Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 48: Chương 48: CHƯƠNG 45: TÂM SỰ TRONG NOÃN CÁC




Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Ngoài cửa chính Tống gia đã dọn dẹp ngay ngắn chỉnh tề, Đường Cửu nhìn hai cái sư tử bằng đá trước cửa, nhớ tới ngày trước cõng hai con sư tử đá này làm xiếc khỉ ở trước cổng này, ký ức hãy còn mới mẻ, thế nhưng lúc này trong lòng đã thay đổi.

Tống Ngạn Triệt đứng sau lưng Đường Cửu, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng: “Vào thôi!”

Đường Cửu gió nhẹ ống tay áo, hít sâu một hơi, bước vào cửa chính Tống gia, trực tiếp lao tới đông sương phòng. Nơi đó là chỗ của Tống phu nhân.

Đường Cửu thấy Tống phu nhân, vô cùng đau buồn, tuy nói không phải mình cam tâm tình nguyện vào Tống gia, nhưng Tống phu nhân vẫn yêu thương có thừa đối với nàng, thậm chí là hết sức dung túng, bất kể nàng không giữ quy củ như thế nào, hành động ngang ngược vô văn hóa như thế nào, Tống phu nhân cũng chưa từng trách móc nặng nề với nàng.

Hôm nay nhìn thấy Tống phu nhân thành một người thực vật, nằm ở trên giường nhắm hai mắt, không nhúc nhích, Đường Cửu có chút khổ sở.

Tống Ngạn Triệt đứng ở sau lưng Đường Cửu, nhẹ nhàng vỗ bả vai của nàng, an ủi cảm xúc bi thương của Đường Cửu.

Sau khi Lam Thiếu Lăng vào thành, liền tách Tống Ngạn Triệt và Đường Cửu ra, đi về nhà. Thứ nhất, phụ thân hắn và Tống Việt là bạn tốt nhiều năm, hôm nay mất đi huynh đệ lần nữa, chỉ sợ trong lòng bi thống khó có thể diễn tả. Thứ hai, hắn muốn tiêu hóa sự thực Thượng Quan Hành mặt người dạ thú một chút, cũng muốn nghĩ xem khuyên nhị tỷ Lam Tú Hề của hắn như thế nào. Nhị tỷ Lam Tú Hề của hắn và Thượng Quan Hành tình sâu nghĩa nặng, sẽ tin lời của mình sao?

Trên thực tế, đến hiện tại, Lam Thiếu Lăng cũng vẫn không cách nào tin tưởng, đại ca mà mình cực kì kính yêu lại là ngụy quân tử suy nghĩ thâm trầm, có dụng ý khác, xấu bụng. Giống như Tống Ngạn Triệt, hắn không nghĩ ra, tại sao Thượng Quan Hành muốn đẩy Tống gia vào chỗ chết. Tại sao đến lúc cuối cùng lại thu tay lại.

Tống Ngạn Triệt ngồi ở bên trong Noãn Các, tay cầm con cờ làm từ noãn ngọc, nhíu mày kiếm lại, nguyên nhân cuối cùng khiến Thượng Quan Hành thu tay lại là gì, hắn thật sự không tin Thượng Quan Hành vì tình thân.

Nếu như giả thiết đúng như hắn đoán, Đường Cửu là muội muội Thượng Quan Hành, mà theo nữ tử mặc y sam màu xanh vàng kia nói, Đường Cửu là công chúa nước Cao Xương, như vậy Thượng Quan Hành chính là hoàng tử nước Cao Xương may mắn còn sống.

Nghiệp lớn phục quốc, thù nước mất nhà tan, há có thể nói bỏ là có thể bỏ.

Tống Ngạn Triệt chợt hiểu rõ tại sao Thượng Quan Hành và Tần Mộ Sắc muốn trả thù Tống gia, muốn đẩy phụ thân Tống Việt của hắn vào chỗ chết, nhiều năm trước kia phụ thân hắn từng theo Hầu Quân Tập, Tiết Vạn Quân đánh dẹp Cao Xương, lúc ấy phụ thân của hắn cũng chỉ là một tiểu tham tướng, lại có thể chém đại tướng Tần Sở nước Cao Xương đang sống sờ sờ trên lưng ngựa, chắc hẳn vị Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc này là nữ nhi đại tướng Tần Sở nước Cao Xương.

Đã hiểu tại sao Tần Mộ Sắc muốn giết cha của mình, hơn nữa còn lượn một vòng lớn, tiết lộ danh tiếng thiên hạ này đệ nhất kiếm của phụ thân hắn cũng chỉ là người khác cho. Nàng không chỉ muốn chính tay mình đâm kẻ thù, còn muốn kẻ thù thân bại danh liệt.

Nhưng khiến cho Tống Ngạn Triệt không hiểu là, lấy uy lực của võ công và Truy Hồn châm của Tần Mộ Sắc, nàng không thể nào thất thủ, mẫu thân hắn chưa chết quả thực là kỳ tích. Rốt cuộc Tần Mộ Sắc và Thượng Quan Hành lại có ý định gì?

Còn tại sao Lịch Nhược Hải không chịu trở về, ở lại Ma Giáo, ở lại bên cạnh Tần Mộ Sắc, chẳng lẽ? ! Tiêu Tuyết và mẫu thân hắn cũng giống nhau, cũng không chết, Tiêu Tuyết Nhân ở trong tay Tần Mộ Sắc.

Nghĩ tới đây Tống Ngạn Triệt xoa xoa cái trán đau đớn của mình, làm sao có thể? Tiêu Tuyết là hắn tự mình hạ táng, chẳng lẽ Tần Mộ Sắc có thể đào mộ hay sao?

“Tại sao không thể, nếu Tiêu Tuyết không chết, như vậy Tần Mộ Sắc là có thể dùng sự sống chết của Tiêu Tuyết để uy hiếp Nhược Hải, khiến Nhược Hải để cho nàng sử dụng, để cho Ma Giáo sử dụng.” Tống Ngạn nghĩ thấu đáo liền vọt một cái đứng dậy, dọa Đường Cửu mới đi vào cửa Noãn Các giật mình.

“Ngươi làm gì thế? Làm ta hoảng sợ!” Sau khi Đường Cửu rửa mặt xong, muốn tìm Tống Ngạn Triệt để bản bạc cứu Lịch Nhược Hải như thế nào, cũng muốn nói một chút phiền muộn trong lòng mình, đột nhiên là nàng công chúa, còn là của một nước đã mất, nàng đâu thể tiêu hóa được?

“Ngươi đi bộ cũng không có tiếng, đi vào cũng không gõ cửa trước! Lại còn đổ thừa cho ta.” Tống Ngạn Triệt thấy Đường Cửu, lại đổi bộ dáng vô lại lại, lời nói ác độc.

Cũng may miệng Đường Cửu cũng chẳng nhường, bàn về độc miệng cũng không kém Tống Ngạn Triệt chút nào. Chỉ là bây giờ nàng không có hứng thú, cũng không còn tâm tình cãi nhau với Tống Ngạn Triệt.

Tống Ngạn Triệt thấy trong lòng Đường Cửu uất ức, biết vì Tiêu Tuyết chết đi mà khổ sở, vì mẫu thân bị bệnh mà đau lòng, vì thân thế mình mà lờ mờ. Tống Ngạn Triệt nhìn bộ dáng này của Đường Cửu, không khỏi lo lắng đau lòng. Đại Tỷ Ngốc đã biến thành người tâm tư cẩn thận, mỹ nhân đa sầu đa cảm rồi, bảo Tống Ngạn Triệt không biết nên làm sao mới tốt.

Một lúc lâu, Tống Ngạn Triệt chần chừ liên tục, kéo tay Đường Cửu chầm chậm ngồi xuống, ngồi mặt đối mặt với Đường Cửu, hỏi “Được rồi! Không có chuyện gì, tất cả đều sẽ qua, đều sẽ qua.”

Đường Cửu nghe vậy, hẳn là từ mấy lời an ủi trong miệng Tống Ngạn Triệt, kẻ mà chưa bao giờ nói lời dịu dàng, không khỏi ngẩng đầu nhìn về Tống Ngạn Triệt, rũ tròng mắt xuống, cũng từ trong ảm đạm dần dần có mấy phần tươi sáng, “Ngươi đang an ủi ta sao?”

Đường Cửu cũng học giọng nói của Tống Ngạn Triệt lúc ở Vạn Xà quật, không kềm chế được nhạo báng Tống Ngạn Triệt .

“Ba hoa!” Tống Ngạn Triệt thoải máu cười một tiếng, buông lòng bàn tay Đường Cửu ra, dựa vào lưng kế, cười nhẹ nhàng nhìn chằm chằm Đường Cửu.

“Cắt ~! A, đúng rồi, ngươi vừa mới nói cái gì? Gì mà Tiêu Tuyết không chết? !” Đường Cửu nháy mắt đẹp, kêu một tiếng, nhớ tới vừa rồi lúc đi vào Noãn Các, nghe thấy lời của Tống Ngạn Triệt, không khỏi hỏi, Tiêu Tuyết thật sự không chết sao?

“Ta còn chưa chắc chắn, luôn luôn nghĩ tự mình xem qua mới biết?” Tống Ngạn Triệt suy đi nghĩ lại, quyết định mở ra quan tài dò xét đến cùng.

“Ngươi điên rồi! Người chết nhập thổ vi an, ngộ nhỡ trong quan tài không trống không, bên trong thật sự là Tiêu Tuyết thì phải làm thế nào? Nàng chết rồi, vẫn không thể an bình, làm sao ngươi lại phụ lòng cha nương của nàng. Nếu nương tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này.”

“Ta nghĩ, dù trong quan tài thật sự là Tiêu Tuyết, nàng cũng sẽ không trách ta, nàng trên trời có linh, nhất định sẽ hi vọng Nhược Hải sống tốt, mà không phải trở thành con rối Ma Giáo. Nếu trong quan mộc không có ai hoặc là người khác, như vậy Tiêu Tuyết và Nhược Hải đều ở trong tay Ma Giáo, chúng ta nên nhanh chóng tính toán mới đúng. Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu bọn họ?”

Lời Tống Ngạn Triệt rất có lý, nhưng mở quan tài không phải chuyện nhỏ, Đường Cửu cảm giác nếu trong quan thật sự là Tiêu Tuyết, có chút xin lỗi Tiêu Tuyết.

Bất chợt Tống Ngạn Triệt nhớ tới một chuyện khác, quan sát bốn phía, xác định không người nào, liền hỏi Đường Cửu nói: “Tuy ngươi ngạc nhiên đối với thân phận công chúa mất nước của mình, nhưng hình như cũng không khó có thể tiếp nhận, thậm trí có thể nói, ngươi cũng không bất ngờ cha nương ngươi không phải là ruột thịt, tại sao?”

Bất ngờ! Tại sao lại không bất ngờ, nhưng bất ngờ là vì mình là công chúa mất nước gì đó, n đối với việc mình không phải là ruột thịt của Đường bá Đường thẩm, chuyện này Đường Cửu không hề bất ngờ, từ nhỏ nàng đã biết.

Đường Cửu thở dài, từ từ nói lại chuyện lúc còn bé, giống như đang giảng một chuyện không thể bình thường hơn.

Lúc nhỏ, nàng cũng cho rằng mình là con ruột của cha nương, nhưng nàng rất kỳ quái tại sao cha nương nàng không thích quan hệ với thân thích, cho đến khi có một lần, nàng len lén đi theo cha ra ngoại ô, nàng rất kỳ quái, cứ một thời gian cha nàng lại lặng lẽ đi ra ngoại ô, cũng giấu mọi người đi.

Đường Cửu tò mò, trong một lần cha nàng đi ra ngoài liền len lén đi theo, nàng đi theo một đường, cho đến khi cha nàng ngừng lại trước một bia mộ. Bia mộ nho nhỏ, nhưng lại cực kỳ tinh sảo, phía trên có khắc ái nữ Đường Tư.

Người bị lập bia là gì của Đường lão bá, ái nữ? Đường Tư? Đường Cửu rất kinh ngạc, tiếp sau lời nói của Đường lão bá, khiến Đường Cửu cả kinh không khép miệng được, mấy ngày mấy đêm cũng không ngủ.

“Tư Tư, có thấy kỳ quái vì cha lâu lắm mới tới thăm con hay không, nương con rất tốt, con đừng trách bà ấy quên mất con, chỉ là vì bà ấy quá đau đớn, cho nên mới không thể nhớ rõ con. Đúng rồi, muội muội của con cũng rất tốt, cha nhìn con bé từng ngày từng ngày lớn lên, liền thường thường nhớ tới con... nếu con còn sống, cũng sẽ lớn như vậy. Cha rất muốn để nương và muội muội tới thăm con, nhưng cha không thể. Cha sợ, sợ nương nhớ tới nỗi khổ sở mất đi con, nếu không phải ban đầu chúng ta nhặt được Cửu nhi, ta nghĩ nương con cũng đã điên rồi. Nương con mất trí nhớ về con, coi Cửu nhi là nữ nhi ruột thịt, cha tin con ở đ trên trời có linh thiêng, cũng sẽ hi vọng nương và muội muội sống vui vẻ thôi. . . . . .”

Lúc Đường Cửu nghe lời cha nàng nói lúc đó, cảm giác như thế nào, giống như cả người tách ky khỏi cái thế giới này, bên tai trừ tiếng gió thổi vù vùi ra, nàng cái gì cũng không nghe được, nàng chỉ cảm thấy trời đất ở thế giới này quay cuồng.

Đường Cửu dùng thời gian rất dài mới tiếp thu sự thật này, nàng không thể thẳng thắn nói với cha rằng mình biết chuyện này rồi, nàng cũng không dám đi tìm hiểu thân thế của mình, mình từ đâu tới đây không quan trọng, quan trọng là nàng có mẫu thân và phụ thân thương yêu.

“Không ngờ ngươi cũng có thể giấu được chuyện đó, còn giấu được nhiều năm như vậy. Người phụ nữ điên này, ta đúng là đã xem nhẹ ngươi rồi.” Tống Ngạn Triệt khẽ nghiêng người ngồi, ống tay áo to lớn đặt dưới bàn cờ, bộ dáng bất cần đời, cũng khiến Đường Cửu xác định tên này vẫn còn sống.

Chỉ là Đường Cửu không biết, nàng chính là lực lượng khiến Tống Ngạn Triệt tỉnh lại, nàng giống như ánh sáng mặt trời, chiếu vào sinh mệnh Tống Ngạn Triệt, khiến Tống Ngạn Triệt đi ra từ góc u tối, buông thả tính tình thực sự của, không cần phải giả làm ma bệnh cả ngày, dĩ nhiên càng thêm phóng ra bản chất độc miệng của hắn.

Tống Ngạn Triệt một ngày không khiến Đường Cửu nổi giận sẽ đều muốn chết.

“Đi thôi!” Tống Ngạn Triệt phất ống tay áo một cái, trường bào màu xanh nhạt rất tự nhiên, trải qua bão táp lần này, Tống Ngạn Triệt đã thay da đổi thịt. Phải nói chút tài hoa ngày trước, chỉ là lý luận suông, hiện tại chính là lúc hắn thực hành, từ nay về sau không còn liên quan đến Tống Ngạn Triệt thiếu quyết đoán nữa.

“Đi đâu?” Đường Cửu đứng dậy, duỗi lưng một cái, rất giống con mèo nhỏ ngây thơ.

“Đi đến mộ Tiêu Tuyết.” Tống Ngạn Triệt khẽ nghiêng đầu, sắc mặt hơi có vẻ thâm trầm, giờ phút này tâm tình của hắn và Đường Cửu giống nhau, là phức tạp. Hắn vừa hi vọng trong mộ không có ai, lại sợ mình đoán sai, quấy rầy sự yên tĩnh của Tiêu Tuyết. Nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng, nếu thật sự Tiêu Tuyết đã chết rồi, nàng trên trời có linh, nhất định hi vọng Lịch Nhược Hải thoát khỏi sự khống chế của Ma Giáo, lấy lại tự do của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.