình, tiểu công tử của
nhà Khổng công. Diễn Đình trước đây chủ yếu phụ trách nghiệp vụ của Hoàn Vũ ở Mỹ và Nhật, hiện vừa được điều về thành phố này, tối nay Diễn Đình đến mừng thọ lão thái gia.”
“Chúc Tạ công phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn.”
Khổng Diễn Đình mỉm cười nhã nhặn, đôi mắt đào hoa nhưng trong sáng, đẹp như
trăng mùa thu, hai tay anh ta bưng một cái hộp gấm hẹp dài, lễ phép nói:
“Đây là quà của cha cháu chúc thọ Tạ công. Cha cháu nói, năm nay dù ông bị
ốm chỉ nằm trên giường, nhưng luôn nhớ về tháng ngày xưa kia bôn ba cùng Tạ công, mong Tạ công nếu có dịp qua Hungary nhất định ghé chơi ít
ngày.”
“Tốt, tốt.”
Tạ Hạc Phố trìu mến nhìn Khổng Diễn
Đình. Năm xưa, lần tục huyền của Khổng công, khiến Khổng công tuy tuổi
đã cao lại có thêm người nối dõi. Cùng với sự trưởng thành của Khổng
Diễn Đình, cuộc đấu trong nội bộ tập đoàn Hoàn Vũ vô cùng quyết liệt.
Mấy người con lớn của Khổng công đều từng thỉnh cầu ông đứng ra hòa
giải, nhưng ông chưa bao giờ gặp Khổng Diễn Đình, vị công tử đã gây sóng gió trong Khổng tộc.
Tạ Hoa Lăng nhận cái hộp thay cha, hé mở
ra, bên trong là một miếng ngọc như ý bằng bạch ngọc dương chi[1], trơn
nhẵn, cổ kính, đơn giản mà tinh xảo. Bà cũng có chút am hiểu về đồ cổ,
biết đó là ngự phẩm từ thời nhà Đường.
Đi theo lão thái gia dung quang rạng ngời hàn huyên cùng tân khách.
Tâm trạng Tạ Hoa Lăng cũng vô cùng phấn khởi.
Mãi đến khi Việt Xán dắt tay Sâm Minh Mỹ bước vào phòng tiệc.
“Ông!”
Chiếc váy tơ dài tươi thắm màu hoa hồng, bờ vai mảnh dẻ, trước ngực có những
nếp gấp buông rủ lãng mạn như nữ thần Hy Lạp, Sâm Minh Mỹ xinh đẹp, cao
quý, thanh tao như cánh hoa hồng, mắt cười tựa ánh sao, bước nhanh tới,
sà vào lòng Tạ Hạc Phố.
“Cháu ngoan…”
Tạ Hạc Phố cười lớn, nhẹ nhàng vỗ lưng Sâm Minh Mỹ, mọi tân khách xung quanh đều nhận ra sự sủng ái của Tạ công đối với cô.
“Đó là tiểu thư Sâm Minh Mỹ.”
Bên cạnh, Dương Thận nói nhỏ với Khổng Diễn Đình.
“Ồ”, Khổng Diễn Đình mỉm cười, khẽ lắc ly rượu, đôi mắt đẹp đa tình liếc
nhìn Sâm Minh Mỹ đang nép sát vào Tạ Hạc Phố như đứa cháu ruột, “Cũng
từng nghe nói Tạ công sủng ái cô ta, còn hơn cả hai đứa cháu nội của
mình”.
Được biết, năm xưa Sâm Lạc Lãng nhận được sự ủng hộ hết
lòng của Tạ thị, cùng việc có thể ra nhập giới thời trang quốc tế cũng
có liên quan tới chuyện cô con gái Sâm Minh Mỹ – người được Tạ Hạc Phố
sủng ái đặc biệt.
“Hiện nay cô ta làm ở phòng thiết kế của tập
đoàn Tạ thị, phụ trách thiết kế chính của dự án thời trang và nữ trang
cao cấp mới thành lập. Với danh tiếng của cô ta trong giới thời trang và địa vị trong giới người đẹp, dự án của cô ta sẽ là đối thủ cạnh tranh
lớn nhất của chúng ta”, Dương Thận nói.
Khổng Diễn Đình nghi hoặc mỉm cười, mắt lại liếc về phía đó, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn
tuấn tú, nhưng lại có cảm giác vô cùng nguy hiểm đứng bên cạnh Sâm Minh
Mỹ, hỏi Dương Thận:
“Anh ta chắc là Nhị thiếu gia Tạ Việt Tuyên?”
Xem ra không ốm yếu bệnh tật như lời đồn, trái lại trông như vua sư tử khát máu và tàn nhẫn nhất trên thảo nguyên.
“Đó là Đại thiếu gia, Tạ Việt Xán”, Dương Thận ngừng lại, “Nghe nói Sâm
tiểu thư đã hủy hôn với Nhị thiếu gia và sắp đính hôn với Đại thiếu
gia”.
“Ồ, thú vị thật”, Khổng Diễn Đình nheo mắt cười, “Xem ra gia đình Tạ công cũng khá ồn ào”.
“Ông, chúc ông mạnh khỏe.”
Mình vận lễ phục màu đen, dưới ánh đèn pha lê sáng rực huy hoàng, làm nổi
bật thân hình cao lớn của Việt Xán, ngũ quan đậm, sắc nét, lộ ra vẻ đẹp
ngang tàng. Anh mỉm cười đưa món quà trên tay, đó là cái hộp gấm màu
tím, thân nổi vân lóng lánh.
Tạ Hoa Lăng cười khẩy, không đón nhận.
“Ông”, Sâm Minh Mỹ nũng nịu chìa ra chiếc hộp gấm, “Đây là quà anh Xán tự tay
lựa chọn cho ông, biết ông thích sưu tầm tẩu thuốc, anh ấy đã bỏ thời
gian đúng một năm thu thập đấy”.
“Xán rất có lòng.”
Tạ Hạc Phố vuốt râu, nói với Việt Xán:
“Thời gian này sức khỏe của Tuyên không tốt, cháu vất vả rồi.”
Tạ Hoa Lăng lại cười khẩy, nói: “Quả rất có lòng, không chỉ có lòng cướp
đi bao phần việc trong tay Việt Tuyên, ngay cô dâu cha đã chọn cho Tuyên cũng cướp mất. Vụ tai nạn này của Tuyên quả rất đúng lúc với Đại thiếu
gia”.
“Hoa Lăng!”
Tạ Hạc Phố khẽ trách, Tạ Hoa Lăng giễu cợt hừ một tiếng.
“Ông”, Sâm Minh Mỹ cắn môi, nhìn Tạ Hạc Phố, nói vẻ cầu khẩn, “Về chuyện hôn
ước, xin ông đừng trách anh Xán, là cháu… là cháu thích anh Xán. Việt
Tuyên đã nói, anh ấy tha thứ cho chúng cháu, anh ấy chúc phúc cho cháu
và Xán”.
--------------------------------------------------------
Khi Việt Tuyên ngồi trên xe lăn đẩy vào phòng tiệc với ánh đèn lỗng lẫy,
ánh mắt của mọi quan khách đều dồn lại. Đây là lần đầu tiên Nhị thiếu
gia nhà họ Tạ xuất hiện sau vụ tai nạn xe hơi. Nhìn dáng ngồi thẳng, vẻ
mặt điềm tĩnh của Việt Tuyên trên chiếc xe đang từ từ tiến đến trước Tạ
Hạc Phố, những lời đồn anh sẽ trở thành người thực vật, hoặc bại liệt
suốt đời cũng tự nhiên chấm dứt.
Người đẩy xe là một cô gái trẻ xinh đẹp.
Chiếc váy thời trang buối tối màu xám, bờ vai trần mảnh dẻ, làn da mịn trắng
muốt, mái tóc đen dài đẹp như dải sa tanh, buông lơi thấp thoáng che
khuất rìa má. Cùng sống mũi và chiếc cằm thanh tú, hàng mi dài đen mượt
tựa nhung, tròng mắt đen thẳm, cổ thon mảnh, dáng điệu uyển chuyển vẫn
khiến người ta không khỏi liếc nhìn.
“Cô ta là ai?”
Khổng Diễn Đình hứng thú hỏi.
“Là hộ lý đặc biệt của Nhị thiếu gia, mới vào tập đoàn Tạ thị, cùng phòng
thiết kế với Sâm tiểu thư, giữ chức phó phòng”, Dương Thận nghĩ một lát, “Tên là Diệp Anh”.
“Cô ta chỉ là hộ lý đặc biệt của Nhị thiếu gia thôi ư?”
Khi nhìn thấy chiếc xe lăn đẩy đến trước mặt Tạ Hạc Phố, Tạ Tuyên ngoái đầu nhìn cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng nắm tay cô, rồi mới nói với Tạ công.
Khổng Diễn Đình nhấp một ngụm rượu, càng hứng thú hỏi.
“Nghe nói, Diệp tiểu thư có thể vào thẳng phòng thiết kế là do Tạ phu nhân đã chấm cô ta làm vị hôn thê của Nhị thiếu gia.”
Dương Thận cũng nhận ra vẻ thân mật rất tinh tế giữa Tạ Việt Tuyên và cô gái, thầm ngạc nhiên. Trước đây, có đôi lần ông ta cũng nhìn thấy Nhị thiếu
gia và Sâm Minh Mỹ bên nhau, trông họ rất lịch thiệp nhưng không có vẻ
thân mật.
Từ phía xa.
Thái Na cũng quay đầu lại.
Ánh mắt lướt qua mấy vòng quan khách, dừng trên mặt Việt Tuyên đúng lúc
Diệp Anh dịu dàng nhìn anh. Thái Na nheo mắt, quan sát hồi lâu như để
nhận diện, đáy mắt lóe ra một tia sắc lạnh.
“Thưa ông, cô ấy là Diệp Anh.”
Sau khi đưa quà mừng thọ, Việt Tuyên vẫn nắm tay Diệp Anh, giới thiệu với
Tạ Hạc Phố, giọng nói của anh ấm áp và êm ái lạ thường.
“Cháu thích cô ấy.”
Như trái bom câm từ từ rơi xuống, Sâm Minh Mỹ bỗng thấy rối bời.
Việt Tuyên đã có thể yêu người khác, cô và Việt Xán sẽ cảm thấy thư thái và
nhẹ nhõm rất nhiều. Nhưng, bao nhiêu năm, cô luôn bị Việt Tuyên tạo một
khoảng cách xa vời, còn Diệp Anh mới xuất hiện vài tháng đã được anh
thừa nhận trước mọi người, anh thích cô ta.
Tâm trạng của Tạ Hoa Lăng cũng trở nên phức tạp.
Về chuyện Diệp Anh ân cần chăm sóc Việt Tuyên, giúp Tuyên phục hồi sức
khỏe, bà rất cảm kích. Nếu suốt đời Tuyên phải nằm trên giường, cô vẫn
đồng ý tiếp tục chăm sóc anh, bà cũng bằng lòng bù đắp thỏa đáng cho cô. Nhưng xem ra khi sức khỏe Tuyên sắp phục hồi hoàn toàn, tất cả mọi thứ
lại đang thay đổi hoàn toàn.
“Ha ha”, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, ánh mắt hiền từ nhìn Diệp Anh, “Ừ, ta đã nghe Hoa Lăng nói, A Anh là cô bé ngoan”.
“Xin chào Tạ gia gia!”
Diệp Anh cúi đầu chào Tạ Hạc Phố.
“Được rồi, được rồi, cháu cứ gọi ta là ông như mấy đứa là được”, Tạ Hạc Phố
cười xởi lởi, vẻ sung sướng, “Hôm nào mời cháu ăn cơm, để ta cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tuyên thời gian vừa qua”.
Bình thản liếc nhìn
Việt Tuyên và Diệp Anh vẫn tay trong tay, Việt Xán nghé tai nói nhỏ với
Sâm Minh Mỹ rồi hai người rời khỏi đó trước. Các tân khách lục tục đến
chúc thọ Tạ Hạc Phố, Diệp Anh cũng tạm thời đưa Việt Tuyên rời đi.
“Anh mệt rồi, về phòng thôi.”
Ra khỏi phòng tiệc, Diệp Anh nhìn sắc mặt Việt Tuyên có vẻ hơi mệt.
“Ở lại thêm nửa giờ nữa, ông còn phát biểu nữa.” Việt Tuyên đưa mắt nhìn vườn hoa trong đêm, “Anh muốn ra ngoài dạo một lát”.
Diệp Anh do dự.
Qua ô cửa kính ngoài hành lang kéo dài đến sát đất, có thể nhìn thấy ánh
trăng trải vàng trong vườn hoa, gió rung rung cánh lá. Cô cúi xuống đắp
lại tấm mền mỏng trên gối anh, nói: “Chỉ một lát thôi đấy”.
Việt Tuyên dịu giọng:
“Được.”
Ánh trăng tĩnh lặng êm đềm tỏa trên lối đi lát đá hình trứng ngỗng. Bánh xe phát ra những tiếng động nhẹ, lá cây ken dày xào xạc chen nhau trong
gió đêm hè, hòa với mùi hoai hoải của đất và mùi thơm của hoa, không khí thoải mái, rất dễ chịu.
Đi gần đến một bụi cây.
Cũng có vài vị khách ra ngoài hóng mát, người phục vụ bê khay rượu đến, trong gió đêm, thoáng vẳng đến tiếng nói cười.
Biết Việt Tuyên thích yên tĩnh, Diệp Anh bèn chọn một con đường nhỏ khuất
nẻo và tĩnh mịch. Phía nhà bát giác có những dây tường vi trắng buông
rủ, trước bể bơi phía xa xa không có bóng người, cô đẩy Việt Tuyên đến
đó. Dưới ánh trăng, tường vi dại bên đường nở rộ, đỏ rực, cành lá dày
chắn hết tầm nhìn. Trong không khí tĩnh mịch, đột nhiên vẳng ra những
tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng rên ư ử, khiến người ta phải đỏ mặt,
trái tim bất giác đập nhanh.
Tiếng rên đó ở ngay phía trước, Diệp Anh đành ho nhẹ, đánh tiếng.
Một thiếu nữ mặt đỏ lựng, cuống quýt từ phía khóm hoa bật dậy, không dám
ngước nhìn, vừa phủi bụi trên váy vừa vội vã chạy về phía phòng tiệc rực sáng ánh đèn. Diệp Anh vừa gặp cô ta trong phòng tiệc, đó là cháu gái
của một đại gia bất động sản họ Thẩm.
Bên khóm tường vi, lại một bóng người nữa đứng lên.
Áo đen bó sát, cao to lực lưỡng, bộ ngực đồ sộ nhô cao, vừa nhìn đã biết
là phụ nữ, nhưng tóc lại ngắn dựng đứng, như một gã đàn ông hung hãn, đó chính là Thái Na. Mắt Thái Na hiện lên những tia dữ dằn, đầu tiên quét
lên Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, sau đó dừng trên người Diệp Anh.
Tường vi dại đỏ tựa máu tươi.
Tay Diệp Anh nắm chặt thành xe lăn, đẩy Việt Tuyên tiếp tục đi về phía trước như không nhìn thấy Thái Na.
“Gặp người cũ không chào một tiếng sao?”
Giọng rít lên lạnh lùng, Thái Na khoanh tay đứng chắn ngang đường, mắt cô ta
táo tợn lướt từ mái tóc, khuôn mặt, chiếc váy dài màu xám lộ bờ vai
trắng như cẩm thạch, đến đôi giày cao gót màu thủy ngân dưới chân, cuối
cùng âm thầm soi vào mặt Diệp Anh.
“Tôi không quen cô.”
Diệp Anh cau mày trả lời.
“Ha!”, Thái Na cười gằn, vừa bước đến bên Diệp Anh vừa lạnh lùng nói, “Không
ngờ gặp lại cô ở đây, chà chà, trang điểm như một thục nữ xinh đẹp. Cục
cưng, cô bản lĩnh thật đấy”.
Những âm thanh rờn rợn ngay sát tai cô.
Lạnh như thép.
…
Trong bóng tối, một khuôn mặt to lớn, hung dữ ép lại gần, chiếc giường sắt
lạnh cứng, những cú đấm như mưa nhằm vào người cô. Ngực, bụng cuộn lên,
đau như bị xé, bàn tay cứng, lạnh tựa sắt thép ấn vai xuống rồi thì thầm vào tai cô…
…
“Thái tiểu thư.”
Trong xe lăn, giọng Việt Tuyên không cao, nhưng sự nghiêm khắc và uy lực hiện rõ sâu nơi
đáy mắt, khiến Thái Na suýt ngừng thở. Vậy là Diệp Anh nhân cơ đẩy xe đi qua.
“Anh ta có biết cô là ai không?”
Sau lưng, giọng Thái Na châm chọc:
“Anh ta có biết cô từ đâu ra không? Cô có dám cho anh ta xem hình săm trên
eo cô không. Cô dám nói với anh ta tại sao có hình săm đó không?”
Ngón tay Diệp Anh lạnh ngắt.
Không ngoái đầu, tiếp tục đẩy xe đưa Việt Tuyên đi.
Nhìn bóng Diệp Anh khuất dần, Thái Na cười khẩy, quay đầu nhìn về bụi cây
phía xa. Chỗ đó có một cô gái bước ra, váy dài đỏ, vân hoa, xinh đẹp
kiều diễm, dây chuyền kim cương lóng lánh. Dưới ánh trăng, Sâm Minh Mỹ
tay cầm ly rượu nâng cao tươi cười hướng về Thái Na.
Cô ta là kẻ điên.”
Trong bể bơi, sóng nước xanh trong vắt nhuốm ánh trăng lấp láy, bên nhà bát
giác với những dây tường vi dại nở đầy hoa trắng từ trên mái buông rủ
như rèm, Diệp Anh bình tĩnh lại, nói vói Việt Tuyên:
“Em biết cô
ta là Thái Na. Ba ngày trước, cô ta đã đến phòng thiết kế, nói là cô ta
đang điều tra em, còn nói rất nhiều điều kinh khủng. Em đã đuổi cô ta
đi, bởi ánh mắt cô ta làm em khó chịu, và cả những lời nói của cô ta
nữa, em hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì.”
“Ừ.”
Việt Tuyên nhìn mặt hồ.
Nhìn khuôn mặt bình thản không gợn sóng của anh, Diệp Anh cắn môi, cầm tay
anh đặt lên eo mình nói: “Nếu không tin, anh có thể xem, trên eo em rốt
cuộc có hình săm hay không!”.
“A Anh!”, Việt Tuyên đặt tay lên tay cô, “Anh sẽ chỉ nghe những gì chính em nói với anh”.
Hoa tường vi trắng dịu dàng như ánh trăng.
Tay anh ấm áp đặt lên tay cô, đó là một câu nói lẽ ra khiến cô cảm động,
nhưng trong làn gió hè thoáng mang hơi lạnh lúc này lại khiến lòng cô
hoang mang, những xúc cảm trôi nổi.
“Anh không quan tâm, đúng không?”
Vùng khỏi tay anh, Diệp Anh cười đau khổ, nói:
“Anh không quan tâm em là ai, không quan tâm em từ đâu đến, không quan tâm
những lời nói của Thái Na. Em hiểu rồi, anh cho phép em đến gần anh, chỉ bởi em xuất hiện đúng lúc.”
Việt Tuyên nhìn cô.
“Mọi
người đều cho rằng, Nhị thiếu gia nhà họ Tạ tính khí lạnh lùng”, môi cô
khẽ nhếch, “Thì ra, anh lại trọng tình như vậy. Anh cố ý để mọi người
nghĩ rằng anh có tình cảm với em, cho nên không quan tâm chuyện Sâm Minh Mỹ hủy hôn, cũng không quan tâm Đại thiếu gia cướp vị hôn thê của
mình”.
“Anh muốn tác thành cho họ, đúng không? Mặc dù không biết, rốt cuộc anh vì Sâm tiểu thư hay vì Đại thiếu gia, hay là vì cả hai.”
Cô âm thầm nói tiếp:
“Nhưng em rất cảm động khi anh là người lương thiện như vậy. Chỉ có điều anh
nên nói trước với em mới phải, như thế em sẽ phối hợp với anh tốt hơn,
cũng không nhầm tưởng anh đã chấp nhận em, nhầm tưởng là…”
Cô nhắm mắt.
“… Anh thích em.”
Nhà bát giác dưới trăng.
Hoa tường vi trắng muốt lặng lẽ tỏa hương, Việt Tuyên nắm bàn tay buông
thõng của cô, kéo lại gần. Nhìn khuôn mặt trắng ngần hơn cánh hoa tường
vi của cô, đáy mắt anh tối sẫm, đặc quánh, khẽ thở dài:
“Anh phải làm thế nào em mới tin?”
Ánh trăng lốm đốm giữa tán hoa.
Việt Tuyên hôn cô.
Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, môi anh hơi lạnh khẽ chạm vào môi cô, cô
bất ngờ vội vàng đón nhận, tưởng chừng như một giây sau anh sẽ rời ngay. Nhưng môi anh đã dừng rất lâu, lặng lẽ, không chà sát, không có hòa
trộn day chuyển, chỉ lặng lẽ áp môi như vậy, đôi môi nóng dần.
Cô không kìm được, mi mắt run run.
Ngước nhìn anh.
Hôn cô giữa khung cảnh mùi hoa thanh thanh nhạt nhạt, đáy mắt anh trong veo như dãy núi phía xa hơi nheo lại, trong đồng tử in hình mặt cô, má anh
phớt hồng, vành tai hơi đỏ. Anh giơ ngón tay, bối rối che mắt cô, sau đó như một cậu bé vụng về, thận trọng hôn sâu.
Đầu lưỡi anh ấm áp.
Một mùi thanh khiết.
Một thứ gì tinh khôi khiến những sợi tơ bao quanh tim cô lay động, phảng
phất như hơi thở dài nhè nhẹ, cô vòng tay ôm cổ anh, hít lấy hơi thở
thơm như hương tường vi của anh. Hơi thở gấp dần, nhịp tim dồn dập không biết là của ai, anh ôm cô mỗi lúc càng chặt, tất cả như không thể kiềm
chế, hơi nóng càng tăng, run rẩy càng mạnh. Đón nụ hôn của anh, cô cũng
hôn đáp trả, như mạch nước nguồn, cô mút môi anh, khuấy đảo trong miệng
anh, ép sâu vào anh mỗi lúc càng nóng ran. Cô không thể khống chế hơi
thở của mình, cơ thể như có thứ gì đó không ngừng cuộn dâng, trào ra,
trào ra!
Mặt đỏ lựng, anh bỗng đẩy cô ra!
Ngực phập phồng, cơ hồ như anh đang cố kiềm chế thứ gì đó, rồi lại cơ hồ cuối cùng không thể kiềm chế, anh giang hai tay xiết chặt cô, hổn hển gối đầu lên vai
cô. Bờ vai trần lồ lồ dưới trăng, trắng ngần sáng lóa, khiến anh không
kiềm chế được, nhắm mắt hôn lên đó.
Cảm giác đau từ bờ vai truyền đến.
Lan tới ngực.
Ôm riết mái đầu đen nhánh tóc anh, cảm thụ hơi thở và nhiệt độ không bình thường của anh, cô đột nhiên hốt hoảng.
Mặt bể bơi nhuốm ánh trăng vẫn chao đảo sóng vàng.
Không biết bao lâu.
Hai người cứ ôm nhau như vậy. Trong tĩnh mịch có vị ngọt ngào dai dẳng,
cũng có chút thảng thốt thoáng qua, cơ hồ có điều gì đã thay đổi từ lúc
đó. Sự tĩnh lặng thần tiên của đêm hè, từ mái lầu bát giác những dây
tường vi nở đầy hoa trắng buông lơi, vươn ra, tầng tầng lớp lớp như biển hoa trắng muốt.
“Nhị thiếu gia.”
Bóng Tạ Bình xuất hiện trên con đường nhỏ dẫn đến lầu bát giác.
“Lão thái gia chuẩn bị phát biểu.”
Trở về phòng tiệc, tất cả tân khách đã tụ tập đông đủ trong phòng, Tạ Hoa
Lăng, Việt Xán và Sâm Minh Mỹ đã đứng trên sân khấu nhỏ phía sau chiếc
bục cao để micro. Diệp Anh đưa Việt Tuyên đến, Tạ Hoa Lăng đứng nhích
sang bên, để Việt Tuyên ở giữa bà và Việt Xán.
Dưới ánh sáng lóng lánh của chùm đèn.
Tạ Hạc Phố sắc diện hồng hào đi đến trước micro.
Diệp Anh lùi xuống vị trí của tân khách phía dưới. Trong khi Tạ Hạc Phố phát biểu, ánh mắt cô chầm chậm lướt qua những người có mặt, không thấy bóng Thái Na. Hình như có người đang chờ đợi ánh mắt cô, khi mắt cô lướt
tới, một người đàn ông trẻ đứng bên mé phải phòng tiệc, dung mạo cực kỳ
khôi ngô, nổi bật trong đám quan khách, anh ta mỉm cười hướng về cô nâng ly rượu trong tay.
Cô thoáng ngây người, cũng gật đầu đáp lễ.
Nhưng cô biết chắc mình chưa từng gặp người này.
Cuối bài phát biểu, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười mãn nguyện, nói với tân khách:
“Tôi đã già rồi, ước nguyện lớn nhất là nhìn thấy thế hệ cháu con thành
gia lập nghiệp, sớm có chắt bế, cho nên…”.
Dự cảm được những lời
sắp nói sẽ là gì, Diệp Anh chầm chậm nhìn về phía người đó. Ở khoảng
cách xa như vậy, dưới ánh đèn sáng chói, người đó đứng trên sân khấu nhỏ phía sau Tạ Hạc Phố, dường như cũng đang nhìn cô. Ký ức thời thơ ấu như màn sương đêm phủ trên cánh tường vi đã sớm tiêu tan không tỳ vết.
“Ngày Mười hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ cho Việt Tuyên và Minh Mỹ, rất
mong lúc đó quý vị hạ cố đến dự, mừng cho hai trẻ và gia đình chúng
tôi”. Trước micro, Tạ Hạc Phố cười rạng rỡ, dung quang chói ngời, cơ hồ
hoàn toàn không nhận ra vẻ ngạc nhiên và tiếng xì xầm tức thì dội lên
của tân khách.
Khúc mắc giữa hai anh em họ Tạ với thiên
kim tiểu thư họ Sâm, mặc dù là bí mật của Tạ gia, nhưng bên ngoài cũng
biết ít nhiều. Đặc biệt sau khi Nhị thiếu gia bị trọng thương trong vụ
tai nạn xe hơi, suýt bại liệt, Sâm Minh Mỹ hủy hôn với Nhị thiếu gia,
còn ngày ngày cặp kè với Đại thiếu gia, là chuyện hầu như ai cũng biết.
Vừa rồi cũng là Đại thiếu gia sánh vai cùng Sâm Minh Mỹ đi đến chúc thọ
Tạ công, sao có thể hôn lễ tổ chức tháng sau lại là Nhị thiếu gia và Sâm Minh Mỹ được?
Không ít quan khách tưởng mình nghe nhầm. Nhưng
biểu hiện trên mặt của Tạ phu nhân, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Sâm
Minh Mỹ cũng một vẻ ngạc nhiên như vậy.
Tạ Hạc Phố tươi cười quay lại vẫy tay, ra hiệu cho Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ bước ra.
Sâm Minh Mỹ đứng yên, mặt bối rối nhìn Việt Xán bên cạnh, Việt Xán nháy mắt ra hiệu, cô mới ngập ngừng đi về phía Tạ Hạc Phố. Ngồi trên xe lăn,
Việt Tuyên cau mày, ánh mắt như đang tìm kiếm người nào bên dưới, nhưng
Tạ Hoa Lăng đã đẩy anh tới bên Tạ Hạc Phố.
“Ha ha, ngoan lắm.”
Kéo tay Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ lại gần nhau, Tạ Hạc Phố cười mãn nguyện.
Khi Việt Tuyên ngồi trên xe lăn đẩy vào phòng tiệc với ánh đèn lỗng lẫy,
ánh mắt của mọi quan khách đều dồn lại. Đây là lần đầu tiên Nhị thiếu
gia nhà họ Tạ xuất hiện sau vụ tai nạn xe hơi. Nhìn dáng ngồi thẳng, vẻ
mặt điềm tĩnh của Việt Tuyên trên chiếc xe đang từ từ tiến đến trước Tạ
Hạc Phố, những lời đồn anh sẽ trở thành người thực vật, hoặc bại liệt
suốt đời cũng tự nhiên chấm dứt.
Người đẩy xe là một cô gái trẻ xinh đẹp.
Chiếc váy thời trang buối tối màu xám, bờ vai trần mảnh dẻ, làn da mịn trắng
muốt, mái tóc đen dài đẹp như dải sa tanh, buông lơi thấp thoáng che
khuất rìa má. Cùng sống mũi và chiếc cằm thanh tú, hàng mi dài đen mượt
tựa nhung, tròng mắt đen thẳm, cổ thon mảnh, dáng điệu uyển chuyển vẫn
khiến người ta không khỏi liếc nhìn.
“Cô ta là ai?”
Khổng Diễn Đình hứng thú hỏi.
“Là hộ lý đặc biệt của Nhị thiếu gia, mới vào tập đoàn Tạ thị, cùng phòng
thiết kế với Sâm tiểu thư, giữ chức phó phòng”, Dương Thận nghĩ một lát, “Tên là Diệp Anh”.
“Cô ta chỉ là hộ lý đặc biệt của Nhị thiếu gia thôi ư?”
Khi nhìn thấy chiếc xe lăn đẩy đến trước mặt Tạ Hạc Phố, Tạ Tuyên ngoái đầu nhìn cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng nắm tay cô, rồi mới nói với Tạ công.
Khổng Diễn Đình nhấp một ngụm rượu, càng hứng thú hỏi.
“Nghe nói, Diệp tiểu thư có thể vào thẳng phòng thiết kế là do Tạ phu nhân đã chấm cô ta làm vị hôn thê của Nhị thiếu gia.”
Dương Thận cũng nhận ra vẻ thân mật rất tinh tế giữa Tạ Việt Tuyên và cô gái, thầm ngạc nhiên. Trước đây, có đôi lần ông ta cũng nhìn thấy Nhị thiếu
gia và Sâm Minh Mỹ bên nhau, trông họ rất lịch thiệp nhưng không có vẻ
thân mật.
Từ phía xa.
Thái Na cũng quay đầu lại.
Ánh mắt lướt qua mấy vòng quan khách, dừng trên mặt Việt Tuyên đúng lúc
Diệp Anh dịu dàng nhìn anh. Thái Na nheo mắt, quan sát hồi lâu như để
nhận diện, đáy mắt lóe ra một tia sắc lạnh.
“Thưa ông, cô ấy là Diệp Anh.”
Sau khi đưa quà mừng thọ, Việt Tuyên vẫn nắm tay Diệp Anh, giới thiệu với
Tạ Hạc Phố, giọng nói của anh ấm áp và êm ái lạ thường.
“Cháu thích cô ấy.”
Như trái bom câm từ từ rơi xuống, Sâm Minh Mỹ bỗng thấy rối bời.
Việt Tuyên đã có thể yêu người khác, cô và Việt Xán sẽ cảm thấy thư thái và
nhẹ nhõm rất nhiều. Nhưng, bao nhiêu năm, cô luôn bị Việt Tuyên tạo một
khoảng cách xa vời, còn Diệp Anh mới xuất hiện vài tháng đã được anh
thừa nhận trước mọi người, anh thích cô ta.
Tâm trạng của Tạ Hoa Lăng cũng trở nên phức tạp.
Về chuyện Diệp Anh ân cần chăm sóc Việt Tuyên, giúp Tuyên phục hồi sức
khỏe, bà rất cảm kích. Nếu suốt đời Tuyên phải nằm trên giường, cô vẫn
đồng ý tiếp tục chăm sóc anh, bà cũng bằng lòng bù đắp thỏa đáng cho cô. Nhưng xem ra khi sức khỏe Tuyên sắp phục hồi hoàn toàn, tất cả mọi thứ
lại đang thay đổi hoàn toàn.
“Ha ha”, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, ánh mắt hiền từ nhìn Diệp Anh, “Ừ, ta đã nghe Hoa Lăng nói, A Anh là cô bé ngoan”.
“Xin chào Tạ gia gia!”
Diệp Anh cúi đầu chào Tạ Hạc Phố.
“Được rồi, được rồi, cháu cứ gọi ta là ông như mấy đứa là được”, Tạ Hạc Phố
cười xởi lởi, vẻ sung sướng, “Hôm nào mời cháu ăn cơm, để ta cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tuyên thời gian vừa qua”.
Bình thản liếc nhìn
Việt Tuyên và Diệp Anh vẫn tay trong tay, Việt Xán nghé tai nói nhỏ với
Sâm Minh Mỹ rồi hai người rời khỏi đó trước. Các tân khách lục tục đến
chúc thọ Tạ Hạc Phố, Diệp Anh cũng tạm thời đưa Việt Tuyên rời đi.
“Anh mệt rồi, về phòng thôi.”
Ra khỏi phòng tiệc, Diệp Anh nhìn sắc mặt Việt Tuyên có vẻ hơi mệt.
“Ở lại thêm nửa giờ nữa, ông còn phát biểu nữa.” Việt Tuyên đưa mắt nhìn vườn hoa trong đêm, “Anh muốn ra ngoài dạo một lát”.
Diệp Anh do dự.
Qua ô cửa kính ngoài hành lang kéo dài đến sát đất, có thể nhìn thấy ánh
trăng trải vàng trong vườn hoa, gió rung rung cánh lá. Cô cúi xuống đắp
lại tấm mền mỏng trên gối anh, nói: “Chỉ một lát thôi đấy”.
Việt Tuyên dịu giọng:
“Được.”
Ánh trăng tĩnh lặng êm đềm tỏa trên lối đi lát đá hình trứng ngỗng. Bánh xe phát ra những tiếng động nhẹ, lá cây ken dày xào xạc chen nhau trong
gió đêm hè, hòa với mùi hoai hoải của đất và mùi thơm của hoa, không khí thoải mái, rất dễ chịu.
Đi gần đến một bụi cây.
Cũng có vài vị khách ra ngoài hóng mát, người phục vụ bê khay rượu đến, trong gió đêm, thoáng vẳng đến tiếng nói cười.
Biết Việt Tuyên thích yên tĩnh, Diệp Anh bèn chọn một con đường nhỏ khuất
nẻo và tĩnh mịch. Phía nhà bát giác có những dây tường vi trắng buông
rủ, trước bể bơi phía xa xa không có bóng người, cô đẩy Việt Tuyên đến
đó. Dưới ánh trăng, tường vi dại bên đường nở rộ, đỏ rực, cành lá dày
chắn hết tầm nhìn. Trong không khí tĩnh mịch, đột nhiên vẳng ra những
tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng rên ư ử, khiến người ta phải đỏ mặt,
trái tim bất giác đập nhanh.
Tiếng rên đó ở ngay phía trước, Diệp Anh đành ho nhẹ, đánh tiếng.
Một thiếu nữ mặt đỏ lựng, cuống quýt từ phía khóm hoa bật dậy, không dám
ngước nhìn, vừa phủi bụi trên váy vừa vội vã chạy về phía phòng tiệc rực sáng ánh đèn. Diệp Anh vừa gặp cô ta trong phòng tiệc, đó là cháu gái
của một đại gia bất động sản họ Thẩm.
Bên khóm tường vi, lại một bóng người nữa đứng lên.
Áo đen bó sát, cao to lực lưỡng, bộ ngực đồ sộ nhô cao, vừa nhìn đã biết
là phụ nữ, nhưng tóc lại ngắn dựng đứng, như một gã đàn ông hung hãn, đó chính là Thái Na. Mắt Thái Na hiện lên những tia dữ dằn, đầu tiên quét
lên Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, sau đó dừng trên người Diệp Anh.
Tường vi dại đỏ tựa máu tươi.
Tay Diệp Anh nắm chặt thành xe lăn, đẩy Việt Tuyên tiếp tục đi về phía trước như không nhìn thấy Thái Na.
“Gặp người cũ không chào một tiếng sao?”
Giọng rít lên lạnh lùng, Thái Na khoanh tay đứng chắn ngang đường, mắt cô ta
táo tợn lướt từ mái tóc, khuôn mặt, chiếc váy dài màu xám lộ bờ vai
trắng như cẩm thạch, đến đôi giày cao gót màu thủy ngân dưới chân, cuối
cùng âm thầm soi vào mặt Diệp Anh.
“Tôi không quen cô.”
Diệp Anh cau mày trả lời.
“Ha!”, Thái Na cười gằn, vừa bước đến bên Diệp Anh vừa lạnh lùng nói, “Không
ngờ gặp lại cô ở đây, chà chà, trang điểm như một thục nữ xinh đẹp. Cục
cưng, cô bản lĩnh thật đấy”.
Những âm thanh rờn rợn ngay sát tai cô.
Lạnh như thép.
…
Trong bóng tối, một khuôn mặt to lớn, hung dữ ép lại gần, chiếc giường sắt
lạnh cứng, những cú đấm như mưa nhằm vào người cô. Ngực, bụng cuộn lên,
đau như bị xé, bàn tay cứng, lạnh tựa sắt thép ấn vai xuống rồi thì thầm vào tai cô…
…
“Thái tiểu thư.”
Trong xe lăn, giọng Việt Tuyên không cao, nhưng sự nghiêm khắc và uy lực hiện rõ sâu nơi
đáy mắt, khiến Thái Na suýt ngừng thở. Vậy là Diệp Anh nhân cơ đẩy xe đi qua.
“Anh ta có biết cô là ai không?”
Sau lưng, giọng Thái Na châm chọc:
“Anh ta có biết cô từ đâu ra không? Cô có dám cho anh ta xem hình săm trên
eo cô không. Cô dám nói với anh ta tại sao có hình săm đó không?”
Ngón tay Diệp Anh lạnh ngắt.
Không ngoái đầu, tiếp tục đẩy xe đưa Việt Tuyên đi.
Nhìn bóng Diệp Anh khuất dần, Thái Na cười khẩy, quay đầu nhìn về bụi cây
phía xa. Chỗ đó có một cô gái bước ra, váy dài đỏ, vân hoa, xinh đẹp
kiều diễm, dây chuyền kim cương lóng lánh. Dưới ánh trăng, Sâm Minh Mỹ
tay cầm ly rượu nâng cao tươi cười hướng về Thái Na.
Cô ta là kẻ điên.”
Trong bể bơi, sóng nước xanh trong vắt nhuốm ánh trăng lấp láy, bên nhà bát
giác với những dây tường vi dại nở đầy hoa trắng từ trên mái buông rủ
như rèm, Diệp Anh bình tĩnh lại, nói vói Việt Tuyên:
“Em biết cô
ta là Thái Na. Ba ngày trước, cô ta đã đến phòng thiết kế, nói là cô ta
đang điều tra em, còn nói rất nhiều điều kinh khủng. Em đã đuổi cô ta
đi, bởi ánh mắt cô ta làm em khó chịu, và cả những lời nói của cô ta
nữa, em hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì.”
“Ừ.”
Việt Tuyên nhìn mặt hồ.
Nhìn khuôn mặt bình thản không gợn sóng của anh, Diệp Anh cắn môi, cầm tay
anh đặt lên eo mình nói: “Nếu không tin, anh có thể xem, trên eo em rốt
cuộc có hình săm hay không!”.
“A Anh!”, Việt Tuyên đặt tay lên tay cô, “Anh sẽ chỉ nghe những gì chính em nói với anh”.
Hoa tường vi trắng dịu dàng như ánh trăng.
Tay anh ấm áp đặt lên tay cô, đó là một câu nói lẽ ra khiến cô cảm động,
nhưng trong làn gió hè thoáng mang hơi lạnh lúc này lại khiến lòng cô
hoang mang, những xúc cảm trôi nổi.
“Anh không quan tâm, đúng không?”
Vùng khỏi tay anh, Diệp Anh cười đau khổ, nói:
“Anh không quan tâm em là ai, không quan tâm em từ đâu đến, không quan tâm
những lời nói của Thái Na. Em hiểu rồi, anh cho phép em đến gần anh, chỉ bởi em xuất hiện đúng lúc.”
Việt Tuyên nhìn cô.
“Mọi
người đều cho rằng, Nhị thiếu gia nhà họ Tạ tính khí lạnh lùng”, môi cô
khẽ nhếch, “Thì ra, anh lại trọng tình như vậy. Anh cố ý để mọi người
nghĩ rằng anh có tình cảm với em, cho nên không quan tâm chuyện Sâm Minh Mỹ hủy hôn, cũng không quan tâm Đại thiếu gia cướp vị hôn thê của
mình”.
“Anh muốn tác thành cho họ, đúng không? Mặc dù không biết, rốt cuộc anh vì Sâm tiểu thư hay vì Đại thiếu gia, hay là vì cả hai.”
Cô âm thầm nói tiếp:
“Nhưng em rất cảm động khi anh là người lương thiện như vậy. Chỉ có điều anh
nên nói trước với em mới phải, như thế em sẽ phối hợp với anh tốt hơn,
cũng không nhầm tưởng anh đã chấp nhận em, nhầm tưởng là…”
Cô nhắm mắt.
“… Anh thích em.”
Nhà bát giác dưới trăng.
Hoa tường vi trắng muốt lặng lẽ tỏa hương, Việt Tuyên nắm bàn tay buông
thõng của cô, kéo lại gần. Nhìn khuôn mặt trắng ngần hơn cánh hoa tường
vi của cô, đáy mắt anh tối sẫm, đặc quánh, khẽ thở dài:
“Anh phải làm thế nào em mới tin?”
Ánh trăng lốm đốm giữa tán hoa.
Việt Tuyên hôn cô.
Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, môi anh hơi lạnh khẽ chạm vào môi cô, cô
bất ngờ vội vàng đón nhận, tưởng chừng như một giây sau anh sẽ rời ngay. Nhưng môi anh đã dừng rất lâu, lặng lẽ, không chà sát, không có hòa
trộn day chuyển, chỉ lặng lẽ áp môi như vậy, đôi môi nóng dần.
Cô không kìm được, mi mắt run run.
Ngước nhìn anh.
Hôn cô giữa khung cảnh mùi hoa thanh thanh nhạt nhạt, đáy mắt anh trong veo như dãy núi phía xa hơi nheo lại, trong đồng tử in hình mặt cô, má anh
phớt hồng, vành tai hơi đỏ. Anh giơ ngón tay, bối rối che mắt cô, sau đó như một cậu bé vụng về, thận trọng hôn sâu.
Đầu lưỡi anh ấm áp.
Một mùi thanh khiết.
Một thứ gì tinh khôi khiến những sợi tơ bao quanh tim cô lay động, phảng
phất như hơi thở dài nhè nhẹ, cô vòng tay ôm cổ anh, hít lấy hơi thở
thơm như hương tường vi của anh. Hơi thở gấp dần, nhịp tim dồn dập không biết là của ai, anh ôm cô mỗi lúc càng chặt, tất cả như không thể kiềm
chế, hơi nóng càng tăng, run rẩy càng mạnh. Đón nụ hôn của anh, cô cũng
hôn đáp trả, như mạch nước nguồn, cô mút môi anh, khuấy đảo trong miệng
anh, ép sâu vào anh mỗi lúc càng nóng ran. Cô không thể khống chế hơi
thở của mình, cơ thể như có thứ gì đó không ngừng cuộn dâng, trào ra,
trào ra!
Mặt đỏ lựng, anh bỗng đẩy cô ra!
Ngực phập phồng, cơ hồ như anh đang cố kiềm chế thứ gì đó, rồi lại cơ hồ cuối cùng không thể kiềm chế, anh giang hai tay xiết chặt cô, hổn hển gối đầu lên vai
cô. Bờ vai trần lồ lồ dưới trăng, trắng ngần sáng lóa, khiến anh không
kiềm chế được, nhắm mắt hôn lên đó.
Cảm giác đau từ bờ vai truyền đến.
Lan tới ngực.
Ôm riết mái đầu đen nhánh tóc anh, cảm thụ hơi thở và nhiệt độ không bình thường của anh, cô đột nhiên hốt hoảng.
Mặt bể bơi nhuốm ánh trăng vẫn chao đảo sóng vàng.
Không biết bao lâu.
Hai người cứ ôm nhau như vậy. Trong tĩnh mịch có vị ngọt ngào dai dẳng,
cũng có chút thảng thốt thoáng qua, cơ hồ có điều gì đã thay đổi từ lúc
đó. Sự tĩnh lặng thần tiên của đêm hè, từ mái lầu bát giác những dây
tường vi nở đầy hoa trắng buông lơi, vươn ra, tầng tầng lớp lớp như biển hoa trắng muốt.
“Nhị thiếu gia.”
Bóng Tạ Bình xuất hiện trên con đường nhỏ dẫn đến lầu bát giác.
“Lão thái gia chuẩn bị phát biểu.”
Trở về phòng tiệc, tất cả tân khách đã tụ tập đông đủ trong phòng, Tạ Hoa
Lăng, Việt Xán và Sâm Minh Mỹ đã đứng trên sân khấu nhỏ phía sau chiếc
bục cao để micro. Diệp Anh đưa Việt Tuyên đến, Tạ Hoa Lăng đứng nhích
sang bên, để Việt Tuyên ở giữa bà và Việt Xán.
Dưới ánh sáng lóng lánh của chùm đèn.
Tạ Hạc Phố sắc diện hồng hào đi đến trước micro.
Diệp Anh lùi xuống vị trí của tân khách phía dưới. Trong khi Tạ Hạc Phố phát biểu, ánh mắt cô chầm chậm lướt qua những người có mặt, không thấy bóng Thái Na. Hình như có người đang chờ đợi ánh mắt cô, khi mắt cô lướt
tới, một người đàn ông trẻ đứng bên mé phải phòng tiệc, dung mạo cực kỳ
khôi ngô, nổi bật trong đám quan khách, anh ta mỉm cười hướng về cô nâng ly rượu trong tay.
Cô thoáng ngây người, cũng gật đầu đáp lễ.
Nhưng cô biết chắc mình chưa từng gặp người này.
Cuối bài phát biểu, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười mãn nguyện, nói với tân khách:
“Tôi đã già rồi, ước nguyện lớn nhất là nhìn thấy thế hệ cháu con thành
gia lập nghiệp, sớm có chắt bế, cho nên…”.
Dự cảm được những lời
sắp nói sẽ là gì, Diệp Anh chầm chậm nhìn về phía người đó. Ở khoảng
cách xa như vậy, dưới ánh đèn sáng chói, người đó đứng trên sân khấu nhỏ phía sau Tạ Hạc Phố, dường như cũng đang nhìn cô. Ký ức thời thơ ấu như màn sương đêm phủ trên cánh tường vi đã sớm tiêu tan không tỳ vết.
“Ngày Mười hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ cho Việt Tuyên và Minh Mỹ, rất
mong lúc đó quý vị hạ cố đến dự, mừng cho hai trẻ và gia đình chúng
tôi”. Trước micro, Tạ Hạc Phố cười rạng rỡ, dung quang chói ngời, cơ hồ
hoàn toàn không nhận ra vẻ ngạc nhiên và tiếng xì xầm tức thì dội lên
của tân khách.
Khúc mắc giữa hai anh em họ Tạ với thiên
kim tiểu thư họ Sâm, mặc dù là bí mật của Tạ gia, nhưng bên ngoài cũng
biết ít nhiều. Đặc biệt sau khi Nhị thiếu gia bị trọng thương trong vụ
tai nạn xe hơi, suýt bại liệt, Sâm Minh Mỹ hủy hôn với Nhị thiếu gia,
còn ngày ngày cặp kè