Túy Hoa Ấm (Lưu Thủy Vô Tình)

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

 .

     Trải qua chuyện lần này, Lăng Liệt nhận ra hai điều. Thứ nhất bởi vì mẫu thân, Luyện Vô Thương tuyệt đối sẽ không đuổi nó đi, hoặc là bỏ mặc nó. Thứ hai, Luyện Vô Thương chỉ coi nó là tiểu hài tử, cho dù nó đùa quá trớn như thế nào, cũng sẽ không thực sự so đo với nó.

     Biết được hai điều này, nó không e ngại gì cả, tầng tầng lớp lớp trò đùa dai đều bày ra. Cũng may Luyện Vô Thương đã chú ý đề phòng, hai ngươi đánh nhau, đều có thắng thua, cuộc sống cũng đỡ nhàm chán.

     Lại là một buổi chiều buồn chán, Luyện Vô Thương theo thường lệ xuất môn hái thuốc. Lăng Liệt buồn chán nằm trên giường, cũng không biết làm gì cho hết thời gian. Ngoài cửa sổ ve kêu chim hót một tiếng lại một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến tại sao không làm một cái ná bắn chim?

     Vô cùng cao hứng gọt một cái ná gỗ, có điều tìm thế nào cũng không thấy gân trâu để dùng. Suy nghĩ một chút, nói không chừng trong phòng Luyện Vô Thương có, nó lập tức không chút khách khí xông vào.

     Phòng Luyện Vô Thương bày biện cực kỳ đơn giản, ngoại trừ cái giường và một bộ bàn ghế, chỉ có một cái tủ quần áo, bên trong là y phục sạch sẽ ngăn nắp trật tự. Lăng Liệt cầm từng cái từng cái ném sang một bên, đương nhiên, mỗi lần ném đều phải phỉ nhổ trước một phen.

     Đột nhiên, nó phát hiện một ngọc tiêu xanh lục, trong suốt óng ánh nằm trong góc tủ. Từ bé nhìn quen châu báu lụa là, khả năng giám định và thưởng thức của nó đối với ngọc khí đồ cổ không tồi chút nào. Ngọc tiêu này mặc dù chất không tệ, nhưng cũng không tính là đồ quý giá gì cả. Nghĩ thầm, quỷ nghèo chính là quỷ nghèo, cũng không có thứ gì tốt.

     Đang muốn ném sang một bên, chữ nhỏ khắc trên ngọc tiêu lại hấp dẫn nó. Đó là một chữ“Cữu”, trong tên phụ thân nó Lăng Vô Cữu, cũng có một chữ như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng thân thiết. Cũng không tìm món đồ kia nữa, đặt ngọc tiêu trong tay lật lật ngắm nghía, bất tri bất giác lại nghịch nghịch một tí, nhớ tới Luyện Vô Thương sắp trở về, bèn tuỳ tiện nhét đồ vào, mang theo ngọc tiêu nhanh như chớp trốn vào phòng mình.

     Quả nhiên, không quá lâu sau, Luyện Vô Thương đã gõ mở cửa phòng nó: “Ngươi có thấy ngọc tiêu của ta không?” Mới hỏi xong, đã thấy nó trong tay Lăng Liệt.

     Lăng Liệt huơ huơ ngọc tiêu, cười nói: “Ta rất thích thứ này, cho ta đi.”

     Trên mặt Luyện Vô Thương hiện ra vài phần nôn nóng, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ôn nhu nói: “Nếu ngươi thích, ta sẽ tìm một cái khác cho ngươi, cái này không được, trả lại cho ta.” Nói xong vươn tay lấy.

     Bản thân Lăng Liệt từ khi sinh ra tới giờ, muốn cái gì sẽ có cái đó, cho tới nay chưa ai dám làm trái ý nó. Bình sinh lần đầu tiên bị cự tuyệt, nhất thời nộ khí bộc phát, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cười lạnh; “Cái này có gì tốt chứ, thiếu gia không thèm, trả lại cho ngươi trả lại cho ngươi!” Ánh mắt chợt loé lên, đột nhiên “Ai nha” một tiếng, giả trượt tay, ném tiêu xuống đất.

     Chất ngọc dễ vỡ, liền vỡ thành hai đoạn. Nó còn không biết sám hối, vỗ tay cười nói: “Cái này vừa hay, không ai cần tranh nữa.” Vừa ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt Luyện Vô Thương, câu tiếp theo không thể nói ra được nữa.

     Đôi mắt Luyện Vô Thương không chớp lấy một cái, y chậm rãi ngồi xuống, vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa thân tiêu.

     Trên ngọc tiêu dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của người kia, xuyên qua ngón tay, truyền tới nơi sâu nhất trong lòng. Trước mắt giống như lại thấy tình cảnh khi thanh niên kia đem ngọc tiêu đặt vào tay mình; nụ cười trên mặt thanh niên ôn nhu giống như gió xuân. Thế nhưng bây giờ, thanh niên kia đã chết, ngọc tiêu đã vỡ, mười mấy năm như một giấc mộng, không lưu lại bất cứ cái gì.

     “Ngươi không sao chứ?” Lăng Liệt cẩn cẩn dực dực nhìn y, trong lòng có chút sợ hãi, mơ hồ cảm thấy lần này hình như thực sự đã quá phận. “Đừng hẹp hòi như vậy, cái tiêu nát vụn này của ngươi không đến mấy đồng, cùng lắm thì sau này ta đền cho ngươi vài cái.” Mắt thấy thân thể Luyện Vô Thương khẽ động, vội vàng lui về phía sau.

     Luyện Vô Thương ngẩng đầu lên, hướng về phía nó nặn ra một nụ cười: “Quên đi, dù sao vật này cũng sớm nên vứt đi, rơi vỡ cũng tốt.”

     Vỡ trên tay nhi tử của “huynh ấy”, cái này có phải là ý trời không? Ý trời mượn việc này nói với mình, không nên huyễn tưởng thì đừng đi huyễn tưởng, lưu không được thì cuối cùng cũng không lưu được.

     Cẩn thận nhặt hai đoạn tiêu lên, đặt vào trong ngực, chậm rãi đi ra ngoài.

     Nhìn bóng lưng y rời đi, Lăng Liệt chợt cảm thấy trong lòng rất buồn bực, nó rõ ràng làm một chuyện có thể thành công đả kích Luyện Vô Thương, trong lòng lại thế nào cũng không cao hứng được.

     Lúc gần tối, trên bàn cơm theo thường lệ đã dọn xong cơm canh, nhưng lúc này, lại chỉ có một mình Lăng Liệt ăn. Đối diện với bốn bức tường vắng lặng, cơm canh dường như cực kỳ khó nuốt.

     Nửa đêm, Lăng Liệt rời giường đi mao xí, mơ hồ trông thấy trên vách núi có một người đứng đó. Nguyệt quang như ngân, người nọ chính là Luyện Vô Thương.

     Lăng Liệt lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm sẽ không phải là y muốn nhảy xuống vực chứ? Nếu thực sự nhảy xuống, mình có nên đi tới ngăn cản không?

     Chỉ thấy Luyện Vô Thương đứng hồi lâu, chậm rãi giơ hai tay lên. Lăng Liệt thấy rất rõ, cầm trên tay y chính là hai đoạn tiêu kia. Tay y thả ra, đoạn tiêu kia liền rơi vào khe núi.

     Ném đoạn tiêu xong, Luyện Vô Thương vẫn lưu lại vách đá không chịu rời đi. Một trận gió núi thổi tới, thổi khiến tóc, vạt áo ý tung bay trong gió, y lại giống như chưa phát giác.

     Lăng Liệt không biết y còn muốn đứng tới bao giờ, cảm thấy mệt mỏi, lén quay về phòng ngủ. Trong mơ hoảng hốt thấy tình cảnh mẫu thân nhảy xuống vực, nó chạy tới muốn kéo nàng, nhưng khuôn mặt kia vừa ngẩng lên, không biết tại sao, lại biến thành Luyện Vô Thương.

     Từ đó về sau, những trò đùa quái ác của Lăng Liệt dường như ít đi, không chỉ Luyện Vô Thương cảm thấy, mà ngay cả Lăng Liệt cũng tự mình hiểu được có chút gì đó không thể nào nói nổi, mỗi khi nghĩ vậy, liền tự nói với bản thân: ta còn chờ y giúp ta trị thương, cho nên không thể khiến y đuổi đi?

     Tuy là như vậy, hai người vẫn thường xuyên có những lúc lục đục, đương nhiên, lần nào cũng đều là Lăng Liệt khơi mào.

     “Choang” một tiếng, Lăng Liệt quẳng chén cơm xuống.

     “Sao?” Luyện Vô Thương thản nhiên giương mắt nhìn nó.

     Lăng Liệt chỉ cơm canh trên bàn, lòng đầy căm phẫn nói: “Sao ư? Ngươi nhìn xem, trái một đĩa rau, phải một đĩa đậu phụ, nửa tháng, ta ngay cả một giọt dầu cũng không thấy được! Ngươi đem thiếu gia ta làm thỏ để nuôi à?”

     “Thức ăn của ngươi hiện tại thanh đạm vừa phải, ăn nhiều rau xanh đậu phụ đối với ngươi mới có lợi.”

     “Hừ, có lợi, có lợi!” Lăng Liệt thuận tay gạt một cái, đem đĩa rau gạt văng ra ngoài, kêu lên: “Ngươi keo kiệt, sợ tốn tiền đúng không?”

     Đưa tay đón lấy cái đĩa bay tới, cái đĩa khẽ khẽ quay, rồi đứng lại trên lòng bàn tay, ngay cả một cọng rau cũng không văng ra, Luyện Vô Thương giận tím mặt: “Ngươi không thích không ai bắt ngươi ăn. Lễ nghi trên bàn cơm, cha nương ngươi không dạy ngươi sao?”

     Lăng Liệt làm sao chịu để y dạy dỗ? Vung tay, giận dỗi trở về phòng.

     Lúc này tính toán của nó thật sự có chút sai lầm, trước kia nó là đại thiếu gia, không thích, thì ném, tự nhiên sẽ có người mang đến thứ tốt hơn. Thế nhưng Luyện Vô Thương lại tuyệt đối không mua theo ý nó. Thiếu niên đang tuổi lớn, đột nhiên lại có bữa không ăn, đến buổi chiều đã đói lả.

     Mà hôm nay Luyện Vô Thương về trễ hơn mấy ngày trước một chút, Lăng Liệt càng sốt ruột càng đói, càng đói càng sốt ruột, trong lòng thầm nghĩ, người này sẽ không thật sự bỏ lại ta mặc kệ chứ? Vừa nghĩ như vậy, liền có chút lo lắng. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, nó đang tính cái gì vậy? Thiếu gia ta vì sao phải dựa vào y? Chẳng lẽ không có y ta sẽ không sống được sao?

     Hạ quyết tâm, tự túc là hạnh phúc, nó liền hướng về phía phòng bếp tìm cái ăn, tìm tới tìm lui, bất quá chỉ có vài cọng rau xanh, vừa thấy liền mất hết khẩu vị. Đột nhiên, ánh mắt hướng ra ngoài, nhìn chằm chằm hai con thỏ kia.

     Không phải không có do dự, Luyện Vô Thương hình như rất yêu hai vật nhỏ này. Nhưng, thỏ nuôi lớn không phải để ăn sao? Ăn vào miệng nó cũng coi như là chết có ý nghĩa, lập tức tóm lấy thỏ hớn ha hớn hở đi vào phòng bếp.

     Lúc Luyện Vô Thương trở về, đầu tiên ngửi thấy một mùi cháy khét, thuận theo mùi này thì tìm đến phòng bếp, chỉ thấy tiểu ma tinh kia đang ngồi xổm trước bếp, cầm trên tay kìm gắp than dùng mùa đông, hai đầu kìm gắp than mỗi bên xuyên một cục gì đó đen sì sì, mùi khó ngửi kia chính là từ đó mà ra.

     “Ngươi đang làm gì thế?”

     Vừa nghe Luyện Vô Thương hỏi, Lăng Liệt theo bản năng chột dạ, cười nói: “Ngươi tới vừa đúng lúc, thứ này ta nướng bị cháy, ngươi tới giúp giúp ta.”

     “Đây là cái gì?” Luyện Vô Thương nhìn thẳng hai cục gì đó giống như than kia, trong lòng có loại dự cảm bất lành, thứ này, chẳng lẽ là…

     “Chính là hai con thỏ ngươi nuôi, ta thấy chúng nó cũng đủ béo, vừa vặn làm một bữa ngon lành.”

     “Ngươi…” Nộ khí xông thẳng lên đỉnh đầu, Luyện Vô Thương xông về phía trước một bước đoạt lấy cái kìm, vứt xuống đất. “Ai cho phép ngươi làm như vậy?”

     Lăng Liệt lấy làm kinh hãi, những đốm lửa nhỏ trong bếp bị kéo theo ra suýt chút nữa làm cháy áo nó, nó vội vàng lui về phía sau mấy bước, lấy lại bình tĩnh, mới nói: “Keo kiệt như vậy làm gì? Hai con thỏ thôi mà, ta cũng không ăn hết, có một con là để lại cho ngươi.”

     Dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng của nó khiến người ta cảm thấy vô lực, Luyện Vô Thương nhắm mắt lại, không biết làm sao mới có thể giải thích cho tiểu ma tinh này rõ, chỉ có thể trầm giọng hỏi: “Ngươi không biết đây cũng là hai tính mạng sao?”

     Tính mạng? Lăng Liệt càng không phục: “Hai con thỏ cũng tính là ‘tính mạng’? Ngươi ít giả từ bi đi. Lúc ngươi bức tử nương ta, sao một chút cũng không thấy ngươi nhân từ nương tay chứ?”

     “Ngươi nói cái gì?” Hai mắt Luyện Vô Thương thình lình mở to, hai điểm hàn tinh lạnh như điện bắn thẳng về phía Lăng Liệt.

     Kỳ thực Lăng Liệt lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, bất giác rụt người lại, vẫn cứ không phục kêu lên: “Ta nói ngươi giả từ bi, bức tử nương ta!”

     “Ngươi lặp lại lần nữa.” Luyện Vô Thương nhìn nó chằm chằm, bàn tay chậm rãi giơ lên.

     Sao? Muốn đánh người? Tính tình Lăng Liệt lại bắt đầu, nhất thời cái gì cũng không cố kỵ, kêu lên: “Ta có nói nữa cũng là như thế, có bản lĩnh ngươi đánh ta đi? Đánh chết ta luôn. Dù sao ngươi bức tử nương ta, thêm một ta nữa, cũng không có gì đáng ngại cả!”

     Nói xong, nhắm hai mắt lại, quả nhiên là dáng vẻ thấy chết không sờn.

     Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, nó đang muốn nhìn một cái, thì nghe “phanh” một tiếng, có vật gì đó bay qua đập vào mặt, đâm vào đau nhức. Lén mở mắt, chỉ thấy Luyện Vô Thương đánh một chưởng trên nóc lò, tảng đá làm nóc lò bị vỡ nát một góc, mảnh vụn bắn khắp nơi.

     Một chưởng này nếu thật sự đánh vào đầu mình, sao còn mạng được? Nghĩ đến đây, trong lòng sợ hãi, khóc “oa” một tiếng, che mặt tông cửa xông ra!

     Cũng không biết chạy bao lâu, Lăng Liệt bất ngờ phát hiện, nó lạc đường! Nhìn khắp mọi nơi, đều là một mảnh bóng cây sương mù mông lung, đừng nói là đường đi, ngay cả đông tay nam bắc cũng khó nhận ra.

     Lúc đầu Lăng Liệt còn không khỏi tự an ủi mình, đừng sợ, đừng sợ, rất nhanh liền có thể ra ngoài. Thế nhưng đi tới đi lui, ngoài cây chính là cây, liếc mắt nhìn không thấy bờ bến.

     Sắc trời lại tối xuống, sự kiên trì, dũng khí của nó cũng dần dần theo bóng đêm đến mà biến mất. Vài tiếng kêu chói tai của cú trong khu rừng âm u có vẻ đặc biệt khiếp người, Lăng Liệt thận trọng đi về phía trước, đột nhiên, dưới chân bị vấp phải  một bụi cây, ngã xuống đất.

     Trong nháy mắt, đói bụng, uể oải, còn có sợ hãi đồng loạt xuất hiện, giống như hồng thuỷ phá tan bức tường trong lòng nó. Cha, nương, các người ở đâu?

     Nó lúc này vô cùng ý thức được rằng, hai người ngày thường nó hay ỷ lại nhất, lúc này đã không còn chiếu cố nó giống như chim mái bảo vệ con nữa rồi. Bất kể lảng tránh ra sao, nó đã là một cô nhi!

     Ai tới cứu nó? Lúc này trong đầu bất ngờ hiện lên cái tên Luyện Vô Thương!

     Y có phải còn đang giận ta? Y có ra ngoài tìm ta không?

     Hừ, ta không thèm y tới!

     Không thèm! Hu —

     Lăng Liệt —

     Giật mình, hình như có người gọi tên nó! Hình như là tiếng Luyện Vô Thương!

     Không, không, không, y bị ta làm tức chết, sẽ không đến!

     Lăng Liệt —

     Tiếng gọi kia lại rõ thêm vài phần, Lăng Liệt kìm lòng không được đứng lên. Rất xa, chỉ thấy một ánh lửa đang dao động trong rừng.

     Là thật, là thật! Y tới tìm ta! Vội vàng liều mạng vẫy tay hô: “Ta ở đây, ở đây!”

     Ánh lửa kia từ từ đến gần, chiếu ra khuôn mặt tuấn tú của Luyện Vô Thương, mấy canh giờ trước Lăng Liệt chắc chắn sẽ không nghĩ tới, bản thân lại khao khát được nhìn thấy khuôn mặt này như vậy! Nó nhịn không được muốn đi lên đón.

     “Đừng nhúc nhích!” Sắc mặt Luyện Vô Thương trầm xuống, ngữ điệu mệnh lệnh kịp thời ngăn lại động tác của Lăng Liệt.

     Sao vậy? Lăng Liệt cảm thấy có chút bị thương tổn. Thế nhưng rất nhanh, nó liền nhận thấy phía sau có vài cặp mắt khát máu đang dán trên lưng mình!

     Cái cổ có phần cứng đờ, nó chậm rãi quay đầu lại…

     “Đừng quay đầu lại!”

     Vài bóng đen nhào tới như tia chớp, tiếng xé gió bên tai liên tục vang lên, nó sợ đến mức quên cả né tránh, theo bản năng ôm lấy đầu, chờ đợi cảm giác đau đớn khi bị răng nhọn cắn xé.

     Có vật gì đó chợt loé qua trước mặt, tiếp theo, thân thể được một cỗ lực mạnh kéo đi, trốn sau một tấm lưng rộng. Cùng lúc đó, tiếng chưởng đánh ra, tiếng quát lớn, tiếng dã thú bị thương rú gào thảm thiết liên tục vang lên!

     Xảy ra chuyện gì? Nó khẽ mở mắt ra.

     Cây đuốc đã tắt, trong bóng tối, chỉ mơ hồ hiện ra vài thân ảnh quấn đấu. Một thân ảnh mạnh mẽ xuyên qua bầy sói như con thoi, tóc dài tung bay, tay áo vung lên, mỗi một lần ra chưởng, đều đi kèm với một tiếng gào thảm thiết!

     Lăng Liệt nhìn đến kinh tâm động phách, mãi đến lúc bầy sói bị thương chạy trốn, Luyện Vô Thương đi tới trước mặt nó hỏi “Ngươi không sao chứ”, nó mới hồi phục lại tinh thần.

     Ngơ ngác nói: “Không… không có việc gì.” Lập tức nhảy lên hưng phấn kêu to: “Ngươi thật là lợi hại, nhiều sói như vậy đều bị ngươi đánh đuổi đi! Còn lợi hại hơn cả cha ta! Không, lợi hại như cha ta!”

     Luyện Vô Thương cười cười: “Trở về đi.”

     Tâm tính thiếu niên luôn sùng bái anh hùng, trận nhân lang đại chiến này chợt khiến Lăng Liệt cảm thấy, nam nhân trước mặt này hình như không làm cho người ta chán ghét. Cho nên lúc Luyện Vô Thương kéo tay nó, nó cũng không có phản ứng. Chỉ là cảm thấy kỳ quái, tay y sao càng ngày càng lạnh chứ?

     Đi qua một đoạn đường núi gập ghềnh dài đằng đẵng, ánh lửa trong trúc xá dần dần rõ ràng. Lăng Liệt lần đầu tiên cảm thấy, ánh lửa này lại ấm áp như vậy!

     “Tới rồi, tới rồi!” Nó reo hò, xông lên đi mở cửa, quay đầu lại nói to, “Chúng ta về đến nhà –“

     Còn chưa nói xong, đột nhiên dừng lại.

     Bên ngoài cách đó một trượng, Luyện Vô Thương từ từ ngã xuống mặt đất. Dưới ánh đèn lờ mờ, máu nhuộm vạt áo y thành màu đen.

     “A!”

     Trong lúc ngủ mơ cơ thể Luyện Vô Thương khẽ giật giật, vậy mà cái khẽ động này, lại mang đến một trận đau đớn thấu xương, khiến y kêu rên.

     Mở mắt, đột nhiên phát hiện bản thân đang nằm ngửa trên giường, nửa người trên dựa vào đầu giường, có lẽ là thời gian lâu, cái cổ có chút cứng đờ. Ánh mắt từ từ hạ xuống, đập vào tầm mắt chính là một mảng đỏ tươi.

     Đúng rồi, đêm qua vì tìm kiếm Lăng Liệt trốn đi, cùng bầy sói đánh một trận kịch liệt, bả vai bị thương, để không làm Lăng Liệt hoảng sợ, dọc đường cố nén, lúc về đến nhà ý thức đã mơ hồ. Lẽ nào mình khi đó còn có bản lĩnh xử lý vết thương sau đó bò lên giường?

     Mắt nhìn chỗ vai bị thương, không khỏi ngẩn ra, thủ pháp băng bó giống như buộc bánh chưng kia nhất định không có khả năng là mình, mà màu sắc miếng vải kia… rất quen mắt, có vài phần tương tự với y phục của Lăng Liệt .

     Tiếng bước chân vang lên, Lăng Liệt đi đến, không ngờ rằng Luyện Vô Thương tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, nó ra vẻ ngạc nhiên, ha ha nói: “Ngươi… tỉnh rồi?” Mặt đỏ lên, có chút xấu hổ, lại có chút không tiện, mạnh bạo đi tới bên giường.

     “Có muốn ăn cháo không?”

     Luyện Vô Thương lúc này mới ngạc nhiên chú ý tới bát cháo loãng trong tay Lăng Liệt, mặt trên có một khối cháy vàng biến thành thể rắn màu đen đang nhấp nhô, thỉnh thoảng toả ra mùi khét. Đây là… cháo? Sau đó lại phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nó bây giờ dính đầy những vết khói bụi, giống như một tiểu hoa miêu. Mà vạt dưới chiếc áo gấm xanh kia, cũng đã xé đến te tua.

     Từ khi quen biết đến giờ, Luyện Vô Thương lần đầu thấy nó chật vật như vậy, mặc dù có chút buồn cười, nhưng xem ra thuận mắt hơn bình thường nhiều. Vị tiểu thiếu gia tâm cao khí ngạo này thế mà lại chịu tự hạ thấp mình nấu cháo cho mình, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng ra, Luyện Vô Thương ngược lại có vài phần thụ sủng nhược kinh.

     “Yên tâm, trong này ta cũng không thả cái gì vào.” Đối diện ánh mắt sửng sốt của Luyện Vô Thương, Lăng Liệt hiển nhiên nhớ tới những trò đùa dai trước đây, vội vàng thanh minh.

     Nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy thái độ bản thân hình như quá ôn hoà, đối với tên gia hoả này quá tốt, vội nói: “Ta nấu cháo cho ngươi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là thấy ngươi bị thương quá đáng thương.”

     Cái này tính là có qua có lại đi. Về đến nhà thấy trên bàn phòng khách có một khối móng giò, chợt hiểu rằng hoá ra hôm qua Luyện Vô Thương về muộn như vậy, cũng không phải giận mình, mà là xuống núi mua cho mình cái này. Tiếc là mình quá nóng lòng, mới nháo đến mức này. Không, không, không thể trách mình, ai kêu y không chịu nói gì chứ! Luyện Vô Thương gật đầu cười nói: “Ta biết.” Lần đầu tiên phát hiện tiểu hài tử này hoá ra cũng có vài phần đáng yêu. Nhưng, cho dù không có bày trò gì, bát “cháo” kia dù nói gì y cũng không dám vui lòng nhận. Khẽ gật đầu: “Bây giờ ta không muốn ăn, ngươi cứ đặt ở một bên trước đi.”

     Lăng Liệt có phần thất vọng, đặt bát cháo trên bàn, len lén liếc vết thương của Luyện Vô Thương một cái, nhịn không được hỏi: “Còn đau không?”

     Luyện Vô Thương đáp thản nhiên: “Thương nhẹ thôi, qua chút thời gian sẽ không việc gì.”

     “Vậy… ta đi ra.”

     “Được.”

     Lăng Liệt đi hai bước, lại quay đầu.

     “Có việc gì?”

     Lăng Liệt ngập ngừng một hồi, cuối cùng lắc đầu, đi ra.

     Không thể phủ nhận, bắt đầu từ đêm nay, cái nhìn của Lăng Liệt đối với Luyện Vô Thương có chút chuyển biến. Người này mặc dù mười phần cục mịch keo kiệt nghèo hèn, võ công ngược lại không tệ, y năm lần bảy lượt không so đo với mình, đó là trong tâm khoan nhượng, không phải là nhát gan sợ phiền phức. Còn nữa, tuy rằng y vẫn bày ra khuôn mặt người chết khiến người ta thấy ghét, nhưng lòng dạ vẫn không xấu. Huống hồ y vì cứu mình lại bị thương, ít nhiều cũng phải thừa nhận tình cảm của y. Cho nên, Lăng Liệt không hề lại đi gây phiền phức cho Luyện Vô thương nữa, thậm chí, đôi lúc gặp chuyện không vừa ý cũng bắt đầu học cách nhẫn nhịn.

     Tất cả đều là thay đổi đáng mừng, có đôi lúc Luyện Vô Thương nhìn thấy vậy, lại cảm thấy bản thân chịu chút thương nhẹ đó cũng không phải không có lợi, chí ít có thể trải qua một khoảng thời gian thanh tĩnh.

     Thế nhưng hai người ở chung vẫn tồn tại khoảng cách. Lăng Liệt vẫn như xưa không được tự nhiên, mà Luyện Vô Thương cũng sẽ không cố gắng đi xây dựng tình cảm với người khác. Đối với Lăng Liệt, y chỉ là tận lực làm tròn hứa hẹn với Tây Môn Vô Song.

     Hai người thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc trò chuyện bình thường, không hề đối lập nhau không nói gì. Điều khiến Lăng Liệt cảm thấy hiếu kỳ nhất là Luyện Vô Thương có võ công cao minh như vậy, vì sao lại muốn ở trong núi sâu sống những ngày kham khổ chứ?

     “Vì sao?” Luyện Vô Thương cười cười, “Ở đây rất tốt mà.”

     “Tốt chỗ nào?” Lăng Liệt hỏi vặn lại. Nó không rõ, ở đây vừa vắng vẻ vừa hoang vu, ăn không ngon, ở không sướng, nửa đêm luôn có thể nghe thấy tiếng sói tru, Luyện Vô Thương nhìn thấy cái “tốt” ở đâu chứ?

     Luyên Vô Thương nhàn nhạt nói: “Ở đây rất thanh tĩnh. Ở lâu, tự nhiên sẽ hiểu.”

     Lăng Liệt nhịn không được hỏi: “Ngươi ở đây bao lâu rồi?”

     Ngẩng đầu nhìn dãy núi phương xa, dường như có một tia ưu sầu rất nhẹ xẹt qua trên mặt Luyện Vô Thương, y đột nhiên hỏi một vấn đề hoàn toàn chẳng liên quan: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

     Lăng Liệt ngẩn ra: “Mười hai tuổi.”

     Luyện Vô Thương cười cười: “Cũng mười hai tuổi rồi. Ta ở chỗ này cũng đến mười ba năm đi.”

    Y rõ ràng là cười, thế nhưng trong nháy mắt kia Lăng Liệt lại mơ hồ, không rõ y rốt cuộc là cười hay khóc. Mười ba năm lận, Lăng Liệt nhịn không được rùng mình một cái, nó mới ở hơn một tháng, cũng đã buồn muốn chết, mười ba năm sẽ là những năm tháng buồn chán ra sao chứ. “Ngươi vẫn ở đây một mình? Không tịch mịch?”

     “Tịch mịch gì chứ. Nhiều người, phiền não phân tranh cũng nhiều, thế này rất tốt.”

     Lăng Liệt ngẩn ngơ nhìn y, không thể lý giải, mọi người ở cùng một chỗ vô cùng náo nhiệt chẳng lẽ không tốt sao? Cái người này nha, chỉ sợ là có hơi cổ quái!

     Luyện Vô Thương sớm tối không ngừng vận công, độc tố trong cơ thể Lăng Liệt mười phần đã ra sáu bảy, tinh thần không hề suy sụp giống như trước, thân thể cũng cường tráng hơn.

     Nó đã sớm tính toán, đợi đến khi thương thế khỏi hẳn, sẽ chuyên tâm tu luyện võ công, báo thù cho phụ mẫu thúc bá. Mỗi ngày đợi đến khi Luyện Vô Thương đi, liền tự mình bẻ cành cây luyện tập kiếm pháp.

     Nó từ khi bảy tuổi đã bắt đầu học võ, đến giờ đã là năm năm, căn cơ võ công cũng không kém. Thế nhưng võ học Hạo Thiên Môn uyên bác, nó chỉ có thể nói là còn đang lần sờ, chưa đâu vào đâu. Bất quá mẫu thân nó Tây Môn Vô Song sau khi ở nhà gặp biến, đã đem chút ít võ học tinh nghĩa truyền thụ cho nó, để khi bản thân không ở bên cạnh nhi tử, Lăng Liệt cũng có thể tự mình tu hành lĩnh ngộ.

     Phần dụng tâm này không thể nói là không tốt, chỉ là Lăng Liệt dù sao cũng còn nhỏ, muốn tự mình tìm hiểu nào có dễ dàng như vậy? Một bộ kiếm pháp múa tới múa lui, thế nào cũng đánh không đúng đường, nó lại càng nôn nóng, cuối cùng vứt cành cây đi, rầu rĩ quay về phòng.

     Liên tục vài ngày, Lăng Liệt cuối cùng mất hết sự nhẫn nại. Dứt khoát không luyện, đi chơi khắp nơi một ngày. Thế nhưng buổi tối nằm trên giường, trong lòng lại phiền muộn, thầm nghĩ Lăng Liệt ơi là Lăng Liệt, mày suốt ngày ăn không ngồi rồi như vậy, lúc nào mới có thể báo thù cho cha nương, chấn hưng lại thanh uy của sư môn? Nó vốn định lên giường liền ngủ, đêm nay lại trằn trọc khó ngủ.

     Đang tự oán tự thán, chợt nghe bên ngoài có tiếng cửa “kẽo kẹt” một tiếng.

     Chẳng lẽ có kẻ trộm? Lăng Liệt cả kinh ngồi dậy, lập tức tự cười mình, nào có kẻ trộm đến viếng thăm loại địa phương này chứ? Mặc dù nghĩ như vậy, vẫn vịn cửa sổ nhìn ra, mượn ánh trăng lờ mờ, mơ hồ có thể thấy một bóng người đang rời đi, nhìn thân hình thì chính là Luyện Vô Thương.

     Đêm hôm khuya khoắt y muốn làm cái gì? Lăng Liệt rất hiếu kỳ, xa xa đi theo phía sau.

     Chỉ thấy Luyện Vô Thương tiến vào rừng cây, đi tới một mảnh đất trống trong rừng.

     Lăng Liệt lén trốn phía sau đại thụ nhìn trộm, thấy Luyện Vô Thương thuỷ chung lẳng lặng đứng đó, không có cử động gì khác thường, nghĩ thầm y sẽ không cứ như vậy đứng một đêm chứ. Thât vọng, đang muốn trở về ngủ, trong rừng chợt hiện lên một đạo bạch quang doạ nó nhảy dựng!

     Tập trung nhìn lên, chỉ thấy Luyện Vô Thương vốn đang đứng bất động bỗng nhiên lấy tốc độ không gì sánh kịp bắt đầu chuyển động!

     Đúng vậy, không gì sánh kịp! Lăng Liệt chỉ nhìn một thân ảnh trên không trung vung lên tự nhiên, động tác nhẹ nhàng linh hoạt, tư thái phóng khoáng ung dung, dưới ánh trăng chiếu rọi, toả ra một loại mị lực kỳ dị không thuộc sở hữu của trần thế, giống như thiên tiên. Mà kiếm trong tay y, khi thì ẩn đi mũi sắc, lúc lại bạch quang hiện ra, giống như một tia chớp, mỗi một lần vung lên, liền là kinh thiên động địa!

     Lăng Liệt thấy hoa cả mắt. Kỳ thực kiếm pháp Luyện Vô Thương múa chính là võ học đích truyền của Hạo Thiên Môn, Lăng Liệt cũng từng thấy phụ thân múa qua, chỉ là trên tay Luyện Vô Thương, lại bất đồng. Thiếu đi vài phần ngưng trọng, thêm vào vài phần nhẹ nhàng phóng khoáng. Mà biến hoá trong đó, càng khiến kẻ khác hoa mắt chóng mặt.

     Nó nhìn không chớp mắt, trên mặt là biểu tình hưng phấn, thấy chỗ tuyệt vời, kìm lòng không được nắm chặt tay.

     Đột nhiên phát hiện nam nhân trầm mặc ít nói bên cạnh mình này lại là một võ học cao nhân, sự thực này khiến Lăng Liệt hưng phấn rất lâu, một đêm không ngủ đủ, khiến hai vành mắt thâm quầng khó coi vô cùng. Bữa sáng thì lén lút, chỉ sợ bị Luyện Vô Thương hỏi không biết trả lời ra sao, vậy mà Luyện Vô Thương chỉ thản nhiên liếc nó một cái, rồi chả nói gì liền đi hái thuốc.

     Bóng Luyện Vô Thương vừa biến mất, Lăng Liệt liền tìm cành cây diễn lại kiếm pháp tối hôm qua, lại thất vọng phát hiện, nhìn người khác múa kiếm là một chuyện, tự mình múa lại là chuyện khác. Kiếm pháp cao thâm không có nội công vững vàng, căn bản không thể thi triển.

     Lăng Liệt lúc này thất vọng còn hơn lúc trước, cố tình thỉnh giáo Luyện Vô Thương, thế nhưng hai người trước đây ầm ĩ tới mức như nước với lửa, cho dù hiện tại có chút chuyển biến tốt đẹp, chung quy cũng xa cách, nó có thể nào kéo cái mặt này xuống? Mở cái miệng này ra?

     Còn nữa, vạn nhất Luyện Vô Thương không đáp ứng, bản thân chẳng phải tự dưng bị y cười nhạo sao.

     Trái lo phải nghĩ, Lăng Liệt quyết định nói bóng nói gió: “Nương ta nói ngươi là sư thúc của ta, vậy ngươi cũng là người của Hạo Thiên Môn chúng ta? Vì sao không ở lại Thiên Môn Cung, lại ở chỗ này?”

     Luyện Vô Thương ngẩng đầu, nhìn nó một cái, lại cúi đầu ăn. “Ta nói rồi, ta đã bị trục xuất khỏi Hạo Thiên Môn.”

     Quên mất vụ này! Lăng Liệt âm thầm kêu hỏng bét, cái đầu này thật tệ. Mặc dù hiếu kỳ vì sao Luyện Vô Thương lại bị trục xuất sư môn —— y thoạt nhìn không giống kẻ tội ác tày đình, nhưng Lăng Liệt lại thế nào cũng không hiểu được nguyên do, cũng biết lời này hỏi không được.

     Bầu không khí có chút xấu hổ, Lăng Liệt cúi đầu cố sức tìm đề tài khác. “Nói như vậy võ công của ngươi và cha ta là cùng một tông, không biết ai cao minh hơn nhỉ?”

     “Cha ngươi là đại sư huynh, đương nhiên là huynh ấy cao minh.” Giọng điệu Luyện Vô Thương bình tĩnh giống như đang nói về chuyện thời tiết.

     “Đúng nha, võ công của cha ta thực sự rất cao minh. Ta còn nhớ trước đây có một tên lỗ mũi trâu của phái Võ Đang kêu là Trùng Tiêu Tử gì đó, được mệnh danh là ‘Thương Khung thần kiếm’, cực kỳ kiêu ngạo, hướng cha ta khiêu chiến, kết quả không quá trăm chiêu đã thua ông rồi!” Nhắc tới phụ thân, trong lời nói của Lăng Liệt đầy vẻ sùng bái, nói càng thao thao bất tuyệt, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu.

     Luyện Vô Thương ngừng không ăn, nhẹ giọng nói: “Vậy cha ngươi nhất định rất được người kính trọng ngưỡng mộ.”

     “Đó là đương nhiên.” Vẻ mặt Lăng Liệt đầy tự hào, “Mọi người trên giang hồ khen cha ta là đại hiệp, nghĩa bạc vân thiên. Khen ngợi ông không chỉ có võ công cao cường, lại có dụng tâm nghĩa hiệp! Bản thân cha ta cũng nói ông cả đời này chưa hề phụ lấy một người. Ta sau này sẽ làm người giống như cha ta vậy!”

     “Vậy sao? Chưa hề phụ lấy một người?” Khẽ lặp lại những lời này, Luyện Vô Thương không khỏi nở nụ cười. Tình cảnh hơn chục năm trước hiện lên cực kỳ rõ ràng trước mắt —— lão giả uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, nghiêm khắc lại đau lòng nhìn thiếu niên quỳ trên mặt đất, lại quay đầu nhìn một nam nột nữ bên cạnh chẳng nói câu nào. Trong đó thanh niên sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy vài cái, cuối cùng lắc đầu. Mà cái lắc đầu này cũng khiến thiếu niên suýt nữa mất đi toàn bộ khí lực chống đỡ, khi y tan nát cõi lòng nhắm mắt lại, nơi khoé mắt rõ ràng nhìn thấy, có một bàn tay thon dài mỹ lệ đang gắt gao nắm tay thanh niên.

     Chưa hề phụ lấy một người. Hoá ra, bản thân ở trong lòng huynh ấy ngay cả “bị cô phụ” cũng không được tính!

     “Ngươi làm sao vậy?” Lăng Liệt mặt mày hớn hở nói xong, mới chú ý tới sắc mặt Luyện Vô Thương không bình thường.

     “Không sao.” Có chút thương cảm cười cười. Người ta không để trong lòng, bản thân nhớ mãi không quên có ích lợi gì chứ? “Ta no rồi, ngươi từ từ ăn.”

     “A?” Lăng Liệt choáng váng, lời cần hỏi còn chưa nói.

     Đêm đó, Lăng Liệt lại lén theo Luyện Vô Thương đi tới rừng cây —— kiếm pháp tinh diệu như vậy, chỉ cần là người học vỗ liền không nỡ bỏ qua.

     Trên bãi đất trống, Luyện Vô Thương chậm rãi rút kiếm, trường kiếm khẽ run lên, dưới ánh trăng phát ra hàn quang lập loè. Y tiện tay kéo một kiếm hoa, trướng kiếm giống như linh xà bắt đầu vũ động.

     Lăng Liệt nhìn mấy chiếu, kinh ngạc phát hiện, lúc này Luyện Vô Thương thi triển không phải kiếm chiêu tối hôm qua, mà là một bộ “Khai dương kiếm pháp”. Đây là công phu nhập môn cực kỳ đơn giản của Hạo Thiên Môn, ngay cả Lăng Liệt cũng từng học qua. Hơn nữa tốc độ cũng chậm lại, ngay cả một biến hoá rất nhỏ trong chiêu thức cũng nhìn thấy rõ ràng.

     Chuyện gì vậy? Lăng Liệt càng xem càng kỳ quái, lập tức trong lòng rùng mình! Chẳng lẽ y đã phát hiện có người rình coi, cố ý thay đổi đường kiếm, khiến kẻ học trộm không thu được gì? Vậy y có thể tóm mình ra nha!

     Trong lòng kinh nghi bất định, Lăng Liệt càng không dám phát ra một chút âm thanh nào, chỉ là tập trung cẩn thận nhìn, dần dần lại bị những kiếm chiêu bình thường không có gì kỳ lạ, quen thuộc lại không quen thuộc này hấp dẫn. Âm thầm sửng sốt, hoá ra kiếm pháp giản đơn như vậy cũng có thể biến hoá tinh diệu như thế!

     Luyện Vô Thương kiếm chiêu liên tục không ngừng, lưu loát, thuần thục, đột nhiên ngâm nga: “Minh nguyệt thanh phong lưỡng bất quan, kiếm khí tùy tâm nhâm tự lưu. Bằng tha nhãn tiền thiên ky biến, ngã tự lai khứ bất lưu ngân!”

     Lăng Liệt trong lòng chấn động, cái này chính là “kiếm quyết” mà trước đây mẫu thân ép mình ghi nhớ! Vẫn cảm thấy khó hiểu, lúc này đối chiếu với kiếm chiêu của Luyện Vô Thương, suy xét lĩnh hội, dần dần giống như một dòng suối mát nhẹ nhàng chảy vào đáy lòng, tức khắc sáng tỏ!

     Hoá ra, kiếm là phải múa như vậy!

———————————————-

Uhm, cái chỗ khẩu quyết ta đã thử dịch ra nhưng thấy chuối quá nên thôi, nguyên văn nó như tế này: 明月清风两不关,剑气随心任自流。凭他眼前千机变,我自来去不留痕 đại khái ý chỉ là quên đi những ảnh hưởng bên ngoài, chỉ dùng tâm để kiếm tự di chuyển, tuỳ cơ ứng biến, ra tay chớp nhoáng.

Còn cái nữa là ta chả ưa gì cha con nhà Lăng Liệt nên chắc là trong phần edit sẽ kèm thêm mấy câu chửi rủa đó :)), nhân vật ta thích trong bộ này còn chưa xuất hiện a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.