Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 30: Chương 30: CHƯƠNG 28: TIÊN SÓI




Editor: VẠN HOA PHI VŨ

“Chuyện này, theo đệ thấy, nếu không hãy trao đổi với đại ca chuyện này một chút, đại ca hiểu biết rộng, tất nhiên có thể tìm ra manh mối trong đó. Nghe nhị ca huynh nói những điều này, đầu của đệ cũng đã to gấp đôi rồi. . . . . .” Lam Thiếu Lăng nói xong liền ngã xuống giường, ngửa mặt lên trời dạng chân dạng tay thành một chữ đại lớn, vô cùng lười biếng và rảnh rỗi.

Tống Ngạn Triệt cũng biết nói với tên này cũng nói vô ích, này lòng dạ lớn đến nỗi có thể làm chuồng bò rồi, không cảm thấy tí nguy cơ ý gì cả. Nhưng đại ca có thể tin được không? Mỗi lần Tống Ngạn Triệt tự nói với mình đừng hoài nghi đại ca, phải tin tưởng đại ca, mình tuyệt đối không được hiểu lầm đại ca nửa phần. Nhưng càng tự nói với mình như thế này, Tống Ngạn Triệt càng không thể thuyết phục mình.

Chỉ cần mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, trong đáy lòng Tống Ngạn Triệt sẽ có một âm thanh, rất tự nhiên ghép Thượng Quan Hành vào, thật sự Tống Ngạn Triệt không biết nên làm sao làm sao mới phải.

“Ai? Tống thiếu gia ngươi vẫn còn ở uống trà sao? An nhàn dễ chịu nhỉ? Ngươi không biết vợ của ngươi bị người khác ước hẹn trốn đi hay sao?” Đột nhiên Đậu Phù Dung đẩy cửa vào, ngược lại dọa Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng giật mình. Mới gặp mặt cô nương này một lần sáng nay, mà nàng đã xông xáo lao vào phòng. Tuy rằng nàng mặc nam trang, nhưng dù nói thế nào cũng là một cô nương, không hổ là bạn bè của Đường Cửu, người nào cũng mạnh bạo!

Đậu Phù Dung cười xinh đẹp tuyệt trần, tuy nói chuyện với Tống Ngạn Triệt, nhưng lại liếc mắt đưa tình với Lam Thiếu Lăng, không ngừng nhìn trộm, Lam Thiếu Lăng thấy mà sống lưng lạnh toát cả người, nổi hết cả da gà, cô nương này muốn làm gì? Không phải cô nương này bán đậu phụ sao? Không phải được mọi người gọi là Tây Thi đậu phụ sao? Nàng ta bán đậu phụ như vậy? Khó trách quán đậu phụ nhà bọn họ làm ăn được.

“Đường Cửu thì sao, Đậu cô nương, Đậu huynh, nàng đi đâu?” Tống Ngạn Triệt vô cùng bất đắc dĩ cắt đứt cái liếc mắt của Đậu Phù Dung, đề phòng tai vách mạch rừng, Đậu cô nương vừa nói ra, liền đổi giọng gọi Đậu huynh.

Đậu Phù Dung chỉ lo phạm phải háo sắc, đầu cũng không chuyển, đưa tay chỉ ngoài cửa, nói: “Rừng cây nhỏ phía sau núi, Bạch Đại Ngốc đó biết được thân phận nữ nhi của chúng ta, vốn ta và Tần Mộ Sắc ở cùng phòng, đi hẹn với Tần Mộ Sắc, ai ngờ bị Tần Mộ Sắc lườm một cái mà chân cũng mềm nhũn, vì vậy đổi sang hẹn Đường Cửu rồi, Đường Cửu nói muốn trừng trị hắn, vì vậy cùng hắn đến rừng cây nhỏ. Mặc dù Đường Cửu Sức Mạnh Vô Biên, nhưng mà. . . . . . Võ công. . . . . . Chưa. . . . . . Luyện thành. . . . . . ~”

Câu cuối cùng của Đậu Phù Dung, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, bởi vì đã không cần thiết nói tiếp, Tống Ngạn Triệt đã nhanh chóng thổi qua bên cạnh nàng như một cơn gió. D{I;end}d)a;nl[3 q’uơyy dư]on Đậu Phù Dung chỉ cảm thấy một trận gió bên tai, sau đó ngay cả một bóng lưng của Tống Ngạn Triệt cũng không còn, biến mất như một làn khói.

Bước chân như mèo, dáng người lắc lư, Đậu Phù Dung đong đưa, đong đưa đến trước mặt của Lam Thiếu Lăng. Lam Thiếu Lăng hoảng sợ lui về phía sau từng bước, chính xác mà nói là áp lưng xuống giường lui dần về phía sau. Cô nương này dán sát như vậy, muốn làm gì? Gò má mỹ nhân ở ngay trước mắt, Lam Thiếu Lăng ngồi dậy thì không được, tiếp tục nằm cũng không phải.

Lam Thiếu Lăng chỉ đành lúng túng cười một tiếng: “Ha ha! ~ Đậu cô nương, có lời gì thì chúng ta đứng lên rồi hãy nói! Tư thế như vậy, nếu để người ta nhìn thấy, sẽ bị hiểu lầm, ngươi xem, chúng ta đều mặc nam trang như vậy thì không được đâu.”

“Vậy ta đi đổi nữ trang có được không?”

Cái này càng khiến hiểu nhầm, thay nữ trang thì Lam Thiếu Lăng hắn càng khó nói. Đưa tay đẩy ra, người ta là một cô nương, có lẽ là điều không nên. Nhưng không đẩy thì chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Có thể làm gì bây giờ? À? ! Có! “Nhị ca của ta, nhị tẩu, ý! Đường Cửu, không phải ở sau núi sao? Đậu cô nương, chúng ta cùng đi xem đi!”

“Có gì hay mà nhìn?” Đậu Phù Dung dịu dàng nói nhỏ nhẹ, giọng nói mềm như bông, Lam Thiếu Lăng nghe được mà lạnh đến buồn nôn, nổi hết cả da gà da vịt.

Lam Thiếu Lăng dứt khoát dùng võ công, lấy nội lực khẽ đánh văng Đậu Phù Dung ra, đứng dậy chạy đi, chạy nhanh như thỏ.

Đậu Phù Dung đứng tại chỗ dậm chân, cao phú soái (*) đừng chạy, bắt đầu nhảy tung tăng điên cuồng đuổi theo.

(*) cao to, giàu có, đẹp trai

“Một mỹ nữ đối thiền quyên (1), nhân gian thiên thượng lưỡng Hằng Nga(2)!” Bạch Đại Ngốc lại còn biết ngâm thơ, đọc rất rõ ràng mạch lạc. Tống Ngạn triệt núp ở phía sau cây, nhìn Bạch Đại Ngốc vươn bộ móng vừa thô vừa nặng vào chén mình, tay cào thân cây hết lần này đến lần khác, xem ra rất là khó chịu nha!

(1) thuyền quyên; xinh đẹp (tư thái, dáng vẻ) (ví với người con gái đẹp hoặc chỉ mặt trăng)

(2) hai Hằng Nga, một trên trời, một dưới trần gian (chỉ Đường Cửu)

Lam Thiếu Lăng, Đậu Phù Dung chạy tới sau đó, gia nhập vào hàng ngũ vây xem. D*ie;nd’anl{eq- uy d;o’n Lam Thiếu Lăng vì muốn tránh khỏi nữ tử hào phóng bám hắn không buông, chỉ có thể trốn cùng cây với nhị ca hắn, gương mặt nhị ca hắn tỏ rõ sự khinh bỉ, khe hở nhỏ như vậy, chen vào bên trong làm cái gì?

“Hằng Nga? Thiền quyên?” Đường Cửu nhìn trăng sáng, tươi cười, nhàn nhạt hỏi.

“Đúng vậy! Mỹ nhân, các nàng đúng là, không phải, nàng chính là trăng sáng trên bầu trời, là Hằng Nga giữa tháng! Là ai đã đưa nàng đến bên cạnh ta, ấy là minh nguyệt, minh nguyệt, minh nguyệt, ấy là sơn tuyền tươi đẹp, sơn tuyền, sơn tuyền, A í a, a í a. . . . . .” Bạch Đại Ngốc này còn hát lên, học được nhạc khúc Thiên Trúc (*) à?

(*) Thiên Trúc (người Trung Quốc xưa gọi Ấn Độ)

“Giết ngươi(*)? Ta cũng không dám! Người ta là nữ nhân yếu đuối!” Đường Cửu mặt yếu ớt cộc! Người ta là thiếu nữ dịu dàng hay xấu hổ đó!

(*) Ở phần a í a bên trên, nguyên văn “sa lý oa, sa lý oa”. Sa - Tiếng rè rè, tiếng khàn (giọng), phiên âm là /shã/ giống với phiên âm của từ sát (giết) /shã/ nên Đường Cửu mới nghĩ là giết ngươi

“Ồ! Mỹ nhân của ta, lần đầu tiên gặp nàng, ta đã bị đôi mắt long lanh của nàng mê hoặc, nàng là Hằng Nga, nàng là thiền quyên, nàng là Thường Nga, nàng là tiên tử, nàng là nữ thần xinh đẹp! Ồ! Nữ thần của ta, lần đầu tiên gặp nàng, nàng đã trộm lòng của ta. . . . . .”

Bạch Đại Ngốc này không có bệnh đúng không? Hoàn toàn không để ý đến Đường Cửu nói gì, đây rõ ràng là đóng kịch một mình nha! Dựa vào kế hoạch tán gái của hắn, phải ở đó biểu diễn liên tục không ngừng nghỉ mới được!

Mặt Đường Cửu xạm lại! Ê Này! Điên lên là không nói tiếng người, nàng muốn nhịn mà không được, muốn đánh người quá.

Đánh người?! Có một người còn muốn đánh người hơn nàng bây giờ. Hằng Nga. Thiền quyên. Tiên tử. Nữ thần. Bánh bao. Đều là của hắn!

Đúng! Đều là của huynh! Huynh buông tay trước đi! Nhị ca! Tay sắp gãy rồi!

Nhị huynh đệ trao đổi bằng tiếng lòng, quả nhiên tâm ý tương thông! Lam Thiếu Lăng chen vào cùng một cây với Tống Ngạn Triệt, hắn liền quyết đoán đảm đương công việc của cây. Cánh tay đã thay thế cái cây khô thành công, giờ phút này miệng Lam Thiếu Lăng to đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà, không có cách nào để tay hết đau! Chẳng lẽ Tống Ngạn Triệt này đã luyện xong Long Trảo Thủ rồi?

Sau khi Tống Ngạn Triệt để ý, biết Lam Thiếu Lăng đau đớn, buông ra cánh tay thê thảm không nỡ nhìn của Lam Thiếu Lăng ra. d/I;en d{an l}e q,u.y d/on Lam Thiếu Lăng ôm cánh tay, há to miệng mà còn không dám lên tiếng, khổ sở không dứt. Khó trách Đường Cửu gọi hắn là thần kinh. Theo ánh mắt của Lam Thiếu Lăng, nhị ca hắn thật sự đúng là bị thần kinh, lão bà huynh ở đó, cũng không chạy, lại có thể kích động như thế sao? Bạch Đại Ngốc muốn trêu ghẹo Đường Cửu, để kiếp sau đi! Mà kiếp sau cũng chẳng có hi vọng!

Còn chờ Đường Cửu ra tay? Tống Ngạn Triệt này đã sớm không kiềm chế được, nhặt tảng đá lên, vèo vèo hai cái, như ném phi tiêu, đánh trúng cái mông của Bạch Đại Ngốc.

“Ai! Ai đánh ta?” Bạch Đại Ngốc che cái mông nhảy cao ba trượng.

Bạch Đại Ngốc không biết là ai, nhưng Đường Cửu biết, thầm nghĩ không chơi được nữa rồi, nhất định là tên bệnh thần kinh Tống Ngạn Triệt đã tới. Tảng đá kia ném rất chuẩn, rất có sức lực, tên Tống Ngạn Triệt này nhất định giống biểu ca Lịch Nhược Hải của nàng, trong lục nghệ am hiểu nhất là bắn tên ném thẻ vào bình rượu ....

“Ngao ~!” Đường Cửu nhanh trí, giống như sói cái, gào một tiếng, khiến Bạch Đại Ngốc sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chẳng lẽ là người sói biến thân, “Má ơi, cứu mạng! Cứu mạng!” d}ie.n d;an l’e q/.u;y d-on Chạy cũng không biết chạy, Bạch Đại Ngốc vấp phải tảng đá dưới chân, bổ nhào một cái, mới ngã xuống đất, khóc vô cùng oan ức, đập đập hai tay khóc lớn hô to, gọi mẹ.

“Ngươi câm miệng cho lão nương! Lão nương nói cho ngươi biết, ta là. . . . . . Ta là. . . . . . Tiên sói, đến nhân gian rèn luyện, những người đi cùng ta đều giống vậy, bọn ngươi không nên, không được, không thể ——bất kính với chúng ta, nếu không, nếu không, ta ăn thịt ngươi!”

“Phụt! ~”

“Phụt! ~”

“Phụt! ~”

Ta ăn ngươi! Đường Cửu nghĩ gì mà nói lời ấy vậy? Ba người ẩn núp phía sau rừng cây đã cười lăn cười lộn rồi, nén cười rất là khó chịu, che miệng cố kìm nén rất là vất vả, có ý tứ nhất là Lam Thiếu Lăng và Tống Ngạn Triệt, cũng không phải che miệng của mình, mà là miệng của đối phương! Hai huynh đệ này thật là ăn ý, lại đến độ che miệng cho đối phương! Đậu Phù Dung ở một bên vô cùng ước ao ghen tị, tại sao giữa nàng và Lam Thiếu Lăng lại cách một Tống Ngạn Triệt chứ? Cơ hội tốt biết bao?

“Đừng ăn ta, đừng ăn ta, đừng ăn ta! Ta biết sai rồi, cô nãi nãi. Không phải, sói nãi nãi, ta đây cũng không dám chọc giận ngươi nữa, cũng không dám chọc giận bạn bè của ngươi, các ngươi cứ tu luyện ở đây cho tốt, tiểu nhân ta sẽ lăn, lăn!” Bạch Đại Ngốc ngồi dưới đất vung tay loạn xạ, sau đó liền lăn một vòng chạy, chạy trốn rất mau!

Đường Cửu đợi đến khi Bạch Đại Ngốc chạy không còn tăm hơi, ngửa cổ một cái, hắng giọng, hô: “Mấy tên kia, còn không ra!”

“Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Nhị tẩu!”

“Biểu muội!”

Tiếng kêu này, lại thừa ra hai giọng nói, hai người Biệt Tiêu Tuyết và tiểu tử Lịch Nhược Hải này đến đây lúc nào?

“Còn có!” Đừng tưởng rằng hai người này là thu hoạch ngoài ý muốn. Có người đã đi ra,ddieenxdafnleequsyddoon những người vây xem náo nhiệt khác cũng không phải ra nữa, không thể nào, một người cũng đừng nghĩ có thể chạy được!

Lam Thiếu Lăng: “Hắa ha! Nhị tẩu!”

Đậu Phù Dung: “Cửu nhi!”

Tống Ngạn Triệt: “Bà điên!”

Đối mặt với tên gọi yêu của Tống Ngạn Triệt, Đường Cửu bày tỏ vẻ không dám nhận: “Chuyện gì? Đồ thần kinh?”

“Ngươi nên gọi là chàng điên! Bà điên, chàng điên, thật là xứng đôi! Ngươi nói đúng không!” Tống Ngạn Triệt tiến lên, cợt nhả, bắt đầu mồm mép bịp người.

“Ngươi!” Chống nạnh trợn mắt, không có chút tác dụng gì! Tống Ngạn Triệt người ta vốn không sợ hãi nha!

Vợ chồng nhà người ta hai mồm mép bịp người, vô cùng ân ái, những người khác vẫn nên mau mau tránh thôi. Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết, Lam Thiếu Lăng, Đậu Phù Dung, hai người thành một đôi, trốn nhanh!

Mặc dù Lam Thiếu Lăng không tự nguyện, cùng Đậu Phù Dung tạo thành một đội rời đi, thật là muốn lấy mạng hắn mà, cô nương này lúc nào cũng sẵn sàng bổ nhào vào hắn. Lam Thiếu Lăng cảm thấy mình rất là nguy hiểm. Cứ bị người như vậy nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, Lam Thiếu Lăng không hề cảm giác an toàn nào. Đáng thương cho hắn, đường đường là nam nhi bảy thước, lại bị một cô nương dọa sợ đến như vậy. Chỉ là, điều này cũng không thể trách hắn nha? Vị này Đậu cô nương này vô cùng mạnh bạo.

“Huynh nhìn bọn họ một chút xem!” Tiểu nha đầu Biệt Tiêu Tuyết này, từ sau khi thân thể tốt lên, càng ngày càng tinh quái, còn cười Lam Thiếu Lăng. Lịch Nhược Hải nhìn khuôn mặt quẫn bách囧 của Lam Thiếu Lăng, cùng Đậu Phù Dung không ngừng quấn quanh, cười không nói.

Vị tiểu muội muội Đậu gia, một lòng muốn câu con rùa vàng về làm rể. Hôm nay gặp được Lam Thiếu Lăng vừa có tiền, anh tuấn lại còn nhà giàu, không dùng thủ đoạn mạnh mẽ để câu được, há lại chịu từ bỏ ý đồ? Chỉ là phương pháp kia cũng quá đáng sợ rồi, nhìn Lam Thiếu Lăng sợ tới mức chỉ hận bây giờ không được lên trời xuống đất, lập tức trốn đi mà xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.