Túy Hồng Y

Chương 72: Chương 72




CHƯƠNG 72 PN3 –

Đẩy cửa vào phòng, cẩn thận đỡ Sở Hi nằm xuống giường, Lưu Ly mới thở phào, trời lạnh thế này, hạ nhân chắc đã nghỉ từ sớm, Lưu Ly cũng không muốn làm phiền ai, may mà kế bên có một gian trù phòng nhỏ, giờ hắn không mang dược liệu theo, không nấu canh giải rượu được, chỉ có thể đun ít nước nóng uống tạm. Múc một bát nước sôi, khói bốc nghi ngút, rót đầy bình trà, lại đổ thêm một thau con nữa, rồi hắn bưng tất cả về phòng, băng qua đoạn đường gió tuyết dữ dội.

Trong phòng, Sở Hi tựa hồ đang ngủ, để mặc Lưu Ly lo liệu.

Trước tiên bưng cho hắn uống miếng nước trà nóng, rồi nhúng khăn lau mặt, cổ, tay, cuối cùng ngâm hai chân, xong xuôi rồi, Lưu Ly mới tự lau rửa qua loa, hắt nốt nước bẩn ra ngoài sân tuyết, rồi xoa xoa hai tay chuẩn bị lên giường ngủ.

“Sở Hi, Sở Hi…” Lưu Ly khẽ đẩy hắn, nhưng đẩy không nổi, chỉ còn cách thấp giọng gọi, muốn bảo hắn nhích vào trong nằm, để mình nằm phía ngoài, nửa đêm muốn uống nước hay đi tiểu còn đỡ được.

“Rượu…” Sở Hi ậm ừ một tiếng, rồi trở mình ôm choàng lấy Lưu Ly, môi bập bập áp tới yết hầu hắn, mút mút nuốt nuốt, như thể đương uống rượu vậy.

Lưu Ly chỉ thấy một phen nhột nhạt, nhịn không được vừa ngửa đầu khẽ cười vừa đẩy hắn ra: “Sở Hi, nằm lui vào trong đi.”

Mí mắt Sở Hi chậm chạp nhích lên, hé ra một tầng hơi nước phủ mờ, trông không rõ ràng, đôi con ngươi vốn lạnh lùng trầm tĩnh giờ lại thêm vài phần trẻ nít, có chút ủy khuất bất mãn, hắn nghĩ ngợi một chốc, rồi lại há miệng cắn cắn trên cổ Lưu Ly: “Rượu, rượu…”

“Không uống, không uống nữa…” Lưu Ly bị hắn cắn đến vừa buồn vừa bứt rứt, cố sức muốn đẩy hắn ra, nhưng Sở Hi dù say rồi khí lực vẫn mạnh như trước, hai tay níu lấy hắn không buông, cảm thấy Lưu Ly bắt đầu giãy giụa, hắn lại càng ghìm chặt hơn, bên trên vẫn không ngừng cắn cắn liếm liếm, còn ra sức mút vào, chẳng mấy chốc, trên cái cổ trắng nõn đã ửng đầy những đóa hồng ngân.

Lưu Ly thấy hắn càng lúc càng mơ màng, căn bản không nhận rõ gì nữa, mà mình lại bị hắn làm cho cả người vô lực, thành ra nổi giận đến đỏ mặt, cố sức nhéo hắn một cái, Sở Hi bị đau, ư lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, như là không hiểu vì sao lại nhéo hắn, mà trông Lưu Ly tròng mắt long lanh nước, gương mặt ửng đỏ lộ ra một mảnh xuân sắc, vừa tức vừa giận, thực tình… còn khiến hắn say lòng hơn thứ rượu êm nồng ban tối.

“Lưu Ly Lưu Ly…” Hắn lẩm nhẩm gọi, cả người nằm đè lên Lưu Ly, tóm hai cánh tay không nghe lời kéo ngược lên đầu, rồi bắt đầu nhẩn nha thưởng thức, hơi lạnh nhàn nhạt còn vương trên cơ thể Lưu Ly hòa lẫn cùng chút hương rượu rớt lại khiến đầu lưỡi hắn lưu luyến không ngớt, trượt môi xuống cổ, hắn gấp gáp đến không nhịn nổi nữa, cau mày giật tung vạt áo, tiếp tục lần rà thám hiểm.

“Sở Hi, Sở Hi, đừng như vậy, chờ về nhà đã được không?” Nơi này là nhà Hồng Y, vốn bọn hắn tới làm khách, mà Sở Hi lại chẳng chút bận tâm, dù nói gió tuyết dữ bên ngoài không nghe được âm thanh gì, nhưng mỗi lần làm rồi, ngày hôm sau cả người hắn thường thường thoát lực, như vậy ai nhìn không ra, chứ Hồng Y đời nào không biết? Càng nghĩ càng ngượng ngùng, hai tay Lưu Ly lại không nhúc nhích được, chỉ còn cách miễn cưỡng giãy giụa thân mình, muốn Sở Hi buông hắn ra.

Lưu Ly cựa qua cựa lại, một hồi Sở Hi nằm đè trên hắn vốn chỉ tính thưởng thức rượu ngon lại bắt đầu nổi giận, đôi con ngươi dần dần trầm tối, hắn nhỏm dậy nhìn chằm chằm thân trên xích lõa của Lưu Ly rồi đột ngột lần xuống bên hông, một tay tuột cả miên khố* lẫn tiết khố xuống, da thịt mịn màng láng mượt lộ ra dưới khí lạnh nhanh chóng gợn gợn một tầng da gà, lông tơ dựng đứng, Lưu Ly vô thức nhúc nhích muốn cuộn mình lại.

Bộ dạng yếu đuối như càng khêu gợi người ta giày vò bày ra trước mắt, Sở Hi sao có thể thờ ơ lãnh đạm, hắn với tay lấy bình trà Lưu Ly đặt trên bàn, bên trong còn nóng ấm, quay vòi kề lên miệng tu một ngụm lớn, muốn dập bớt cơn khô nóng trong thân thể, một tay bắt đầu ve vuốt trên bụng Lưu Ly, nhìn gương mặt phấn hồng sớm đã khiến hắn động tình, đôi môi hé mở khẽ rên rỉ của Lưu Ly, hắn đột nhiên dốc nghiêng bình trà, để nước trà rót thẳng xuống rốn Lưu Ly.

“A…” Dòng nước ấm đổ tràn trên bụng, Lưu Ly khẽ kêu lên, nhịn không được muốn vùng dậy. Sở Hi lập tức ghìm hắn lại, rồi cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm quanh rốn hắn, tỉ mẩn nuốt từng chút nước trà.

Tựa hồ, thứ trà thanh hương đến vậy trôi qua cổ họng, vị đạo càng thêm ngọt ngào tinh tế, Sở Hi cao hứng, giữ chặt Lưu Ly đang giãy giụa trên giường, một lần nữa nghiêng bình rót trà lên thân thể hắn, lần này còn phóng túng hơn trước, đẫm từ ngực đến bụng dưới, da thịt đã mịn màng, lại chẳng có mấy nơi hõm trũng, thành ra phần nhiều đều tràn xuống hai hông, từng dòng từng dòng, thấm ướt chăn nệm, Sở Hi thoáng ngây người, rồi lại ngơ ngẩn cúi xuống như bị mê hoặc, ra sức hớp trà vào miệng, sau đó thuận đường lướt lưỡi lên, ngậm lấy một hạt anh đào.

Cơ thể vốn mẫn cảm của Lưu Ly sau một trận khuấy động đã sớm không thể kháng cự nữa, hắn run run ưỡn người, nhích ngực lên cao, để Sở Hi thưởng thức càng thuận lợi, tiếng rên rỉ ngọt ngào say lòng vẩn vương trên khóe miệng, giữa đêm đông bão tuyết, chẳng cần e ngại hạ nhân bên ngoài nghe được, cũng chẳng lo gió đưa đi xa, giờ là lúc được phóng túng, được buông thả bật lên những âm thanh hạnh phúc say mê trong lòng, hắn khẽ nhích eo, cảm nhận được nhũ quả trướng thũng bị Sở Hi vần vò đến tê dại, chậm rãi chớp mắt, hắn vươn tay luồn vào mớ tóc xõa tán của Sở Hi: “Bên kia…”

Sở Hi ngẩng đầu cười, trước mắt Lưu Ly đã mông lung một mảnh, con ngươi phủ mờ khói sương khao khát, còn Sở Hi vừa như say mềm giờ nụ cười lại pha lẫn vẻ hồn nhiên và một tia giảo hoạt hiếm thấy, hắn cất tiếng khàn khàn, rướn thẳng thắt lưng, nhấn mình vào giữa hai đùi Lưu Ly: “Tự quấn chân lên lưng.”

Lưu Ly vứt bỏ ngượng ngùng, run run gác hai chân lên, kẹp chặt lấy Sở Hi, mông cũng vô thức nhích cao, vô thanh mời gọi.

Sở Hi cúi đầu ngậm lấy hạt anh đào ban nãy hắn chểnh mảng chăm chút, liếm láp cả chút nước trà nguội lạnh còn vương lại, rồi say sưa nhay cắn, cho đến khi tiểu hạt sưng đỏ cứng rắn mới chịu nhả ra, vật nhỏ của Lưu Ly cũng đã nhịn không được dựng thẳng dậy, run run rẩy rẩy, đỉnh đầu như ủy khuất tích tích lệ, mà bàn tay hắn vừa muốn lần xuống tự xoa dịu đã bị Sở Hi bắt lấy.

“Để ta…”

Sở Hi cúi đầu, men dần xuống theo bờ ngực Lưu Ly, giữa hõm ngực còn đọng vài giọt nước trà, hắn đều đưa lưỡi liếm sạch, nhẩn nha đùa bỡn quanh bụng dưới một hồi lâu, tới khi nghe tiếng Lưu Ly nức nở muốn bật khóc, hắn mới chịu buông tha, luồn tay nâng cặp mông nhỏ tròn mẩy của Lưu Ly lên, há miệng ngậm lấy nơi ấy.

“A… đừng…” Lưu Ly chịu không nổi khoái cảm đột ngột muốn nhấn chìm hắn như vậy, cả người giật nảy, muốn giãy giụa né tránh, nhưng đều bị Sở Hi ghìm lại.

Sở Hi là lần đầu tiên phục vụ hắn thế này, kinh nghiệm hoàn toàn chẳng có, nhưng nơi đó của Lưu Ly rất sạch sẽ, một cây nho nhỏ thẳng tắp, cũng không vương chút nào vị đạo khó chịu, trái lại vừa được ướp qua nước trà, giờ còn thoáng mang hương khí dìu dịu, Sở Hi vừa ngậm vào đầu lưỡi tự nhiên đã tỏ đường lối, vừa lướt qua đầu nấm nhỏ lại khoen khoen giữa đỉnh động, còn không ngừng ra sức lách vào sâu hơn.

“Ưm… a…” Từng cơn sóng kích thích tê dại tới tấp ập đến, toàn thân Lưu Ly run rẩy kịch liệt, khoái cảm quá sức tưởng tượng khiến hắn thực chống đỡ không nổi: “Không… không được… thôi…”

Sở Hi đâu có nghe, chỉ cảm thấy toàn thân Lưu Ly thấm đẫm vị ngọt ngào mê đắm, môi lưỡi hắn càng ra sức tấn công, quả nhiên Lưu Ly không chịu đựng được bao lâu, trong nháy mắt hắn bật rướn thắt lưng, toàn bộ dịch thể nùng đặc nhân nhẩn vị tinh hàm* bắn ra trong miệng Sở Hi.

Sở Hi nuốt một chút, rồi trườn lên nằm đè trên người Lưu Ly, bá đạo áp môi hôn hắn: “Nếm thử hương vị của ngươi…”

Đầu lưỡi khuấy đảo, ép Lưu Ly cùng hòa theo điệu vũ, chớm cảm thấy vị đắng đắng kỳ lạ, Lưu Ly vùng lắc đầu không chịu, Sở Hi đè hắn lại, không cho hắn cựa quậy nữa, hương vị dần dần hòa tan trong khoang miệng, càng lúc càng thêm nồng đậm, Lưu Ly chỉ thấy hai môi yếu đuối, bắt đầu không mím lại nổi, nước bọt thuận thế tràn qua khóe miệng, mà đầu lưỡi vẫn đang liếm láp qua hàm trên của hắn lại khiến nơi bụng dưới rạo rực phát nhiệt lần nữa.

“Lưu Ly, ta muốn…” Sở Hi khẽ thì thầm, một tay kéo tay hắn xuống, trực tiếp đụng chạm vào hạ thân mình.

“Ngươi… ngươi tới đi.” Lưu Ly đỏ bừng mặt, vươn tay ôm cổ Sở Hi, vùi đầu vào hõm vai hắn, lí nhí đáp.

“Không…”

Chưa hiểu ra sao, Lưu Ly nghi hoặc hỏi lại: “Làm sao cơ?”

Sở Hi nheo mắt: “Ta muốn ngươi chủ động.”

Gương mặt Lưu Ly vụt đỏ rực còn hơn trước, hai người ở cùng lâu như vậy… đều là Sở Hi chủ động cả.

Cắn môi do dự hồi lâu, rốt cuộc hắn nhỏm dậy đẩy Sở Hi ra, bấy lâu, hắn đều chỉ nằm hưởng thụ, cũng chưa từng nghĩ tới cảm nhận của Sở Hi, có lẽ hắn cũng muốn a.

Cố dẹp bớt xấu hổ, Lưu Ly nhận lấy hộp dầu trơn chẳng hiểu Sở Hi tìm được ở chỗ nào, chậm chạp quệt ra một chút.

“Ngươi nhắm mắt lại.” Lưu Ly ngượng ngùng nói, Sở Hi lập tức nghe lời nhắm mắt, lúc ấy hắn mới vịn một tay trên vai Sở Hi, một tay lần ra sau, khẽ khàng tự xoa nắn, nhấn ngón tay từ từ tiến nhập.

Tự mình khai mở, thực khiến Lưu Ly thẹn thùng vô cùng, nhất là khi tay mình chuyển động bên trong tự nhiên cũng sinh ra phần nào cảm giác, tuy không thể cường liệt bằng Sở Hi gây cho hắn, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy vạn phần xấu hổ.

Từ một ngón dần tới ba ngón, lấn cấn đến mướt mồ hôi, Lưu Ly mới ngẩng đầu nhìn, lập tức bật rên lên một tiếng rồi nhũn mình ngã sấp trên người Sở Hi, nguyên lai Sở Hi vẫn luôn mở tròn mắt lẳng lặng quan sát hắn.

Sở Hi nhỏm dậy trở mình nằm đè lên hắn, kéo chăn phủ lên hai người rồi nâng hai chân hắn quấn quanh thắt lưng mình: “Lưu Ly ngoan, thực nghe lời, ca ca thưởng cho ngươi.” Dứt lời, đã trân mình mạnh mẽ nhấn vào.

Khai mở không được toàn vẹn như mọi khi, cảm giác ban đầu có chút chặt chẽ, bất quá lại càng khiến Sở Hi khoan khoái hơn, bên trong ấm áp mà mềm mại, nhúc nhích vây trụ lấy hắn, còn không ngừng co rút, muốn lôi kéo hắn thâm nhập càng sâu thêm, hắn luồn tay mở rộng hai cánh mông Lưu Ly, lại rướn lưng thúc tới, chỉ hận không thể vùi cả mình vào tận sâu trong.

“Ưm… ư…” Lưu Ly rên rỉ, bấu chặt nệm giường, hắn thậm chí không dám hé mở mắt, vừa xong bị Sở Hi nhìn như vậy, thực tình quá mức xấu hổ.

Sở Hi ngửa đầu, mải miết trừu động lúc sâu lúc cạn, mỗi nhịp đều khiến Lưu Ly run lên không ngớt, vật nhỏ đã phát tiết một lần cũng bắt đầu ngẩng cao, lấp lánh rỉ ra một giọt thủy châu.

Đêm rất dài, thanh âm rên rỉ ngọt ngào của Lưu Ly cũng còn du dương chưa dứt, dần dần, dần dần trở nên trầm thấp, hầu như khàn khàn yếu đuối, thẳng đến lúc chẳng còn khí lực khước từ, tiếng thở dốc hổn hển hòa cùng tiếng tứ chi tiếp xúc mới lắng dịu theo.

Chẳng còn nhớ đã qua cao trào đến lần thứ bao nhiêu, Sở Hi rốt cuộc thả mình nằm sấp trên người Lưu Ly, thỏa mãn híp híp mắt, khẽ liếm liếm vành tai Lưu Ly: “Ngoan, ngủ đi.”

“Đừng, không đâu, thôi…” Lưu Ly mơ hồ tưởng rằng còn phải tiếp tục, hai tay vô lực quờ quờ qua vai phản đối.

Sở Hi mỉm cười, ôn nhu nhìn Lưu Ly đương mơ mơ màng màng, đôi mắt phân minh trong trẻo, đâu có chút dấu tích say rượu nào, hắn cúi đầu hôn lên trán Lưu Ly: “Ngoan, ngủ đi, thôi mà, ngủ đi.”

Vòng tay ôm lấy hắn, kéo chăn ngay ngắn lại, Sở Hi chìm vào giấc ngủ trong tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài.————–

*miên khố: quần bông (mùa đông a~)

*tinh hàm: vị mặn mặn 8-> ~ hoặc rứa rứa vợi ó~ 8->~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.