CHƯƠNG 47: TRƯỚC KHI VÀO HỌC
Khai giảng ngày càng gần, mặc dù hai người mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều ở cùng một chỗ, Nhạc Doanh Phong vẫn dần dần bắt đầu buồn bực.
Khoảng cách giữa trường học của hai người nói gần không gần, nói xa không xa, nhưng nếu không phải kỳ nghỉ, tới lui quả thật tốn chút ít thời gian.
Vừa thổ lộ cõi lòng thì gặp phải cảnh chia ly, đổi lại ai cũng sẽ buồn bực mà hộc máu.
Hơn nữa, hơn phân nửa thời gian hai người ở cùng nhau đều dùng trên game, tiểu hào 45, có đại hào kéo thăng cấp rất nhanh, mỗi ngày ngồi ngốc ở Địa Cung, bốn năm hôm cũng đã lên 60.
Đối với Triệu Ngang mà nói, đây quả thật là một bước đột quá, lực chú ý lại càng ném vào trò chơi, không thèm liếc mắt đến người bên cạnh.
Lúc này, sự bất mãn của Nhạc Doanh Phong đã từ suy nghĩ thăng lên đến hành động, thường thường nhìn người bên cạnh hừ lạnh vài tiếng.
Đại hào đại hào đại hào! Game game game! Thật không biết hai từ này trong lòng cậu ấy và Nhạc Doanh Phong đây rốt cuộc là cái nào quan trong hơn.
Tiếp theo, Nhạc Doanh Phong bừng tỉnh, mình lại đi ghen với một đống số liệu, nhất thời lại buồn bực hận không thể hủy quách công ty XX đi.
“Ai, sao cậu không đánh!” Chăm chú vào game, Triệu Ngang cuối cùng đã chú ý tới người bên cạnh, tạm thời mặc kệ là vì cái gì mà chú ý, tóm lại, hiện tại Nhạc Doanh Phong rốt cuộc đã được người nào đó dành ra chút chút tinh lực quan tâm tới.
Có điều Nhạc Doanh Phong càng buồn bực hơn vừa rồi, tức giận thở không ra hơi xoay ghế ngồi của Triệu Ngang qua, đối mặt với mình.
“Ai, cậu làm gì vậy, giờ quái đang rất đông đó!” Triệu Ngang không nhìn cậu lấy một cái, xoay người, ghế xoay cũng rất vâng lời xoay trở về.
Nhạc Doanh Phong nhất thời giận đến nghiến răng, lại lần nữa xoay ghế qua, lần này còn dùng hai chân ngăn lại, trực tiếp giới hạn Triệu Ngang trong phạm vi thế lực của mình.
“Ai!” Triệu Ngang lại xoay thân dưới trở về nhưng không di chuyển được, lúc này mới sốt ruột chuyển tầm mắt tới Nhạc Doanh Phong, “Nhạc Doanh Phong…”
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Doanh Phong, Triệu Ngang rất thức thời nuốt lời tiếp theo xuống, “Cậu… cậu sao vậy?”
Đối diện một khuôn mặt vô tội như vậy, Nhạc Doanh Phong cũng không giận nổi, chỉ có thể nặng nề thở dài, “Ngang Ngang, cậu…”
Không nói thêm gì nữa, Nhạc Doanh Phong vươn người về trước, miệng nhẹ nhàng chạm vào môi cậu ấy, thân thể Triệu Ngang lập tức cứng ngắc, mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Qua mấy ngày ở chung, số lần đỏ mặt của Triệu Ngang đã ít hơn trước kia rất nhiều, nhưng mỗi lần chạm nhẹ vào cậu ấy, vẫn có thể thành công nhìn thấy sắc đỏ quen thuộc.
Hài lòng nhìn Triệu Ngang từ tên cuồng luyện cấp biến trở về đứa ngốc thường ngày, Nhạc Doanh Phong dứt khoát đưa tay tới, kéo cậu ấy ngồi trên đùi mình ôm chặt lấy, “Ngang Ngang, còn có hai ngày, cậu đã tới trường.”
Sau khi nghe thấy lời này, ánh mắt Triệu Ngang vốn vì ngượng ngùng mà ướt át lập tức u ám đi vài phần. “Tớ biết…” chẳng qua không muốn nhắc tới.
Giọng Nhạc Doanh Phong thoáng trở nên tủi thân không điểm dừng, “Vậy sao cậu không thể nhìn tớ thêm nữa, sau này thời gian dán mắt vào game còn rất rất nhiều!”
Triệu Ngang bị một câu của cậu ấy chỉnh cho không nén nổi lại đỏ mặt một trận, “Tớ cũng không có chỉ chằm chằm vào game mà.”
Nhạc Doanh Phong trực tiếp làm lơ kháng nghị của cậu, lại lưu manh hôn lên lỗ tai cậu, “Chỉ còn hai ngày, cậu tới trường tớ phải làm sao đây?”
Cách hỏi vô liêm sỉ như vậy, có lẽ cũng chỉ có bạn học Nhạc Doanh Phong có thể nghĩ ra.
Nhưng bạn trẻ Ngang Ngang thành thật lại không có phản bác, ngược lại khẽ nhíu mày.
Mới đầu chẳng qua thấy cậu ấy quá chăm chú vào game mới cố ý nói vậy, nhưng Nhạc Doanh Phong nhìn vẻ mặt lúc này của cậu ấy, lại không kiềm được đau lòng, “Vậy, chúng ta cách nhau cũng không tính quá xa, một tháng gặp một lần vẫn có thể… Tớ tới tìm cậu.”
Triệu Ngang nghe vậy hơi cúi đầu nhìn cậu, trên mặt lướt qua nét vui mừng, “Như thế được không?” Lúc nói, tay, vốn vì bị cậu đột nhiên kéo đến trên đùi mà luôn chống giữa hai người, cũng nắm chặt áo cậu.
Nhạc Doanh Phong bị lôi kéo trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, “Ừ, tớ thấy, thật ra một tháng hai lần cũng được…”
Tươi cười trên mặt Triệu Ngang đã như đóa hoa, nhưng lập tức nhớ tới đều gì đó, nhanh chóng lắc đầu, “Không được, một nam sinh mỗi ngày đi tìm tớ, vậy ký túc xá bên tớ nhất định sẽ thấy kỳ quái!”
“…” Lời nói nhiệt tình của Nhạc Doanh Phong bị cậu ấy giội thẳng một gáo nước lạnh vào đầu, “Có gì kỳ quái? Không tới lượt bọn họ nhiều chuyện!”
“Nhưng mà…” Triệu Ngang còn muốn nói điều gì, nhưng Nhạc Doanh Phong đã ấn đầu cậu xuống, chính mình cũng nâng mặt hôn lên.
Từ sau khi thổ lộ, Nhạc Doanh Phong chiếm không ít tiện nghi, luôn hôn hôn sờ sờ ăn đậu hủ, nhưng một nụ hôn chân chính lại không có bao nhiêu.
Thật ra lần này cậu cũng chỉ muốn chặn cái lý do tức chết người không đền mạng của Triệu Ngang, có điều vừa chạm lên đôi môi hơn lạnh lẽo của cậu ấy, ý chí liền không thể khống chế bản thân.
Tỉ mỉ liếm hôn hai cái rồi duỗi đầu lưỡi, cạy mở môi Triệu Ngang lẻn vào.
Hai người tuy đều đã là thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng kinh nghiệm về phương diện tình sự lại bằng không, đối tượng luyện tập chỉ có đối phương.
Có lẽ năng lực nhận thức của bạn học Nhạc cao hơn chút, trải qua vài lần cũng đã thành thục.
Trái lại Triệu Ngang, hiện tại đã sớm thở không ra hơi. Cảm giác tê dại khi đầu lưỡi bị mút lan thẳng đến xương sống, toàn thân lơ lửng như lạc giữa sương mù, hai tay nắm lấy áo cậu, lại thế nào cũng không thể nắm chặt.
“Ư…” Người nào đó không thở nổi yếu ớt chống cự đẩy đẩy tên nào đó ngày càng nghiện, nhưng lại bị tên nào đó đang nghiện đột nhiên đứng lên hai ba bước đẩy ngã xuống giường.
“Nhạc Doanh Phong…” Triệu Ngang thở hổn hển hoảng sợ gọi lớn, có điều tên kia đã gắt gao không kẽ hở đè lên người cậu.
Nhạc Doanh Phong cúi đầu hôn loạn xạ lên mặt, cổ cậu, một bàn tay gian tà còn lén lút chui vào áo len dày rộng của Triệu Ngang.
Tay cậu ấy có chút lạnh khiến Triệu Ngang hơi tỉnh táo lại, vội vùng vẫy, “Nhạc Doanh Phong, cậu làm gì vậy! Đứng lên!”
Bị giãy dụa mãnh liệt của cậu thức tỉnh, Nhạc Doanh Phong hoảng sợ, nặng nề thở gấp, gắt gao đè lại tay chân cậu, “Đừng cử động!”
“Cậu, cậu đứng lên!” Triệu Ngang nghe lời ngừng vùng vẫy, màu đỏ trên mặt đã theo cổ lan xuống, nhìn qua ở cổ áo hình trái soan, càng ẩn ẩn mê người.
Nhạc Doanh Phong nhắm mắt, nằm sấp trên vai cậu ấy, “Ngoan, đừng cử động… cũng đừng nói…” Bản thân ngay cả âm thanh của cậu ấy cũng không chống lại được.
Triệu Ngang đương nhiên biết lúc này thứ đầy sức sống đang chống trên người mình là gì, toàn thân cứng ngắc nằm dưới người cậu ấy, không dám thở mạnh lấy một hơi.
Không khí im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng đánh nhau trong game vẫn đang vang lên.
Không biết qua bao lâu, Nhạc Doanh Phong mới xoay người xuống khỏi người Triệu Ngang, nằm bên cạnh cậu.
Không giống như bên Triệu Ngang, giường Nhạc Doanh Phong rộng kinh khủng, ước chừng hai người lăn lộn hoặc làm vận động gì gì đó cũng không rớt xuống.
Triệu Ngang vẫn không dám động đậy, ngược lại Nhạc Doanh Phong lại đưa tay ôm cậu vào ***g ngực.
Cảm giác cậu ấy đang nhẹ nhàng hôn tóc mình, Triệu Ngang đột nhiên dâng lên một luồng cảm xúc ấm áp.
Vừa rồi cậu còn cho rằng Nhạc Doanh Phong sẽ tiếp tục, không nghĩ tới cậu ấy cố nén mà dừng lại.
Có lẽ, cậu ấy sợ mình không thể tiếp nhận.
“Cậu…” Triệu Ngang nuốt nuốt nước bọt, thì thầm trên bả vai cậu ấy, “Nếu cậu muốn cứ tiếp tục…”
Cơ thể Nhạc Doanh Phong vốn đã thả lỏng lại phút chốc kéo căng, động tác đang vuốt ve cậu nhẹ nhàng cũng nháy mắt ngừng, “Ngang Ngang, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Triệu Ngang căng thẳng nắm chặt áo cậu ấy, chậm rãi gật đầu.
Nhạc Doanh Phong cảm nhận được động tác của cậu, cấp tốc trở mình đè phía trên cậu, nghiêm túc nhìn cậu, “Lát nữa cậu có đổi ý tớ cũng không dừng lại.”
Triệu Ngang xấu hổ né tránh ánh mắt của cậu ấy, cuối cùng dứt khoát nhắm chặt hai mắt.
Loại chuyện này, người mới thổ lộ cách đây hai ba ngày đã làm, hình như hơi quá sớm.
Nhưng, thực tế, các bạn biết đấy, bọn họ đã yêu nhau từ rất lâu.
Hai người trên giường, hô hấp dần dồn dập, sự mờ ám trong không khí càng nặng, tiếng đánh nhau trong game đã biến mất, ba nhân vật đứng chung một chỗ, cũng lần lượt nằm xuống mặt đất.
Vì bận việc gì gì đó để acc bị quái gặm chết, là một chuyện có thể tha thứ đúng không?
Chắc hẳn thế rồi!
Song, có lẽ phải đợi rất lâu, mới có người bối rối ở vấn đề này.
“Ưm…” Tiếng thở nhẹ thỉnh thoảng truyền tới, thân ảnh hai người, đã sít sao quấn lấy nhau.
—————————————————————————————
Lời tác giả:
Thế là, tắt đèn nào. Có vẻ tôi tắt hơi muộn, hy vọng sẽ không bị tóm… khóc…
Thật sự vẫn luôn bối rối hiện tại đã khiến hai người hợp thể có phải quá sớm không.
Nhưng ngẫm lại, hai nam nhân ở chung, có lẽ tình huống không khống chế được bản thân sẽ nhiều hơn… nâng trán…
Hơn nữa sắp đi học rồi, để bạn Nhạc ăn chút thịt nào.
Vậy nên mọi người… tự bổ não đi!
Lời editor: Đột nhiên cảm thấy chương này loạn loạn @_@