CHƯƠNG 10
.
Trong những ngày yên bình tạm thời trên núi, Nhâm Tiêu Dao mà Luyện Vô Thương vẫn đợi thuỷ chung không xuất hiện. Không biết bởi vì tin tức khó truyền đến, hay vì thương thế quá nghiêm trọng căn bản không thể đi được. Luyện Vô Thương nghĩ không ra lúc mình đâm một kiếm vào người hắn, trong lòng hắn sẽ có cảm giác như thế nào. Đau đớn? Khổ sở? Hay là thất vọng?
Nhưng Luyện Vô Thương vẫn nhớ, trước khi ly khai liếc hắn một cái — người thanh niên kia cố nén đau đớn mà khuôn mặt vặn vẹo, nhưng lại đầy vui mừng và bao dung. Vẻ mặt như vậy, không thể không khiến người cảm động! Nói đến cùng, y và Lăng Liệt nợ người đó nhiều lắm, không biết còn có cơ hội hồi báo hay không.
Trương liệp hộ sống một mình, bình thường lấy việc săn thú làm mưu sinh. Sau khi Luyện Vô Thương tới, thường muốn ông ở nhà chiếu cố Lăng Liệt, mình thì lên núi hái thuốc. Hiệu thuốc lại ở trên thị trấn, nơi đó nhiều người, không tiện đi. Cũng may Luyện Vô Thương là người trong nghề, ngày thường lên núi hái thuốc, lưu Trương liệp hộ ở nhà chăm sóc Lăng Liệt. Ngoài việc hái thuốc, y cũng thuận tay mang về một hai con cầy hương, vài con gà rừng và các thứ tương tự, bất quá là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.
.
Hôm nay ở bên cạnh khe núi Luyện Vô Thương phát hiện một gốc linh chi, cái này vốn được nhà võ tôn sùng là thần dược quý báu, có công hiệu điều khí dưỡng huyết, lập tức bất chấp nguy hiểm hái lên, mau chóng trở lại nhà tranh.
“Tướng công, hôm nay về sớm vậy.”
Lão liệp hộ cười ha ha đón y: “Ha, một gốc linh chi thật là lớn! Cho Lăng tiểu ca dùng đúng không, hắn thật là có phúc, có người tốt như vậy chiếu cố.”
Luyện Vô Thương cười cười: “Lăng Liệt đâu?”
“Ra ngoài rồi.”
“Cái gì?” Tay cầm không chắc, sọt thuốc rơi trên mặt đất, dược thảo bên trong rải rác khắp nơi, thế nhưng Luyện Vô Thương cũng bất chấp, vội la lên: “Hắn có thể rời giường sao? Không phải đã nói với ông sao, không được để hắn ra ngoài?”
Lão liệp hộ không biết tình hình nghiêm trọng: “Ta thấy thương thế của hắn đã không còn đáng ngại, nếu không xuống giường đi một chút, chỉ sợ là lại bệnh thêm. Hắn cũng không đi xa, ngay phía sau núi thôi, nói là luyện luyện công…”
Luyện Vô Thương chóng mặt, vội vàng chống vào cái bàn phía sau.
Nói như vậy, Lăng Liệt hẳn đã biết rồi, với tính tình hài tử này, nếu không có ai bên người, lại càng không biết sẽ làm ra cái gì! Nghĩ tới đây, phi thân chạy ra ngoài.
Phía sau nhà tranh là một rừng cây, Lăng Liệt đang đứng trong rừng cây, tựa hồ đang nghiên cứu cái cây trước người. Không có giông bão như trong dự tính, tất cả đều tĩnh lặng đến khiến cho người ta giật mình hoảng hốt.
Bước chân Luyện Vô Thương chậm lại, nhẹ nhàng tiêu sái đi tới.
Mỗi bước tới gần, tim y lại nhảy một cái.
Lăng Liệt phát hiện võ công của mình mất hết chưa? Nếu như đã phát hiện, hắn sẽ không an tĩnh như vậy mới phải, chẳng lẽ… hắn còn chưa biết?
Trong lòng không biết có bao nhiêu hy vọng Lăng Liệt còn chưa biết, dù Luyện Vô Thương rất rõ, đây chỉ là tự mình lừa mình mà thôi, nhưng, phản ứng hiện tại của Lăng Liệt quả thật khiến người khác lo lắng không yên.
Nghe được tiếng bước chân, Lăng Liệt quay đầu lại, khuôn mặt hắn cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta kinh tâm động phách ── trên mặt Lăng Liệt có thể xuất hiện bất cứ biểu tình gì, chỉ riêng bình tĩnh là chưa từng có.
“Vô Thương, ngươi đã đến rồi.” Hắn cười cười với Luyện Vô Thương, sau đó quay đầu lại chỉ cái cây kia: “Một thân cây như vậy, bình thường ta chỉ cần một chưởng, tối đa hai chưởng, có thể đánh đổ nó. Nhưng hôm nay ta đánh hơn mười chưởng nó vẫn không đổ, ngươi nói có kỳ quái hay không?”
Một chưởng của hắn đập trên thân cây, thân cây kia hơi lắc lư, ngay cả một cái lá cũng không rụng.
“Vì sao không đổ chứ?” Lăng Liệt nói, lại đánh ra chưởng thứ hai, chưởng thứ ba… Mãi đến khi trên thân cây lưu lại vết máu loang lổ, hắn vẫn chưa chịu ngừng tay.
“Đủ rồi!” Luyện Vô Thương không thể nhịn được nữa, xông về phía trước nắm lấy cổ tay hắn, lại thấy lòng bàn tay sớm đã bị ma sát đến rách cả da, huyết nhục mơ hồ. “Lăng Liệt, không nên giày vò bản thân như vậy.” Ngươi biết không? Ngươi không chỉ giày vò chính mình, còn là giày vò ta.
“Võ công của ta… bị phế rồi? Đúng không?” Mặc dù trong lòng đã vô cùng minh bạch, nhưng chính miệng nói ra vẫn khiến Lăng Liệt mất không ít khí lực.
“Chúng ta về trước đi, ta từ từ nói với ngươi.”
“Ta không đi!” Lăng Liệt hét lớn một tiếng, gạt tay Luyện Vô Thương ra, bởi vì dùng sức quá mạnh, chính hắn ngược lại chịu không nổi lùi lại vài bước, suýt nữa té ngã.
Nhìn thấy mình vô dụng như vậy, Lăng Liệt càng bi thương: “Võ công của ta mất rồi! Ta là một phế nhân! Ta là một phế nhân!” Hắn giống như phát tiết đấm vào thân cây, mỗi một quyền đều giống như đánh vào ngực mình, đau đớn, đau đến mức nước mắt không ngừng chảy.
“Lăng Liệt…” Luyện Vô Thương rất muốn đi lên ngăn cản hắn, nhưng y không dám động, y biết lúc này bất cứ động tác gì cũng có thể kích động Lăng Liệt, bất cứ lời an ủi nào, cũng có thể khiến thiếu niên kiêu ngạo này khó mà tiếp thu.
Có lẽ, phát tiết ra, là một việc tốt.
Lăng Liệt đấm vài cái liền bắt đầu vì quá sức mà dừng lại, không ngừng thở hổn hển. Hắn hung hăng trừng Luyện Vô Thương: “Ngươi sớm đã biết rồi đúng không? Cho nên ngươi mới không chịu để ta xuống giường đi lại, ngươi sợ ta phát hiện ra đúng không?”
Luyện Vô Thương không nói lời nào, không nói chính là ngầm thừa nhận.
Lăng Liệt thình lình phá lên cười: “Ta thật ngu ngốc, còn tưởng vết thương lành rồi có thể đi báo thù, kỳ thực, ta vĩnh viễn không có cơ hội báo thù! Lúc ta nói như vậy, trong lòng ngươi nhất định đang cười ta khờ đi?”
Nghe hắn nói mình như vậy, Luyện Vô Thương vừa vội vừa tức: “Ngươi có thể nào nghĩ như vậy?”
“Không sai, ta không nên nghĩ như vậy.” Ánh mắt Lăng Liệt nhu hoà đi, “Bụng dạ ngươi tốt như vậy, chỉ biết yêu thương ta, thông cảm cho ta. Cho nên ngươi tận lực chiều ý ta, chuyên tâm chiếu cố ta, đều là bởi vì cảm thấy ta đáng thương!”
Nói đến đây, hắn lắc đầu, rồi cười: “Chỉ có ta thằng ngốc này không rõ chân tướng vẫn còn mơ mộng, cho rằng ngươi chịu tiếp nhận ta. Ha ha, thật tức cười! Ta là một phế nhân, còn mặt mũi gì nghĩ đến chuyện tốt như vậy chứ? Ta ngay cả chính mình còn không bảo vệ được, còn có thể cho ngươi hạnh phúc gì chứ? Lăng Liệt, ngươi là tên ngốc ngốc nhất trên đời này, ốc không mang nổi mình ốc, còn si tâm vọng tưởng! Thật nực cười, ha ha, ha ha!”
Một tiếng “chát” vang lên, đập tan tiếng cười của Lăng Liệt. Hắn bưng gò má đau nhức, kinh ngạc nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Luyện Vô Thương.
Luyện Vô Thương cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, nói: “Lăng Liệt, ta biết trong lòng ngươi rất khó chịu. Ta sẽ không an ủi ngươi, hơn nữa việc đã đến nước này, có an ủi khuyên giải thế nào cũng chẳng để làm gì. Nhưng ta không thể để ngươi tự bạo tự khí (cam chịu, ko có chí tiến thủ) như vậy được! Ngươi phải biết rằng, cho dù ngươi biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, ta thuỷ chung sẽ ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn không rời khỏi.”
“Thuỷ chung sẽ ở bên cạnh ta, sẽ không rời khỏi?” Lăng Liệt chậm rãi nhắc lại những lời này, dường như đang tinh tế nghiền ngẫm, hắn chợt ngẩng đầu: “Như vậy, nếu ta nói, ta muốn ngươi?”
Luyện Vô Thương lấy làm kinh hãi: “Lăng Liệt, ngươi điên rồi sao?”
Hoả quang trong mắt Lăng Liệt nhanh chóng tối đi, thì thào nói: “Đúng vậy, ta có chút điên rồi. Ngươi đi đi, ta muốn một mình yên lặng chút.”
“Ngươi…”
“Yên tâm. Ta sẽ không làm chuyện điên rồ.” Hắn xoay người sang chỗ khác.
Luyện Vô Thương vẫn còn lo lắng, nhưng cũng biết nhiều lời vô ích, thở dài: “Ngươi đừng lưu lại quá lâu, chớ quên, còn có người lo lắng cho ngươi.” Đi hai bước, quay đầu lại, thấy tấm lưng Lăng Liệt đối diện với mình, tấm lưng kia bị thương sơn thuý mộc (màu xanh biếc của núi rừng)rọi chiếu, càng lộ ra vẻ cô độc mà tuyệt vọng.
Cắn răng, bước nhanh ra khỏi rừng cây, mơ hồ nghe thấy trong rừng truyền đến tiếng khóc đau thương, mỗi một tiếng đều giống như một thanh đại chuỳ đánh thẳng vào tâm y, y nắm chặt tay lại, móng tay hung hăng đâm vào thịt, lưu lại vài vết máu.
Lăng Liệt, tâm ý của ngươi ta minh bạch, nếu như có thể, ta hận không thể lấy thân thay thế cho ngươi, nhưng riêng việc này… ta thực sự không thể!
Tâm Luyện Vô Thương suốt một ngày treo ngược trên cành cây đến khi mặt trời xuống núi, cơm nước đã bày trên bàn, Lăng Liệt lúc này mới đẩy cửa tiến vào.
Đôi mắt hắn hồng hồng, còn có chút sưng, vừa nhìn đã biết là khóc rất lâu, nhưng ánh mắt trong suốt, vẻ mặt thư thái, tinh thần ngược lại có vẻ tốt lên. Luyện Vô Thương biết, khi một người nghĩ thông suốt một việc hoặc là hạ một quyết định trọng đại, mới có thể có ánh mắt thanh thản như vậy, Lăng Liệt thật sự nghĩ thông nhanh như vậy sao?
Lão liệp hộ không biết nguyên do, cười bắt chuyện: “Tiểu ca, ngươi đã trở về, thân thể bình phục thế nào rồi?”
Luyện Vô Thương sợ lại khiến Lăng Liệt nghĩ đến chuyện thương tâm, vội gọi: “Lăng Liệt, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lăng Liệt cười cười: “Làm phiền lão cha rồi, ta không sao.”
“Ta đã nói mà, người phải vận động nhiều, bệnh mới mau khoẻ. Ngươi không biết chứ, buổi chiều Luyện tướng công nghe nói ngươi ra ngoài luyện công, gấp đến mức sắc mặt đều thay đổi, vứt sọt thuốc xuống chạy đi, ngay cả linh chi y vất vả lắm mới hái được cũng bất chấp, ném xuống đất, cái đó thực sự là thứ tốt, giẫm hỏng thật đáng tiếc.”
Lăng Liệt nhìn về phía Luyện Vô Thương, Luyện Vô Thương cười cười; “Lát nữa ăn nó, mùi vị có thể không ngon, nhưng đối với thân thể rất có lợi.”
Lăng Liệt cúi đầu và hai miếng cơm, đột nhiên nói: “Quên đi, thứ quý như vậy, cho ta ăn cũng là lãng phí.”
“Lăng Liệt…”
“Khụ, khụ, tiểu ca, ngươi có thể nào nói như vậy? Mấy ngày nay ngươi ngã bệnh, Luyện tướng công cũng mất biết bao tâm sức chăm sóc ngươi, cho dù là máu mủ ruột già cũng không hơn được, ngươi cũng không thể phụ ý tốt của y.” Trương liệp hộ bất bình. Ông thuỷ chung không rõ hai người này có quan hệ gì, nhưng tâm ý thành khẩn của Luyện Vô Thương, ngay cả người ngoài cuộc như ông cũng bị xúc động.
Lăng Liệt thình lình đứng lên, cầm chén trà, hai tay nâng lên: “Vô Thương, ta biết ta gây cho ngươi nhiều phiền phức, đa tạ ngươi vẫn luôn chăm sóc ta không rời, ta trước kính ngươi một chén.”
Lão liệp hộ cười ha ha: “Thế này mới được. Luyện tướng công, mau uống, ngươi hoàn toàn xứng đáng.”
Luyện Vô Thương tiếp nhận chén trà, trong lòng càng thêm nghi hoặc, biểu hiện của Lăng Liệt thật quá tốt, tốt đến mức khiến người lo lắng. Lẽ nào hắn thực sự trong khoảng thời gian ngắn ngủi này trưởng thành, chín chắn?
Y rất muốn tin, rồi lại vì vậy lo lắng không yên. Tất cả tới quá nhanh, quá bất ngờ.
Lăng Liệt vẫn luôn biểu hiện rất tốt, an tĩnh ăn cơm tối, trước khi ngủ lại nghe lời ăn linh chi, sau đó ngoan ngoãn lên giường, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp.
Nghe được tiếng ngáy khe khẽ vang lên, Luyện Vô Thương lúc này mới thả lỏng, nằm xuống bên cạnh hắn. Gần đây vất vả, lại hao tổn tâm lực quá mức, vừa đặt người xuống liền đi vào giấc mộng. Cho nên y không biết, lúc Lăng Liệt ngáy, con mắt thuỷ chung vẫn mở.
Lăng Liệt cứ như vậy nương theo ánh trăng tham lam nhìn Luyện Vô Thương lúc này đang trầm tĩnh ngủ, nhìn kỹ như vậy, giống như muốn lưu thật sâu trong lòng. Từ đôi mắt với hàng mi thật dài đến cái mũi cân đối, xinh đẹp, mỗi một phân đều không bỏ qua, ánh mắt cuối cùng dừng trên đôi môi ôn nhuận kia.
Cách đây rất lâu, Lăng Liệt có một giấc mộng, mộng thấy Vô Thương không hề phòng bị nằm bên cạnh mình, chỉ cần hơi hạ thấp người, là có thể hôn y. Tư vị ngọt ngào trong mộng kia, thường có thể khiến Lăng Liệt hồi tưởng cả ngày.
Bây giờ, mộng cư nhiên thành sự thật, chỉ cần cúi đầu xuống là hắn có thể hôn Vô Thương yêu dấu, hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng toả ra từ đôi môi hồng nhạt kia…
Đầu Lăng Liệt từ từ cúi thấp xuống, chậm rãi, chậm rãi, sau đó… dừng lại.
Hắn nở nụ cười, cười khổ, hắn còn tư cách gì hôn Vô Thương chứ? Hắn chỉ bất quá là một phế nhân vô dụng mà thôi!
Khẽ đứng dậy xuống giường, tận lực không làm người bên cạnh tỉnh lại. Ôm lấy quần áo tư trang, hắn lưu luyến quay đầu nhìn một lần cuối cùng rồi hạ quyết tâm, đi ra ngoài.
Vô Thương, ta đi.
Ngươi tỉnh lại tìm không thấy ta, nhất định sẽ rất lo lắng, nhưng ta thực sự không thể lưu lại.
Ta cả đời này, nguyện vọng lớn nhất có hai cái. Thứ nhất là luyện thành võ công, chấn hưng lại tiếng tăm Hạo Thiên Môn… Hiện tại đã không có khả năng.
Thứ hai là cả đời cùng ngươi suốt đời bên nhau. Nguyện vọng này so với cái thứ nhất còn hão huyền hơn, thế nhưng ta thuỷ chung không thể bỏ cuộc. Ta luôn nghĩ chỉ cần luyện thành võ công, có đủ sức mạnh để bảo vệ ngươi, ngươi sớm muộn cũng sẽ là của ta. Nhưng ông trời dường như cũng chê nguyện vọng này quá xa xỉ, đem chút hy vọng cuối cùng đập nát.
Ta vốn là một kẻ tồi tệ, lại không có võ công, còn có thể làm cái gì chứ? Ta biết ngươi nhất định sẽ ở lại bên ta, nhưng ta sao có thể mặt dày lại làm liên luỵ đến ngươi chứ?
Cho nên, ta đi, không còn tên gia hoả phiền toái như ta, ngươi sẽ sống tốt hơn…
Ta đi, ngươi… phải bảo trọng !
Vô Thương, Vô Thương của ta…
Nước mắt chảy xuống, một giọt, hai giọt, rơi trên mặt đất, vô thanh vô tức.
Sơn đạo gập ghềnh, khiến Lăng Liệt không còn như xưa (ý là ko còn võ công) chịu không ít khổ cực, đến khi xuống được chân núi, mặt trời đã mọc lên ở đằng đông. Hắn cũng không biết mình muốn đi đâu, liền hướng phía có người ở mà đi.
.
Trên đường không có người nào, thỉnh thoảng gặp hai ba thương khách đi đường thì đều là cảnh vội vàng xuất phát. Lăng Liệt đầy bụng tâm sự, cũng sẽ không liếc người ngoài một cái.
Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, hai con ngựa rất nhanh đã đi tới bên cạnh hắn, Lăng Liệt nhận ra bộ quần áo kia là của gia đinh trong Hàng Long Bảo, cũng hoàn toàn không để ý. Hắn hiện tại đã là một người bình thường, không muốn cùng giang hồ có quan hệ, lại càng không muốn gặp người quen.
Vậy mà hai tên kia lại vòng qua, vây Lăng Liệt lại, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, sau đó hai tên nhìn nhau, gật đầu.
“Tiểu tặc, cuối cùng chúng ta cũng tìm được ngươi!”
Lăng Liệt ngẩn người: “Ngươi nói cái gì?” Lời còn chưa dứt, trên người sớm đã bị một roi hung hăng quất vào, té ngã xuống đất.
“Các ngươi làm cái gì đây?” Hắn giãy giụa muốn đứng lên, không ngờ lại trúng một roi nữa, trên mặt lưu lại một vệt máu, đau rát.
Hai tên thấy hắn yếu ớt như vậy, trong lòng nghi hoặc, một tên khẽ nói: “Tiểu tử này sao không đánh trả? Chẳng lẽ chúng ta nhận sai người?”
Tên còn lại nói: “Giả vờ chứ còn sao nữa. Thử lại xem.” Nhấc roi lên, đánh xuống.
Lăng Liệt muốn bắt lấy sợi roi kia, nhưng đâu bắt được? Hắn che đầu, gấp đến mức la lên: “Các ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Lăng Liệt!”
Hai tên kia hắc hắc cười lạnh, nhảy xuống ngựa: “Hừ, không sai, tìm chính là tiểu tặc ngươi!” Một tên đá một cước, đánh ngã Lăng Liệt. Tên còn lại nhào tới, bắt lấy cánh tay hắn, bẻ về phía sau.
Một trận đau đớn từ cánh tay lan ra tứ chi, Lăng Liệt dường như có thể nghe thấy tiếng khớp xương vỡ vụn, hắn còn chưa biết vì sao mình lại bị đối xử như vậy, nhịn đau nói: “Ta là bằng hữu của bảo chủ các ngươi…”
Đang nói thì bị tát cho một cái: “Ngươi còn mặt mũi nhắc tới bảo chủ nhà ta, ngươi cái thứ lấy oán trả ơn này, vì sao lại hại tính mạng của ngài ấy?”
“Cái gì?”
“Cái gì, ngươi thấy biểu tiểu thư nhà chúng ta xinh đẹp, liền động sắc tâm, dụ dỗ không được, liền cường bạo. Bảo chủ nhà ta ngăn cản không được, còn bị ngươi hại chết. Chuyện rõ mồn một, ngươi còn muốn chối cãi sao?” Tên đó càng nói càng giận, lại tát “bốp bốp” hai cái.
Vị máu tanh nồng tràn khắp khoang miệng, Lăng Liệt lại bất chấp những cái đó. Lão bảo chủ đã chết, Trưởng Tôn Thiến đã chết, mà mọi người đều cho rằng hung thủ cư nhiên là hắn!
Thảo nào, ngày đó khi Vô Thương nhắc tới tin lão bảo chủ qua đời thì vẻ mặt vô cùng kỳ quái, hoá ra là thế, hoá ra là thế !
Trong lòng hắn thất kinh, lớn tiếng thanh minh: “Ta không làm, ta không làm!”
“Còn dám giảo biện!” Một cước đá tới trước mặt, trúng chính giữa cằm Lăng Liệt.
Lăng Liệt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể bị đá bay lên, sau một hồi tối tăm mặt mũi, nặng nề rơi xuống mặt đất, toàn thân bị chấn động, tê dại, sự tê dại này rất nhanh bị thay thế bởi đau đớn.
Tai vang lên tiếng vù vù, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện: “Thực là kỳ quái, tiểu tử này không đánh trả phát nào, hay là có âm mưu gì đó?”
“Mặc kệ nó, mang về bảo rồi tính.”
Có người dùng sức túm cánh tay hắn, Lăng Liệt giãy giụa, nhưng thế nào cũng tránh không thoát.
Ý thức từ từ mất dần, cuối cùng hắn ngất đi.
.
.
Ngươi ác tặc này, vì sao lại hại bảo chủ?
—— không, không phải ta!
Ngươi cưỡng gian không thành, liền giết người diệt khẩu!
—— ta không hề !
Đừng nghe hắn giảo biện, giết hắn đi!
Giết hắn!
Giết hắn!
—— tránh ra, không phải ta làm, buông ta ra!
Liều mạng vung hai tay, muốn đem ngàn vạn địch nhân trước mặt đuổi đi, nhưng lại không có tí tác dụng nào. Bọn họ cười ác độc, từng bước từng bước tới gần, nghìn vạn cương đao sáng choang hướng về phía đỉnh đầu bổ tới ——
“AAAAAA!”
Kêu thảm một tiếng, Lăng Liệt xoay người ngồi dậy.
“Ngươi tỉnh rồi!”
Khuôn mặt mừng rỡ của Luyện Vô Thương xuất hiện trước mắt, quen thuộc mà tự nhiên, giống như sáng sớm mấy ngày qua, Lăng Liệt mở mắt ra là đã thấy. Trong nháy mắt, Lăng Liệt có loại ảo giác, giống như hắn chưa từng rời khỏi, chỉ là mới từ một cơn ác mộng tỉnh lại. Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói: “Vô Thương, ta có một giấc mơ, rất nhiều người muốn giết ta, bọn họ vu oan cho ta giết Nhâm lão bá.”
Rất hy vọng đây chỉ là mộng, nhưng đau đớn khắp người đã kịp thời nhắc nhở Lăng Liệt, tất cả đều không phải mộng, mà là sự thật!
Sự thật so với ác mộng còn đáng sợ hơn!
Hắn đứng “phựt” dậy, lao ra ngoài.
“Ngươi đi đâu đấy? Trên người ngươi còn đang bị thương!” Hai tên gia đinh của Hàng Long Bảo kia cực kỳ hận Lăng Liệt, ra tay rất nặng, Luyện Vô Thương quả thực không dám tưởng tượng nếu mình không kịp thời chạy đến, hắn còn phải chịu giày vò ra sao nữa.
“Ta muốn đi Hàng Long Bảo, đối chất với bọn họ, nói cho bọn họ biết là ta bị oan!”
“Quay về đi!” Luyện Vô Thương vội vàng kéo Lăng Liệt.
“Buông ta ra, ta không thể bị người vu oan như vậy!” Lăng Liệt gần như rống lớn.
“Lăng Liệt, ngươi tỉnh táo lại nghe ta nói! Sự việc xảy ra tối hôm đó, bọn họ nói rằng ngươi sau khi giết bảo chủ thì chạy trốn, nhưng vài ngày sau ta lại tìm thấy ngươi trong đại lao của Hàng Long Bảo, đây là vì sao? Bọn họ vì sao phải nói dối?”
Lăng Liệt vốn đang giãy giụa, nghe đến đó, tay từ từ buông xuống.
“Ngươi rõ ràng không giết lão bảo chủ, nhưng trên xác ông lại có vết thương do Hạo Thiên kiếm pháp gây ra! Hơn nữa, chứng cớ rành rành chính là, lão bảo chủ trước khi chết kêu tên ngươi!”
“Nói bậy, ta hôm đó ở trong phòng ngủ, căn bản chưa gặp qua ông ấy!”
“Không sai, hung thủ không phải ngươi, ngươi vốn có thể xuất hiện nói rõ sự tình, nhưng ngươi lại mất tích. Ngươi nói người bắt ngươi là vì muốn hỏi kho báu ở đâu, nhưng ngươi ở trong bảo lâu như vậy, bọn họ có rất nhiều cơ hội ra tay, vì sao nhất quyết muốn chọn lúc lão bảo chủ bị giết hại? Bởi vì bọn họ muốn đem tội danh giết lão bảo chủ đổ lên đầu ngươi!”
Lăng Liệt chấn động toàn thân. “Vì sao?”
“Bởi vì bọn họ muốn bắt ngươi, mà ngươi lại là khách nhân của Hàng Long Bảo, khách nhân mất tích chủ nhân sẽ không thờ ơ, cho nên phải tạo cho ngươi một lý do mất tích thích hợp.”
“Nếu chỉ là muốn hãm hại ta, cái giá bọn họ phải trả không phải quá lớn sao?” Trong cơn thịnh nộ, Lăng Liệt vẫn có thể rất nhanh tìm được mấu chốt vấn đề. Hắn khẽ rùng mình: “Lẽ nào…”
“Lão bảo chủ hẳn cũng là mục tiêu của bọn chúng, đây là một mũi tên trúng hai đích.” Vấn đề này Luyện Vô Thương suy nghĩ trong lòng đã lâu. Rốt cuộc ai có thể nhờ việc này đạt được nhiều lợi ích nhất? Trong lòng y mơ hồ có đáp án, nhưng không dám khẳng định. “Hiện tại điều duy nhất có thể khẳng định chính là, đối phương nếu đã đem ngươi giấu ở Hàng Long Bảo, hắn nhất định là người trong bảo. Cho nên, ngươi nếu quay lại, chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Buông tay ra, Lăng Liệt giống như mất hồn, lẩm bẩm: “Lẽ nào ta ngay cả một điểm biện giải cũng không có sao?”
Luyện Vô Thương ôn nhu an ủi: “Bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, khắp nơi đều có người muốn bắt ngươi, đành phải trước tiên trốn một thời gian, rồi tìm cơ hội làm sáng tỏ mọi chuyện.”
“Làm sáng tỏ mọi chuyện? Làm sáng tỏ như thế nào? Ta như thế này, còn có cơ hội làm sáng tỏ sao?” Sức lực toàn thân dường như bị rút bớt, chân Lăng Liệt mềm nhũn, ngã bệt xuống đất. Thân thể hắn chậm rãi co lại, hai tay ôm chặt lấy đầu, cả người không ngừng run rẩy.
Vì sao? Vì sao chuyện như vậy lại xảy ra với ta!
Ông trời, chẳng lẽ người còn chê ta chịu đau khổ chưa đủ sao? Ta không trách người khiến ta sớm mất đi cha mẹ, một thân hàn bệnh không nơi nương tựa, bởi vì người cho ta Vô Thương, người để ta học một thân võ công, để ta bắt đầu đối với tương lai tràn đầy hy vọng. Thế nhưng, vì cái gì, người chỉ trong chớp mắt, lại muốn thu lại tất cả những thứ này?
Người đang đùa ta sao ?
Không có võ công, không có Vô Thương, ta cam chịu số phận. Ta đã quyết tâm sẽ làm một người bình thường, không cầu xin, không hy vọng xa vời, nhưng vì sao như vậy cũng không làm được? Ta rốt cuộc làm sai cái gì chứ?
Thôi được, thôi được!
Người nếu không chịu để ta sống, ta liền làm theo ý muốn của người, chết.