Tựu Ngoạn Tiểu Hào Đích Mệnh

Chương 36: Chương 36: Chủ Đề Kết Hôn… 




CHƯƠNG 36: CHỦ ĐỀ KẾT HÔN… 

Nhưng hiển nhiên mọi người hoàn toàn không nghe được tiếng lòng của cậu, lời Thái Ất Chân lại mở ra một cuộc bàn luận dậy sóng.

[Bang] [mèo ngủ nướng]: áu áu áu… tóm lại tớ muốn tham gia một hôn lễ, cho nên Đông Nam gả cho Bắc Bắc hay Mũi kiếm, với tớ đều không sao cả…  tuy cá nhân tớ hướng tới Mũi kiếm…

Muốn tham gia tự mình kết hôn không phải nhanh hơn sao?

[Bang] [ngọc lan trong hang sâu tăm tối]: ừm… Mũi kiếm đã có người ủng hộ, vậy tớ ném cho anh Bắc một phiếu  trộm nói… hoàn toàn do nhân tố bạn bè

[Bang] [Tây Bắc]: -. – anh phát hiện Ngọc lan và Thái Ất Chân đều thích trộm nói… hai đứa cùng nhau trộm nói qua bao nhiêu câu rồi 

[Bang] [yêu bà xã thật lòng]: đúng… anh Bắc có đạo lý

[Bang] [Thái Ất Chân]:  tớ tin chắc nguyên nhân anh Bắc nói sang chuyện khác là do anh ấy không xác định có thể cùng chị dâu cử hành hôn lễ hay không 

[Bang] [Đông Nam]: … tớ đầu hàng được không, đừng bàn luận về tớ nữa 

Triệu Ngang bị đám người rảnh rỗi này bàn luận càng ngày càng xấu hổ.

[Bang] [gió trời lả lướt]: đầu hàng? A… chú ý, Đông Nam muốn thừa nhận JQ!

[Bang] [Đông Nam]: …

Triệu Ngang cảm thấy cùng bọn họ giao tiếp là hoàn toàn không có khả năng.

[Bang] [thu ㄨ mũi kiếm]: được rồi, mọi người không cần nói nữa… chuyện của bọn tôi tự bọn tôi biết 

Triệu Ngang vừa định phụ họa thì phát hiện lại có người bắt đầu xuyên tạc.

[Bang] [ngôi sao cô đơn say giấc nồng]: ưm… lời này đặc biệt quá mờ ám mà  chuyện của bọn tôi… chuyện gì chứ? Trái tim tớ đang nhộn nhạo !!

Lòng Triệu Ngang đang rơi lệ… có một số ông tám lúc bắt đầu tám thật sự so với con gái còn dữ dội hơn.

Thu ㄨ mũi kiếm trong game cũng đứng lên, vù vù hai nước đi đến bên cạnh cậu dừng lại.

Triệu Ngang muốn tránh xa ra chút, lại nghĩ tới, nếu thật sự làm vậy, cũng quá thần kinh.

Vốn mọi người là đang nói đùa, cậu có gì mà phải chột dạ? Chỉ có thể đè xuống động tác ngứa ngáy của mình, trong lòng thầm cầu nguyện mấy tên kia đừng chụp hình lung tung nữa.

Từ đây nhìn ra, Triệu Ngang của chúng ta quả thật đứa bé thành thật ngoan ngoãn…

[Bang] [sáo trúc]: Bắc Bắc  không phải sợ, Đông Nam vứt bỏ anh, còn có em mà  em vĩnh viễn sẽ không bỏ anh không chăm sóc…

[Bang] [gió trời lả lướt]: … ọe

[Bang] [Thái Ất Chân]: … dì ba thiệt si tình 

[Bang] [sáo trúc]: đợi một tí… em nhịn không nổi, tự mình cũng nôn trước rồi  quả nhiên nói dối sẽ có báo ứng  Chú Jesus Phật Tổ Như Lai Ngọc Hoàng Đại Đế vĩ đại, con vừa rồi không nên nói bậy, đừng trừng phạt con… con không muốn nôn ra 

[Bang] [Tây Bắc]: cá nhân cảm thấy, làm một người Trung Quốc, em nên đặt Ngọc Hoàng Đại Đế ở đầu -. –

[Bang] [mèo ngủ nướng]: hửm? Phải là Phật Tổ Như Lai chứ? Chức quan ngài ấy lớn hơn 

[Bang] [ngôi sao cô đơn say giấc nồng]: ngốc, Phật Như Lai là ở Ấn Độ

[Bang] [sáo trúc]: …

[Bang] [yêu bà xã thật lòng]: một đám teo não, lại bị anh Bắc nói sang chuyện khác  nhưng hiện tại tớ có thể đem chủ đề kéo về…

[Bang] [Đông Nam]: …

Bọn họ thế nào còn không quên vấn đề này?

Triệu Ngang dứt khoát thả máy tính lên tủ đầu giường, từ trên giường bò dậy, ra khỏi phòng.

Mắt không thấy tâm không phiền, không thể trêu vào cậu còn trốn không được sao?

Đồng hồ đã điểm qua 3 giờ chiều, mẹ có thói quen ngủ trưa cũng đã dậy, đang ở phòng khách xem tivi.

Trên tivi đang chiếu bộ phim truyền hình《 Thần Thoại 》rất hot gần đây, Triệu Ngang tuy chưa xem, nhưng ít nhiều cũng nghe nói qua một ít.

Hiện tại Hồ Ca đang mặc trang phục cổ trang cúi đầu đối diện ống quay xoay trái xoay phải, Triệu Ngang bị dòng điện nho nhỏ xẹt qua.

Tần Yến nghe thấy cậu đi ra, quay đầu liếc cậu một cái, thản nhiên nói, “Mỗi ngày trốn trong phòng mình không chịu ra, có rảnh thì ra ngoài dạo đi.”

“… Dạ.” Triệu Ngang trước giờ đều không phản bác lời của ba mẹ.

Đương nhiên, trả lời rồi có làm hay không, vậy lại là một chuyện khác.

Nhìn qua mẹ còn muốn thảo luận sâu thêm về vấn đề này, vốn muốn ngồi xuống cùng mẹ xem tivi, Triệu Ngang dứt khoát trực tiếp vào rót ly nước, bưng trở lại phòng.

Khi thả máy tính ở tủ đầu giường, màn hình để hướng ra ngoài, cho nên với thị lực siêu tốt, Triệu Ngang vừa vào cửa liếc mắt thì thấy trong game một đám người vây quanh cậu.

[Đội] [Thái Ất Chân]: chị dâu chị đâu rồi 

[Đội] [yêu bà xã thật lòng]: vậy còn phải hỏi, nhất định do các cậu nói đến người ta không dám ngồi trước máy tính…

[Đội] [Thái Ất Chân]: … không có nói chuyện với cậu…

Triệu Ngang lúc này mới nhìn rõ, acc mấy người đã không còn ở tầng 4, mà tới chỗ truyền tống tầng 2 qua tầng 1, xem ra là trên đường trở về tổ đội sử dụng theo sau nhảy qua không được, mới phát hiện cậu không có đây.

ở tầng 2 có 1 chỗ phải tự mình nhảy qua ._.

Ngồi xuống ôm lấy máy tính, còn chưa kịp nói chuyện, Thái Ất Chân đã spam ‘chị dâu’ đầy màn hình, cuối cùng ở dưới treo một câu, “Mau xuất hiện đi, con vô cùng xin lỗi ngài.”

Triệu Ngang im lặng nhìn đống chị dâu kia, lại lần nữa quyết tâm muốn nhanh chóng đánh rớt vài cuốn kỹ năng.

Chuyển kênh qua đội ngũ, lại đáp về mấy dấu chấm.

[Đội] [Đông Nam]: …

[Đội] [Thái Ất Chân]: hí, quả nhiên hữu hiệu

[Đội] [Đông Nam]: xin lỗi, tớ vừa ra ngoài rót ly nước…

Kỳ thật cậu rất muốn nói, cậu cũng bởi vì không muốn nhìn nữa mà tránh đi.

Triệu Ngang đá đôi dép lê, lần nữa rúc lên trên giường —— không biết có ai như cậu ngày ngày ngồi trên giường chơi game không…

[Đội] [thu ㄨ mũi kiếm]: ừm… về là tốt rồi, nhảy đi

Nói xong liền nhảy qua trước.

Triệu Ngang theo lời cũng nhảy qua, rất nhanh thì truyền tống đưa đến tầng 1, phía sau ba người kia lại thủy chung không từ tầng 2 đi ra.

[Đội] [yêu bà xã thật lòng]: em yêu, về là tốt rồi, cho dù như thế nào, anh đều chờ em 

[Đội] [Thái Ất Chân]: vâng… anh yêu, you jump, i jump! 

[Đội] [thu ㄨ mũi kiếm]: … biến thái 

[Đội] [ngọc lan trong hang sâu tăm tối]: đoạn đối thoại đầy tình ái này… tớ đã chụp send cho bọn Mèo…

[Đội] [yêu bà xã thật lòng]: vậy… cậu chụp của bọn tớ hay bọn họ?

[Đội] [ngọc lan trong hang sâu tăm tối]: vớ vẩn, đương nhiên là của các cậu!  thấy thế nào cũng là hai người có JQ, còn cậu nhảy tớ cũng nhảy  thô tục!

[Đội] [yêu bà xã thật lòng]: ố nố! Bà xã… em nhất định không được hiểu lầm lòng trung thành của anh đối với em 

Câu nói của cậu ta khiến Triệu Ngang nhịn không được phì một tiếng bật cười.

Được rồi, cậu thừa nhận, tuy luôn không muốn mình trở thành đề tài chính của bọn họ, nhưng mấy lời đùa giỡn bọn họ nói vẫn rất buồn cười.

Ba người bọn họ cũng rất nhanh nhảy qua, Thái Ất Chân vội vàng triệu hồi tọa kỵ mở theo sau đội ngũ, mấy người liền ra khỏi Cổ Mộ.

[Đội] [Đông Nam]: giờ muốn đi đâu?

[Đội] [thu ㄨ mũi kiếm]: đi đến môn phái cậu đánh Ác Tặc

[Đội] [Đông Nam]: ồ…

Chỉ hy vọng lúc này đừng có người nào nhắc đến chuyện kết hôn… Triệu Ngang âm thầm cầu nguyện.

Có lẽ giờ này thượng đế lão nhân gia đang ngủ, đề tài này quả nhiên một lần nữa bị kéo lên.

[Đội] [Thái Ất Chân]: nhưng mà chị dâu ơi, chị với anh Bắc rốt cuộc chừng nào thì kết hôn a? dù sao cấp bậc cũng đủ rồi 

Nhìn khẩu khí này, còn giống như rất nghiêm túc.

Triệu Ngang thở dài, lại không thể nói thẳng thật ra mình căn bản không muốn cùng cô yêu nhân nào đó kết hôn, chỉ có thể thành thành thật thật trả lời…

[Đội] [Đông Nam]: đại khái thêm một khoảng thời gian nữa đi…

[Đội] [ngọc lan trong hang sâu tăm tối]: vậy là qua bao lâu? Tớ muốn tham gia hôn lễ… 

[Đội] [thu ㄨ mũi kiếm]: vậy cô gả cho Thái Ất là được

Lời Thu ㄨ mũi kiếm nhất thời khiến ba người bọn họ kinh hãi hô to.

Đây rõ ràng là ghen tị mà ghen tị mà!

[Đội] [ngọc lan trong hang sâu tăm tối]: vì cái heo chi tớ lại không được hot như thế 

[Đội] [Đông Nam]: …

Rất nhanh đã tới núi Nga My, trước kia môn phái này đã người đến người đi hôm nay càng nghẽn đầy người, từng đội từng đội xoạt xoạt lướt qua người bọn họ…

[Đội] [Thái Ất Chân]: chị dâu, đội trưởng cho chị, đợi đến lúc ra thì nhanh tay một chút

Triệu Ngang nghe thấy âm hệ thống thông báo ‘đinh’ một tiếng, bản thân liền thành đội trưởng, nhất thời hơi căng thẳng, cậu chưa từng cùng người khác đánh Ác Tặc Môn Phái.

[Đội] [Đông Nam]: … sao không đưa cho Thật lòng?

[Đội] [Thái Ất Chân]:  từ lần đầu gặp đến giờ… cậu ta chưa từng cướp được!

Triệu Ngang cảm thấy sau lần này, bị khinh bỉ có lẽ chính là cậu…

Trông chừng ngay điểm bọn Ác Tặc có thể thường xuyên lui tới, còn có hai ba đội, xem ra lát nữa phải xem ai nhanh tay hơn.

Triệu Ngang lại nhìn thấy mấy cái tên quen thuộc, cũng ở cạnh bọn họ trông quái.

Dứt khoát nhấn F12 tắt tên đi, yên tâm đợi đợt mới.

Tuy chỉ là phụ bản Ác Tặc, nhưng Triệu Ngang nghiêm túc nhìn như sinh mệnh toàn đội đều nằm trên con chuột của cậu, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, không dám chớp cả mắt.

Đồng hồ nơi góc dưới phải hiện bốn giờ đúng, quả nhiên hình dáng bỉ ổi của một giang hồ đạo chích xuất hiện.

Triệu Ngang nhanh chóng nhấn vào nó, sau khi vào mới phát hiện lòng bàn tay mình thế mà đều đầy mồ hôi lạnh…

Nhịn không được cười nhạo mình không có tiền đồ, tim cũng từ từ đập bình thường lại.

Ác Tặc Môn Phái cùng Phản Tặc cũng không có gì khác nhau lắm, Triệu Ngang theo sau bọn họ, chậm rãi di chuyển vào trong.

Đột nhiên, nhận được một mật ngữ.

[Mật] [anh trai → kiêu ngạo] nói với các hạ: tiện nhân, khốn nẹn!



Triệu Ngang đầu tiên là ngu ngơ một trận, còn tưởng đối phương đã biết cậu là ai, nhưng nhìn kỹ mới biết Kiêu ngạo này chỉ vì bọn họ vừa rồi không cướp lại mình mà chạy tới mắng chửi.

Chỉ số thông minh của người này chỉ có 70 à? Triệu Ngang buồn bực.

[Mật] các hạ nói với [anh trai → kiêu ngạo]: đây có tiện cũng so với người nào đó tốt hơn 

Lần đầu tiên nói ra một lời như thế lại tự nhiên như vậy, Triệu Ngang thầm khoan khoái một trận.

Nhưng bên kia lại không đáp lại nữa.

Triệu Ngang có chút kỳ quái, song cũng lười truy xét, tiếp tục ở sau đám người cọ kinh nghiệm.

Hơn nữa, cậu còn phát hiện một chuyện rất hép pi.

Có một ít bao đồ ở nơi cách xa xa đám người đang lấp lánh sáng, cậu tung tăng chạy tới nhặt, hoàn toàn không sợ gặp nguy hiểm.

Thế là, Triệu Ngang lại bắt đầu hành động tích tiền.

Bọn Thái Ất Chân dường như cũng bắt đầu mệt mỏi, kênh đội cùng kênh bang xuất hiện trạng thái im lặng trước nay chưa từng có.

Triệu Ngang hơi thở ra… cuối cùng xem như đã sống sót qua.

Trong màn hình Thu ㄨ mũi kiếm dường như đi theo cậu, luôn theo phía sau cậu chạy tới chạy lui, lực chú ý của Triệu Ngang không tránh được lại chia cho cậu ta một ít.

Cái tên này, lời nói có đôi khi thật sự không thông qua đại não…

Sau này hẳn sẽ càng khó nói rõ?

———————————————————————————–

Khụ, Hồ Ca đây =))

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.