CHƯƠNG 1: HỌP LỚP
Lật qua lật lại một đêm ngủ không ngon, lúc Triệu Ngang đến nhà hàng chỉ có mình lớp trưởng đứng ở cửa.
Bầu trời còn lất phất mưa nhỏ, thường thường xen lẫn mấy hạt băng, lớp trưởng Ngô Tường Đào thấy cậu, nhất thời cười đến một mặt *** đãng, “Đến rất sớm a, tớ đã biết cậu yêu bạn bè nhất mà! Đến đến, giúp tớ xách đồ ăn!”
“…” Triệu Ngang im lặng, sao cậu không biết mình từ khi nào trở nên yêu bạn bè nhất? “Chúng ta không để lại ai nếu người khác tới thì làm sao?”
“Tên Doanh Phong đang ngồi ở trong ấy, tớ đi gọi cậu ta xuống đón người!” Ngô Tường Đào nói xong xoay người vào nhà hàng, Triệu Ngang sau khi nghe mấy lời của cậu ta hơi run rẩy, nhịp tim cũng bắt đầu đập bất quy tắc.
Từ hôm trước biết được hôm nay sẽ họp lớp vẫn không ngủ được, tối hôm qua hưng phấn cả đêm, rõ ràng đã nói mười rưỡi đến nhà hàng, cậu vẫn không nhịn được chín rưỡi từ nhà đi, dù thế, tới nhà hàng cũng chưa đến chín giờ năm mươi.
Phản ứng như vậy, tất cả đều là vì cậu ấy.
“Cậu đứng ở đây, không được phép trở vào nằm trên bàn ngủ!” Ngô Tường Đào lải nhải cằn nhằn đi ra, phía sau còn theo một người bộ dạng biếng nhác.
Tim Triệu Ngang treo ngược một cái, gắt gao nắm chặt tay.
“Biết rồi, nói nhiều chết được!” Người nọ cau mày khoát khoát tay, ngẩng đầu chống lại ánh mắt Triệu Ngang, mới khẽ cười, “Này, Triệu Ngang, tới rồi.”
“A, ừ…” Vội vàng gật đầu, Triệu Ngang cảm thấy mặt mình cứng ngắt đến dường như căn bản cười không nổi.
Hai người kia hình như hoàn toàn không chú ý đến cậu không thích hợp, Ngô Tường Đào lại cường điệu, “Nhất định phải đứng ở đây chờ a! Tối qua nói cậu đừng thức khuya như vậy mà không nghe!”
Tim Triệu Ngang khi nghe những lời này bỗng an tĩnh lại, phải rồi, hai người họ… Cười khổ, nghe hai người chào tạm biệt, liền im lặng theo sát phía sau Ngô Tường Đào.
Triệu Ngang và Nhạc Doanh Phong là bạn học sáu năm trung học, nhưng chỉ thế thôi, khi đó cả lớp mọi người cùng nhau đá banh bắt bóng, nhưng rồi tốt nghiệp, cũng không có lý do gì để tiếp tục liên lạc.
Chỉ là bạn học, đến trường nhiều năm như vậy, không thiếu nhất chính là bạn học, chính cuộc sống của mình ở cái huyện nhỏ bé này chạy một vòng có thể gặp một đống, muốn nói với cậu ấy có gì khác, vậy có lẽ là tâm ý của mình.
Nhưng, hẳn đã không còn ý nghĩa gì.
Tốt nghiệp cấp ba một năm rưỡi, liền thật sự một năm rưỡi không gặp nhau, bây giờ có thể gặp được, cũng chỉ bởi vì họp lớp —— Nhìn đi, liên hệ giữa bọn họ thật sự chỉ là bạn học mà thôi.
Đi theo Ngô Tường Đào mua một đống kẹo, hạt dưa, đồ uống, thậm chí còn tham lam thuận tiện ở bên ngoài ôm hai chai Trương Cung [rượu].
Hai người mỗi người xách hai túi lớn, tuy không tính quá nặng, nhưng đi đường xa như vậy, vẫn có chút đau tay.
Trở lại nhà hàng, Nhạc Doanh Phong đang đứng ở cửa, đã không còn uể oải giống vừa rồi, hai tay nhét túi, đầu hơi nghiêng, anh tuấn cực kỳ, nhìn thấy bọn họ đi qua, vẻ mặt cười cười chạy tới nghênh tiếp.
Lần này Triệu Ngang đi trước Ngô Tường Đào, thấy cậu ấy đi tới không tự chủ liền có chút khẩn trương, Nhạc Doanh Phong cười vươn tay, “Để tớ xách.”
Triệu Ngang tâm vừa động, còn chưa kịp phản ứng, người kia đã lướt qua cậu nhận lấy túi trong tay Ngô Tường Đào.
Triệu Ngang cắn môi dưới, âm thầm mắng bản thân ngu ngốc, nghĩ cũng biết, cậu ấy nhất định là tới đón Ngô Tường Đào, mình mắt mù xem náo nhiệt cái gì.
Cả đoạn đường này, trên người đã muốn ướt sũng, tay còn để lộ bên ngoài, đại khái đều sắp đông cứng.
“Ai đến chưa?” Ngô Tường Đào hỏi.
Nhạc Doanh Phong hừ lạnh một tiếng mới trả lời, “Xem cậu chọn cái ngày xúi quẩy gì kìa, một người cũng không tới, cậu tự ở đây mà chờ đi, tớ thấy hôm nay chả biết có ai tới không.” Nói thế nhưng ba bước thành hai đi qua, nâng túi plastic trong tay, nắm cả Triệu Ngang vào nhà hàng.
Triệu Ngang lần này thật sự toàn thân cứng ngắt, đi theo bước chân cậu ấy đến một cái ghế lô, Nhạc Doanh Phong có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn cậu, “Sao thế, rất lạnh à?”
Nói xong sờ xuống tay cậu, ấm áp đột nhiên truyền tới khiến cả người Triệu Ngang run rẩy, Nhạc Doanh Phong đã buông ra, “Tay thật sự rất lạnh, ở trong phòng sưởi ấm một chút đi.”
“Ừm ,ừm!” Triệu Ngang gật gật đầu, đồ trong tay cũng bị Nhạc Doanh Phong đỡ lấy đặt trên bàn. Trong phòng mở điều hòa, tại nhà hàng chất lượng trung bình này, điều hòa cũng không phải đặc biệt hữu dụng, nhưng so với bên ngoài ấm hơn nhiều.
Nhạc Doanh Phong ngồi xuống, ngáp một cái, thân thể lại bắt đầu mềm oặt, “Cậu cũng ngồi xuống đi, mệt chết…” Một phen mang Triệu Ngang kéo xuống ngồi bên cạnh, ngọe đầu liền không khách khí kê lên bờ vai cậu, “Để tớ ngủ một chút…”
Triệu Ngang trong lòng căng thẳng, thân thể càng cứng đờ không dám động đậy, mà cái tên kia lại rất tự nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, hô hấp phun đến cần cổ Triệu Ngang, ấm ấm nóng nóng.
Triệu Ngang không tự chủ nghiêng đầu, Nhạc Doanh Phong gắt gao nhắm chặt hai mắt, mày kiếm hơi hướng giữa nhăn lại, còn mang theo nhàn nhạt vành mắt đen, nhìn ra được ngày hôm qua không nghỉ ngơi, mũi cao thẳng, có hình môi…
“Bên trong có hai người Doanh Phong với Triệu Ngang, các cậu vào trước đi…” Tiếng Ngô Tường Đào ngoài hành lang vang lên, Triệu Ngang mạnh ngẩng đầu, sắc mặt một mảnh đỏ thẫm.
Vừa rồi, vừa rồi cậu thế nhưng muốn cúi đầu xuống hôn.
“Này, người này thế nào lại ngủ!” Ngô Tường Đào đã đẩy cửa ra, cũng không chút lưu tình tiến tới trực tiếp bắt lấy cổ áo lông Nhạc Doanh Phong lay người tỉnh dậy, “Này này, cậu ngủ đủ chưa a!”
“Căn bản không có ngủ mà…” Nhạc Doanh Phong gạt tay cậu ta ra, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi thẳng.
Sáu bảy nam sinh đi theo Ngô Tường Đào vào, mang chút mập mờ vừa rồi xua đi một điểm không chừa lại, Triệu Ngang theo Nhạc Doanh Phong đứng lên, hướng bọn họ chào hỏi, “Mấy cậu cũng tới rồi!”
Trong đó vóc dáng nhỏ nhất, Vương Vinh Gia vẻ mặt tinh ranh hướng cậu cười chớp chớp mắt, “Bờ vai cho Phong ca mượn một hồi nhất định phải bắt anh ấy kính rượu a…”
Triệu Ngang không nghĩ tới cậu ta sẽ nhắc đến cái này, trên mặt lại có chút nóng nóng, Nhạc Doanh Phong tiến lên một phen mò ở cổ cậu nhóc kia, “Kính rượu? Hử? Hôm nay anh đây chuốc chết cậu!”
“Phong ca em sai rồi, Phong ca…” Bị Vương Vinh Gia quậy phá, cảm giác thời gian trung học như thoáng trở lại, mấy người nhất thời tự động tự phát ngồi xuống cười đùa.
“Phong ca mệt như vậy không phải vì tối qua thức suốt đêm chơi game chứ?” Nam A (Ta lười đặt tên – -||) một bộ hiểu rõ.
“À, em đã lâu lắm không chơi game…” Vương Vinh Gia sáp tới, “Nhớ năm đó ca ca cũng làm phó bang chủ a…”
“Hứ, cậu lúc đó mặt dày mày dạn muốn cùng theo Phong ca qua a!” Nam B không chút lưu tình vạch trần.
Vương Vinh Gia nhất thời bị đả kích méo miệng, nhưng nhìn qua Triệu Ngang một bên trầm mặc không nói tâm tình lập tức lại tăng vọt lên, “Vậy thì sao chứ, khi đó Triệu Ngang không phải thảm hơn à, em chưa thấy qua acc anh ấy vượt qua cấp 40!”
Triệu Ngang nhất thời trở thành tiêu điểm thảo luận, “Ừ, đúng thế… Cả bọn Vương Vũ Vũ so với cậu ấy cấp còn cao hơn…” Nam A cũng hỗ trợ hồi tưởng.
Triệu Ngang hắc tuyến, “Tớ là muốn tìm một chức nghiệp thích hợp với mình thôi…” Ai biết vừa thử qua một lần thì phải thi tốt nghiệp.
Trò chơi mà bọn họ nói là “Thiên Long Bát Bộ” mà mọi người đều biết, thời cấp ba đám con trai chuyên gia gây án, cả lớp hết một nửa chạy tới chơi.
Còn văn vẻ nói “Giải trừ áp lực học tập”, còn chưa thấy qua bọn họ có áp lực gì.
Học sinh trung học mà, đều thích chơi game online, khi đó không biết vì cái chi trong lớp bọn họ nổi hứng chơi “Thiên Long Bát Bộ”, bất kể nam nữ đều lủi vào trong game.
Còn tạo một bang hội —— Thiên Địa Hội (*), giống tên tổ chức phản Thanh phục Minh.
(*)Thiên Địa Hội tổ chức ngầm của cuộc nổi dậy lật đổ nhà Thanh khôi phục nhà Minh thời Khang Hy. Gú gồ sà má nếu muốn biết thêm chi tiết.
Đương nhiên bọn họ lấy tên này tuyệt đối không có nhân tố chính trị gì, chẳng qua khi ấy lão ban [thấy chủ nhiệm] cấp ba lớp 16 Thiên ca của bọn họ có danh ngôn “Thiên địa lương tâm” [trời đất chứng giám], khiến cho cả lớp động một chút thì lấy lời này treo trên miệng, tiến vào game tất cả phía trước tên đều là “Thiên Địa – ”, đứng chung một nhóm, cũng có phần hùng vĩ.
Triệu Ngang kỳ thật không mê game online, khi đó chơi cũng chỉ vì Nhạc Doanh Phong.
Chỉ là luôn không theo theo kịp bước chân cậu ấy, cho dù ở trong game, cũng chỉ có thể nhìn tên của cậu ấy trong khung hảo hữu ngẩn người.
“Phong ca vẫn chơi Thiên Long?” Nam B hỏi.
Triệu Ngang nhất thời nín thở, nhưng Nhạc Doanh Phong chỉ khẽ cười ừ một tiếng, “Gần đây mới bắt đầu chơi lại, đổi server…”
Đổi qua server nào? Triệu Ngang muốn hỏi, nhưng làm thế nào cũng không thể điềm nhiên như không mà hỏi ra tiếng, đợi người khác mở miệng, nhưng hiển nhiên ngoại trừ cậu cũng không còn ai quan tâm, đề tài này lại trực tiếp cứ vậy bị quăng tới chỗ khác.
Đại khái bởi vì nguyên nhân thời tiết, đến giờ ăn mới tới hơn hai mươi người, Vương Vinh Gia lại làm dáng đi qua quấn lấy đám nữ sinh, ở bàn khác đùa giỡn các bạn nữ cười đến trăm hoa đua nở.
Cũng có nữ sinh thỉnh thoảng chạy đến bên bàn này, mặc dù biểu hiện rất bác ái, ai cũng nói mấy câu, hỏi cậu có tớ không tớ rất nhớ cậu a…, nhưng chủ yếu mục tiêu vẫn là hotboy năm xưa Nhạc Doanh Phong.
Vốn Triệu Ngang ngồi cạnh Nhạc Doanh Phong cũng vì mấy cô ấy mà bị dồn sang một bên.
Quả nhiên hạnh phục chỉ được trong chốc lát thế thôi, nghĩ đến vừa rồi cậu ấy yên tĩnh kê lên vai mình, trong lòng Triệu Ngang không tránh được có chút thất vọng, một khắc kia cậu thậm chí nghĩ, nếu có thể cứ tiếp tục như thế thì thật tốt.
“Thiên ca đến.” Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn, tiếp theo một phòng người liền hưng phấn chạy ra ngoài, Triệu Ngang cũng theo ở cuối, còn chưa chạy được mấy bước đã bị người phía trước dồn trở về, một người trung nhiên mập mạp trong vòng vây của bọn họ cười tiến tới.
Lão ban vừa đến, đồ ăn liền dọn lên, nam một bàn nữ một bàn… Ách, bạn học Vương Vinh Gia cũng ở cái bàn nữ kia, một đám nam sinh luân phiên kính rượu lão ban, rất có xu thế không chuốc say thầy thề không bỏ qua.
“Thiên ca, khi đó em khiến thầy bận tâm nhất, trước em kính thầy một ly!” Nam A cười đến rất chân thành.
Thiên ca thật bất đắc dĩ, “Này cũng không cần từng người từng người tới, mọi người cùng uống một ly là tốt rồi…”
“Vậy không được, còn có bọn em nữa à, khi đó truyền đuốc… làm lớp trưởng còn dẫn đầu quậy phá, em cảm thấy bọn em ai khi đó truyền đều phải tự mình kính ngài một ly.” Luôn luôn trung hậu Ngô Tường Đào cũng bắt đầu đùa giỡn thầy giáo.
Thiên ca vội vàng khó xử từ chối, “Dạ dày thầy không tốt, thực không thể uống! Nhưng khi đó trong mấy đứa còn có Triệu Ngang nghĩa khí nhất, trực tiếp ôm hết trách nhiệm kéo về mình.” Gian trá nói sang chuyện khác…
Nhưng mọi người hiển nhiên đều rất thành công bị dời lực chú ý, nam A tò mò nhìn Triệu Ngang, “Đúng, Triệu Ngang, nhóc cậu lúc đó rất không thấu đáo, chuyện gì cũng ôm lấy, còn tỏ ra anh đây thừa gì đó a!”
Thấy tiêu điểm lại chỉ hướng mình, Triệu Ngang có chút bối rối liếc mắt Nhạc Doanh Phong, người phía sau cười như không cười nhìn cậu, Triệu Ngang có phần nói năng lộn xộn, “Không phải, tớ cái… đó…”
“Không cần biết đó là cái gì a, hôm nay nhất định phải cấp bọn tớ mấy ly!” Nam B cũng vô góp vui.
Nhạc Doanh Phong còn đang nhìn cậu, Triệu Ngang liền khẩn trương, vớ lấy rượu nam A đưa qua lập tức nốc xuống.
“Sảng khoái!” Quần chúng trầm trồ khen ngợi, tiếp theo người bị chuốc rượu đương nhiên trở thành Triệu Ngang.
“Tớ, tớ không thể uống rượu…” Mới uống hai ly nhỏ, mặt Triệu Ngang đã ửng lên màu hồng nhàn nhạt.
“Này cậu không thể vậy a, uống của cậu ta không uống của tớ…” Nam H cũng tới góp vui, Triệu Ngang chỉ có thể cam chịu tiếp tục nhận lấy.
Vừa nhìn liền biết không có kinh nghiệm uống rượu.
“Tốt lắm, các cậu ai chuốc rượu cậu ấy nữa, đợi tan cuộc đưa cậu ấy về à.” Nhạc Doanh Phong ngăn mấy người nhét ly rượu vào tay cậu, đầu ngón tay chạm nhẹ, Triệu Ngang không tự chủ được run rẩy, sắc mặt càng đỏ.
Chủ đề bị Nhạc Doanh Phong thành công dời đi, Triệu Ngang ngồi tại chỗ, như vẫn cảm nhận được hơi ấm vươn lại ở đầu ngón tay.
Lại nhớ tới cấp ba khi đó, đúng năm 08, sát gần cuộc thi, thế vận hội Olympic nóng bỏng nhất, tiết tự học sáng sớm Nhạc Doanh Phong cùng Ngô Tường Đào rảnh rỗi nhàm chán lại dùng giấy tập bỏ đi vo tròn một đống thành hình ngọn đuốc, còn mượn nữ sinh ngồi phía trước ít rượu cồn sát trùng lỗ tai và bông đính lên, từng bàn từng bàn truyền về phía sau.
Vừa lúc bị Thiên ca đứng ở cửa sổ bắt ngay tại trận, Thiên ca cũng rất có kiên nhẫn, từng chút từng chút điều tra.
Vì Thiên ca bình thường dễ nói chuyện, cho dù lúc kéo cả đám ra hỏi cũng một bộ mặt vừa bực vừa buồn cười, vậy nên cả đám đi trước cứ nghênh nghênh.
Chỉ có Triệu Ngang, khi đi ra rất nghĩa hiệp thừa nhận, “Là em làm… đùa thôi ạ.”
Triệu Ngang ở trong lớp không tính nghịch ngợm, nhưng tuyệt đối không thừa thành thật, Thiên ca đương nhiên tin, một trận đòn đau.
Mấy người trước khi bị đuổi ra ngơ nhác nhìn nhau, trở về liền nói cho hai tên đầu sỏ kia, nhưng đánh đã đánh rồi, hai người bọn họ cũng không thể nổi máu chạy qua thừa nhận nữa, cuối cùng vẫn là Nhạc Doanh Phong dẫn Triệu Ngang đi ăn một bữa mới xong việc.
Kỳ thật vốn chuyện không có gì, Triệu Ngang như vậy ngược lại khiến mọi người rất lúng túng, Triệu Ngang kịp phản ứng cũng có chút xấu hổ, nhưng sau đó ngẫm lại, lại thấy có chút may mắn.
Đó là lần duy nhất cậu một mình cùng Nhạc Doanh Phong ăn, mặc dù chỉ là một phần thịt xào ở quán cơm nhỏ trong khu vực lân cận trường học.
Nếu lại có một lần nữa như vậy, cậu chắc chắn vẫn sẽ làm thế, tình nguyện mất mặt một chút, cũng không muốn bỏ qua cơ hội ở một mình ở cùng cậu ấy.
Dù sao, cả đời này có lẽ cũng chỉ có một lần như vậy.