Editor: Lục Nặc“Ha…” tôi thở ra một hơi, một cái đụng chạm nhẹ nhàng làm cho toàn thân tôi nổi lên cảm giác tê dại, có chút giống như bị điện giật vậy, xuân nước trong tiểu huyệt tràn ra, thuận theo lối nhỏ chảy ra ngoài làm cho quần lót ẩm ướt một mảng,
Tôi vặn vẹo hạ thân, lại đem trân châu hướng về phía tay hắn.
“Tiểu bảo bối, đừng nói vội”. Hắn giống như không biết phải làm sao ở bên tai tôi nhẹ nhàng thở dài, làm chuyện xấu nhắm ngay lỗ tai thổi một hơi khiến toàn thân tôi run lên. Ngón tay thô lỗ nắm lấy trân châu vừa tìm được hung hăng nhấn một cái.
“A…” một trận tê dại từ nơi hạt châu truyền tới làm cho tiểu huyệt co rút, khép mở hết sức rụ hoặc
Hắn xì cười, “Tường Vi, em thật mẫn cảm”.
“Sang bên trái một chút…” tôi cố hết sức lấy dũng khí nói, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng hắn lại nghe được một cách rõ ràng. “Bên trái? Như vậy được không? Tay hắn lại dùng sức nhấn một cái, một cỗ tê dại truyền đến làm tôi thở gấp, “A, Chiêu Quân…”.
“Anh ở đây”. Tay hắn nhắm ngay một chỗ bên trái ấn, miết dồn dập, đùa nghịch liên tục. Có thể cảm thấy được trân châu xinh đẹp đang nở rộ trong tay hắn, run nhè nhẹ. Vòng eo mảnh mai mềm mại không tự chủ được mà đón lấy đùa nghịch nghênh tiếp tay hắn.
Từng tiếng thở gấp yêu kiều của cô từ trong cái miệng nhỏ nhắn truyền ra, tiểu mỹ nhân trong lòng ngẩng đầu lên, mắt hạnh xinh đẹp hơi nheo lại, ánh mắt mê ly, cái mũi hơi nhếch, hàm răng trắng muốt gắt gao cắn chặt môi dưới đỏ sẫm.
Bé yêu trong ngực hô hấp dồn dập, thanh âm hàm hồ, tất cả đều chọc người khó nhịn.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng không ngừng vặn vẹo lại càng kích thích dục vọng mãnh liệt của hắn.
“Chiêu Quân…” giọng nói mềm mại đáng yêu gọi tên của hắn, nũng nịu khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
“Thật khó chịu…” bên trong hoa huyệt một mảnh ướt đẫm, xuân nước tràn ra. Bụng dưới trướng lên, nóng bỏng trống rỗng làm tôi cảm thấy không thoải mái. Nhịn không được đón lấy lực đạo của ngón tay hắn, cọ xát hai chân.
“Khó chịu sao? Tiểu bảo bối của anh? Vậy phải làm sao bây giờ?” tay hắn buông trân châu ra, vuốt ve bên ngoài hoa huyệt, trước trước sau sau đùa nghịch, khiến cho tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Lực đạo nhẹ nhàng của ngón tay thon dài thật sự không thỏa mãn được tôi. Chỉ thấy hạ thân càng lúc càng ngứa, trân châu không chiếm được thỏa mãn đang không ngừng kêu gào làm cho tôi khóc nức nở “Không cần như vậy… Chiêu Quân, như thế càng khó chịu”.
“Hay anh lấy tay ra?” hắn trêu tức thoáng lui lại, bắn một cái lên trân châu mềm mại yếu ớt.
Cảm giác tê dại từ trân châu truyền tới, thân hình tôi buộc chặt run run vài giây, một cỗ xuân nước từ sâu bên trong hoa huyệt không bị ngăn trở phun ra ngoài làm ướt đẫm tay hắn.
“Ha…” tôi vội vàng thở dốc, thấy hắn rút bàn tay ướt đãm trong quần lót ra, còn cố ý xẹt qua bụng non mịn, đặt lên mũi tôi. “Tường Vi, đây là hương vị của em nha” hắn dịu dàng nói, giống như không biết hành động của mình có bao nhiêu xấu hổ.
“Lấy ra, thật dọa người”. Tôi giận dỗi quay đầu sang một bên, không dám đụng chạm ngón tay hắn. Vừa qua cao trào làm giọng nói của tôi có chút khàn khàn, mêm mại nhu nhược giống như đang làm nũng.
Một tiếng cười khẽ từ phía sau vang lên, hắn thu tay lại, đặt lên chóp mũi của mình, hít vào một hơi thật sâu “Thật thơm…” hắn chân thành tán thưởng “Hương thơm cơ thể phiêu dật thản nhiên, thơm động lòng người”.
Mặt tôi thoáng cái đỏ rực.