Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Nhị ca! Đệ cảm thấy vẫn là nên đấy, nên nói chuyện của Tần Mộ Sắc cho nhị tẩu, huynh nghĩ xem! Nhị tẩu suy nghĩ rất đơn giản, nếu không nói cho nàng rất có thể Tần Mộ Sắc có mưu mô khác, không phải nàng và Tiêu Tuyết rất nguy hiểm, người trong Tống gia cũng rất nguy hiểm đấy!” Liên tiếp mấy ngày, Lam Thiếu Lăng đều đứng ngồi không yên, kể từ khi trở về Đông Sơn thư viện, Lam Thiếu Lăng liền bắt đầu ưu sầu lo lắng. Không có nhị ca bảo vệ ở Tống gia, đại ca cũng lại đi thăm bạn lâu năm cái gì đó, chỉ còn lại một mình Đường Cửu, sao có thể đối phó được Lạt thủ y tiên nổi tiếng giang hồ đó, có ai không biết lòng dạ nàng ta độc ác biết bao nhiêu, huống chi bây giờ nàng còn thêm một thân phận, yêu nữ Ma Giáo, Ma Giáo, tà phái trên giang hồ, kẻ địch của võ lâm.
Tống Ngạn Triệt nằm ở trên giường gối lên cánh tay của mình, đầu không nâng mắt không mở lười biếng nói: “Đệ cũng biết con nhóc đó suy nghĩ đơn giản, nói cho nàng biết thì chẳng phải bảo là nàng đi tìm đường chết sao? Lấy tính tình hấp tấp đó của nàng, chẳng nhẽ lại không phi thẳng đến trước mặt Tần Mộ Sắc để chất vấn người ta hay sao, không nói đến việc bứt dây động rừng, đến lúc đó, các nàng mới thật sự gặp nguy hiểm !”
“Vậy cũng không thể không làm gì chứ?” Mấy ngày nay Lam Thiếu Lăng vẫn luôn lười nhác đứng ngồi không yên, ngược lại Tống Ngạn Triệt rất bình tĩnh, giống như đây không phải là chuyện nhà bọn họ: “Mình đây vất vả vì ai lo lắng vì ai đây?” Lam Thiếu Lăng cảm thấy đây đúng là hoàng đế không gấp thái giám gấp, nhổ vào! Nhị ca mới là thái giám !
“Đệ nói này thái giám, à nhầm, đệ nói này nhị ca, huynh thật sự quyết định cứ kéo dài như vậy sao? Thích hợp sao? Đường Cửu là phu nhân huynh cưới hỏi đàng hoàng, coi như huynh vì ngự tửu mới cưới nàng, huynh cũng không thể không quan tâm sống chết của nàng chứ? Đây không phải là phẩm chất huynh nên có. Hơn nữa, còn có Tiêu Tuyết, Ngô bá! Bọn họ cũng đều đợi ở nhà!”
“Đệ chưa từng nghe qua lấy bất biến ứng vạn biến à? Nghỉ ngơi đi! Nghỉ ngơi đi! Mấy ngày nay xem đệ ăn không vào ngủ không ngon, nhìn đệ xem, bộ dáng này so với nhị ca của đệ còn già hơn nhiều, đệ với cha đệ cùng đứng chung, ta còn tưởng hai người là huynh đệ ấy chứ. Mau nghỉ một chút đi.” Cái miệng này của Tống Ngạn Triệt, thật là chanh chua đập nứt sự vui vẻ, may là hắn chỉ có thể nói như vậy với hai loại người, một là cùng người quen, hai là kẻ thù, nếu không sợ rằng người người đều muốn cho cái miệng này của hắn gặp tai họa.
“Dừng! Huynh mới là lão già! Ngủ một chút vậy, lại nói, đệ thấy gần đây hình như Lịch Nhược Hải không tiếp tục ngẩn ngơ cả ngày nữa, có phải đã chuẩn bị tiếp nhận sự tàn phá của sư phụ huynh hay không? Hắn chuẩn bị theo rồi hả? Hay là đã theo, đã bị sư phụ huynh ra tay độc ác rồi?” Lam Thiếu Lăng nhắm mắt nghỉ ngơi, vô cùng mệt mỏi, lười biếng hỏi.
“Làm sao ta biết, rất lâu không thấy ông già kia rồi, hiện tại lão có niềm vui mới, liền quên cứu người! Ô ô ô. . . . . .” Còn khóc? ! Tống Ngạn Triệt che mặt mà khóc, Lam Thiếu Lăng cười đến đau gan: “Dừng! Ha ha. . . . . . Đệ nói này nhị ca, huynh không thể bình thường một chút sao? Đều nói nhị tẩu người ta ghét bỏ huynh, nếu đặt đệ vào vị trí đó, đệ cũng ghét bỏ huynh!”
“Đặt đệ vào vì trí đó, ta cũng không cưới!”
“Xí, đặt huynh vào, đệ cũng không lấy! Xí! Đệ là nam!”
Tống Ngạn Triệt mặt không chút thay đổi: “Ta hiểu! Nhìn ra được!”
Lam Thiếu Lăng im lặng nghẹn lời, thời gian ngủ trưa đáng quý của hai huynh đệ, cứ lãng phí trôi qua như thế này, một đôi thần kinh.
“Oa ~! Nơi này chính là Đông Sơn biệt uyển à? Không ngờ biệt uyển này lại khí thế như vậy! Tống gia thật là lắm tiền nha!” Đậu Phù Dung xuống xe ngựa, liền chạy quanh cây cột cửa ba vòng, mặc dù nàng này không biết đây là gỗ gì, nhưng lúc vuốt cảm thấy rất tốt rồi, vô cùng tốt!
“Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Tuy nói Đường Cửu không để Đậu Phù Dung ở đó sờ lên mò xuống, nhưng cũng có người không hề vui lòng, người này chính là vu bà bà.
Vu bà bà, tam triều nguyên lão của Tống phủ, khi lớn tuổi, vốn định hồi hương dưỡng lão, Tống phu nhân nghĩ đến tuổi già của bà, không ai chăm sóc, cho nên liên tục giữ lại, vu bà bà khăng khăng không muốn ở Tống phủ ăn không ngồi rồi, cuối cùng Tống phu nhân bất đắc dĩ, đưa vu bà bà đưa tới biệt uyển, trên danh nghĩa là tới trông nom biệt uyển, trên thực tế là nơi dưỡng lão.
Biệt uyển này, quanh năm suốt tháng cũng không có chuyện gì bận, hầy hết thời gian đều bỏ không, lúc mừng năm mới cũng được tiền thưởng không ít, nếu không phải là do đi lại không tiện, chỉ sợ là nha hoàn người hầu trong phủ đều muốn tranh cướp giành giật tới !
Vu bà bà chống một cây trượng đầu rồng, tiến lên khẽ hành lễ đối với đám người Đường Cửu, Đường Cửu vội vàng đỡ, làm sao nàng có thể nhận được chứ? Lúc nàng thức dậy đã nghe Ngô bá đã nói, vị vu bà bà này tam triều nguyên lão, công thần Tống gia, ngay cả Tống phu nhân cũng nhừng bà ba phần, trừ Tống phu nhân là người Tống Ngạn Triệt sợ nhất ra thì chính là vị vu bà bà rồi. Vị vu bà bà này đáng sợ bao nhiêu thì tạm thời Đường Cửu không nhìn ra. Ấn tượng nhất chỉ cảm thấy là một lão thái thái thích sạch sẽ, y phục sạch sẽ thanh lịch, búi tóc, tóc mai cũng cẩn thận tỉ mỉ, mặt mày ít đi mấy phần hiền lành, nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, thật là một lão thái thái trang nghiêm.
Nghiêm túc là ấn tượng đầu tiên mà vu bà bà cho Đường Cửu. Đường Cửu không ngờ rằng thật vất vả mới thoát khỏi sự quấy rầy của Tống Ngạn triệt và những ngày ngàm chán vô nghĩa buồn tẻ trong Tống phủ, vậy mà lại tiếp tục nghênh đón những ngày nhàm chán buồn bực hơn nữa từ lúc chào đời tới nay. Thêu hoa? Cái gì vậy? Tính toán? Cái này đối với nàng thì không thành vấn đề! Cái gì cơ? ! Quản lý thu chi của cả Tống phủ, nhiều ít cũng mấy chục người hầu, cái này không phải là chơi nàng sao? Cái gì, còn nữa, học đi bộ? Nàng cũng không phải là đứa nhóc, học đi cái gì, nàng biết đi đường mà!
“Đứng phải có tướng đứng, ngồi phải có tướng ngồi, eo phải thẳng, lưng cũng phải thẳng!” Đi không được, dùng một cành liễu tử, đánh cho Đường Cửu gào khóc kêu la.
“Không cho được hét to, thân là đương gia chủ mẫu Tống gia, nên bình tĩnh, thong dong, dịu dàng, cao quý. . . . . .” Vu bà bà càng nói càng chậm, chắc là mệt mỏi, mí mắt và mắt cũng bắt đầu đánh nhau.
“Đánh ta, bà hãy thử xem!” Còn bình tĩnh thong dong, dịu dàng cao quý, nàng không làm được! Oán hận thì oán hận, Đường Cửu cũng chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm, nào dám thật tức vị vu bà bà này, tuổi lớn như vậy, ngộ nhỡ tức chết thì sao? Như vậy thì lỗi của Đường Cửu nàng to lắm.
Đáng thương cho Đường Cửu bị bà bà hành hạ liên tiếp, mỗi ngày đều sống trong đau đớn, càng tức chính là chọn lầm bạn tốt! Có người đẹp nào nguyện ý giúp nàng chứ! Đều núp ở một bên xem náo nhiệt! Nói nhảm! Gặp phải một lão bà bà lợi hại, rất khó ứng phó, họ có thể làm gì chứ? Đánh không được đánh được, mắng không mắng được! Khuyên à! Người ta có thể nói nhiều hơn ngươi.
“Đây là vì muốn tốt cho ngươi! Ngươi liền nhận đi!” Khả năng bỏ đá xuống giếng của Đậu Phù Dung tang lên rồi, nàng đến đây ngắm cảnh thu, hàng ngày có nha hoàn người hầu thay phiên hầu hạ, ban ngày ăn uống thỏa thích, buồn bực còn có thể đi ra ngoài thăm thú, ngắm cảnh sắc trên núi như thế nào. Còn Đường Cửu nàng, mỗi ngày đều bị vu bà bà tóm lấy, vừa bị đánh, vừa bị mắng, động một chút thì là phép tắc, phép tắc! Phiền chết nàng, trước kia ở Tống gia bị trêu chọc liền mắng, chẳng cần khách khí, hiện giờ thì trái ngược lại, đến biệt uyển này quả thật là ngồi tù.
Vị bà bà này lớn tuổi, Đường Cửu cũng không tiện nói gì, còn phải ngày ngày phải chơi với bà, và cả mấy cái khuôn phép rắm thối nữa? Lão nương sớm muộn gì cũng rời khỏi Tống gia, những thứ này có thể sử dụng sao? Trong lòng Đường Cửu không ngừng kêu khổ, phải làm gì đây? Nếu không chạy, sớm muộn gì nàng cũng bị vị vu bà bà này giày vò tới chết, không được, nàng phải chạy! Nhưng chạy đi đâu? Lại không thể trở về Tống gia, hiện tại Kinh Triệu Doãn đang tìm các nàng khắp nơi đấy!
Hả? Có, Đông Sơn thư viện nè! Tìm tên thần kinh Tống Ngạn Triệt trút giận đi, nếu hắn dám vạch trần mình, liền đánh cho hắn chết, không phải do nhà bọn họ ép buộc nàng vào cửa, khiến nàng phải ở nới này chịu tội sao? Đây không phải là giày vò sao? Cần tiểu thư khuê các thì đừng tìm nàng? Còn bước nhỏ, nhẹ nhàng! Nàng chỉ thích sải bước thì sao, không thích thì cắn nàng sao!
Vu bà bà răng miệng không tốt, hàm răng cũng rơi rất nhiều rồi, đâu thể cắn được? Đường Cửu suy nghĩ một chút không tự chủ nở nụ cười, nếu Tống Ngạn Triệt ở nơi này, nghe được tiếng lòng này của nàng, với cái miệng của hắn, không phải là không thể nói nàng da dày thịt béo. Suy nghĩ một chút, lại không cảm thấy tức giận, xong rồi, xong rồi, cái này chính là nghiện bị ngược rồi. Đường Cửu chợt lắc đầu một cái, nàng đi ngược người, không phải là bị người ngược. Đúng! Chính là như vậy!
36 kế, chạy là thượng sách. Vậy mà Đường Cửu lại định chuồn đi Đông Sơn thư viện, chuyện này cũng dọa mọi người giật mình! Đương nhiên là Tần Mộ Sắc không muốn đi, đi cái đó lại bị Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng theo dõi nàng không thôi, nhớ tới hai huynh đệ có con mắt như diều hâu ấy là chán ghét, nhưng nếu không đi, kế hoạch tiếp theo tiến hành như thế nào, hay là đi đi! Trong lòng Tần Mộ Sắc không khỏi chê cười, khi nào thì mình bắt đầu hành sự theo tình cảm rồi vậy? Vừa nghe thấy Đường Cửu bảo muốn đi Đông Sơn thư viện, không phải nghĩ tới nhiệm vụ mà giáo chủ phân phó, mà lại là yêu ghét của bản thân. Tần Mộ Sắc âm thầm lắc đầu, trong lòng không khỏi nhắc nhở mục đích, nghiệp lớn, lời dặn dò của giáo chủ, không thể phụ lòng của mình khi tới Tống gia không biết bao nhiêu lần.
Biệt Tiêu Tuyết cũng tán thành, hơn nữa còn vô cùng hưng phấn kích động, coi như Đường Cửu đã nhìn ra, nha đầu này thật ra thì chính là một tiểu cô nương bướng bỉnh, lúc trước bị bệnh tật quấn lấy người, mới không có sức sống. Hôm nay đã hết, dĩ nhiên tính tình bướng bỉnh cũng phát ra, sợ rằng ngày sau sẽ càng thêm tinh quái nữa.
Dĩ nhiên Biệt Tiêu Tuyết nàng muốn đến Đông Sơn thư viện còn có một nguyên nhân khác, Lịch Nhược Hải! Người yêu há có thể không thấy, thật đúng là một ngày không thấy, như cách ba thu, hôm nay bọn họ cách hết ba thu lại đến ba thu, có thể nói là cực kỳ nhớ nhung nha! Cùng chịu đủ nỗi khổ tương tư.
Về phần Đậu Phù Dung dĩ nhiên là muốn đi, nơi đó nhiều người đọc sách như vậy, còn có nhiều vương tôn công tử như vậy, giống như nương nàng nói, nàng tùy tiện câu một người, liền phát đạt, nửa đời sau không lo áo cơm nữa.
Duy nhất không muốn đi chính là Song nhi rồi, nha hoàn thôi! Nhát gan! Có chuyện gì thì người đầu tiên chịu phạt chính là nàng, tuy nói Song nhi là người trong viện Biệt Tiêu Tuyết, nhưng cũng là do Tống phu nhân mua về. Song nhi yên lặng cầu nguyện trong lòng, những vị chủ tử này đừng gây lên chuyện lớn là tốt nhất. Song nhi không biết là, đã gặp phải chuyện lớn, nếu không họ làm sao tới Đông Sơn biệt uyển.
Đường Cửu nhìn bộ dạng xoắn xuýt của Song nhi, liền nói: “Được rồi! Ngươi không phải đi, hãy ở lại đây! Chờ vu bà bà niệm chú ngươi đi! Rầm rì rầm rì rầm rì! Ha ha ha. . . . . .”
“Thiếu nãi nãi, không cần đâu! Tiểu thư, ta không muốn ở lại đây một mình!” Song nhi nhìn bóng lưng đi như bay của Đường Cửu. Vị thiếu nãi nãi này đã không nghe được nàng nói gì, chỉ có thể năn nỉ tiểu thư nhà nàng, dù sao cũng đừng ném một mình nàng ở đây. Vu bà bà này quanh năm suốt tháng không có chuyện gì làm, hôm nay, thấy được trong phủ có người tới, không tóm lấy, dùng sức hành hạ!
“Được rồi, yên tâm! Ta sẽ không độc ác như vậy, Song nhi, còn không đi thu thập hành lý!” Biệt Tiêu Tuyết nghiêng đầu cười cười, trên khuôn mặt không mang màu sắc của bệnh lộ ra vẻ dí dỏm.