Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 2: Chương 2: Chương 1 DIỄN TRÒ KHỈ TRƯỚC CỬA TỐNG PHỦ




Editor: VẠN HOA PHI VŨ

“Không xong! Không xong! Phu nhân, thiếu gia! Đường cô nương đến rồi!”

“Ở đâu?” Phu nhân nào đó vẫn bình tĩnh uống một ngụm trà, làm chủ mẫu quản lý Tống phủ, cái gì mà bà chưa từng thấy? Nếu bà dám đến cầu hôn, chẳng lẽ còn sợ nàng tới quấy rối hay sao? Tiểu nha đầu muốn đấu với bà thì còn hơi non đấy.

Khác với sự bình tĩnh của Tống phu nhân, người ở báo tin chạy đến thở không ra hơi, nghiêng vẹo sắp ngã, lắp ba lắp bắp mà nói: “Cửa. . . . . . vào. . . . . . Cửa vào! Nâng con sư tử đá!”

“Sư tử bằng đá?”

“Á! Sư tử bằng đá?”

Tống phu nhân vẫn tỉnh táo trước sau như một, đại thiếu gia Tống gia lại sợ đến mức á một tiếng, mẹ của con ơi! Đây là muốn cưới cho con một cô gái kiểu gì thế, những người trong thành Trường An ai mà không biết tửu nương tử là loại con gái như thế nào, cô ta mà đứng trên đường phố trong thành Trường An, là có ai có thể bình tĩnh đứng thẳng trong vòng 2 mét 8?

“Đúng! Sư tử. . . . . . Đá! Nâng con sư tử bằng đá đứng ở đường cái trước cửa mắng chửi! Đường. . . . . . Đường cô nương thật sự đúng là Sức Mạnh Vô Biên nha! Miệng lưỡi cũng rất là giỏi đó!”

Tống thiếu gia vừa nghe, lại càng gượng gạo, tửu nương tử Đường Cửu đó nổi tiếng về độ chua ngoa, mà hắn, Tống đại thiếu gia cũng nổi danh là đại thiếu gia được nuông chiều quá mức và có bệnh! Thân thể không tốt, còn kiêu ngạo không ai bì được! Hồi nhỏ mất cha, nên mẹ hắn nuông chiều hắn đến hư hỏng rồi !

“Xong rồi! Xong rồi! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ nghe một chút, đây không phải là muốn đẩy con vào hố lửa sao? Con không cưới, không cưới, con không cưới, muốn kết hôn thì mẹ cưới đi!”

“Con à! Nhịn đi!” Tống phu nhân nhàn nhạt nói một câu, nhẹ nhàng uống một ngụm trà, nói một tiếng như chẳng quan tâm cái gì, hoàn toàn không để Đường Cửu vào trong mắt, chỉ là một tiểu nha đầu, hơn nữa lúc này mình còn là Long Vương, thì có thể tạo ra sóng lớn động trời sao?

“Mẹ a! mưa gió sắp buông xuống rồi, làm sao mẹ vẫn bình tĩnh như thế chứ? Mẹ! Thật ra thì cô ta mới là con ruột của mẹ đúng không? Có phải mẹ chơi trò đổi con gì đấy hay không? Con thấy nhất định là nhiều năm trước mẹ đã len lén đổi con rồi, cô ta mới là máu mủ ruột thịt của mẹ đúng không? Nếu không làm sao mẹ lại bắt con cưới cái thể loại ấy?”

“Láo xược! Đường đường là nam nhi bảy thước, dáng vẻ này của con còn ra thể thống gì? Theo mẹ ra ngoài xem một chút!” Ngày xưa mà làm nũng với phu nhân, chắc chắn sẽ được, bây giờ cũng không biết là thế nào? Vậy mà lại mắng thiếu gia, khiến tất cả người làm trong Tống gia trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ hướng gió trong Tống gia sắp đổi?

“Không đi!”

“Con đi hay không?”

“Không đi!” Một thiếu gia vô cùng kiêu ngạo, nghểnh cổ bĩu môi, sống chết đứng im!

“Người đâu dùng gia pháp!”

“Dùng gia pháp cũng không đi!”

“Người đâu! Bắt thiếu gia cho ta. Đi! Cùng đi ra ngoài xem một chút!” Tống phu nhân vung tay lên, Tống Ngạn Triệt đáng thương liền bị một trái một phải sách nách kéo ra ngoài.

Chuyện mẹ già mạnh mẽ còn chưa tính, hôm nay mẹ già lại đính ước cửa hôn sự này. Đáng thương cho Tống Ngạn Triệt hắn, đường đường nam nhi bảy thước, 20 năm trước bị người mẹ mạnh mẽ quản thúc, mà hai mươi năm, hai mươi năm, lại thêm hai mươi năm sau, có thể còn có hai mươi năm, hai mươi năm nữa, sẽ lại tiếp tục rơi vào bàn tay quỷ dữ dũng mãnh rồi. . . . . .

“A ai a a a! Ai ôi ôi a ôi a a. . . . . . A ôi! A a a . . . . . . A a a! Tuyệt!”

“Ai ôi! Tửu nương tử, cô lại biểu diễn xiếc ảo thuật trước cửa lớn Tống gia sao?”

“Ha ha ha. . . . . .”

“Ha ha ha. . . . . .”

Nghe thấy lời của người bán hàng rong, mọi người đang vây xem cười ha ha. Người bán hàng rong vừa đi thăm hết nhà này đến nhà kia, hôm nay, vừa đi tới trước cửa lớn Tống gia, liền nhìn thấy tửu nương tử giơ con sư tử bằng đá đứng ở trước Tống phủ trước mặt ra oai. Đáng thương cho đôi sư tử đá trước cửa Tống phủ, cứ như vậy bị tách ra, một con bị giữ chặt, một con bay lên thật cao, Đường Cửu xoay con sư tử bằng đá nặng đến trăm cân đủ kiểu, đứng trước cửa Tống phủ trước kêu gào.

Thừa dịp trước khi thiếu gia mắc bệnh kiêu ngạo của Tống phủ và Tống phu nhân cũng có khí thế 2 mét 8 đi ra, người bán hàng rong nhạo báng một chút: “Tôi nói này, Cửu cô nương, tôi nghe nói Tống gia tới cửa xin cưới, cha mẹ cô cũng đồng ý, biết cô sốt ruột muốn gả cho người ta, nhưng cũng không nến gấp gáp như vậy nha! Đôi sư tử đá này trêu cô chọc cô hay sao? Người ta không chặn lời cô, cô lại nhấc người ta lên, cứ giơ qua giơ lại cộc cằn như thế?”

“Triệu lão nhị, ông còn nói nhảm nữa, bản cô nương sẽ ném ông vào trong vạc rượu pha rượu, ông có tin hay không?”

Hai tay Triệu lão nhị đút vào trong áo, cười ha ha: “Không tin, thân thể tôi đây hôi thối, không sợ cô dìm chết trong Dao Trì Tiên hương bay vạn dặm?”

“Cút cút cút, nếu không cút cho tôi, tôi sẽ đè ông dẹp lép như tờ giấy, ông có tin không!” Dứt lời, Đường Cửu liền trợn con ngươi định ném con sư tử bằng đá lên người Triệu lão nhị.

Triệu lão nhị thấy không ổn, vội vàng nhấc giỏ hàng của mình lùi ra ngoài hơn 10 mét.

“Đường cô nương, tháng sau mới cưới, sao Đường cô nương đã vội vã đến nhà rồi vậy?” Lời này vừa ra khỏi miệng chỉ kém diễn vai võ phụ (*) thôi, Tống phu nhân bình tĩnh, thong thả ung dung chẳng chút lo lắng, bước chân vững vàng chậm rãi đi ra ngoài, khí thế cũng là “Hai thước tám”, so với Đường Cửu, càng nhiều hơn mấy phần chững chạc.

(*) Vai võ phụ: Vai phụ trong tuồng kịch khi biểu diễn đánh võ

Tất nhiên, Tống phu nhân là ai chứ? Ở góa khi còn trẻ, một mình chèo chống gia nghiệp lớn như vậy, lại thêm một tay nuôi lớn đại thiếu gia Tống gia.

“Tống Ngạn Triệt! Đồ ma bệnh, bớt giả chết đi? Cúi cái đầu cho ai nhìn hả? Bây giờ hãy nói cho mẹ ngươi biết, bản cô nương không lấy, ngươi cũng không muốn cưới!”

Nghe tiếng rống lớn, Tống Ngạn Triệt không khỏi giật thót mình, trong sự nâng đỡ của hai đại hộ pháp một trái một phải, chậm rãi ngẩng cái đầu đang rũ xuống lên, nghểnh cái cổ nói: “Cảm ơn ngươi đã không muốn gả! Nhưng ngươi cũng thấy đấy, hiện giờ thân ta cũng chẳng lo được, ta đây, nói chẳng có ích gì!”

“Cái đồ đi bộ cũng vất vả, còn muốn cưới vợ sao? Tống Ngạn Triệt, ta thấy ngươi cũng đừng nửa chết nửa sống như thế mãi nữa? Cứ như con quỷ treo cổ vậy! Ngươi sắp chết thì chết nhanh một chút! Đỡ ảnh hưởng đến bản cô nương!”

“Lời này của Đường cô nương hơi quá đáng rồi, tuy thân thể của đứa trẻ nhà tôi không tốt, nhưng rốt cuộc cũng nổi danh thanh niên tài tuấn trong kinh thành này, huống chi chuyện hôn nhân phải theo lệnh của cha mẹ lời của mai mối, cũng không phải do cô cậu quyết định. Đường cô nương, tôi niệm tình cô còn trẻ, không hiểu quy củ, cũng không so đo với cô, đặt sư tử bằng đá xuống, mau mau trở về đi! Cha mẹ cô đang ở nhà chờ cô đấy! Tam đường huynh của cô cũng trở lại rồi, cô không muốn về nhà gặp một chút sao?” Lời Tống phu nhân chứa đầy hàm ý, Đường Cửu vừa nghe đến tam đường huynh, vẻ mặt chợt biến đổi, vội vàng buông thứ trong tay xuống

“Bà! Xem như bà giỏi! Tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu.” Đường Cửu bỏ lại sư tử bằng đá, xoay người nện từng bước nhỏ vui mừng chạy đi.

“Mẹ của con ơi! Cuối cùng cũng đi rồi. . . . . .” Kèm theo một tiếng vang thật lớn, sư tử đá đập một cái hố to trên mặt đất, Tống Ngạn Triệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ con ở đây! Thấy sao, Đường cô nương này rất xinh đẹp đứng không?”

“Xinh đẹp! Xinh đẹp! Nhưng đây không phải là điều quan trọng, tửu nương tử xinh đẹp có ai không biết đâu? Hai đóa kim hoa trong thành Trường An, người nào không biết? Mấu chốt là, mẹ, mẹ xem đi, mẹ xem một chút đi, tính tình của cô ta đáng sợ cỡ nào”

Trừng! Tống Ngạn Triệt vừa mới nói chữ sợ này, liền bị Tống phu nhân trừng lại. . . . . .

“Sợ. . . . . . Nhưng. . . . . . Sợ, cũng không phải là điều quan trọng, quan trọng là mẹ nhìn sức khỏe cô ta đi, kinh thiên địa khiếp quỷ thần, cô ta mà gây rối trên đường phố Trường An là phong vân biến sắc, cát bay đá chạy, mẹ! Thân thể này của con, cô ta mà cho một cái tát thì con tan nát luôn, mẹ nhẫn tâm vậy sao? Ngay sau ngày cưới cô ta về, con trai của mẹ là con liền trở thành mảnh xương vụn rồi. . . . . .”

“Như con nói đi, vào nhà!” Tống phu nhân cười khẽ một tiếng, mặc dù rất chiều chuộng con trai, nhưng cũng sẽ không nghe theo hắn làm bậy.

Đôi mắt đẫm nước im lặng không nói gì, mặc cho người khác kéo lê hắn trên đất, Tống Ngạn Triệt rưng rưng bị người kéo vào nhà, trời ơi! Đây là cái nhân duyên gì thế?

“Cha! Mẹ!” Hai tiếng kia, giọng Đường Cửu còn bình thường, cho đến khi thấy tay cờ bạc vô cùng chật vật, liền không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, khiến cho phòng ốc đều run rẩy theo: “Đường Thủy Sinh, huynh còn biết trở lại? Huynh học thì không học, lại đi học đánh bạc, đều là do huynh! Đều là do huynh!”

Nói xong liền xắn tay áo như muốn đánh người, khiến Đường Thủy Sinh sợ đến mức chạy vòng quanh cái bàn: “Đường muội, đường muội, Cửu nhi, Cửu nhi, muội đừng kích động! Muội đừng kích động!”

“Không kích động? Không kích động!” Đường Cửu hận không thể đập gãy xương của tam đường huynh: “Ngày thường, huynh vừa lười vừa háu ăn, vừa gian vừa láu cá còn chưa tính, mấy ngày gần đây lại còn học đánh bạc, còn mang khế đất của tửu phường Đường Ký đi cược, thật là buồn cười, hôm nay muội không lột da huynh, muội không phải người họ Đường!”

“Đường muội! Đường muội! Có lời gì cứ từ từ nói, từ từ nói, trước muội hãy đặt cái búa này xuống, có được hay không?” Đường Thủy Sinh nhìn Đường Cửu đã phát điên, giơ chiếc búa sắt lên cao, thực sự muội ấy dám đánh, thực sự muội ấy dám làm! Vậy phải làm sao bây giờ?”Cứu mạng! Cứu mạng! Sắp có tai nạn chết người, sắp có tai nạn chết người. . . . . . Đại bá, thẩm nương, cứu mạng!”

“Không từ từ! Gọi ai vô dụng, nếu không phải vì cứu huynh, muội phải bán mình cho Tống gia sao? Muội cho huynh biết, muội không làm thì thôi, nhưng đã làm thì phải làm cho xong, muội sẽ làm thịt huynh, tránh rắc rối sau này!” Đường Cửu đã giận điên lên, Đường Thủy Sinh sợ hãi kêu to, thiếu chút nữa thì tè ra quần.

“Này này chuyện này. . . . . . Cửu nhi, đều do cha mẹ, đều do cha mẹ, con... con hãy bỏ qua cho Thủy Sinh đi! Nếu thật sự con không cần, vậy chúng ta cũng không cần Đường Ký nữa, dứt khoát hủy bỏ chuyện cưới xin với Tống gia đi.” Đường lão bá mặc dù muốn giữ tửu phường Đường Ký, nhưng ông cũng không muốn làm khó con gái, huống chi Đường Cửu. . . . . .

“Cha mẹ!” Đường Cửu cắt đứt suy nghĩ của Đường lão bá, nói: “Tống gia cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì, mặc dù Tống phu nhân ghê gớm, nhưng không phải là không biết điều, Như Ý Trai của Tống gia lại là quán rượu nổi tiếng nhất thành Trường An. Mặc dù Tống Ngạn Triệt ốm đau bệnh tật , nhưng tốt xấu gì cũng là tài tử, bọn họ cũng chỉ là muốn Dao Trì Tiên thôi, về sau con sẽ tìm một cơ hội, đưa cách điều chế Dao Trì Tiên thiếu mất hai vị cho Tống gia là được!”

“Nói bậy, vậy không phải con sẽ trở thành người vợ bị đuổi về nhà hay sao! Vậy thì sao có thể đượct?” Đường thẩm khóc bù lu bù loa, nếu biết vậy sẽ không chuộc Đường Thủy Sinh về, nếu không phải trong tiệm thiếu người, Thủy Sinh này lại không rời khỏi nông thôn đang sống, bọn họ cũng sẽ không rước cái mầm tai họa này.

“Muội lấy chồng, lại gả vào Tống gia thì quá tốt rồi, Tống phủ có ăn có uống, ở đó ăn thịt, uống rượu, mang vàng mang bạc, huynh cũng muốn đi.” Đường Thủy Sinh ở một bên rụt cổ, vẫn còn đứng đó không biết sống chết nói bậy!

“Tốt như vậy thì huynh đi đi! Chờ kiệu hoa đỏ chót đến, muội sẽ nhét huynh vào bên trong bịt lại!” Đường Cửu vừa mới quẳng búa xuống, vèo một cái lại nhấc lên, trông tư thế này như là chuẩn bị đập nát xương cốt Đường Thủy Sinh, cái gì mà tam đường huynh chứ, để hắn □□ đi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.