Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Nắng mai nhuần nhã, từng dải sáng nghiêng ngiêng, giống như dải lụa từ trời bay xuống, nhẹ nhàng khoác lên người công tử trước cửa sổ. Gió khẽ thổi nhẹ, khiến làn tóc mai đen như mực bay lấy phất, nghiêng đầu cười một tiếng, không khỏi khiến người ta muốn tan trong nụ cười ấm áp đó
“Được đấy! Tống Ngạn Triệt, bị bệnh một ngày, cả người cũng dịu dàng hơn. Đừng có mà hóng gió, nếu lại ngã xuống lần nữa, ta sẽ không chăm sóc cho ngươi đâu!” Đường Cửu chậm rãi vào nhà, bưng một bát cháo đặt lên bàn, tới phục vụ cái vị đức chủ nhân này ăn cơm. Cái tên đáng chết Tống Ngạn Triệt còn ỷ lại vào nàng, nàng không đút, hắn sẽ không ăn, cứ nằm ở đó hai mắt nhìn trời, chớp đôi mắt hẹp dài, giả đủ kiểu vô tội.
“Đại thiếu gia, ăn cơm.” Kêu một tiếng không có phản ứng, Đường Cửu không thể làm gì khác hơn là kêu lần thứ hai.
“Này! Man Nữu Nữu! Vì cảm tạ cái người tận tâm tận lực chăm sóc ta một ngày hai đêm, ta tặng ngươi một phần thưởng! Đến đây, hôn một cái!” Đường Cửu nhìn Tống Ngạn Triệt, người khoác muôn vàn tia sáng rực rỡ, hận không thể đẩy hắn từ giữa ánh mặt trời ra ngoài đánh một trận, quất chết tên không biết xấu hổ này, quất chết cái tên còn sống sờ sờ này.
“Trừng ta xong rồi sao, tại sao không nói chuyện, chẳng lẽ ghét bỏ môi thơm của bổn thiếu gia không đủ xi nhê. Dù ngươi thêm nhưng cũng không phải nghĩ nữa đâu, bản thiếu gia bán nghệ không bán thân, bán rẻ tiếng cười không bán thịt. Hiểu không?” Trong mắt Đường Cửu, hiện giờ Tống Ngạn Triệt là một vật phát sáng biết nói chuyện, nhất là cái đầu đó, cả một hình cầu ánh sáng lập lòe tia chớp. Bởi vì hắn nói chuyện thật sự là quá kinh người, mỗi lần Đường Cửu nghe hắn nói một câu, đều giống như bị sét đánh. Bị 1 vạn volt sét bổ vào, có tổn thương hay không?
Hiện giờ Đường Cửu không muốn cái gì, chỉ muốn vê tròn đè ép cái vật phát sáng đó, chà xát nhăn nhăn nhúm nhúm ném vào bên trong bao tải to, hành hung một trận, lại vứt xuống mặt sông cho cá ăn mất.
“Ta nói, phu nhân, ngươi làm gì mà cứ luôn nhìn chằm chằm vi phu không nói lời nào thế, chẳng lẽ bị khuôn mặt đẹp của vi phu khuynh đảo.” Tống Ngạn Triệt ngồi ở trên bệ cửa sổ rất phong lưu, bất kham, phiêu dật tuấn nhã. Đáng tiếc ở trong mắt Đường Cửu, hắn chính là một vật phát sáng, đẹp trai cái rắm ý. Ngũ quan đều thấy không rõ, là người hay là súc vật cũng không phân biệt được.
“Được rồi, ta hiểu rõ, nhất định là vi phu quá đẹp trai rồi, cho nên ngươi nhìn đến ngây dại, không sao, ngươi không muốn nói chuyện, thì ta nói! Đến đây, thay quần áo.”
Thay quần áo? Cái tên này thật sự coi nàng là hạ nhân sao, khách khí với hắn, hắn lại coi là làm phước, thành quen! Đáng đánh đòn! “Thay quần áo có Lục Liễu, Hồng Trang, đâu cần đến ta. Ngươi đóng cửa sổ lại đi, đến đây ăn cơm, ta cho lão nhân gia đi gọi Hồng Trang, Lục Liễu, bảo các nàng tới phục vụ đại thiếu gia ngươi.”
“Không thay? Được! Vậy ta chỉ có thể mang mấy người Hồng Trang, Lục Liễu bọn họ tự mình đi sang nhà ngươi, gặp nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân thôi. Chao ôi, ta phải tố cáo một chút mới được. Nữ nhi của bọn họ lòng dạ thật độc ác, về nhà thăm bố mẹ cũng không về, quả nhiên gả ra ngoài. . . . . . Á á á á. . . . . . Ngươi làm gì thế?” Tống Ngạn Triệt kéo quần áo bưng bít trên đầu một phen, hay thật, mới vừa rồi hắn còn đắm chìm trong nắng mai, sau một thời gian trời đã tối rồi, hơn nữa ngay cả không khí cũng không còn để thở.
“Thay quần áo cho đại thiếu gia ngươi, nhanh lên một chút!” Đường Cửu cuống cuồng trùm quần áo lên đầu Tống Ngạn Triệt. Không cần biết nào đỏ nào xanh, hoa trắng, áo bông, tơ lụa, vải đay cứ chồng chất trên người Tống Ngạn Triệt. Chỉ sau một thời gian, Tống Ngạn Triệt sống sờ sờ bị một đống áo quần chôn sống.
Tống Ngạn Triệt không phòng ngừa mình bị này đống quần áo này làm chết ngạt, vội vàng cởi bỏ. Một người mặc lên, một người cởi xuống. Sau một hồi giằng co đi qua, tạo hình của Tống Ngạn Triệt cực kì nhếch nhác, hiển nhiên là bị trùm thành một con gấu chó lớn, tiện tay kéo xuống dưới, cái quái gì thế này?
Hay thật! Màu trắng nõn nà khiến Tống Ngạn Triệt sợ đến ngây người. Màu sắc này không phải màu sắc quần áo hắn hay mặc, nho nhỏ, cũng không giống số đo của hắn, giũ mở ra xem một chút, “Soạt soạt soạt” Tống Ngạn Triệt giũ mở cái này ra, con ngươi cũng muốn rơi ra ngoài.”Má ơi, cái gì vậy!”
Bốp một cái, Tống Ngạn Triệt tiện tay giơ lên, ném rất chính xác lên trên mặt Đường Cửu. Đường Cửu thấy cái đồ vật bay tới cũng đã sớm sợ ngây người, làm sao lại ném cái này qua, 囧~!(*) Toi rồi!
(*) 囧: pinyin “jiong”, biểu tượng khuôn mặt đờ ra, phiền muộn, bi thương, bất đắc dĩ, bó tay
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Đó là lấy ra từ trong tủ, hay là lấy từ trên người ngươi? Mau mau cất, cất! À mặc, mặc!” Mới đầu, Tống Ngạn Triệt nhìn thấy cái yếm này còn hơi lúng túng, nhưng lúc nhìn đến dáng vẻ đỏ mặt ngây người như phỗng, xinh đẹp của Đường Cửu, không khỏi lại muốn trêu đùa, nói cái là nói bậy.
Đường Cửu tức cắn răng nghiến lợi, đang sống sờ sờ mà tức giận muốn phun ba cân máu bầm ra ngoài, phun không ra được lại đành nuốt trở về, chỉ có thể nhìn trời thở dài, trời ạ! Tại sao nàng lại rơi vào nông nỗi này. . Nàng không nên đề nghị thu nhận và giúp đỡ tam đường huynh, không thu nhận và giúp đỡ tam đường huynh, tam đường huynh cũng sẽ không cầm Đường Ký ra đánh cược, không cầm Đường Ký đi đánh cược, nàng cũng sẽ không vì trả khoản nợ mà đồng ý lời cầu hôn của Tống gia, không đồng ý lời cầu hôn của Tống gia, nàng cũng sẽ không luân lạc tới cái nơi đau lòng này.
Lục Liễu, Hồng Trang đẩy cửa liền bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người. Thiếu gia, thiếu nãi nãi không phải đánh nhau chứ? Trong phòng cũng bừa bãi, cảnh tượng tan hoang, rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Còn nữa, tại sao đại thiếu gia lại bị chôn trong đống y phục, tầng bọc ngoài cùng trên người là khăn trải bàn sao? Tại sao tay thiếu nãi nãi lại nắm chặt cái yếm, hai mắt đẫm lệ yên lặng không nói gì, ngẩng đầu hỏi ông trời là vì sao?
Trong nháy mắt ngắn ngủi hai vị đại nha hoàn bày tỏ sự kinh sợ, ở trong Tống gia này lâu như vậy, cảnh tượng này vẫn là lần đầu tiên: gặp phải đấy. Hai vị nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thật sự không biết làm như thế nào, đều cảm thấy ngạc nhiên.
“Nhìn cái gì chứ? Xem tỷ muội ngươi à? Còn không mau tới cứu bản thiếu gia!” Tiếng gào thét của Tống Ngạn Triệt nhanh chóng kéo suy nghĩ của hai vị nha hoàn trở lại, Hồng Trang và Lục Liễu vội vàng vào nhà, giống như đào khoai tây, đào Tống Ngạn Triệt lên, đỡ vị khoai tây lớn này, vội vàng “Cởi áo nới dây lưng” cho hắn. Hay thật, xem thế là đủ rồi, sao lại mặc dày như vậy. Bên trong khăn trải bàn là ga giường, trong khăn trải giường là áo choàng, trong áo choàng là quần áo mùa đông. . . . . .
Ngươi giống như là một củ hành tây, ta từng tầng từng tầng lột da của ngươi ra. Hồng Trang và Lục Liễu mất rất nhiều sức mới cởi xuống từng tầng từng tầng quần áo thắt chồng chất trên người Tống Ngạn Triệt. Nếu còn chưa cởi được hết, không chỉ mình Tống Ngạn Triệt bị nóng chết, đoán chừng ngay cả hai người bọn họ cũng sẽ mệt chết.
Mà một bên đầu sỏ gây nên, hết sức cười sảng khoái nói, “Ô! Con gấu chó lớn biến thành thiếu niên đẹp trai thanh thoát rồi, vị công tử này, tiểu nữ tử bên này có lễ!”
Ta để cho ngươi đá xoáy! Có qua có lại mới toại lòng nhau, ta mà không trị ngươi ngay ngắn, về nhà, ngươi để ta ngồi xổm đi! Ta ngất! Tống Ngạn Triệt nói ngất liền ngất, ngã ra sau, trong nháy mắt té xỉu.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia! . . . . . .” Hai vị nha hoàn vội vàng chống đỡ sau tấm lưng thon dài của Tống Ngạn Triệt, phòng ngừa vị đại thiếu gia suy nhược này ngã trên mặt đất.
“Này? Này! Ngươi không thể ngất!” Vèo bước một bước dài, Đường Cửu vượt qua chướng ngại nặng nề, bay lên trước, như gió táp vọt tới trước mặt Tống Ngạn Triệt, ấn mạnh nhân trung và miệng hùm. Lấy sức tay kia của Đường Cửu, ấn như vậy không phải là cứu mạng mà là lấy mạng. Ngón tay như kìm sắt “nhẹ nhàng” ấn nhân trung và miệng hùm của Tống Ngạn Triệt. Cảm giác đau thấu xương tủy lần này khiến Tống Ngạn Triệt dù đã qua nhiều năm, thật lâu về sau, đều khó mà quên cảm giác cực kỳ đau đớn này.
Đau đau đau, “Đau! ——” , Tống Ngạn Triệt rốt cuộc vẫn không nhịn được gào thét, trong nháy mắt nước mũi và nước mắt cùng tung bay, hất nha hoàn nâng đỡ bắn lên cao nửa thước tại chỗ. Lần bấm mạnh này của Đường Cửu qua đi, Tống Ngạn Triệt giống như cắn thuốc lắc, bay lên tại chỗ, tuy sức nhảy bật lên không có gì, nhưng coi như là hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn nhân trung và miệng màu hồng đậm, Tống Ngạn Triệt khóc không ra nước mắt! Đây thật sự là tự mình làm bậy thì không thể sống được! Tại sao lại giả bộ bất tỉnh, hắn thề về sau ở trước mặt Đường Cửu, hắn không bao giờ giả bộ bất tỉnh nữa, hắn chỉ ho khan.
Trước gương đồng, xoa gương mặt anh tuấn của mình, nước mắt Tống Ngạn Triệt đảo quanh trong hốc mắt, nhân trung màu hồng đậm, lần này thật ác mà! Đáng thương cho gương mặt tuấn tú này của hắn, cứ như vậy bị cái kìm lớn kia của Đường Cửu phá hủy, cái đó của nàng ta rõ ràng không phải tay? Rõ ràng chính là cái kìm sắt, thời điểm cần thiết còn có khả năng biến thành chùy sắt, nàng bay lên chính là một thiết bản, san phẳng mọi thứ!
Tống Ngạn Triệt nghĩ như nào, liền nói như vậy, Đường Cửu nghe được sao chịu thua: “Ngươi mới san phẳng mọi thứ! Vóc người, tướng mạo, phong cách của bản cô nương, tất cả đều là hàng cao cấp đấy?”
“Đúng! Sức lực của ngươi cũng cực kỳ cao cấp!” Tống Ngạn Triệt rưng rưng đôi mắt nhỏ, chớp chớp nhìn Đường Cửu, không ngừng cãi lại. Rưng rung trong mắt không phải là vì hắn muốn khóc, chỉ là khi hắn nói chuyện, nước mắt không nhịn được điên cuồng trào ra. Khi miệng mấp máy, nhân trung của hắn thật sự là cực kỳ đau đớn, vô cùng đau đớn! Hết sức đau đớn! Thù này không báo không phải là quân tử, Tống Ngạn Triệt âm thầm thề, không trị Đường Cửu ngay ngắn đến phát khóc, hắn không mang họ Tống!
“Ha ha ha! Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Đường Cửu vốn còn muốn tiếp tục cãi nhau, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tống Ngạn Triệt, lại không nhịn được cười to. Một phần màu đỏ tím nhỏ ở dưới mũi, “Dài” rất cân xứng, tròn tròn, thật sự quá bựa. Không được, nàng muốn cười thêm một lúc, thật sự là quá buồn cười, dáng vẻ hiện giờ của Tống Ngạn Triệt quá hài hước. Đường Cửu cười ngả cười nghiêng, đập tay vào tường. Nàng cười điên cuồng bao nhiêu, Tống Ngạn Triệt hận đến mức ngứa bấy nhiêu, hận đến mức hàm răng hắn cũng ngưa ngứa rồi. Suy nghĩ lóe lên, vung tóc, Tống Ngạn Triệt khẽ vuốt tóc mai, xấu bụng cười nói: “Ai, đáng thương, đáng thương, mau nhìn bộ dáng này của ta xem, xem ra không thể ra cửa. Muốn đi thì ngày khác mới có thể đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân rồi. Chỉ là, điều này cũng không thể trách ta, ai bảo người khác biến ta thành cái bộ dáng này! Đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân như vậy thật là thiếu lễ phép. Hồng Trang đi nói cho Tài Nguyên, đến trước thông báo, bây giờ chúng ta không đi Đường gia bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu của ta nữa. Hôm khác, hôm khác rồi đi. Nhớ thay ta đi đưa tờ thiệp xin lỗi, nói thân thể bản thiếu gia ốm nhẹ, ngày khác nhất định sẽ cùng thiếu nãi nãi trở về, nói cho nhạc phụ nhạc mẫu, bản thiếu gia vô cùng cảm thấy có lỗi!”