Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Xanh xanh bâu áo của chàng
Lòng em man mác mênh mang nhớ người
Ví em không thể lại chơi
Không lời thăm hỏi, chàng ơi nỡ đành ?
Chàng đeo tua ngọc xanh xanh
Lòng em vơ vẩn quẩn quanh nhớ người
Ví em không thể lại chơi
Cớ sao chàng chẳng đến nơi em chờ ?
Nhẹ nhàng em nhảy vẩn vơ
Trên thành cửa khuyết ngẩn ngơ ngóng người
Một ngày chẳng gặp nhau thôi
Lâu như ba tháng, chàng ơi hỡi chàng! (*)
(*) “Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Tung ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm? Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Tung ngã bất vãng, tử ninh bất lai? Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề.” Đây là lời trong bài thơ Tử khâm trong Kinh thi. Trên đây là bản dịch của Đông A
Ai? Không đối chữ! Tại sao lại là thơ, sao không đối chữ? Đường Cửu mới vừa đi tới vườn hoa nhỏ, liền nghe thấy Lịch Nhược Hải ở đó ngâm thơ? Bài này là có ý gì? Bài này là có ý gì? Đường Cửu sao nhớ được, chút tri thức của nàng cũng chỉ như Trình Giảo Kim có Tam Bản Phủ (*), dùng hết rồi là dùng hết, sao nàng còn biết được trong Kinh Thi có câu thơ như thế.
(*) Trình Giảo Kim là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Trong giai thoại dân gian, thường mô tả Trình Giảo Kim có thân hình to béo, sử dụng búa lớn (tam bản phủ) làm vũ khí. Khi ra trận, ông có tuyệt kỹ đánh 3 búa rất lợi hại, gần như vô địch. Tuy nhiên, nếu gặp cao thủ, đỡ được 3 búa này thì ông thất thế.
“Nhược Hải ca ca!”
Nhược Hải ca ca!? Đường Cửu núp ở trong bụi cây nhỏ, lấy tay bưng kín cái miệng đang há hốc! Bình thường ở trước mặt chúng ta không phải đều gọi Lịch công tử, Lịch công tử sao? Tuy rằng cũng mắt đi mày lại, nhưng cách xưng hô trên cực kỳ mới lạ nha! Cừ thật, vậy mà lại gạt nàng hoạt động bí mật! Nhìn xem sau này nàng giễu cợt hai người bọn họ như thế nào.
“Nhược Hải ca ca! Lòng ta đã quyết, huynh không cần phải khuyên bảo, vô duyên thì vẫn mãi vô duyên, sao huynh cứ cố chấp đau khổ như vậy?”
Sao cơ? Còn chưa công khai ở chung một chỗ đâu? Sao lại chia tay, chuyện gì thế này?
“Tiêu Tuyết! Ta biết tấm lòng nàng, nàng cũng biết tấm lòng của ta, dù sinh tử cách biệt cũng cùng người thề nguyện. Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.” Ánh mắt Lịch Nhược Hải kiên định, khuôn mặt suất khí, giọng nói trầm ấm êm ái lại đầy sứt khoát. Đây mới là biểu ca của nàng sao! Giống như nam nhân, Đường Cửu đang ngồi trong bụi cây, thấy sắp đến đoạn phấn khích, không ức chế được tâm tình hưng phấn, chợt vỗ đùi! Đã làm ra tiếng vang không nhỏ, nguy rồi! Đường Cửu đang hoảng hốt, chuẩn bị chạy trốn.
Một tiếng mèo kêu từ bên mình truyền đến! Cùng lúc đó, một bàn tay to bưng kín miệng Đường Cửu, phòng ngừa nàng bị giật mình nhảy dựng lên Bất thình lình che như vậy, nàng còn bị dọa sợ hơn đấy?
Đường Cửu khẽ nghiêng đầu, liếc khuôn mặt khuếch đại trước mặt, tên Tống Ngạn Triệt này tới đây lúc nào vậy? Hắn và Thượng Quan Hành nói xong chuyện cũ rồi sao? Tống Ngạn Triệt nhìn lại, khẽ mỉm cười, dùng một cánh tay khác làm một động tác “Suỵt” ở trước miệng!
Đường Cửu chớp chớp cặp mắt to vô tội của nàng, nhẹ nhàng gật đầu một cái, Tống Ngạn Triệt liền buông ra miệng Đường Cửu ra!
“Làm sao ngươi”
“Suỵt!” Mới vừa buông nàng ra, nàng đã nói rồi, coi như vừa rồi đã trao đổi rõ ràng với nàng, Tống Ngạn Triệt lại thở dài một tiếng, lấy tay dời đến bả vai Đường Cửu, ôm bả vai Đường Cửu cười hì hì ngồi ở trong bụi cây, hai người cùng nhau xem cuộc vui.
Ở trong mắt Đường Cửu, Tống Ngạn Triệt đang sỗ sang với nàng! Sỗ sang đấy? Nhưng vì bây giờ mình và hắn cùng nhau núp ở bụi cây này chơi trò nghe lén, nổi giận thì không tốt, chỉ có thể cắn răng mở miệng nhịn! Không đúng! Là mở miệng, cắn! Đường Cửu xoay tay, lấy cánh tay Tống Ngạn Triệt xuống, ngoạm một cái thật lớn vào cổ tay.
Đau đến mức Tống Ngạn Triệt muốn mở miệng trách móc lại không dám phát ra tiếng Chuyện nhịn này, cũng chỉ là Tống Ngạn Triệt nhịn, không phải Đường Cửu nhịn, Đường Cửu đâu biết chữ nhịn viết như thế nào. Tới Tống gia nhiều ngày như vậy, nàng chỉ học viết một nửa, lưỡi dao (*)! Chọc tới, rút dao găm!
(*) Chữ nhẫn gồm chữ dao và chữ tâm
“Xuỵt xuỵt xuỵt!”
“Xuỵt xuỵt xuỵt!” Hai người này làm ầm ĩ xong rồi, mới nhớ tới bên ngoài vườn hoa có hai người, chẳng qua là khi bọn họ ngẩng đầu nhìn thì đã người đi nhà trống, lông cũng không để lại một cọng!
Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết. Ngày mai khử độc, không biết là sống hay chết, có thể hay không gặp lại ánh trời chiều xinh đẹp này hay không. Biệt Tiêu Tuyết sinh tình với Lịch Nhược Hải, cũng không nguyện để cho hắn vì mình rơi lệ khổ sở, nếu ngày mai nàng chết rồi, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến Lịch Nhược Hải.
Lịch Nhược Hải lại nói, cắt đứt đoạn tình này nhưng không thể chặt đứt tâm, nếu muốn hắn dứt tình cảm với Biệt Tiêu Tuyết, trừ phi khoét vào lòng hắn một đao, Lịch Nhược Hải hỏi Biệt Tiêu Tuyết có thể nhẫn tâm hay không?
Dĩ nhiên Biệt Tiêu Tuyết không đành lòng, hôm nay khó biết chuyện ngày mai, làm sao có thể tự làm khổ mình, đã có tình tự nhiên không hối hận! Bên ngoài Tiêu Tuyết Các, dưới tàng cây mai trắng, cuối cùng cũng đính ước. Tình cảm này, tình ý này, hai người thề cả đời không quên, nếu kiếp này nhất định vô duyên, vậy kiếp sau nhất định dưới cây mai này, nối lại tiền duyên.
Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải dưới cây mai lạy trời thề: “Mai thụ làm chứng, nguyệt lão trên cao, hôm nay ta, Lịch Nhược Hải! Ta, Biệt Tiêu Tuyết ở đây thề, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách, kính xin nguyệt lão thành toàn.”
“Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách!” Đường Cửu biết Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết bọn họ đi về hướng này, trong lòng không yên lòng, liền hướng bên này tìm kiếm, nhưng không nghĩ lại thấy tình cảnh như thế.
Mai trắng bay múa, như hoa tuyết bay lượn, tuy là ngày thu, nhưng lại như tuyết rơi ngày đông, trong rừng mai, đẹp không sao tả xiết! Đôi uyên ương ăn thề, vĩnh viễn không chia cách, hình ảnh này, khiến Đường Cửu rơi lệ. Ai cũng biết, ngày mai Biệt Tiêu Tuyết sống chết cùng một đường, sai một li, liền nguy hiểm đến tính mạng. Vào giờ phút này nhất định trong lòng Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết vô cùng khổ sở, không biết bọn họ còn có ngày mai hay không.
Đường Cửu nhìn Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết nắm chặt tay nhau, nhìn nhau cười, không khỏi cũng sinh ra nỗi buồn ly biệt, chỉ mong tất cả bình an thuận lợi, yên lặng giống như lời ước nguyện với trời cao. Đường Cửu lương thiện và yếu đuối ở trong mắt Tống Ngạn Triệt, cũng chiếu vào trong lòng.
Thật ra thì, sao Tống Ngạn Triệt lại không lo lắng, tuy nói danh tiếng Lạt thủ y tiên vang dội, nhưng dù sao nhiều năm trước tới nay, hiểu rõ nhất tình trạng cơ thể của Biệt Tiêu Tuyết chính là Cốc thần y, chỉ tiếc, Cốc thần y là mất tích không chịu hợp tác với Lạt thủ y tiên. Lão đầu này thông thái rởm, lại còn rất ngoan cố táo bạo. Tại sao trên giang hồ này lại có tên thần y tính khí cổ quái như vậy?
Vốn dĩ Tống Ngạn Triệt hiểu rất rõ vị Cốc thần y này. Chắc chắn hắn sẽ không mang mệnh bệnh nhân ra đùa giỡn, nếu hắn không đến, cũng sẽ nói rõ mặc dù hắn khinh thường, không làm bạn với Tần Mộ Sắc, nhưng đối với y thuật của Tần Mộ Sắc vẫn có niềm tin. Kể từ đó, lòng Tống Ngạn Triệt cũng hơi buông xuống một chút. Huống chi, người này là đại ca mời tới, hôm nay cùng đại ca nói rõ nghi ngờ trong lòng, Tống Ngạn Triệt liền không còn chút hiểu lầm nào với Thượng Quan Hành nữa. Đã tin Thượng Quan Hành rồi, tự nhiên cũng có thể tin tưởng Tần Mộ Sắc.