Túy Hoa Ấm (Lưu Thủy Vô Tình)

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 16

.

      “Ngươi ở đây chờ, ta đi gọi xe.” Nhâm Tiêu Dao nói với Luyện Vô Thương bệnh nặng mới khỏi, nay càng thêm gầy yếu.

      Luyện Vô Thương ôn thuận gật đầu, mặc hắn rời đi. Ánh mắt bỗng nhiên liếc đến dãy núi nơi xa bị sương mù che phủ.

      Lăng Liệt, ta phải đi, có lẽ kiếp này sẽ không gặp ngươi nữa, ngươi liệu có nhớ ta không? Chỉ sợ là trước lúc lìa đời đi.

      Mà thôi, mà thôi, cầu ngươi và vị Niếp tiểu thư kia song túc song tê, bạch đầu giai lão!

      Thân ảnh hồng y mỹ lệ đi qua trước mặt, khiến trên phố một trận rối loạn, khuôn mặt xinh đẹp kia dường như đã từng thấy.

      “Kia không phải Niếp cô nương sao? Tiểu thư Phượng Hoàng sơn trang, thật sự là một đại mỹ nhân mười phân vẹn mười!”

      Đúng rồi, nàng là Niếp Uyển Dao, vị hôn thê của Lăng Liệt, nữ tử hắn nói yêu sâu sắc! Nghĩ tới đây, chua xót lại nảy lên trong lòng.

      Như bị ma xui quỷ khiến, Luyện Vô Thương bước theo sau nàng. Theo nàng đi qua đường cái, rời khỏi đoàn người, đi tới trong một ngõ nhỏ vắng vẻ.

      “Ra đi.” Niếp Uyển Dao dừng bước, lạnh lùng quát.

      Trong lòng Luyện Vô Thương giật mình, nàng phát hiện ra ta rồi!

      Đang muốn đi ra, thì có một người từ trên tường nhảy xuống, đứng trước mặt Niếp Uyển Dao, vừa vặn ở hướng đối diện với Luyện Vô Thương.

      Luyện Vô Thương trốn ở đầu ngõ nhìn lén, thấy người này hai ba hai tư tuổi, mi thanh mục tú, cho dù đang cười không có ý tốt. Luyện Vô Thương nghĩ thầm, hắn sẽ không làm khó Niếp cô nương chứ? Ta có nên ra tay cứu giúp?

      Chỉ nghe Niếp Uyển Dao nói: “Ta tưởng là ai, hoá ra là tam sư huynh, ngươi đi theo ta từ trong trang đến chỗ này, thực vất vả.”

      Tam sư huynh kia cười ha ha: “Hoá ra sư muội sớm đã biết. Ta đây cũng là vì bảo vệ sự an toàn cho sư muội, muội xinh đẹp như vậy, vạn nhất gặp kẻ vô lễ thì làm sao bây giờ?”

      Niếp Uyển Dao cười lạnh: “Thỉnh sư huynh yên tâm, tiểu muội học mấy năm công phu, mặc dù chưa gọi là cao thủ gì, đối phó một hai tên cợt nhả vẫn không thành vấn đề.”

      “Đúng đúng đúng, võ công sư muội đương nhiên là cao minh, chỉ là một cô nương cùng một đám xú nam tử động thủ động cước, chung quy vẫn là bất nhã, đúng rồi, Lăng sư đệ sao không bồi cạnh muội làm hộ hoa sứ giả? Bất quá, hắc hắc, Lăng sự đệ dù tới, không chừng còn muốn sư muội bảo vệ hắn ấy chứ. Ha ha, ha ha!”

      “Hoá ra sư huynh tới trêu chọc ta!” Trong giọng nói của Niếp Uyển Dao đã có chút tức giận, nam tử vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười: “Đâu có? Ta là bất bình cho sư muội, với võ công nhân phẩm gia thế của sư muội, dạng thanh niên tài tuấn gì lại tìm không được chứ, đáng tiếc…”

      “Vậy thì có cách gì chứ, cha muốn gả ta cho hắn, lệnh của phụ mẫu có thể nào cãi lại?” Ngữ âm Niếp Uyển Dao lại đổi, trở nên ai oán, “Sư huynh, ngươi cũng biết tính tình cha ta, từ trước đến nay nói một là một, vì nghĩa khí gì đó, đừng nói Lăng Liệt mất võ công, cho dù hắn mù, câm, đứt tay đứt chân, ta vẫn phải gả cho hắn. Trừ khi…”

      “Trừ khi gì?”

      “Trừ khi hắn đã chết. Bất quá, hắn sống rất tốt, có thể nào dễ dàng chết chứ?”

      Nam tử kia ngớ ra hồi lâu, thình lình nghiến răng nói: “Muội yên tâm, ta đảm bảo tiểu tử kia tuyệt đối không sống được đến ngày đại hôn.”

      “Ta yên tâm cái gì? Sư huynh, ngươi cũng nghe rõ rồi đấy, ta cái gì cũng chưa từng nói, cũng không bảo ngươi giết hắn.”

      Luyện Vô Thương nghe thế nổi da gà, lòng dạ cô nương này thật độc, nàng không muốn gả cho Lăng Liệt, còn xúi giục sư huynh giết hắn!

      Lăng Liệt ơi Lăng Liệt, đây là ý trung nhân ngươi chọn sao? Ngươi đối với nàng một mảnh tình thâm, người ta lại nửa điểm cũng không để ngươi trong lòng!

      Rõ ràng mình nên cảm thấy thoải mái vì được trả thù mới phải, thế nhưng tràn đầy trong lòng là sự lo lắng cho Lăng Liệt.

      Lăng Liệt đáng thương, còn mình thật đáng buồn!

      Chỉ nghe tam sư huynh kia lại nói: “Muội chờ xem, lần này ta nhất định giết hắn, tuyệt đối sẽ không liên luỵ đến muội.”

      Hắn vì sao lại nói “lần này”? Luyện Vô Thương chợt nhớ tới mũi tên bắn về phía Lăng Liệt ngày đó trên trấn. Hắn đã bắt đầu ra tay!

      Làm sao bây giờ? Lăng Liệt không có võ công, chẳng phải chỉ có đợi người làm thịt sao? Lần trước là mình cứu hắn, hiện tại mình lại đi, hắn tứ cố vô thân, ai có thể giúp hắn?

      Tâm chuyển trăm lần, cuối cùng hạ quyết tâm. Lăng Liệt, cho dù ngươi đối với ta vong tình phụ nghĩa, ta cũng không thể bỏ mặc ngươi không quan tâm! Ta … vẫn muốn cứu ngươi!

      “Vô Thương, ngươi đi đâu vậy? Ta không phải đã bảo ngươi chờ ở đây sao?” Nhâm Tiêu Dao đã mướn được xe ngựa, nhưng trở về lại không thấy bóng dáng Luyện Vô Thương, lòng như lửa đốt tìm kiếm hồi lâu, thấy y mới yên lòng, sắc mặt càng tái nhợt như tuyết, vội vàng kéo y hỏi.

      Luyện Vô Thương hiển nhiên lấy làm kinh hãi, thấy rõ là Nhâm Tiêu Dao, ánh mắt dao động vài cái, khẽ nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

      Xe ngựa tự có lừa được xa phu điều khiển, Nhâm Tiêu Dao liền bồi Luyện Vô Thương ngồi trong xe. Hắn vén màn xe lên, nhìn phía ngoài: “Vô Thương, chúng ta đã tới ranh giới Trường Dương, tiếp theo ngươi muốn đi đâu?”

      “Ta muốn trở về núi.” Lên đường lâu như vậy, Luyện Vô Thương lần đầu mở miệng, thanh âm hờ hững khác thường.

      Nhâm Tiêu Dao nói: “Cũng tốt, ta đi cùng ngươi.”

      Luyện Vô Thương lắc đầu: “Không cần, ngươi không phải trở về Hàng Long Bảo sao? Chúng ta chia tay ở đây. Ta liên lụy ngươi lâu như vậy, không thể lại dây dưa nữa.”

      “Vô Thương, ta đã nói với ngươi, giữa ngươi và ta không có liên luỵ với không liên luỵ gì cả.”

      Cho dù ai thấy ánh mắt chân thành Nhâm Tiêu Dao cũng sẽ cảm động, nhưng Luyện Vô Thương lại quay đầu đi ── ánh mắt đó như một đạo quang, đâm vào mắt y đến đau đớn.

“Nhưng phần tình ý này của ngươi ta nhận không nổi, cũng không báo đáp được.”

      Đây là ý gì? Nhâm Tiêu Dao chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, nổ “đùng” một tiếng. Qua hồi lâu, hắn mới run rẩy nói: “Ngươi… đã biết hết rồi?” Tình ý vẫn không dám bày tỏ, hoá ra sớm đã bị đối phương nhìn thấy, Nhâm Tiêu Dao không biết làm sao, lại thở dài một cái.

      Luyện Vô Thương khoan thai nói: “Ngươi bảo vệ ta chu toàn như vậy, ta nếu còn không rõ, thì thật đúng là kẻ ngốc.”

      Nhâm Tiêu Dao cười khổ: “Ngươi biết thì có thể ra sao chứ? Trong lòng ngươi, thuỷ chung chỉ có một người.” Mình ái mộ thì cầu lại không được, người nọ có được thì hết lần này tới lần khác không biết quý trọng! Thật sự là tạo hoá trêu người!

      “Cho nên, ta không thể lại làm phiền ngươi.”

      Nhâm Tiêu Dao thở dài, cầm tay y: “Vô Thương, ta không cảm thấy ngươi phiền phức, cũng chưa từng nghĩ phải nhận được gì từ ngươi. Ta chỉ muốn ở lại bên cạnh ngươi, quan tâm ngươi, làm bạn với ngươi. Lúc ngươi sinh bệnh, ở trước giường chăm sóc ngươi; lúc ngươi tịch mịch, kể một chuyện cười cho ngươi giải sầu; lúc ngươi vui vẻ, cùng ngươi nói chuyện trên trời dưới đất, ngâm thơ gảy đàn, lúc…”

      Giọng điệu cảm động nói ra cảnh tượng cảm động, nếu người nói là Lăng Liệt, Luyện Vô Thương sẽ vui đến chết.

      Nhưng người này là Nhâm Tiêu Dao! Cho nên không hề có nhu tình mật ý, chỉ có bất đắc dĩ, áy náy, đau lòng! Mỗi một lời giống như một tảng đá lớn đè trong lòng…

      “Đừng nói nữa!” Luyện Vô Thương khẽ kêu, “Tiêu Dao, ta nhận không nổi, nhận không nổi!”

      Nhâm Tiêu Dao ngẩn người, giống như trông thấy một giọt nước trong suốt từ trên mặt Luyện Vô Thương rơi xuống, loé lên, rồi biến mất.

      Đó là lệ sao? Hắn không dám khẳng định. Quen biết lâu như vậy, hắn chỉ thấy Luyện Vô Thương rơi lệ một lần ── khi tế bái sư phụ y, ngoài ra, bất kể gặp nhiều đau khổ như thế nào, người này đều quật cường thuỷ chung trầm mặc không nói, giống như một cây trúc mảnh, nhìn có vẻ mềm yếu, kỳ thực phi thường cứng cỏi!

      Bây giờ Vô Thương lại rơi lệ, là đau khổ như thế nào người kiên cường như y mới rơi lệ? Nếu đau khổ này là vì mình, vậy mình phải tự tay giải trừ cho y. Dù sao, mình chỉ là muốn nhìn y cười mà thôi!

      Tâm tư như sóng triều, Nhâm Tiêu Dao ngẩn ngơ nhìn Luyện Vô Thương, vươn tay, muốn vỗ vai y, nhưng ngón tay chạm đến y phục, liền lưỡng lự thu về, buồn bã thở dài: “Ta minh bạch. Ngươi… bảo trọng!”

      Màn xe bị gió khẽ thổi bay, lại khẽ hạ xuống. Trong thùng xe, chỉ còn lại một người.

      Cảm thấy có chút lạnh, Luyện Vô Thương nắm chặt áo choàng trên người. Tiêu Dao, ngươi cũng bảo trọng, ân tình của ngươi đối với ta, ta nhớ trong lòng, không dám quên, cho dù kiếp này không thể báo đáp, kiếp sau cũng nhất định kết cỏ ngậm vành! Chuyện Lăng Liệt, để tự ta giải quyết. Ánh trăng như nước, nhẹ nhàng bập bềnh giữa thiên địa, khiến dãy núi như đi vào giấc mộng, mặt đất trầm miên.

.

      Phượng Hoàng sơn trang toạ lạc dưới chân núi cũng bị ánh trăng bao phủ, rơi vào yên lặng.

      Bỗng nhiên, cửa một gian phòng phía đông trong viện mở, một bóng đen khẽ lao ra, thuần thục băng qua vài toà đình viện, cuối cùng dừng ở dưới một song cửa sổ. Xác định người bên trong đã ngủ, hắn cầm một cái ống, cắm lên giấy trên song cửa, thổi mấy hơi.

      Lúc này ánh trăng chiếu rõ khuôn mặt hắn, hắn chính là “tam sư huynh” tuyên bố muốn giết chết Lăng Liệt, đệ tử thứ ba của Niếp Vân Phi – Viên Chấn Nam!

      Lại đợi một lúc, hắn móc ra một cái khăn đen che miệng mũi, lúc này mới đẩy cửa vào.

      Bên trong tràn ngập mùi hương quỷ dị, nhưng Viên Chấn Nam không ngửi thấy. Cánh tay hắn vừa nhấc, bàn tay đã cầm một thanh chuỷ thủ sắc bén, bàn tay khẽ lật, hướng phía thiếu niên ngủ say trên giường đâm xuống!

      “Keng” một tiếng, một vật đen sì sì từ ngoài cửa nửa khép bay tới, đập vào cổ tay Viên Chấn Nam, khiến chuỷ thủ trong tay hắn rơi xuống đất. Tiếp theo, một đạo nhân ảnh lướt vào, ngươi chưa đứng ổn, đã đánh ra ba kiếm.

      Viên Chấn Nam tuyệt đối không ngờ sẽ có người đến phá chuyện tốt của hắn, kinh ngạc, thấp giọng quát: “Ai?” Thấy người đến một thân y phục dạ hành, mặt che hắc sa, không biết thần thánh phương nào. Hắn nhìn quanh, muốn tìm một món vũ khí tiện lợi để ngăn địch, thế nhưng chết người chính là, trong gian phòng đó lại không bày một món vũ khí nào!

      Đây là phòng Lăng Liệt, võ công Lăng Liệt đã mất, có vũ khí cũng không dùng được.

      Kiếm pháp của người đến cực kỳ cao minh, hắn liều mạng tránh, vẫn liên tiếp gặp nguy hiểm, sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn càng đánh càng sợ, tiếp tục dây dưa như vậy, kinh động đến người khác còn chưa tính, chỉ sợ mạng nhỏ này cũng không bảo toàn được.

      Tình thế cấp bách, hắn chợt la lên: “Người đâu, có thích khách, có thích khách!”

      Đây thật đúng là “vừa ăn cướp vừa la làng”, đối phương hiển nhiên lấy làm kinh hãi, kiếm thế chậm lại, Viên Chấn Nam thừa cơ chạy ra ngoài cửa, to mồm la: “Sư phụ, sư huynh, không ổn, có thích khách!”

      Hô xong thì cảm thấy có tiếng gió sau lưng kéo tới, quay đầu lại nhìn, kiếm của hắc y nhân đã gần trong gang tấc, hắn cả kinh suýt nữa hồn phi phách tán, vội ngã nhào.

      “Tam sư huynh, xảy ra chuyện gì?” Có người sớm nghe được tiếng hô đi tới, mắt thấy tình hình cấp bách, cũng không chờ hắn trả lời, xông về phía trước ngăn kiếm chiêu của hắc y nhân.

      “Chấn Nam, xảy ra chuyện gì?” Thanh âm này trong trầm thấp lộ ra khí phách oai phong, chính là trang chủ Niếp Vân Phi. Ông rõ ràng là đang ngủ giật mình tỉnh dậy, y sam có chút mất trật tự, nhưng vẻ mặt trấn tĩnh khiến uy nghi của ông không tổn hao gì.

      “Sư phụ, người này đêm khuya xông vào trang, muốn giết hại Lăng sư đệ. May mà đệ tử vô ý bắt gặp, kịp thời ngăn lại.” Viên Chấn Nam thở hổn hển, tiến lên thưa.

      “Nói bậy! Rõ ràng muốn hại người chính là ngươi.” Hắc y nhân nghe hắn đổi trắng thay đen, vừa vội vừa tức.

      “Lăng Liệt là con rể tương lai của sư phụ ta, không thù không oán, ta vì sao phải hại hắn? Ngược lại, ngươi đêm khuya xông vào, lại không chịu dùng diện mạo thật gặp người, có mưu đồ gì?” Viên Chấn Nam nói gần như bắt hết các điểm mấu chốt, lời vừa nói ra, mọi người tin đến chín phần.

      “Lăng sư đệ, ngươi nói, rốt cuộc là ai muốn hại ngươi?” Sớm có người vào phòng, đem Lăng Liệt gọi dậy, đỡ ra ngoài.

      Lăng Liệt mờ mịt lắc đầu: “Ta ngủ quá sâu, cái gì cũng không biết.”

      Niếp Vân Phi trầm giọng nói: “Bất luận chân tướng ra sao, vị bằng hữu này, ngươi có thể bỏ khăn che mặt xuống, để chúng ta nhìn khuôn mặt thật của ngươi không?”

      Lời ấy vừa nói ra, chúng đệ tử ào ào hùa theo: “Đúng vậy, để chúng ta xem ngươi là ai, rồi mới xem lời ngươi là thật hay giả.”

      Hắc y nhân chấn động toàn thân, bất giác nhìn về phía Lăng Liệt, ánh mắt hai người gặp nhau, Lăng Liệt cũng chấn động.

      Niếp Vân Phi vô cùng nhạy cảm, đã từ cái liếc mắt này nhìn ra manh mối, hỏi: “Liệt nhi, ngươi biết y?”

      Lăng Liệt chậm rãi xoay người, nhìn thoáng qua hắc y nhân, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Hài nhi không biết.”

      Ánh mặt mọi người đều dừng trên người Lăng Liệt, không ai thấy, trong nháy mắt Lăng Liệt nói ra kia, trong mắt hắc y nhân hiện vẻ buồn bã, y đột nhiên nhảy lên, nhằm phía tường viện.

      “Chạy đi đâu!” Niếp Vân Phi sao có thể dễ dàng bỏ qua y? Thi triển khinh công đuổi theo.

      Võ công Niếp Vân Phi so với Viên Chấn Nam cao minh hơn nhiều, hơn mười chiêu, hắc y nhân bắt đầu yếu thế, kiếm chiêu cũng dần hoảng loạn.

      “Bằng hữu, ta thấy khí tức ngươi không êm, huyết mạch không thông, dễ thấy có thương bệnh trong người, đấu tiếp cũng vô ích, ngươi ngoan ngoãn lưu lại đi.” Ánh mắt Niếp Vân Phi rất tinh, phát hiện chiêu kiếm của đối phương kỳ lạ, dường như cố ý che giấu bản lĩnh thực sự, vì hiếu kỳ muốn truy cứu đến cùng, lúc này ông mới không hạ sát thủ.

      Hắc y nhân lại chỉ cầu thoát thân, căn bản không để ý tới, trường kiếm bên tay phải quét ngang, tay trái vung ra một chưởng, đánh về phía bả vai Niếp Vân Phi.

      “Sư phụ cẩn thận!” Chiêu này khí thế rất lớn, chúng đệ tử đều hết hồn.

      Niếp Vân Phi cười lạnh một tiếng, không tránh, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, tay kia đỡ chưởng của đối phương.

      Hai tay tiếp xúc, nội lực giao đấu.

      Vẻ mặt Niếp Vân Phi bình tĩnh, khoé miệng mỉm cười, hắc y nhân mặc dù không thấy mặt, nhưng thân hình gầy gò không ngừng lắc lư. So ra, cao thấp đã hiện rõ!

      Bất ngờ, thân thể hắc y nhân run lên, lùi về phía sau mấy bước, yếu ớt té trên mặt đất.

      “Ta muốn xem ngươi là ai!” Niếp Vân Phi đi lên, đưa tay tháo khăn che mặt của y ──

      “Dừng tay!” Không biết từ nơi nào xuất hiện một đạo hắc ảnh, một chưởng bức lui Niếp Vân Phi, nâng hắc y nhân dậy, nhảy lên đầu tường. Đợi mọi người phản ứng lại, bọn họ đã biến mất giữa màn đêm.

      “Hoá ra y còn có đồng bọn!”

      “Sư phụ, có cần đuổi theo không? Bọn chúng đi chưa xa đâu!”

      “Khỏi.” Sắc mặt Niếp Vân Phi phức tạp nhìn phía hai người biến mất, kinh hãi trong mắt dần hồi phục, hoá thành một đạo hàn quanh âm u lạnh lẽo, chớt mắt biến mất.

      Trong rừng cây ngoài Phượng Hoàng sơn trang, hắc y thanh niên kéo khăn đen trên mặt đồng bạn xuống, kinh hồn bạt vía nhìn khoé miệng y còn có tơ máu đang không ngừng chảy. “Vô Thương, ngươi có sao không?”

      Luyện Vô Thương chỉ cảm thấy huyết khí trong ngực giống như sắp chọc thủng cổ họng, đầu càng u u mê mê, không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết bên cạnh là ai, chỉ nghĩ xung quanh còn có địch nhân, vội nói: “Đừng… đừng gọi tên ta, không thể để người ta biết… biết quan hệ giữa ta và Lăng Liệt…” Lời còn chưa dứt, người đã ngất đi.

      Hôn mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại rơi vào hôn mê, mơ mơ màng màng không biết bao lâu, một canh giờ, hai canh giờ? Hay là một ngày, vài ngày? Khi Luyện Vô Thương tỉnh lại, chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng phố chợ xôn xao.

      Quan sát khắp nơi, cái bàn bày biện đơn giản có vẻ rất quen, đột nhiên nhớ lại, đây không phải là một tiểu khách *** sao? Ký ức trước khi hôn mê vẫn như cũ mơ mơ hồ hồ, kinh ngạc nghĩ, chẳng lẽ mình bị thương vẫn liều mạng trốn về?

      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Luyện Vô Thương vội vàng ngồi dậy, tìm tìm, quả nhiên trường kiếm ở bên người, lập tức nắm chặt trong tay.

      “Khách quan, ngài đã tỉnh.” Đẩy cửa vào là phục vụ ở đây, đưa Luyện Vô Thương vào chính là hắn. Trên tay hắn bưng một cái khay. Xa xa ngửi thấy mùi thơm của cháo, Luyện Vô Thương mới phát hiện mình đang rất đói.

      “Ta sao lại ở đây?”

      “A nha, khách quan, ngài không nhớ sao, hôm nay trời vừa sáng ngài đã gõ mạnh cửa ***, chúng ta đều bị đánh thức, nhìn ngài bước đi lảo đảo, còn tưởng ngài say rượu, không dám làm phiền ngài.”

      Luyện Vô Thương gật đầu, mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra phục vụ này có lý do gì lừa gạt mình, nửa tin nửa ngờ, lại hỏi: “Trên trấn có gì khác thường sao?”

      Phục vụ cười nói: “Tiểu nhân không thấy có gì cả, chỉ cảm thấy giống như thường ngày thôi.”

      “Không có việc gì, ngươi ra ngoài đi.” Luyện Vô Thương phất tay ra hiệu cho phục vụ lui đi, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Xảy ra chuyện như vậy, Phượng Hoàng sơn trang cư nhiên không đến trấn này lục soát, đoán là mình chắc chắn sớm đã trốn trong đây, lại không tiện quấy nhiễu dân chúng, mới ẩn nhẫn không ra tay.

      Lăng Liệt khi đó nhận ra mình, hắn nhất định biết mình sẽ không có ý đồ hãm hại, nên ngược lại đề phòng “tam sư huynh” kia đi?

      Nghĩ đến một câu “hài nhi không biết” của Lăng Liệt lúc đó, ngực lại không khỏi âm ỉ đau, mặc dù chưởng lực Niếp Vân Phi mạnh hơn gấp bội, chỉ sợ cũng không địch lại câu này của Lăng Liệt!

      Lăng Liệt, Lăng Liệt! Ta những gì có thể làm, đều đã làm, không cầu ngươi cảm kích, chỉ vì trong lòng ta đã quyết. Ngươi là chim bay lượn giữa thế gian phồn hoa, mà ta, đã định trước chỉ có thể làm bạn với thanh phong lãnh nguyệt, là ta quá ngốc, quá ngây thơ, biết không có khả năng, còn ngây ngốc lao vào, mới thành một đoạn nghiệt duyên này!

      Bây giờ duyên diệt mộng tỉnh, chỉ nguyện lúc trước chưa từng gặp nhau!

      Mất hết hy vọng, không muốn ở lại chỗ này thêm một khắc nào nữa, Luyện Vô Thương chậm rãi điều tức, chỉ chờ nội tức thông suốt, liền lên đường rời khỏi.

      Nội thương của y vốn không nặng, chỉ là thân thể quá mức suy yếu, mới thổ huyết hôn mê, điều tức một lúc, quả nhiên tinh thần tốt lên rất nhiều, đứng dậy thu thập đồ đạc.

      “Khách quan, ngài phải đi?” Vừa ra khỏi cửa, đụng phải phục vụ đang đi tới, khuôn mặt đối phương lộ vẻ kinh ngạc.

      “Đúng vậy.”

      “Vậy sao được? Người bị thương, cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa… Ai nha, khách quan, người làm gì vậy?” Cổ tay bị Luyện Vô Thương nắm chặt.

      Ánh mắt Luyện Vô Thương loé lên, nói: “Ngươi không phải tưởng ta bị say rượu sao? Bây giờ sao lại nói ta bị thương?” Y cũng không có ngoại thương, sắc mặt mặc dù kém, nhưng người không rành võ công nhìn, chỉ nghĩ là sinh bệnh, quyết sẽ không nói “bị thương.”

      Tiểu nhị kia biết mình nói hớ, vội vàng tìm một lý do lấp liếm, lại không biết nên bịa đặt thế nào cho phải? Kìm lòng không được quay đầu nhìn lại.

      Chưa liếc xong, thân hình Luyện Vô Thương đã sớm vút ra. Mơ hồ thấy chỗ cửa bên có bóng người chớp hiện, liền đuổi theo.

      Động tác người nọ thật nhanh, Luyện Vô Thương đuổi theo hắn băng qua đường, đi thẳng tới cánh đồng ngoài trấn, mà khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng xa, trong lòng Luyện Vô Thương khẽ động, đột nhiên “Ai nha” một tiếng, ngã xuống đất, từ đó bất động.

      Bóng người kia lấy làm kinh hãi, phi nhanh qua: “Ngươi không sao chứ, xin lỗi, ta…” Nói đến đây, chợt phát hiện Luyện Vô Thương đang nhìn hắn.

      Chấn động toàn thân, xoay người muốn chạy, lại bị gọi lại.

      “Tiêu Dao.”

      Luyện Vô Thương đứng dậy, giữ lấy hắn: “Ta đã đoán được là ngươi, vì sao phải tránh ta?”

      Nhâm Tiêu Dao ngẩng đầu, nhìn người khiến mình hồn khiên mộng hệ, rõ ràng gần ngay trước mắt rồi lại xa tận chân trời, buồn bã thở dài: “Bởi vì… ngươi không muốn thấy ta.”

      Khẽ nói một câu, trong đó lại chứa đầy quan tâm và chua xót. Luyện Vô Thương nhắm mắt lại, rất lâu sau, mới thở dài một tiếng: “Vì sao ta gặp lúc đầu không phải ngươi!”

      Nếu như người nọ lúc trước là Nhâm Tiêu Dao, con đường của y có lẽ sẽ bằng phẳng hơn nhiều, bây giờ, lại chỉ có thể cảm khái thở dài một tiếng, tương phùng hận vãn (hận vì gặp nhau quá muộn)!

      Hai người đối mặt nhau không nói gì, gió thu thổi qua cánh đồng bát ngát, tạo nên tiếng xào xạc, thổi bay một mảnh tịch liêu.

      “Ai?”

      Lông mày Nhâm Tiêu Dao dựng thẳng, đem Luyện Vô Thương bảo hộ sau người.

      Phía sau cây lúa cao nửa người, không biết từ bao giờ xuất hiện vô số bóng đen.

      Bóng đen quen thuộc!

      Đoạt phách!

      “Vô Thương, ngươi hiện tại thế nào?” Nhâm Tiêu Dao đánh giá tình hình, với võ công của hắn và Luyện Vô Thương đột phá vòng vây vốn không khó, chỉ là hiện tại thân thể Luyện Vô Thương cực kỳ suy yếu, mà thủ lĩnh đối phương là một nhân vật khó đối phó, thực sự không có nhiều phần thắng.

      Luyện Vô Thương hơi vận lực, huyết khí xông lên, mấy lần muốn nôn ra, nhưng y vẫn cắn răng gật đầu.

      “Tốt lắm, ta ngăn gã, ngươi lao ra trước đi.” Người hắn lo lắng nhất là Luyện Vô Thương, về phần mình, chỉ là thứ yếu. Trong đầu hiện lên cảnh báo của Liễu Thanh Y, có lẽ những người này vì mình mà đến, chỉ cần mình không đi, bọn chúng hẳn sẽ không làm khó Vô Thương.

      Luyện Vô Thương biết tâm ý của hắn, cũng biết lưu lại chỉ càng liên luỵ hắn, không hề phản bác.

      Những bóng đen tạo thành thế vòng vây, từ từ áp sát, nháy mắt vây bọn họ ở chính giữa.

      Nhâm Tiêu Dao rút trường kiếm ra, chợt hướng về phía Luyện Vô Thương liếc mắt ra hiệu, một kiếm quét ra; cùng lúc đó, Luyện Vô Thương cũng bất ngờ nhảy lên, bay ra khỏi vòng vây.

      “Ngươi đi được sao?” Kèm với một tiếng cười lạnh, chưởng phong mãnh liệt đánh tới trước mặt, chính là hắc y Mị Ảnh. Luyện Vô Thương không kịp tránh, chỉ có thể giơ chưởng đỡ.

      Song chưởng gặp nhau, phát ra tiếng nổ lớn, Luyện Vô Thương cũng không cầm cự được nữa, ngã xuống.

      “Vô Thương!” Nhâm Tiêu Dao ở phía dưới thấy rõ ràng, muốn đi cứu, lại bị hơn mười thanh kiếm cuốn lấy, thoát thân không được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mị Ảnh đón được Luyện Vô Thương, hướng về phía đồng hoang không người chạy đi.

      Luyện Vô Thương bị Mị Ảnh ôm trong ngực, huyệt đạo lại bị phong bế không thể động đậy. Tiếng gió bên tai thổi qua, ù ù giống như kèn lệnh, trong lòng thầm giật mình, khinh công của người này đã đạt đến mức siêu phàm, ngay cả mình cũng không bằng. Hạo Thiên Môn nổi danh về khinh công, không ngờ còn có người có thể sánh ngang!

      Nhất thời đã quên tình cảnh của bản thân, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Mị Ảnh này. Dù sao y biết Mị Ảnh nếu đã mất công đưa y đi, tạm thời sẽ không làm hại y.

      Trong tiếng gió thổi, mơ hồ có thể nghe được rất nhiều tiếng hít thở, là Mị Ảnh đang điều tức. Tiếng đầu tiên kéo rất dài, hai tiếng tiếp theo lại rất ngắn, cứ như vậy tiếp tục.

      Phương pháp thở như vậy quả thực cổ quái, Luyện Vô Thương biết, trong chốn võ lâm chỉ có một nhà như vậy.

      Hạo Thiên Môn!

      “Mị Ảnh” này chẳng lẽ là người của Hạo Thiên Môn? Luyện Vô Thương chấn động toàn thân, nhớ lại ngôn ngữ cử chỉ của Mị Ảnh, chợt buột miệng kêu lên: “Ngũ sư huynh, hoá ra là ngươi!”

Nhâm Tiêu Dao cầm tay y: “Ta không có ý trách ngươi, chỉ muốn nói với ngươi, đừng áy náy, cũng không cần phải cảm thấy thiếu nợ ta, bởi vì tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện. Ta chưa từng nghĩ muốn ngươi hồi báo, chỉ cần ngươi chịu để ta ở bên cạnh ngươi, ta đã thoả mãn rồi.” Dừng một chút, hắn lại  nói: “Ta đối với ngươi, cũng giống như ngươi đối với Lăng Liệt, luôn là một mảnh tình thâm, không oán, không hối!”

“Một mảnh tình thâm, không oán không hối.” Luyện Vô Thương khẽ đọc tám chữ này, mỗi một chữ giống như một cây đinh đâm vào trong lòng. Nghĩ tới Lăng Liệt, nghĩ tới mình, lại nghĩ tới Nhâm Tiêu Dao, luôn rất đa tình. Chỉ cần tâm còn mê muội, ai có thể tính toán những cái này chứ?

Y nhắm mắt lại, rất lâu sau, thở dài một tiếng: “Vì sao ta gặp lúc đầu không phải ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.