“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin vui lòng gọi lại sau..”Ấn tắt máy, Bạch Kỳ nhíu mày, ngón tay thon dài cầm lên văn kiện, tròng mắt tối đen lướt nhìn qua xấp giấy.
Hôm nay buổi sáng vô ý thức bước đến dưới cửa sổ ký túc xá của nàng, làm cho hắn đột nhiên rõ ràng tâm ý của mình. Tên khí
(cái trong hoa huyệt ạ =.,=)
quá mức tốt đẹp, làm cho thân thể hắn tham luyến không thôi. Chính là thân thể khát vọng làm cho hắn mạc danh kỳ diệu nhận ra không ít chuyện.
Muốn đem nàng ăn một lần nữa. Thanh âm hung ác nơi đáy lòng gầm rú.
Nhưng là, hiện tại hắn tìm nàng không được, ảo não nhắm lại hai con mắt.
“Kỳ.” Cửa mở không tiền động, Nguyệt Kỳ đem đến trước mặt hắn một phần văn kiện, “Khoa văn cùng khoa tin thứ 7 tuần sau tiến hành hữu nghị, đây là thư của bọn họ, anh mau xem qua.”
Nàng xem hắn nhắm mắt dưỡng thần, khuân mặt tuấn nhã, mũi cao ngất, môi lại hơi mỏng.
Nàng cúi đầu như bị mê hoặc, nhẹ nhàng bao trùm môi mỏng của hắn, vươn lưỡi liếm liếm cánh môi.
Cảm xúc này, là Tường Vy? trong hắn có một mảng xúc cảm ngày càng rõ nét.
“A...” Hô nhỏ, nguyên nhân là vành tai của hắn bị một cánh môi hung ác cắn, giây lát, thân hình nhỏ bé khóa ngồi trên người hắn.
Một tay nhỏ bé che khuất đôi mắt hắn, một tay khác khẩn cấp thoát ra quần áo, vừa lòng nhìn đến cự vật của hắn ngẩng cao đầu, búng hai chân chính mình, làm cho gậy thịt đâm vào cơ thể của mình, một đường thông suốt đến chỗ sâu nhất của nàng.
Loại cảm giác này....Hắn hơi thất thần, không đúng, không phải Tường Vy.
Thân hình mềm mại nữ tính chủ động đong đưa trên người hắn, cao thấp di động, qua lại xoay quanh cự vật của hắn, miệng nhỏ nhắn phun lên âm thanh rên rỉ,“A...Kỳ...anh giỏi quá....sáp em thật thoải mái...Dùng sức....chính là nơi đó...A...”
Căn bản không phải Tường Vy!
Hắn hung hăng đẩy tay nàng, rút ra cự vật, nhìn thấy mật thủy, nội tâm cảm thấy ghê tởm. Nhìn trên đất Nguyệt Kỳ quần áo không chỉnh tề té ngã trên mặt đất, rút ra khăn tay, cẩn thận lau chính mình.
(ặc, cứ tưởng tốt bụng đưa cho ẻm lau =.,=)
Hắn đè nén xuống cảm tình mênh mông mãnh liệt, thấp giọng hung ác cảnh cáo, “Sau này, rời xa tôi một chút. Tôi không nghĩ gặp lại cô.” Đáy lòng vô tình bổ sung nói, nếu không lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
“Thùng thùng thùng.” Sau 3 tiếng đập, cửa bị mở ra.
Phượng Húc đứng ở cửa nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong,“Thật xin lỗi, tôi đến không đúng thời điểm...” Lời còn chưa dứt, lại thấy Nguyệt Kỳ cúi đầu rưng rức tông cửa đi ra.
Hắn lắc đầu, hơi hơi thở dài, lại một cô gái bị Bạch Kỳ làm tổn thương.
Đi vào, nhìn trên bàn văn kiện hỗn loạn, nhặt lên xem, “ Khoa văn cùng khoa tin cùng hợp tác quan hệ hữu nghị?”
Bạch Kỳ sửa sang quần áo, nghe nói như vậy, giống như có chút suy nghĩ, môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, “Chủ trì là ai?”
“Hiện tại chưa có.”
“Vậy làm cho Tường Vy đến đảm nhiệm đi.”
“A? Cô bé có thể làm sao?”
“Nói là hội học sinh quyết định, không phục bảo cô ấy đến tìm mình.”
Này là một sự tình thật sự làm cho người ta chờ mong a!
Hắn hơi hơi cười, lúm đồng tiền có thể so với cảnh xuân ba tháng rực rỡ chỉ có hơn chứ không kém, nội tâm có nỗi lo lắng nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.