Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 50: Chương 50: CHƯƠNG 47: TRÓI ĐỨNG LÊN




Editor: VẠN HOA PHI VŨ

“Ngươi nói, đứa nhỏ trong bụng Tú Hề tỷ tỷ là của Thượng Quan Hành sao?” Mặc dù Đường Cửu đãồ xác định Thượng Quan Hành chính là ca ca ruột của nàng, nhưng lúc nói tới Thượng Quan Hành nàng vẫn gọi thẳng tên huý, Tống Ngạn Triệt cũng như thế. Đối mặt với nghi vấn của Đường Cửu, thật ra thì Tống Ngạn Triệt đã có đáp án, sáu tháng trước, Lam Tú Hề biến mất.

Mà nay lại ôm bụng bầu bảy tháng trở lại, đủ để chứng minh, đứa bé này 89% là của Thượng Quan Hành.

Lo lắng, nhưng lại có chút mong đợi, Thượng Quan Hành cuối cùng cũng trở lại.

Cuộc so cờ giữa bọn họ giờ mới bắt đầu. Đôi mắt thâm trầm của Tống Ngạn Triệt nhìn xuống Đường Cửu, đột nhiên hắn rất sợ mình sẽ mất đi nàng, hắn biết Thượng Quan Hành sẽ không buông tha bọn họ như vậy, hắn còn trở lại.

Sau một hồi yên lặng thật lâu, Thượng Quan Hành lại xuất hiện lần nữa là muốn gì? Chẳng lẽ chỉ lợi dụng Lam Tú Hề khiến Lam gia mất thể diện, dùng cái này trả thù Lam Thiếu Phó, không thể nào, nhìn trình độ Thượng Quan Hành trả thù Tống gia, tuyệt đối không thể nào.

Hoa đào ngự tửu Dao Trì Tiên sắp chế thành công, rượu này thần kỳ ở chỗ, là ở hương vị đặc biệt nhất, lúc mới ra Dao Trì Tiên có một loại cảm giác hoa đào tươi non mát mẻ, nhưng cảm giác mát mẻ năm xưa cũng yếu dần, cũng chỉ là một loại rượu hương thơm mát.

Nhưng trên đời này rượu có hương thơm mát đếm không xuể, Dao Trì Tiên đúng là có vị mát mẻ, nếu là những loại rượu tinh khiết và thơm thì còn có rất nhiều lựa chọn khác.

Lúc ngự tửu tiến cống đưa đến, lúc này dường như Thượng Quan Hành có ý định trở lại, rất khó khiến Tống Ngạn Triệt không liên tưởng đến Thượng Quan Hành đang đánh chủ ý lên đống ngự tửu này, dù sao mục đích cuối cùng của Thượng Quan Hành là phục quốc báo thù, kẻ thù lớn nhất của hắn là hoàng thượng.

Đường Cửu thấy Tống Ngạn Triệt tâm sự nặng nề, biết hắn lo lắng Thượng Quan Hành trở lại, dù sao Thượng Quan Hành yên lặng cũng khiến lòng người lo lắng. Đường Cửu nhẹ nhàng xoa bóp bả vai Tống Ngạn Triệt, ý bảo hắn thả lỏng, không cần lo lắng quá, đợi ngày mai nàng hỏi Lam Tú Hề một chút, xem có thể dò thăm ra một hai hay không.

“Tú Hề tỷ tỷ, hôm nay thân thể khỏe hơn chút nhỉ, thức ăn trong nhà có hợp khẩu vị không? Hôm nay ta bảo Lục Liễu đi tìm bà đỡ và bà vú, bà đỡ chọn người tốt nhất trong thành, còn bà vú chọn bốn, mời Tú Hề tỷ tỷ xem qua, chọn một người vừa lòng tới phủ phục vụ.”

Lam Tú Hề cười cười: “Làm phiền em dâu, tất cả đều để em dâu làm chủ, ta tin người em dâu chọn nhất định là người cực tốt, tỷ tỷ thay đứa bé ở đây cám ơn trước.”

Đường Cửu ngồi xuống uống ly trà, tiếp tục cười cười nói: “Lời này của Tú Hề tỷ tỷ quá xa lạ rồi, Ngạn Triệt thường nói với ta, lúc nhỏ mấy người thường chơi chung một chỗ, tình cảm như tỷ muội ruột. Tỷ tỷ ở đây, cứ coi như trong nhà mình, tỷ mà khách khí, ta cũng không đồng ý.”

Ngắn ngủn nửa năm, Đường Cửu đã thành thục không ít, đương gia chủ mẫu cũng không phải là chuyện đùa, chỉ là cũng ít đi chút dí dỏm, không thú vị như ngày trước, hai ngày nay càng thêm lo lắng, ca ca Thượng Quan Hành của nàng lấy một phương thức kỳ quái, hắn định trở về sao?

“Còn về đại phu, trong nhà đã có sẵn, thuật của Cốc thần y rất nổi tiếng, mẹ chồng ta hai tháng tỉnh lại rất thần kỳ, nhờ có hắn cải tử hồi sinh, hôm nay mới được một tháng, đã có thể xuống giường đi lại, y thuật của hắn có thể nói là đứng đầu thiên hạ. Truy Hồn châm của Tần Mộ Sắc vào thịt sáu phần, suy giảm tới kinh mạch, đại phu nào cũng nói chỉ sợ cả đời mẹ chồng ta cũng không thể tỉnh táo lại nữa, chỉ sợ cả đời đều là người thực vật, may mà có Cốc thần y. Cho nên, chuyện này của Tú Hề tỷ tỷ, cứ để Cốc thần y bắt mạch cho tỷ tỷ một chút, cũng dễ xem thai nhi có khỏe mạnh hay không?”

Lam Tú Hề cười cười gật đầu một cái, nụ cười lại mang theo mấy phần khổ sở, chỉ là nàng hết sức cất giấu.

Mặc dù Đường Cửu nói như bắn liên thanh, nhưng những điều quan trọng vẫn không hỏi được, nếu là lúc trước nhất định nàng sẽ đùng đùng nói ra, nhưng hôm nay lại chẳng thể liều mạng như vậy. Có lẽ chuyện làm ăn đã bào mòn góc cạnh của Đường Cửu rất nhiều rồi, đến nỗi bây giờ thỉnh thoảng Đường Cửu mới nói mấy lời độc miệng với Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng, Đậu Phù Dung ra, còn những người khác rất khiêm tốn lễ phép.

Tống Ngạn Triệt cũng thế, trước kia kiêu ngạo vô cùng, lại còn là thiếu gia mắc bệnh độ miệng, đã thành thục hơn rất nhiều, nhiều khi xử lý vấn đề cũng sẽ chọn lựa phương thức thành thục, có lẽ Thượng Quan Hành thật sự đã khiến bọn họ tốt lên.

“Có phải muốn hỏi đứa bé này có phải là của Thượng Quan Hành hay không?” Đôi mắt sáng của Lam Tú Hề lưu chuyển, nhìn chằm chằm đôi mắt to ngập nước của Đường Cửu, bình tĩnh ung dung hỏi.

Đường Cửu đang do dự nói thế nào, lại không nghĩ rằng Lam Tú Hề tự nói ra.

Lam Tú Hề cười cười, “Đúng là hắn, Cửu nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy không? Ngươi và Ngạn Triệt phải cẩn thận, thù hận trong lòng Thượng Quan Hành chưa từng phai mờ, ngươi là muội muội của hắn, hắn nhất định sẽ kéo ngươi vào nước xoáy cừu hận này, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Ta? Thật sự là muội muội của hắn? Thật là. . . . .” Đường Cửu tự lẩm bẩm, sau đó, hỏi, rốt cuộc mấy tháng này Lam Tú Hề đã trải qua chuyện gì? Có thấy Lịch Nhược Hải cùng Biệt Tiêu Tuyết hay không.

Lam Tú Hề than thở, cúi đầu nhỏ nhẹ nói: “Từng thấy, ngươi và Ngạn Triệt nghĩ biện pháp đưa Thiêu Lăng ra khỏi cửa nhà, ta và các ngươi cùng nhau nói, cũng bảo phụ thân ta cẩn thận một chút, Thượng Quan Hành sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông như vậy.”

“Được.” Đường Cửu nhẹ giọng đáp lời, đợi đến khi Cốc thần y tới, liền bắt đầu chẩn mạch. Lam Tú Hề nhẹ nhàng đưa tay cổ tay, một sợ tơ vàng đặt lên chẩn mạch, sau khi Cốc thần y chẩn mạch, nói: “Tình huống của ngài và đứa bé vẫn ổn, chú ý ăn uống, ít suy nghĩ đi, cô nương suy nghĩ quá nhiều, không tốt cho thân thể. Ta sẽ viết hai đơn thuốc an thai uống trước rồi khám tiếp.”

“Tú Hề tỷ tỷ có nghe hay không, suy --- -----nghĩ--------ít---- ----đi-------! Có Cốc thần y ở đây, chúng ta cứ an tâm, y thuật của Cốc thần y, thiên hạ vô địch!”

“Hừ! Ngươi nha đầu thối ít lừa ta đi, đay là ngươi khen ta sao? Rõ ràng là ngươi dụ dỗ ta ỏ đây làm con lừa cho các ngươi sử dụng.” Cốc thần y đứng dậy không để ý tới lời trêu chọc của Đường Cửu, cái nha đầu thối này vỗ mông ngựa cũng không khiến người ta thoải mái.

“Ta, nào dám biến Cốc thần y Lão Nhân Gia thành con lừa để sai khiến? Không dám, không dám. . . . . . Cốc thần y, lão nhân gia ngài khổ cực rồi, chúng ta biết, buổi tối ta sẽ đưa cho ngài thêm thức ăn ngon, cùng một bầu rượu ngon.” Đường Cửu biết lão đầu này tính tình cổ quái, nhưng làm người không xấu, cho nên sẽ không để ý thường xuyên mặt nóng dán mông lạnh của lão, dù sao lão ngoan đồng nho nhỏ này, lão nhân gia này chính là muốn dỗ dành!

Đường Cửu đơn giản đi xử lý chuyện buôn bán của tửu phường tửu lầu một cái, rồi bàn bạc với Tống Ngạn Triệt, làm cách nào đưa Lam Thiếu Lăng từ Lam gia ra ngoài, “Leo tường không được sao? Võ công hắn cũng tốt, lại không dám làm sao, cửa bị khóa ư?”

“Ngươi không biết, bây giờ Lam thúc phụ thật sự rất tức giận, cầm một dây xích chó khóa Thiếu Lăng ở trong phòng, coi như là hắn không ra được, huyền thiết, ta đã thử qua, chém không đứt. Ai bảo ngày đó Thiếu Lăng một mực giúp Tú Hề tỷ tỷ, vẫn chống đối Lam thúc phụ, Lam thúc phụ đã đuổi Tú Hề tỷ ra khỏi cửa, không muốn đuổi Thiếu Lăng ra khỏi cửa nữa, vì vậy trói tiểu tử thúi này vào.” Tống Ngạn Triệt nằm ở trên ghế, lắc đầu, bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài, cầm sợi dây xích buộc, thế này mà Lam bá phụ cũng nghĩ ra được.

“Trói ở đâu thế? Vậy thì chém chỗ buộc đó đi?” Đường Cửu không chút để ý, bật thốt lên. Cũng không thể tưởng, nếu có thể thành, còn cần Đường Cửu nói cho hắn biết.

“Xà nhà!” Tống Ngạn Triệt thở dài một tiếng, một kiếm này mà đánh xuống, cũng có thể phá phòng đổ nhà rồi, sao có thể xuống nặng tay, vỡ phòng cũng không sao, dù sao Lam gia cũng có tiền, nhưng kinh động đến Lam thúc phụ, còn không chạy sao? Chẳng lẽ thật sự ra tay với Lam thúc phụ, lại không thể khiến Lam thúc phụ giận chết.

Nếu muốn đưa Lam Thiếu Lăng ra ngoài, chỉ có biện pháp này, cướp ra, nếu không trộm được thì phải cướp ra .

Muốn Lam Thiếu Phó không tức giận là không thể nào, định một hòn đá hạ hai con chim, khiến Lam Thiếu Phó đuổi Lam Thiếu Lăng ra cửa nhà. Thứ nhất, như vậy hắn sẽ dễ dàng chăm sóc Lam Tú Hề, thứ hai, khiến Thượng Quan Hành núp trong bóng tối buông lỏng cảnh giác, nói không chừng có thể dụ hắn ra tay. Chỉ là, trước tiên Tống Ngạn Triệt cần phải xác nhận một chút, xác nhận một chút xem thân thể Lam thúc phụ có khỏe không, ngàn vạn lần không thể khiến lão nhân gia gặp nguy hiểm.

Chuyện này nếu quyết định thì phải làm, nhưng vẫn muốn để lại đường lui. Mặc dù Tống Ngạn Triệt chứa chấp Lam Tú Hề nhưng Lam Thiếu Phó cũng không vì vậy mà xích mích với hắn. Mặc dù hắn không cho phép bất luận kẻ nào dò xem Lam Thiếu Lăng, nhưng cũng không ngăn trở hắn tới cửa, cho nên chuyện cướp Lam Thiếu Lăng ra khỏi Lam gia hắn không thể đi làm.

Hắn có thể chứa chấp Lam Thiếu Lăng, nhưng không thể tự tay mang Lam Thiếu Lăng ra khỏi Lam gia. Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Ngạn Triệt đánh chủ ý lên người Đậu Phù Dung.

Ban đêm, trăng đã lên cao, Tống Ngạn Triệt vụng trộm trèo tường vượt ngói chạy vào phòng của Lam Thiếu Lăng lần nữa. Ngồi ở đó không chút hoang mang, mặt vô cảm nói chủ ý của mình.

Cái chủ ý này thật đúng là có điểm cứng rắn, Lam Thiếu Lăng nghe Tống Ngạn Triệt nói xong bày tỏ muốn tiêu hóa một chút, cô gái nhỏ Đậu Phù Dung kia hắn tránh còn không kịp đấy! Còn để nàng đến cứu hắn, kể từ đó, hắn ngược lại có thể đi ra ngoài, vẫn bị lão tử của hắn đuổi ra, nhưng danh tiếng của hắn thì làm thế nào? Danh tiếng của Đậu Phù Dung phải làm thế nào? Còn không thể quấn lấy hắn.

Tống Ngạn Triệt ngồi ở bên cạnh Lam Thiếu Lăng, trường kiếm sáng loáng ra khỏi vỏ, sáng đến nỗi Lam Thiếu Lăng không mở ra được, Tống Ngạn Triệt bình tĩnh vô cùng, nhếch khóe miệng cười nhạt: “Còn có một biện pháp, chém đứt xà nhà, phá hủy phòng ốc, rồi chúng ta đi.”

“Phá nhà, nhị ca, huynh nói tiếng người à? Chính vì cha đệ cảm thấy đệ không dám chém cột, phá nhà mới buộc đệ ở trên này.”

Tống Ngạn Triệt hạ xuống, lưu loát cất trường kiếm vào trong vỏ, “Vậy đệ quyết định nhanh lên một chút, trong phòng đệ có mùi y như trong nhà xí ấy, ta không thể chờ được nữa rồi, nhanh lên chút đi!”

“Phòng của huynh mới có mùi giống nhà xí ấy ! Bồn cầu trong phòng đệ đều có người đổi mỗi ngày, hương nhang chưa bao giờ dừng lại.” Lam Thiếu Lăng thở phì phò cãi lại, nhị ca này của hắn, vẫn độc miệng như vậy.

“Sao đệ lại dùng mùi hương như mùi nhà xí thế?” Tống Ngạn Triệt vui vẻ nói xong, lại còn bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ.

Lời nói và bộ dáng của Tống Ngạn Triệt, khiến Lam Thiếu Lăng giận đến mức mắt trợn trắng, muốn chém đứt xà nhà, phá hủy phòng ốc rầm rầm rộ rộ đánh ra ngoài? Hay để cho người đàn bà chanh chua Đậu Phù Dung chửi đổng, tới cửa gây náo loạn?

Lam Thiếu Lăng nhất thời còn nghĩ ra chủ ý gì khác, nhưng hắn phải mau sớm đi gặp nhị tỷ Lam Tú Hề của hắn, bất kể dùng phương pháp gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.