Túy Hoa Ấm (Lưu Thủy Vô Tình)

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 14

.

      Chết rồi ư? Từ trên này ngã xuống, phỏng chừng mất nửa cái mạng, lại thêm sức nước rất mạnh, chỉ sợ rất nhanh sẽ chìm xuống đáy sông làm mồi cho tôm cá.

      Sau khi giật mình, Nhâm Tự Tại đầu tiên là cảm thấy an tâm. Hắn cuối cùng đã chết, rất tốt!

      Từ rất lâu trước kia, gã đối với Nhâm Tiêu Dao có một loại sợ hãi và ghen tị mạc danh. Loại ưu tư này ngày một sâu thêm, tình huynh đệ dần dần mờ nhạt, trong mắt gã, đệ đệ này chỉ là kẻ địch đáng sợ uy hiếp mình mà thôi.

      Mà lúc này, ông trời phù hộ, tai hoạ này đã được trừ bỏ.

      “Ai cho ngươi ra tay, ta không phải nói với ngươi phải lưu tính mạng y lại sao?” Mị Ảnh hổn hển bắt kịp, nhìn dòng nước cuồn cuộn kia, cũng biết không cứu được, hận đến mức gã không ngừng giậm chân. Đáng ghét, gã đợi mười mấy năm, cuối cùng một lần nữa gặp được “y”, lại bị cái tên lỗ mãng này làm hỏng!

      Nhâm Tự Tại cười gượng nghĩ nên giải vây cho mình như thế nào đây, một trận rối loạn phía sau kéo sự chú ý của hai người lại.

      “Buông ta ra! Buông ta ra! Ta phải qua đó!”

      Sao lại như vậy? Ngay trước mắt mình, Vô Thương bị đánh rơi xuống sườn núi, rơi xuống sông! Sờ sờ ngay trước mắt, mà mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không cứu được y! Kinh hoàng nhất thời, Lăng Liệt điên cuồng gào thét, tay chân bị kiềm chế liều mạng giãy giụa, khí lực rất lớn, bốn năm tráng hán suýt nữa không áp chế được.

      “Các ngươi, những tên khốn nạn này, buông ra, buông ra!”

      Buông ra, ta muốn đi tìm Vô Thương, các ngươi không được ngăn ta! Ta không tin y đã chết, ta không tin! Cho dù chết, chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ!

      Chúng ta đã nói vậy! Ai cũng không được phép ngăn ta!

      Buông, ta, ra!

      Năm sáu cánh tay ấn trên người, khiến hắn khó nhúc nhích, Lăng Liệt chợt quay đầu lại, nhắm vào tay một người, hung hăng cắn một cái!

      Tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, tráng hán bị cắn hoảng hốt lùi về phía sau, gắt gao nắm cánh tay bị thương, phía trên, đã một mảnh huyết nhục mơ hồ.

      Lăng Liệt hất đầu, đem da thịt tanh mùi máu nhổ trên mặt đất, khàn khàn nói: “Ai còn ngăn ta?”

      Búi tóc hắn rối tung, hai mắt đỏ sẫm như máu, ánh lửa trong mắt thiêu đốt mê loạn. Há miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng, phía trên còn dính vết máu đỏ sẫm, nhìn mà giật mình.

      Người này điên rồi! Trong lòng mấy tên nam tử đều khiếp sợ, không hẹn mà cùng buông tay.

      Lăng Liệt đứng dậy, lảo đảo chạy về phía vách đá.

      Từ trên không bay vút tới đạp một cước chính giữa bả vai Lăng Liệt, đá hắn bay ra ngoài, chính là Mị Ảnh. Một bụng hoả đang nghẹn của gã, vừa vặn phát tiết trên người xú tiểu tử này.

      Lăng Liệt nặng nề ngã trên mặt đất, tay ma sát với mặt đất lốm đốm vết máu. Hắn giãy giụa muốn đứng lên, nhưng hai chân làm sao cũng không có lực, đành phải bò về phía trước.

      Trong mắt hắn, không nhìn thấy Nhâm Tự Tại và Mị Ảnh, không thấy rất nhiều địch nhân, xuyên qua tầng tầng lớp lớp vật cản, hắn chỉ thấy vách núi kia, vách núi Vô Thương ngã xuống!

      Một thước… một thước rưỡi… lại gần một chút…

      Vô Thương, ta tới! Chờ ta!

      Nhâm Tự Tại nhăn mày, quát: “Còn đứng ngốc đó làm gì? Mau bắt hắn lại!”

      Hai gã nam tử đứng cách Lăng Liệt không xa như ở trong mộng mới tỉnh, tiến lên nắm cánh tay Lăng Liệt, đem hắn nhấc lên.

      “Buông ta ra, buông ra! Ta muốn đi tìm Vô Thương, ta muốn đi tìm Vô Thương!”

Thanh âm khàn khàn, tiếng gào thét thê lương, nghe vào tai thực sự là ớn lạnh khó tả. Một gã nam tử đánh vào sau gáy Lăng Liệt một phát, làm hắn bất tỉnh.

      Mị Ảnh nhìn về phía Nhâm Tự Tại: “Tiểu tử này làm sao bây giờ?” Không biết vì sao, gã đối với Lăng Liệt có một loại hận ý mạc danh, đặc biệt không muốn cho thiếu niên nhảy vào giữa sông, cùng “y” chết chung một chỗ.

      Nhâm Tự Tại nhìn huyệt mộ mở ra nơi phương xa, nói: “Ai biết chỗ quỷ quái kia còn có cơ quan gì, lưu tiểu tử này lại, có lẽ còn dùng.”

      Trong mộ huyệt hình như không có cơ quan, theo một cái thềm đá đi xuống, trước mắt rộng rãi, khoáng đạt. Chính giữa bày một bộ quan tài, có lẽ bên trong là thi thể Tây Môn Hải Thiên, đương nhiên ai cũng không có hứng nhìn.

      Trên tường đá xung quanh cách một đoạn lại khảm một đế đèn dầu, không ai châm lửa, vậy mà đèn kia lại tự sáng, dầu chảy trên một lớp bạch lân (phốt pho trắng), đón gió mà cháy. Ánh đèn dầu chiếu sáng khắp nơi, nhưng lại trống không cái gì cũng không có.

      Đây là làm sao? Hưng phấn trên mặt mọi người biến thành thất vọng. Nhâm Tự Tại và Mị Ảnh nhìn nhau, Mị Ảnh đi tới phía trước một bức tường đá, khẽ gõ vài cái, trên tường truyền đến tiếng vọng cho thấy phía sau trống rỗng, dùng sức đẩy, trên tường đá xuất hiện một cánh cửa, từ từ mở rộng về phía sau, một gian mật thất hiện ra trước mắt.

      Nhâm Tự Tại cười nói: “Ngươi thật ra đối với những cơ quan này rất quen thuộc.” Gã vốn vô tâm nói như vậy, nói xong trong lòng lại chợt hiện lên một ý nghĩ kỳ quái.

      Bất quá không có thời gian để gã ngẫm nghĩ, cánh cửa mật thất đã hoàn toàn mở ra, ngọc ngà châu báu liền khiến người hoa mắt. Ngọc trai, ngọc khí (đồ bằng ngọc), san hô, đá quý… chỉ cần là của báu có thể nghĩ đến, đều có ở đây!

      Tất cả mọi người không khỏi hít một hơi thật sâu, người ta nói Hạo Thiên Môn phú khả địch quốc, quả nhiên không giả!

      Nhâm Tự Tại đi vào đầu tiên, gã không thèm những châu báu này. Với thân phận của gã, so với châu báu, còn hấp dẫn hơn chính là tuyệt thế võ học của Hạo Thiên Môn.

      Chưa có mệnh lệnh, một số người đã bắt đầu động ── bảo vật trước mặt, rất ít người có thể không động tâm. Một người động, kéo theo một đám người, ai cũng không cam lòng bị rớt lại phía sau, ai cũng không cam lòng so với kẻ khác cầm ít hơn một chút. Sợ bất tiện, vũ khí đều ném sang một bên, lúc này đều hận chỉ có hai tay. Đại hán phụ trách trông giữ Lăng Liệt cũng không tránh được cám dỗ, đem người ném trên mặt đất, tham gia vào hàng ngũ cướp đoạt bảo vật.

      Cảm giác đau đớn khi rơi xuống đất khiến Lăng Liệt từ từ tỉnh lại, còn chưa rõ mình ở nơi nào, bóng lưng quen thuộc phía trước đập vào tầm mắt hắn.

      Đồng tử nhanh chóng co lại, Nhâm Tự Tại!

      Chính là gã hại chết Vô Thương, tên tiểu nhân, ác tặc hèn hạ này!

      Cho dù chết, cũng phải kéo gã cùng xuống địa ngục!

      Nhìn mọi người không phòng bị, từ trên mặt đất nhặt lên một thanh cương đao, chậm rãi bò dậy ──

      Ác tặc, ngươi chịu chết đi!

      “Bịch” “ầm” hai tiếng, Lăng Liệt bị đá trúng ngực, nặng nề ngã văng ra ngoài.

      “Tiểu tử, còn chưa biết khôn ra!” Nhâm Tự Tại tiến nhanh lên, xách lấy Lăng Liệt, trái phải cùng lúc đánh hắn hai cái bạt tai.

      Khoé miệng Lăng Liệt sưng lên, nói không nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng gã.

      Nhâm Tự Tại hoàn toàn bị loại thái độ này chọc giận, trong mắt tiểu tử này lập loè quang mang như dã thú, khiến gã cuối cùng kìm không được cảm thấy sợ hãi! Không, không thể lưu hắn lại!

      Trong lòng rất nhanh nghĩ đến cách giải quyết phiền phức này, trên miệng vẽ ra một tia cười ác độc. Nhâm Tự Tại túm tóc Lăng Liệt, kéo hắn ra khỏi mật thất, đi tới quan tài phía trước.

      “Ngươi đã tự mình tìm cái chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Hắc hắc, để thi cốt ông cháu ngươi chôn cùng một chỗ, coi như là nhân từ của ta.” Nói xong, nhấc nắp quan tài lên.

      Bỗng ý thức được gã muốn làm gì, Lăng Liệt ra sức giãy giụa. “Thả… ra, ngươi hôm nay giết người, ta phải giết ngươi!”

      Thân thể bị cố định đặt trong quan tài, tiếp theo trước mắt tối sầm, nắp quan tài lại một lần nữa đậy lên. Mùi nấm mốc trộn với mùi hôi thối khôn tả xông vào mũi, khiến người muốn nôn mửa; tay khẽ động, phảng phất có thể chạm đến cốt hài!

      “Thả ta ra, thả ta ra!” Lăng Liệt liều mạng đập quan tài, nhưng bên ngoài truyền đến tiếng đóng lại đầy mỉa mai nói cho hắn tất cả đều là phí công.

      “Ha ha, ngươi ngoan ngoãn ở trong đó đi.”

      Tiếng bước chân từ từ xa dần, mỗi một tiếng đều khiến lòng phát lạnh!

Tay chậm rãi buông xuống, nước mắt lã chã.

      Vô Thương, ta muốn chết cùng một chỗ với ngươi, chẳng lẽ cái này cũng thành hy vọng xa vời?

      Vì sao chúng ta phải rơi vào tình cảnh thế này? Vì sao ngươi thiện lương như vậy lại phải vùi thây đáy sông? Vì sao ta không làm chuyện xấu lại phải nhận kết cục thế này? Không phải nói thiên đạo luân hồi sao? Sao vĩnh viễn cũng không tới phiên kẻ ác?

      Hận ý mãnh liệt chưa từng có như hồng thuỷ bắt đầu nảy lên, trong nháy mắt nuốt lấy Lăng Liệt.

      Không, ta không được chết! Cừu của Vô Thương còn chưa báo, cừu của cha nương còn chưa báo, chết như thế này ta không cam tâm!

      Ta phải báo thù!

      Lăng Liệt ta thề với trời, chỉ cần ta có thể sống, nhất định bắt toàn bộ những kẻ đã từng hại chúng ta trả giá, một tên cũng không bỏ qua, một tên cũng không tha thứ!

      Nếu trời đã không thể hành đạo, ta sẽ thay trời hành đạo! Cho dù có khó khăn thế nào, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, cho dù chết phải xuống địa ngục, ta cũng phải trở thành lệ quỷ, đến đòi mạng ngươi!

      Nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt!



      Hoa tàn rồi nở, chớp mắt lại một năm, biến đổi trong cuộc sống giống như phù vân thương cẩu, trong chớp mắt khó dò, giang hồ lại càng như vậy, mới đến, cũ đi, có rất nhiều môn phái mới ra đời không ai biết đến vùng lên, cũng có rất nhiều môn phái đã từng huy hoàng rồi tàn suy, cuối cùng, lưu lại, bất quá là vài tiếng cảm thán, một chút lời bàn luận, được đưa ra bởi những kẻ nhàn rỗi trên giang hồ.

      “Nghe nói chưa?” Thiết lão anh hùng của Hắc Thuỷ môn trước đây không lâu bị ám toán, toàn bộ Hắc Thuỷ Môn đều bị diệt, ngay cả tổng đàn cũng bị một ngọn lửa đốt sạch bách, cái gì cũng không lưu lại.” Trên một toà tửu lâu nho nhỏ, hai gã nam tử ăn mặc như khách giang hồ vừa uống rượu vừa tán gẫu, nội dung đương nhiên không rời chuyện giang hồ phân tranh. Vừa nói chính là trung niên nam tử phốp pháp ngồi bên trái.

      Người nam tử còn lại lớn tuổi hơn nói: “Sao lại chưa nghe? Đây chính là việc lớn bậc nhất, trên giang hồ đều sôi nổi bàn luận.”

      “Aiiii, đã là phái thứ tư. Mới có nửa năm, đầu tiên là Huỳnh Dương Thanh bang, tiếp theo là Tứ Uy tiêu cục và Thánh Hoả giáo, bây giờ lại đến phiên Hắc Thuỷ bang, cái nào không phải là môn phái vang danh? Lão ca, ngươi nói vụ án mấy phái này có liên hệ gì với nhau?”

      Nam tử lớn tuổi trầm ngâm nói: “Lại nói tiếp, thủ pháp của hung thủ đúng là có chút tương tự, đều là trước tiên là diệt môn sau lại phóng hoả. Nhưng mấy nhà chịu cảnh này, bình thường việc ai nấy làm, không liên quan đến nhau, ta thật không nhìn ra có liên hệ gì.”

      Nam tử hơi béo cười khẩy; “Rất nhiều chuyện người ngoài chúng ta không biết, bọn họ lén làm chuyện gì, đắc tội người nào, chỉ có chính bọn họ là rõ nhất. Bất kể nói thế nào, bây giờ người trên giang hồ đều thấy bất an, đặc biệt là những môn phái có chút tiếng tăm, đều cẩn cẩn dực dực, chỉ lo một ngày nào đó tai ương từ trên trời giáng xuống!”

      Nam tử lớn tuổi không ngừng lắc đầu: “Aiiii, trên giang hồ mấy năm gần đây cũng thực xúi quẩy, bốn môn phái này thanh danh mặc dù vang dội, nhưng cũng chưa tính là gì, ngay cả Trung Nguyên tam đại gia, ngày xưa huy hoàng biết bao? Bây giờ thì thế nào? Hạo Thiên Môn thì khỏi cần nói, chỉ sợ ngay cả thi hài người chết cũng bị chôn vùi không tìm thấy. Mới bất quá có vài năm, ngay cả Hàng Long Bảo cũng xong, trước đây vài ngày ‘Đoạn Tràng kiếm’ Triệu lão ca từ chỗ đó trở về, nghe đâu cỏ dại đã cao hơn cả người. Hiện tại chỉ còn lại Phượng Hoàng sơn trang sừng sững không đổ, bất quá nhìn tình hình này, sụp đổ cũng bất quá là chuyện ngày một ngày hai thôi.”

      Bọn họ chỉ lo bàn luận, lại không nghĩ rằng chuyện mình nói đều bay vào tai người khác. Lúc nói đến “ngay cả Hàng Long bảo cũng xong”,  nam tử ngồi ở bàn sát cửa sổ đưa lưng về phía họ tay run lên, tách trà rơi trên bàn, nước trà suýt nữa bắn khắp người.

      Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới trước bàn hai người này: “Nhị vị huynh đài hữu lễ, tiểu đệ có chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo nhị vị.”

      Hai người đang nói hăng, không ngờ sẽ có người đi ra làm phiền, cũng bất giác lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người này bất quá hai bảy hai tám tuổi, một bộ y sam màu xanh ngọc, vóc người cao lớn, tướng mạo tuấn nhã, đứng đó giống như ngọc thụ lâm phong, tự nhiên lộ ra vẻ thanh hoa cao quý, khiến người ta không dám khinh thường, nhưng lại chưa từng gặp qua, không khỏi hỏi: “Chúng ta… biết nhau?”

      Thanh niên cười cười: “Tứ hải chi nội giai huynh đệ, hôm nay gặp, cũng xem như có duyên, không bằng tiểu đệ làm chủ, mời mọi người ăn uống no say một phen.” Cao giọng gọi, “Tiểu nhị, tiền cơm của hai vị khách nhân này tính vào cho ta, ngoài ra thêm vài món thức ăn, một vò rượu ngon. Vô Thương, ngươi cũng đến đây đi.” Câu cuối cùng, hoá ra là nói với đồng bạn của hắn đang ở bàn kia.

      Hắn kéo ghế, giúp đồng bạn ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống, nghiễm nhiên giống như chủ nhân, trong nháy mắt dẫn dắt thế cục.

      Hai gã giang hồ bị khí thế của hắn làm khiếp sợ, vội vàng chắp tay nói: “Không biết các hạ muốn hỏi gì, huynh đệ ta bất quá chỉ là vô danh tiểu tốt, biết thực sự không nhiều.”

      “Bỉ họ Tiêu, vị bằng hữu này họ… Ngô, muốn hỏi nhị vị huynh đài chuyện Hàng Long Bảo.”

      Nam tử lớn tuổi là người từng trải, từ trước đến nay đều rất tinh tế, thấy thanh niên này tao nhã, mà đồng bạn của hắn tuổi tác dường như hơi lớn một chút, thân hình cực kỳ gầy yếu, trên khuôn mặt ôn hoà điềm tĩnh có phần tái nhợt không bình thường, mi tâm cau lại khiến người ta kìm lòng không được sinh tâm thương tiếc, dễ thấy là có bệnh trong người. Hai người như vậy, thực sự cùng giang hồ máu huyết tanh ngòm có vẻ không liên quan, hỏi Hàng Long Bảo, thì có chút quỷ dị.

      Nhìn ra nghi ngờ của gã, thanh niên mỉm cười: “Thực không dám giấu, hai người bọn ta đều không phải người trong võ lâm, bất quá chỉ biết sơ sơ chút công phu phòng thân mà thôi. Chỉ vì thường làm ăn ở vùng gần Hàng Long Bảo, mới đặc biệt quan tâm đến nơi đó. Đã hơn một năm nay, bằng hữu này của ta sinh bệnh nặng, sinh ý cũng đứt, chúng ta lần này ra ngoài, là muốn xem xét tình hình bên kia một chút, nhưng không biết Hàng Long Bảo xảy ra chuyện gì?”

      Nam tử hơi béo kia đúng là kẻ nhanh mồm nhanh miệng, vừa nghe lời này, vội vàng vung tay: “Ta khuyên nhị vị nên trở về đi. Hàng Long Bảo đã sớm bại! Chết, rồi chạy, cái gì cũng không còn!”

      Lời này vừa nói ra, sắc mặt thanh niên kia trắng bệch, nghẹn ngào nói: “Cái gì? Bọn họ…”

      Một bàn tay thon dài yếu ớt vươn qua, khẽ đè tay hắn lại, nam tử gầy yếu ngồi bên cạnh hắn dùng mắt ý bảo hắn bảo trì bình tĩnh, mình thì quay đầu giải thích cho hai nguời ngồi đối diện đang hoài nghi: “Khách hàng lớn nhất của huynh đệ chúng ta chính là Hàng Long Bảo, nghe được tin này mới cảm thấy vô cùng kinh hoàng, nhị vị chớ trách. Nhưng không biết Hàng Long Bảo xảy ra chuyện gì mà suy tàn lại nhanh như vậy?”

      Ngữ khí của y nhẹ nhàng bình thản khiến người nghe cảm thấy thoải mái không nói nên lời, nam tử hơi béo nói: “Aiiii, nói ra thì dài, tóm lại là Hàng Long Bảo gia môn bất hạnh, sinh ra một nghịch tử không bằng cầm thú! Hai vị có lẽ không biết, lão bảo chủ Hàng Long Bảo trước ngày mừng thọ một năm trước đã bị người hại chết!” Nói đến đây, hơi ngừng lại, chờ có người hỏi.

      Quả nhiên đối phương hỏi: “Hung thủ là ai?”

      Nam tử hơi béo không vội trả lời, xoay chén rượu, uống một hơi cạn sạch, đập cái bàn, giống như thuyết thư đập bàn: “Lúc đầu mọi người đều nói hung thủ là Lăng công tử làm khách trong bảo bọn họ, vị công tử này là truyền nhân duy nhất của Hạo Thiên Môn đỉnh đỉnh đại danh năm xưa. Lúc đó Hàng Long Bảo phát võ lâm thiếp truy nã Lăng Liệt truyền gần như khắp giang hồ, người người đều mắng tiểu tử này vong ân bội nghĩa. Vậy mà sự việc về sau phát triển, phong hồi lộ chuyển, ngoài dự đoán. Ngươi đoán thế nào? Lăng công tử này cư nhiên là bị giá hoạ, hung thủ kỳ thực là Hàng Long Bảo đại công tử Nhâm Tự Tại!”

      Nam tử gầy yếu khẽ “A” một tiếng, trên mặt khẽ động, lại vẫn thản nhiên hỏi: “Cái này cũng thật kỳ lạ, ngỗ nghịch thí phụ, xưa nay rất hiếm, mọi người sao lại biết hung thủ là người khác?”

      “Cho nên ta mới nói tên gia hoả họ Nhâm này không bằng cầm thú, tiếc cho Nhâm lão bảo chủ một đời anh minh! Nói đến điều tra rõ chân tướng, vậy cũng thực sự là nhờ công Niếp trang chủ của Phượng Hoàng sơn trang! Quan hệ của vị Niếp trang chủ này và Nhâm lão bảo chủ rất thân thiết, lúc lão bảo chủ bị hại, ngài vừa khéo làm khách ở Hàng Long Bảo, lão nhân gia ngài tâm tư kín đáo, Nhâm Tự Tại lừa được thiên hạ, lại không lừa được ngài. Lúc đó ngài cảm thấy nguyên nhân cái chết của Nhâm lão bảo chủ có phần kỳ quái, một mực âm thầm dò hỏi, cuối cùng phát hiện ra quỷ kế của Nhâm Tự Tại!”

      “Ngài ấy biết Nhâm Tự Tại đang lùng bắt Lăng công tử khắp nơi để bịt đầu mối, liền dẫn người chạy đi cứu. Đáng tiếc chậm một bước, tuy cứu được Lăng Liệt, Hàng Long Bảo nhị công tử Nhâm Tiêu Dao lại bị huynh trưởng vô tình vô nghĩa kia hại chết! Vị nhị công tử kia là nhân vật nổi tiếng, tráng niên tảo thệ (chết yểu), khiến người tiếc hận! Nhâm Tự Tại thí phụ sát đệ, tội ác của gã chiếu cáo khắp thiên hạ, võ lâm đều chỉ trích, cuối cùng buộc phải tự vẫn tạ tội. Gã vừa chết, Hàng Long Bảo như rắn mất đầu, đương nhiên phong lưu vân tán!”

      Thì ra là thế!

      Nam tử gầy yếu và thanh niên kia liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều vô cùng phức tạp, có vài phần sửng sốt, vài phần tiếc hận, vài phần buồn bã, cũng có vài phần thất vọng.

      Thanh niên kia càng im lặng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cái gì cũng không còn sao?”

      “Chúng ta vừa nãy còn nói, ngay cả cỏ dại ở đó mọc còn cao hơn người, ai, lụn bại!”

Thanh niên kia trầm mặc một hồi, đột nhiên rót rượu, ba bốn chén liên tiếp, uống một hơi cạn sạch!

      “Vậy… vị Lăng công tử kia hiện tại ra sao?” Trên mặt nam tử gầy gò đột nhiên nổi lên mạt ửng hồng kỳ quái, mặc dù thầm khắc chế, nhưng thanh âm nói ra vẫn có chút run rẩy. Cũng may không ai để ý.

      Nam tử lớn tuổi vẫn luôn không nói gì bỗng thở dài, nói tiếp: “Nói đến làm sao an trí cho Lăng Liệt khiến người không khỏi khen ngợi Niếp trang chủ! Vị trang chủ này thật sự là nghĩa bạc vân thiên, trên đời hiếm thấy. Lăng công tử tuy là thiếu chủ Hạo Thiên Môn, gia học uyên nguyên, không cần phải  nói, đáng tiếc bị Nhâm Tự Tại kẻ gian kia phế đi một thân công phu, bây giờ chỉ là một phế nhân. Niếp trang chủ không những thu lưu hắn, còn niệm tình hai nhà ngày trước, đem ái nữ duy nhất của mình gả cho hắn! Ngươi nói xem, phẩm cách bậc này, khí phách bậc này, trên đời còn ai có thể làm được! Cũng khó trách, thiên hạ anh hùng đều đối với lão nhân gia ngài như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”

      Nam tử hơi béo kia phụ hoạ: “Hiếm thấy, hiếm thấy.”

      Nam tử lớn tuổi mỉm cười, nhìn hai người đối diện, hy vọng đối phương có thể bày tỏ sự tán thành với ý kiến của mình, nhưng không ngờ lại thấy hai khuôn mặt biến sắc.

      Nam tử gầy yếu thì thào: “Sao lại thế? Hắn muốn thành thân với tiểu thư Niếp gia? Không thể nào.”

      Thanh niên kia cũng nói: “Hai vị chỉ sợ là nghe lầm đi.”

      Nam tử hơi béo hờn giận nói: “Huynh đệ ta mặc dù trên giang hồ không tên không họ, nhưng cũng không dám nói lung tung, việc này đã sớm truyền khắp nơi, còn có thể giả được sao? Hơn nữa một tháng sau, bọn họ sẽ bái đường thành thân, hỉ thiếp cũng phát đi… Di, các ngươi sao đối với Lăng công tử quan tâm đặc biệt vậy?” Mãi đến lúc này, cuối cùng phát hiện ra không bình thường.

      “Ta và Ngô huynh có chút việc, cáo từ đi trước. Hai vị từ từ dùng.” Thanh niên chợt đứng dậy, chắp tay, đỡ lấy nam tử gầy yếu vẻ mặt càng tái đi, đi thẳng xuống lầu.

      “Vô Thương, ngươi có sao không?” Thanh niên lo lắng nhìn người bên cạnh, chỉ cảm thấy bàn tay đối phương lạnh như băng. “Ngươi đừng buồn, Lăng Liệt nhất định nghĩ rằng ngươi đã chết, lúc này mới chết tâm đáp ứng hôn sự của Niếp gia, ngươi biết đó, tình cảnh hắn như vậy, thực sự không tiện từ chối. Chỉ cần hắn thấy ngươi, tự nhiên sẽ thay đổi chủ ý, tình cảm giữa các ngươi là chia cắt cũng không được.”

      Điểm này, ta luôn ở bên cạnh ngươi nhìn thấy rõ ràng nhất. Cho nên mới cam tâm tình nguyện chỉ ở bên cạnh, không dám vượt quá giới hạn. Cho dù cả đời cô độc, ta cũng không oán không hối!

      Không sai, hai người này hiển nhiên chính là Luyện Vô Thương và Nhâm Tiêu Dao tìm được đường sống trong chỗ chết.

      Lúc đó Luyện Vô Thương bị Nhâm Tự Tại đánh ngã xuống sườn núi, Nhâm Tiêu Dao cũng không chút do dự nhảy xuống, hai người đồng thời rơi vào giữa sông. Khi đó Luyện Vô Thương đã bị thương nặng hôn mê, Nhâm Tiêu Dao mặc dù cũng biết bơi lội, nhưng nước chảy xiết, cũng không có tác dụng, không lâu sau liền bị sóng cả bao phủ.

      Khi tỉnh lại, đã ba ngày sau, bọn họ lềnh bềnh trên nước đã hai ngày một đêm, bị dạt tới bên bờ, được dân chài vùng lân cận cứu, mà chỗ đó đã là vùng phía nam hoang vu. Người dân chài kia từng cười nói với Nhâm Tiêu Dao, nếu hắn không gắt gao ôm lấy thân thể Luyện Vô Thương, hai người đã sớm bị tách ra. Mặc dù hôn mê, tay hắn vẫn không chịu buông, cho nên người dân chài kia không cách nào tách hai người ra.

      Nhâm Tiêu Dao nghe xong lời này, chỉ mỉm cười, trong lòng lại thầm giật mình, hoá ra tình ý của mình đối với Vô Thương bất tri bất giác, đã sâu đến mức này! Đáng tiếc tâm Vô Thương chỉ đặt trên người Lăng Liệt, trong lúc hôn mê bao giờ cũng gọi tên Lăng Liệt.

      Luyện Vô Thương tỉnh lại cũng là một tháng sau, y trúng một chưởng của Nhâm Tự Tại, thương thế rất nặng, thời gian ngâm trong nước lại quá dài, hàn khí thấm vào tận xương, lại còn hàn tật phát tác, hơn nửa năm đều vật lộn trên ranh giới giữa sự sống và cái chết. Mãi đến mấy tháng gần đây mới có chuyển biến tốt, nhưng cũng khó phục hồi như cũ. Trong lòng y luôn nhớ mong Lăng Liệt, có thể đi lại, liền vội quay lại Trung Nguyên dò hỏi tin tức Lăng Liệt. Mới hơn một năm, lại xảy ra nhiều biến cố như vậy, mà Lăng Liệt, người lúc trước thề nguyện yêu y, lại muốn thành thân!

      Nhâm Tiêu Dao thấy sắc mặt Luyện Vô Thương thê lương, im lặng không lên tiếng, rồi lại nói: “Như vậy đi, chúng ta lập tức lên đường, đến Phượng Hoàng sơn trang tìm Lăng Liệt hỏi rõ ràng. Đi!”

      Kéo tay y cất bước, nhưng Luyện Vô Thương lại dừng bước không tiến lên.

      “Vô Thương?”

      Luyện Vô Thương ngẩng đầu: “Lúc như thế này, chỗ ngươi muốn đi nhất hẳn là Hàng Long Bảo?”

      Trong lòng Nhâm Tiêu Dao nóng lên, Vô Thương vẫn đem chuyện của mình đặt trong lòng!

      Sao cũng không ngờ đến Trung Nguyên, lại nghe tin dữ kinh người như thế này! Nhâm Tự Tại mặc dù tội ác tày trời, nói cho cùng vẫn là ruột thịt, nghe gã chết thảm, trong lòng vẫn không khỏi đau đớn. Càng làm hắn đau lòng chính là, Hàng Long Bảo một tay phụ thân xây dựng, lại cũng theo đó sụp đổ!

      Không dám tin, lại không thể không tin. Theo tâm tư hắn bây giờ, hận không thể chắp thêm hai cánh bay thẳng đến Hàng Long Bảo tìm đến cùng, nhưng lại lo lắng để Luyện Vô Thương một mình, thấp giọng nói: “Ta không sao.”

      Luyện Vô Thương lắc đầu: “Không bằng như vậy, chúng ta đi Hàng Long Bảo trước, sau đó… tìm Lăng Liệt.”

      “Vậy sao có thể được? Hàng Long Bảo và Phượng Hoàng sơn trang một cái phía nam một cái phía bắc, thân thể ngươi yếu ớt, sao chịu được đường xa? Không được, tuyệt đối không được.” Nhâm Tiêu Dao không chút nghĩ ngợi, lập tức bác bỏ.

      “Không thì, chúng ta chia nhau hành sự, hội lại ở Phượng Hoàng sơn trang.”

      “Để ngươi đi một mình? Vậy ta lại càng lo lắng.”

      Luyện Vô Thương thở dài: “Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng cũng không thể xem ta như chỉ trát nê tố (cuộn giấy, tò he ~ ý chỉ yếu ớt). Với một thân công phu này, người khác sao có thể làm khó được ta?”

      Hai người bàn tới bàn lui, kết quả là đều lùi một bước, Nhâm Tiêu Dao một mình đi Hàng Long Bảo, mà Luyện Vô Thương thì ở lại khách *** chờ hắn. Nhâm Tiêu Dao vẫn lo lắng, nghìn căn vạn dặn, lúc này mới vội vàng ly khai.

      Nhâm Tiêu Dao vừa đi, Luyện Vô Thương đã thu thập hành lý. Y không thể đợi thêm một phút nào nữa, nhất định phải tìm được Lăng Liệt hỏi rõ! Y đã làm phiền Nhâm Tiêu Dao rất nhiều, lúc này nên tự mình giải quyết. Viết một bức thư giải thích ngọn ngành, giao cho phục vụ quán giữ, liền một mạch đi về phía Phượng Hoàng sơn trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.