CHƯƠNG 18
.
“Vô Thương, ngươi ăn vài thứ được không? Thân thể ngươi suy yếu như vậy, không ăn sao được chứ?”
Đủ loại đồ ăn bày ra trước mắt, sắc vị nào cũng có, hương thơm toả bốn phía, thế nhưng Luyện Vô Thương lại tựa như không phát giác, chỉ bình tĩnh đem ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ vẫn như cũ bị rừng cây trùng trùng điệp điệp che lấp, nhìn không thấy ánh mặt trời, cũng không thấy rõ tương lai.
Khuyên giải nhiều lần không hiệu quả, Lăng Liệt buông bát xuống, thở dài: “Vô Thương, ngươi đã ba ngày không ăn gì, ngươi cũng biết, nhìn ngươi ngày một gầy đi, trong lòng ta so với bị đao cắt còn khó chịu hơn. Aiiii! Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào mới tốt đây?”
Luyện Vô Thương quay đầu nhìn Lăng Liệt: trong mắt hắn đầy tơ máu, khuôn mặt thanh niên cũng tiều tuỵ rất nhiều, trong lòng đau xót, thở dài, giữa ngươi và ta đã đến tình trạng này, còn có gì để nói? “Thả ta, để ta rời đi.”
“Không!” Lăng Liệt giống như bị kim châm, theo phản xạ quát to một tiếng, “Ta sẽ không để ngươi đi, sẽ không! Ngươi đời này đừng mơ rời khỏi ta!”
Vô Thương, ngươi cứ như vậy muốn rời khỏi ta, tình cảm cúa chúng ta trước đây, ngươi đều quên hết rồi sao? Không, ta tuyệt đối không buông tay!
Ngực giống như muốn nổ tung, cơn tức giận không cách nào phát tiết, Lăng Liệt quay nguời, giống như lốc xoáy xông ra ngoài cửa!
“Lăng… Liệt!” Nhìn hai cánh cửa vẫn còn đóng mở, Luyện Vô Thương phát ra tiếng thở dài giống như nỉ non.
Giữa ngươi và ta, sao lại đến nông nỗi này?
Bắt đầu từ ngày đó, Lăng Liệt liên tiếp hai ngày không xuất hiện, chỉ có một tiểu tỳ ở chỗ này hầu hạ, chuyên phụ trách sinh hoạt cho Luyện Vô Thương. Tiểu tỳ kia nói, Lăng Liệt giao xuống, nếu y còn không chịu ăn cơm, sẽ trách tội nàng. Luyện Vô Thương nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, minh bạch đây là cách Lăng Liệt áp chế mình, không khỏi cười khổ, đối với ta ngươi cũng nổi tâm chơi đùa.
Lăng Liệt bây giờ tâm ngoan (kiên quyết) như thiết, giết vài người không thành vấn đề, chỉ sợ hắn nói được làm được, Luyện Vô Thương không giống lúc đầu cự tuyệt dùng cơm, nhưng tâm sự trăm mối ngổn ngang, thường gắp vài miếng rồi ăn không vô nữa, ăn thêm vài miếng sẽ lại nhổ ra, người vẫn như cũ ngày càng gầy yếu. Tiểu tỳ kia gấp đến mức khóc ròng, y cũng lực bất tòng tâm.
Ngày thứ ba, Lăng Liệt cuối cùng cũng xuất hiện, thần sắc càng khó coi. Trong lòng Luyện Vô Thương biết rõ, y và Lăng Liệt đang giày vò lẫn nhau, về phần ai đau đớn hơn, thực sự không nói rõ được.
Lăng Liệt trông thấy y đầu tiên là thở dài —— gần đây hắn dường như lúc nào cũng thở dài, dựa vào bên giường, chậm rãi ngồi xuống: “Ngươi lại gầy đi.”
Luyện Vô Thương không đáp, yên lặng nhìn hắn.
Lăng Liệt cười khổ một tiếng: “Ngươi thật cứ như vậy muốn rời khỏi ta?”
Luyện Vô Thương hạ mi mắt: “Ngươi có đường của ngươi, ta có đường của ta, Lăng Liệt, chúng ta chung quy không đi trên cùng một con đường.” Y và Lăng Liệt vốn không có chỗ giống nhau, nhân duyên tụ lại một chỗ, nhưng giống như hai lối rẽ, sau khi gặp gỡ ngắn ngủi, chính là sẽ càng đi càng xa, cho đến khi hai bên đều không nhìn thấy đối phương.
Vẻ mặt Lăng Liệt càng u ám, biến đổi vài lần, cuối cùng cắn răng nói: “Thôi được, ta để ngươi đi!”
“Ngươi nói cái gì?” Luyện Vô Thương ngẩn người, không thể tin được hắn sẽ dễ dàng buông tha mình như vậy.
“Ta nói thả ngươi đi! Nếu đã không lưu được lòng của ngươi, ít nhất cũng không thể để ngươi trách ta, hận ta.” Lăng Liệt giống như hạ quyết tâm, đấm mạnh một cái vào đầu giường.
Hắn thực sự muốn thả mình đi! Ý thức được kháng cự mấy ngày nay cuối cùng đã thắng, trong lòng Luyện Vô Thương ngược lại trống rỗng.
Lúc đầu khăng khăng muốn rời đi, là bởi vì không cách nào tiếp nhận một Lăng Liệt trở nên hoàn toàn khác, không thể chịu được hắn lừa dối mình, không cách nào đồng ý thủ đoạn độc ác của hắn, y cần không gian để mình hảo hảo ngẫm lại, thế nhưng Lăng Liệt lại dùng thủ đoạn ép buộc lưu y lại.
Rất ít người có thể từ vẻ bề ngoài mà nhìn thấy được nội tâm quật cường của Luyện Vô Thương. Tâm y rất mềm, đối với nhẹ giọng cầu xin luôn không có sức chống cự, thế nhưng một khi người khác muốn dùng quyền thế vũ lực ép y khuất phục, y có chết cũng không khom lưng!
Cho nên khi Lăng Liệt giam lỏng y ở đây, y một lòng muốn rời đi. Bây giờ nguyện vọng đạt được, y lại một hồi mờ mịt.
Người trước mặt là Lăng Liệt đó, y trăm cay nghìn đắng mới tìm được Lăng Liệt, người y nhớ thương! Chẳng lẽ cứ vậy đi? Trong lòng y rất rõ ràng, lần này đi hai người sẽ vĩnh viễn không gặp lại.
Chậm rãi đứng lên, chậm rãi bước về phía ngoài cửa, không biết có phải do thân thể suy yếu không, mỗi bước đều cảm thấy khó khăn vô cùng.
“Vô Thương!”
Luyện Vô Thương chấn động, không biết nên vui hay nên sợ.
“Thân thể ngươi suy yếu như vậy, ăn vài thứ rồi đi.”
Luyện Vô Thương đứng lặng một lát, chậm rãi gật đầu.
Không bao lâu sau, cháo hạt sen bốc khói nghi ngút được bưng lên, cháo là tự tay Lăng Liệt nấu. “Ta uy ngươi uống.”
Luyện Vô Thương không hề phản đối, từ khi gặp lại đến nay, bầu không khí giữa hai người lần đầu tiên trở nên hoà hợp như vậy, rất nhiều tình cảnh ngày xưa chậm rãi chảy qua trong đầu, một số ngọt ngào, một số thương cảm.
Lăng Liệt múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Luyện Vô Thương, không biết có phải vì khổ sở trong lòng không, tay hắn run nhẹ. Uy hồi lâu, mới uy xong một chén cháo.
Luyện Vô Thương nhìn về phía Lăng Liệt, thiên ngôn vạn ngữ nảy lên trong lòng, nhất thời lại không biết nên nói gì, hồi lâu mới nói: “Ngươi… bảo trọng!”
Lăng Liệt cũng không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt y, quay đầu đi: “Ngươi cũng vậy, dọc đường cẩn thận!”
Tâm Luyện Vô Thương đau xót, chỉ dừng lại một chốc nữa thôi, mình sẽ nhịn không được lưu lại, nhưng Lăng Liệt rõ ràng không có ý muốn lưu y lại —— y đột nhiên phát hiện, khiến mình cảm thấy khổ sở, lại chính là điểm này.
Hít sâu một hơi, đi nhanh ra ngoài, một mạch đi xuống tới chân núi, lúc này mới dựa vào một thân cây không ngừng thở dốc. Quay đầu nhìn về phía gian phòng nơi Lăng Liệt ngồi, lại bị rừng rậm che khuất, một chút dấu vết cũng không thấy được, trong lòng lại là một mảnh buồn vô cớ.
Tính toán trong bụng, trước tiên phải tìm được Nhâm Tiêu Dao, xác định hắn bình an vô sự, rồi mình mới có thể an tâm rời đi. Cúi đầu im lặng đi, cũng không ngờ sớm đã bị người cản lối.
“Vô Thương sư đệ, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”
Bất ngờ không đề phòng, Luyện Vô Thương lấy làm kinh hãi, chờ thấy rõ người đến là ai, mặt cắt không còn hột máu!
Mạc Vô Tà! Sao gã lại xuất hiện ở đây? Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp!
Luyện Vô Thương kìm lòng không được lùi một bước, đôi mắt nóng rực kia của đối phương khiến ký ức bị khinh bạc trong thạch động trở nên rõ nét, toàn thân run lên, theo bản năng muốn chạy trốn!
Không cách nào kiềm chế sợ hãi cuồn cuộn trong lòng, y cho dù bị thương, cũng không sợ chết, nhưng lại sao cũng không chịu được ánh mắt quấy rối của nam nhân có ý đồ bất chính với mình! Huống chi với tình trạng y hiện tại, tuyệt đối không có khả năng thắng Mạc Vô Tà!
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi đi sao?” Nhìn ra ý muốn của y, Mạc Vô Tà cười lạnh, con mồi tới tay sao có thể lại để nó bay mất? Mình đã mất đi một lần cơ hội, ai biết sau này còn có thể có cơ hội hay không? Cho nên, lúc này quyết không thể để y chạy trốn!
Nhìn ra cước bộ Luyện Vô Thương phù phiếm, cũng không nhàn rỗi đi nghĩ là y không bị thương, còn có vì sao mấy ngày nay y mất tích lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Đem toàn bộ nghi ngờ vứt qua sau đầu, hiện tại ý muốn duy nhất của Mạc Vô Tà chính là đem người đang hoang mang biến sắc này ôm vào lòng, an ủi nỗi khổ nhiều năm tương tư! Hai chân dịch một cái, thân hình như một đám mây đen bay tới trước người Luyện Vô Thương.
Luyện Vô Thương nghe thấy tiếng gió rất nhẹ, biết Mạc Vô Tà đuổi theo, cũng không nói, vận lực đánh một chưởng!
Không vận lực còn tốt, vận lực, Luyện Vô Thương bất ngờ phát hiện, trong đan điền mình trống rỗng, nửa phần nội lực cũng không có!
Đây là làm sao? Trong lúc kinh ngạc, đã cảm thấy eo bị siết chặt, đã bị Mạc Vô Tà gắt gao ôm lấy, y dùng lực đẩy, nhưng thế nào cũng không đẩy ra được? Bên tai nghe tiếng cuồng tiếu đắc ý của Mạc Vô Tà, y vừa sợ vừa giận, khí huyết trong người quay cuồng, liền ngất đi.
Mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, tinh thần sảng khoái lên một chút, Luyện Vô Thương rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
“Ngươi tỉnh rồi, đây là Tây Vực phản hồn hương, có công hiệu nâng cao tinh thần.” Trước mắt hiện lên một khuôn mặt tươi cười, cũng là khuôn mặt thà rằng chưa bao giờ gặp qua. Luyện Vô Thương giật giật, không ngoài dự đoán phát hiện tứ chi căn bản không nghe sai sử. “Ta đã điểm huyệt đạo của ngươi rồi, ta biết thân thể ngươi yếu ớt, đây là thủ pháp điểm huyệt ta mới học, tuyệt đối không tổn hại sức khoẻ.”
“Đây là chỗ nào?” Quan sát khắp nơi, thấy là một gian phòng rất bình thường, cửa sổ đóng chặt, nhìn không ra là ở đâu.
“Một nơi rất bí mật.” Mạc Vô Tà càng cười càng gian ác, nhìn thấu tâm tư y, bổ sung thêm một câu, “Cho nên không có người tới cứu ngươi đâu.”
Đúng vậy, lúc này Lăng Liệt sẽ không tới. Luyện Vô Thương thở dài, nhắm mắt lại.
Có vật gì vuốt nhẹ trên mặt, mềm mại, ẩm ướt, khiến người ta cực kỳ khó chịu, Luyện Vô Thương chán ghét quay đầu đi.
Mạc Vô Tà dừng động tác lại, trong lòng cảm thấy không biết là tư vị gì: “Vô Thương, ngươi chán ghét ta như vậy?”
Luyện Vô Thương không đáp.
Loại thái độ này không nghi ngờ gì chính là ngầm thừa nhận, Mạc Vô Tà càng nổi nóng, hung hăng vung tay: “Họ Lăng có cái gì tốt chứ? Ta có điểm nào kém hắn?”
Luyện Vô Thương nhàn nhạt nói: “Ta chán ghét ngươi, là bởi vì hành vi của ngươi đáng khinh, chả liên quan gì tới hắn cả.”
“Hắc hắc, hay cho cái chả liên quan gì tới hắn! Ngươi nếu không cực kỳ yêu Lăng Vô Cữu, sao sau khi hắn chết lại tìm tới nhi tử hắn? Ngươi nơi nơi chốn chốn che chở cho tiểu tử họ Lăng kia, chẳng lẽ không phải vì hắn? Hắc, lão cha không cần ngươi, tìm nhi tử đến thay thế, ngươi đúng là hèn mạt! Đáng tiếc a đáng tiếc!” Ghen ghét đố kỵ, Mạc Vô Tà liền nói không nghĩ ngợi, chỉ vì muốn đập tan vẻ bình tĩnh của Luyện Vô Thương.
“Đáng tiếc cái gì?” Luyện Vô Thương nghe gã nói năng lỗ mãng, lúc đầu rất buồn bực, lại nghe ra trong lời hắn nói hình như chưa hết ý, không kìm được hỏi lại.
“Đáng tiếc lớn nhỏ đều là hạng vong tình phụ nghĩa, nhìn thấy danh lợi phú quý, liền vứt ngươi đi. Ngươi còn không biết sao? Lăng tiểu tử kia ngày mai sẽ cùng Niếp tiểu thư thành thân!”
Luyện Vô Thương chấn động toàn thân, đột nhiên minh bạch hôm nay vì sao Lăng Liệt đáp ứng để mình rời đi. Bởi vì từ ngày mai, hắn chính là người có vợ, kiều thê ở bên, yến tiệc tân hôn, nào có thời gian dây dưa với mình? Lời ngày đó ở nhà gỗ nói, quả nhiên chỉ là lấy lệ. Nghĩ đến đây, trong lòng đau đớn vô cùng.
Biết y đang đau lòng vì Lăng Liệt, Mạc Vô Tà càng ghen tỵ, la lên: “Xú tiểu tử kia có cái gì tốt? Đáng để ngươi đau lòng vì hắn như vậy? Vì sao ngươi còn chưa rõ, trên đời này chỉ có ta là thật tâm đối với ngươi, những năm nay, bên cạnh ta chưa từng có kẻ khác, tâm tâm niệm niệm chỉ có mình ngươi!” Nói xong, hôn lên môi Luyện Vô Thương, hai tay cũng sốt ruột mò trên người y, chỉ hận không thể đưa y nuốt vào bụng, khiến y hoàn toàn thuộc về mình, không thể giãy giụa phản kháng nữa!
Buông ra! Luyện Vô Thương thầm kêu trong lòng, đầu lưỡi kia di chuyển trong miệng, khiến y mấy lần muốn nôn, khổ nỗi lại không cách nào lên tiếng, không cách nào phản kháng, cái gọi là dùng hết khí lực toàn thân “giãy giụa” cũng bất quá chỉ là hai tay nắm chặt mà thôi. Y xót xa phát hiện, mình ngay cả khí lực cắn lưỡi tự tử cũng không có!
Lẽ nào đây chính là điều đã định trước? Đây chính là số mệnh của mình? Nên đi, lưu không được; nên tới, trốn không ra? Ông trời, ta rốt cuộc làm sai cái gì?
Cảm giác vô lực nảy lên trong lòng, hai tay nắm chặt từ từ buông lỏng. Mà thôi, tuỳ gã đi!
Cảm giác được đối phương thuận theo, Mạc Vô Tà nở nụ cười: “Như vậy mới đúng, ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi ngươi.” Thò tay cởi vạt áo y.
Nguyện vọng nhiều nắm sắp được thực hiện, trong lòng Mạc Vô Tà hưng phấn không gì tả xiết, tiếng hít thở dần dần trở nên thô ráp, tay hơi hơi run, kéo vài lần, cuối cùng không thể đem vạt áo kia cởi ra. Gã nói: “Ta thực sự rất cao hứng, ngay cả bản thân cũng không kiểm soát được.”
Thật vất vả cởi ngoại sam của Luyện Vô Thương ra, Mạc Vô Tà vậy mà toát mồ hôi toàn thân. Nhưng lực chú ý của gã toàn bộ đặt trên người Luyện Vô Thương, cũng không để ý. Đưa tay lại cởi nội sam, trong giây lát cảm thấy phía sau có một luồng gió lạnh kéo tới, vội vàng hướng phía bên cạnh vừa loé lên, quát: “Là ai?”
Lời còn chưa dứt, đối phương đã đánh ra chiêu thứ hai, Mạc Vô Tà giơ chưởng đỡ. Nhưng cái nhấc tay này, lại khiến gã cực kỳ hoảng sợ!
Chuyện gì xảy ra? Gã vậy mà không dậy nổi một tia khí lực! Trong lúc kinh ngạc, đối phương đã ra tay nhanh như chớp, điểm ngay ngũ đại huyệt toàn thân gã. Mạc Vô Tà “rầm” một tiếng ngã trên mặt đất.
“Vô Thương!” Người tới cũng không để ý Mạc Vô Tà, bay thẳng đến bên giường, chỉ thấy Luyện Vô Thương nằm đó, y sam xộc xệch, nửa cánh tay lộ ra, không khỏi nhíu mày, trong mắt xuất hiện sát khí , không nhiều lời đi qua đá hai cước lên người Mạc Vô Tà.
“Lăng Liệt…”
Luyện Vô Thương cũng không ngờ cư nhiên lại được hắn cứu, trong lòng vừa sợ, vừa vui, vừa nghi hoặc, người này chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống sao? Ở nơi cùng đường gặp lối thoát, quả thật là có cảm giác như đã trải qua mấy đời!
“Là ta, ta đã tới.” Lăng Liệt bước lên một bước, đem Luyện Vô Thương ôm vào ngực, cảm nhận được thân thể y còn đang run nhẹ, biết y chưa khôi phục lại từ nỗi sợ hãi, bèn ôn nhu an ủi, “Không có việc gì, ta đã tới.” Giải huyệt đạo cho y, chỉnh lại y sam.
Luyện Vô Thương tựa trên người Lăng Liệt, chỉ cảm thấy cánh tay thanh niên này thật rộng, khiến người ta an tâm, tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, hỏi: “Ngươi sao lại tới?”
Vốn là thuận miệng hỏi, thân thể Lăng Liệt lại cứng đờ.
Luyện Vô Thương cảm thấy hoài nghi, hai tay chống, làm giảm khoảng cách với hắn để ánh mắt mình ngang tầm với hắn: “Ngươi sợ cái gì? Có phải ngươi đang giấu ta gì không?”
Ánh mắt Lăng Liệt chớp tắt vài cái, nói: “Vô Thương, ngươi vừa bị hoảng sợ, không nên suy nghĩ linh tinh, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Hiểu hắn thật sự rất rõ, loại thái độ này tuyệt đối là đang che đậy gì đó! Hắn gạt mình cái gì? Trong đầu linh quang chợt loé, nhìn thoáng qua Mạc Vô Tà xụi lơ trên mặt đất, hỏi: “Tại sao? Võ công ngũ sư ca ngang ngửa ngươi, vì sao gã lại dễ dàng bị ngươi chế ngự như vậy?”
Y nhìn hai tay mình, rõ ràng huyệt đạo đã giải vẫn không chút khí lực, lại hỏi: “Vì sao ta cảm thấy toàn thân vô lực, võ công hoàn toàn không thi triển được?”
Càng nghĩ hoài nghi càng nhiều, vì sao Lăng Liệt đột nhiên đồng ý để mình rời đi? Vì sao mình xuống núi không bao lâu thì gặp Mạc Vô Tà? Vì sao Mạc Vô Tà cho rằng chỗ này bí mật, Lăng Liệt lại có thể ở thời khắc mấu chốt tìm đến? Vì sao mình hỏi hắn lại không trả lời?
Một ý nghĩ đáng sợ từ từ hiện lên trong đầu, Luyện Vô Thương thình lình ngẩng đầu: “Trước khi đi, ngươi cho ta uống rốt cuộc là cái gì?”
Lăng Liệt lảng tránh ánh mắt y, chậm rãi đứng dậy, bàn tay vỗ nhẹ hai cái. Hai nam tử theo tiếng từ ngoài cửa đi vào, đợi chỉ thị của Lăng Liệt.
Một tay Lăng Liệt chỉ Mạc Vô Tà, điềm nhiên nói: “Đem gã ra ngoài trông giữ cẩn thận, tất cả theo kế hoạch hành động.”
Một nam tử đem một cái túi chụp lên người Mạc Vô Tà, buộc chặt miệng túi, vác lên vai. Hai người hướng Lăng Liệt thi lễ, chớp mắt rời đi.
Lăng Liệt xoay người lại, nhìn Luyện Vô Thương hãy còn ngồi yên trên giường: “Vô Thương, uỷ khuất ngươi rồi.”
Bốn chữ vô cùng đơn giản, đã giải thích tất cả, thân mình Luyện Vô Thương nhoáng cái, suýt nữa ngồi cũng không được.
Chuyện sợ nhất vẫn xảy ra!
Khăng khăng muốn rời đi, đương nhiên là vì bực hắn lừa gạt mình, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn, lại là vì phần sợ hãi không nói nên lời trong lòng!
Lúc đầu còn không rõ kia là cái gì, bây giờ lại từng chút từng chút rõ ràng hơn ——
Lăng Liệt bây giờ, đã cách thiếu niên hồn nhiên kia càng ngày càng xa, thủ đoạn hành sự càng ngày càng giống Lăng Vô Cữu mười mấy năm trước, bất kể mình liều mạng chạy trốn thế nào, rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi việc lại một lần nữa làm vật hy sinh!
Luyện Vô Thương chỉ cảm thấy tâm không ngừng chìm xuống, cuối cùng rơi vào vực sâu không thấy đáy.
.
.
.
Đối với một bộ phận người giang hồ mà nói, mùng mười đầu tháng mười là một ngày khiến bọn họ cả đời cũng không quên được.
Giang hồ luôn thay đổi, đặc biệt là mười năm gần đây, Hạo Thiên Môn, Hàng Long Bảo đột nhiên bị diệt, tứ đại môn phái tan thành mây khói, không cái nào không phải là việc lớn kinh thiên động địa cho tới bây giờ, vẫn có không ít người nắm quyền cảm thán. Thế nhưng cũng không hơn được thảm biến ngày mùng mười tháng mười ở Phượng Hoàng sơn trang, máu chảy thành sông, trước đó lại không hề có bất kỳ một dấu hiệu nào.
Khi hỉ đường bị máu thấm thành màu đỏ thẫm, khi mùi máu tanh khiến người buồn nôn toả ra khắp không trung, mọi người mới từ trận ác mộng này chợt giật mình tỉnh lại.
Cho tới bây giờ, bọn họ đều không rõ, một việc vui sao lại kết thúc như vậy, đường đường trang chủ Phượng Hoàng sơn trang, sao lại thua dưới tay một tiểu tử vô danh.
Chính vì như vậy, khi người ta nghe được hai chữ “Lăng Liệt” này, đều kinh hãi biến sắc.