Túy Hồng Y

Chương 42: Chương 42: Hoàng Gia Tổ Chế –




CHƯƠNG 42: HOÀNG GIA TỔ CHẾ –

Hoàng thượng nhìn thần sắc bọn hắn, chỉ bất mãn nhíu mày, nói với Nhị hoàng tử: “Lòng ham vui không bỏ, ngày sau làm sao có thể chung vai gánh vác quốc gia đại sự? Ngày mai ngươi theo quan Nam tuần đi tìm hiểu dân tình đi.” Thấy Nhị hoàng tử còn định mở miệng nói gì, hắn liền khoát tay, “Hảo hảo, cứ như vậy đi, hôm nay náo nhiệt một ngày cũng mệt mỏi rồi, các ngươi đều trở về đi.”

Nhị hoàng tử rõ ràng không vừa lòng, nhưng nghe tiếng Lê quý phi nhu hòa tuân lệnh, rốt cuộc đành cúi đầu đáp ứng.

Hoàng thượng chỉ vào bốn người nhà Đường Tử Ngạo: “Còn các ngươi cũng trở về đi, sau này không cần tới nữa.”, lại nói với Tiết Uyển Nghi: “Ngươi đã gả vào Đường gia, tức là người của Đường gia rồi, nhất cử nhất động đều không còn can hệ tới Hoàng gia, sau này đừng trông mong dựa vào Hoàng gia khi hữu sự. Còn hài tử kia, bất luận thành thân hay sinh tử, đều không cần bẩm báo, tất cả là chuyện của Đường gia, cùng với Hoàng tộc không quan hệ gì cả.

Tổ chế cũ coi như không có, tình hình hiện giờ không như xưa kia, người Đường gia các ngươi cũng chớ giữ mãi tham vọng rạng rỡ tổ tông, vương triều sớm đã không hề cần các ngươi, ngày mai, trẫm sẽ cho sửa chữa tổ chế, từ nay về sau, người Đường gia không được phép bước vào quan trường. Được rồi, lui cả đi.”

Tiết Uyển Nghi nghe xong những lời này toàn thân hầu như run lẩy bẩy, nàng gắng gượng bước hai bước về phía trước, đối diện với vẻ lãnh đạm thờ ơ cố hữu của Hoàng thượng, soạt một tiếng đã quỳ sụp xuống mặt đất, lại lê gối thêm hai bước nữa rồi mới úp hai tay trước mặt, hành đại lễ, tiếng trán nàng va xuống sàn đá nghe rõ mồn một. Thiên Gia cuống cuồng đẩy tay Đường Tử Ngạo ra, nhào tới bên nương hắn, cố sức kéo dậy mà không được, rốt cuộc cũng quỳ xuống theo, hoảng hốt đến đỏ bừng mặt. Tiết Uyển Nghi vẫn cúi đầu, trầm giọng trịnh trọng đáp: “Vâng, thưa Hoàng thượng.”

“Ừm.” Hoàng thượng cũng không buồn nhìn nàng, quay lưng, phẩy tay: “Đi đi.”

“Dân nữ cung tiễn Hoàng thượng.” Tiết Uyển Nghi thủy chung không hề đứng dậy, dập đầu liền ba cái, tiếng vang nặng nề luẩn quẩn không dứt trong gian phòng.

Đường Tử Ngạo cũng bước lên, quỳ một gối, sống lưng thẳng tắp, trong mắt huyết tơ hằn lên ngang dọc, nhìn thần sắc hắn không mấy biến đổi, bất quá chỉ một mình hắn rõ, luồng xúc động vô pháp áp chế cuồn cuộn trong nội tâm đang khiến toàn thân hắn nhịn không được khe khẽ run lên.

Lê quý phi và Nhị hoàng tử thoáng chốc trợn mắt đờ người, nhưng lập tức minh bạch sự tình, Lê quý phi hốt nhiên bật cười khanh khách, uyển chuyển bước tới bên Hoàng thượng: “Bệ hạ, người thế này là sao? Đang êm đẹp sao lại muốn khiến thất muội thành ra trơ trọi thân cô thế cô, từ nay về nhau một mình ở Đường gia không biết nương tựa vào đâu a? Tổ chế kia tuy không hợp dụng, nhưng giữ lại cũng đâu hại gì a! Cũng nên để hài tử của thất muội còn chỗ hy vọng, nô tỳ xem hài tử này cũng rất có tiền đồ, bệ hạ như vậy không phải làm lỡ mất tiền đồ của hắn hay sao?”

“Không cần nhiều lời.” Hoàng đế tiếp tục bước đi, gạt bàn tay Lê quý phi ra, Lý công công lập tức theo gót hắn: “Hoàng thượng, trở về Long Thanh cung ạ?”

“Không, tới ngự thư phòng.”

“Dạ.”

Lê quý phi mắt thấy Hoàng thượng chỉ cách cửa phòng hai, ba bước chân, khăn lụa trong tay ấm ức phất mấy cái, hít một hơi, cất giọng pha chút lo lắng nói với Tiết Uyển Nghi: “Thất muội, Hoàng thượng chẳng biết không vừa lòng chuyện gì, chờ ta ngày mai khuyên nhủ hắn, thu hồi ý chỉ hôm nay.”

“Tạ ơn nương nương, không dám phiền nương nương nhọc lòng, dân nữ gả vào Đường gia đương nhiên đã là người Đường gia, sau này cùng với Hoàng gia không còn quan hệ nữa. Cung tiễn nương nương, dân nữ cùng tướng công và hài tử xuất cung.”

“Này là, ngươi xem… mà thôi đi, ta đi xem chỗ Hoàng thượng, các ngươi trở về đi, bên ngoài có một công công chờ đưa các ngươi xuất cung.”

“Tạ ơn nương nương.”

Tiết Uyển Nghi chống tay đứng dậy, Thiên Gia vội vã đỡ nàng: “Nương nương, chúng ta đi.”

Lê quý phi gật đầu, vỗ vỗ đầu hắn: “Đi đi, bé ngoan.”

Thiên Tường và Đường Tử Ngạo từ biệt Lê quý phi và nhị vị hoàng tử rồi, bốn người cùng hướng ra cửa, Thiên Tường và Thiên Gia một tả một hữu đi cạnh Tiết Uyển Nghi, Đường Tử Ngạo đi ngoài cùng bên phải, kế bên Thiên Gia, nhất nhất phong thái dang tay che chở cho cả ba người.

Chờ Thái tử cũng đi rồi, Lê quý phi mới khẽ thở ra, quay sang nhìn Nhị hoàng tử còn đang trầm sắc mặt: “Vừa rồi thế nào?”

“A? À, không có một chút nội lực nào, triệt để bị hủy rồi, đời này đừng nói luyện võ công, làm việc nặng như người thường cũng không có khả năng.”

Lê quý phi gật đầu, thoáng trầm ngâm rồi kéo tay Nhị hoàng tử, thấp giọng nói: “Kỳ thực, dù hắn công phu tuyệt đỉnh, đệ nhất thiên hạ cũng chống đỡ không được một đội quân binh chính quy của đại quốc, nhưng nói sao ta vẫn lo lắng, cứ như thứ gì vướng víu trong ngực. Nhất là nữ nhân kia lại từng giao tình rất tốt với Hoàng hậu. Ngươi đã xem chắc chắn chưa? Tuyệt đối không thể chứ?”

“An tâm được, nhìn bộ dạng ốm yếu của hắn cũng biết, cả người đâu được mấy cân thịt, nuôi lớn được đến giờ chắc cũng chẳng dễ đâu.” Nhị hoàng tử bực bội phẩy tay.

“Ừ, vậy mẫu phi an tâm rồi. Chỗ Thái tử cũng không còn kẻ nào dùng được, trên quan trường đều có cữu cữu* và ngoại công* ngươi lo liệu rồi, chờ qua vài năm, tới khi thân thể Phụ hoàng ngươi không được nữa…”

“Vậy còn Đường gia?” Nhị hoàng tử đột nhiên hỏi.

“Cứ như trước giờ, thỉnh thoảng hỏi thăm là được, không cần quá lưu tâm. Hoàng thượng trước kia thực ra rất thương yêu thất muội của hắn, bất quá đến giờ chắc cũng nhiều điểm bất hòa. Bất luận thế nào, đến khi sự thành rồi, không được để bọn họ sống sót.”

“Vậy lưu lại hài tử kia đi.”

“Ai?” Lê quý phi nhất thời có chút hoảng hốt.

“Là hắn…” Nhị hoàng tử tính khí bất hảo, giờ như bị bắt được nhược điểm, mặt mày thoáng đỏ rần, cúi đầu lí nhí.

“Hài tử này, không biêt tu thân. Đến lúc đó hẵng nói.” Lê quý phi tốt xấu vẫn là mẫu thân hắn, đối với chút lòng dạ này của hắn làm sao không hiểu, chỉ gõ gõ trán hắn: “Chớ học người chơi bời cả nam hài, để Phụ hoàng ngươi hay quan viên bách tính nghe được bất hảo.”

“Biết rồi, mẫu phi.”

“Được rồi.” Lê quý phi ghé sát lại gần hắn, kề tai thì thầm: “Ngày mai ngươi tới phủ cữu cữu, bảo hắn ban thưởng cho tên quản sự câu lan* viện kia, mấy năm ấy giáo dưỡng tốt lắm.”

“Dạ.”

Nói rồi Lê quý phi ung dung thả bước, lướt đi rất khoan khoái, nụ cười trên mặt cũng thản nhiên rạng rỡ.

Tiết Chính Áo đương nhiên không thể ở lại trong cung, Lê quý phi đi cùng hắn một đoạn đường, hễ có người thì nhu hòa dặn dò vài câu hảo hảo làm việc, khi hoàn toàn vắng vẻ mới hạ giọng nói những chuyện không thể để ngoại nhân hay biết, tới tận cửa cung mới quay về.

Bốn người Đường Thiên Gia tới cửa cung, cảnh tượng ngựa xe xếp dài hàng dặm lúc mới đến đã không thấy đâu nữa, bên ngoài chỉ còn thưa thớt vài cỗ xe ngựa chờ đón chủ nhân, xe của bọn họ dừng cách đó không xa, phu xe cũng đang thong thả dạo qua dạo lại đằng ấy.

Ngồi lên xe rồi, Thiên Gia mới giơ tay, cẩn thận xoa xoa vết sưng trên trán Tiết Uyển Nghi, vì dập đầu mà đã rớm rớm máu, chưa nói huyết bầm rõ mồn một giữa trán, thoạt nhìn đã thấy xót xa.

Hắn vừa xoa nắn vừa hỏi: “Nương, có đau không?”

“Không đau.” Tiết Uyển Nghi cười cầm tay hắn, vẻ hài lòng, thư thái trên mặt muốn giấu cũng không được.

Thiên Gia có chút nghi hoặc, liền quay sang nhìn Đường Tử Ngạo ngồi đối diện, sắc mặt hắn vẫn hỉ nộ bất biến như thường, nhưng Thiên Gia mỗi ngày đều bám dính bên hắn, từng li từng li biểu cảm đều ghi tạc trong lòng rồi, đâu có chuyện nhìn không ra hắn cũng đang rất kích động.

“Hoàng thượng nói tổ chế kia là cái gì a?” Hắn mở miệng hỏi.

Quả nhiên, sắc mặt hai ngươi thoáng cứng đờ, Đường Tử Ngạo hơi nhíu mày: “Tiểu hài tử không cần hỏi những chuyện này.”

Thiên Tường ngồi một bên từ đầu tới cuối vẫn im lặng giờ cũng nhịn không được mím môi cười, Thiên Gia tức khắc nổi giận, hứ một tiếng, nắm tay Tiết Uyển Nghi lay lay: “Nương nói cho ta biết đi.”

“Cái này…”

“Nói cho ta biết a, ngươi không nói ta biết, chờ tới lúc ta tự đi hỏi Hoàng đế…”

“Nói bậy.” – “Ngươi dám!” Tiết Uyển Nghi và Đường Tử Ngạo cùng lúc giật giọng quát hắn.

Tiếu ý trên môi Đường Thiên Tường càng đậm, thấy rõ hắn đang cười nhạo mình, Thiên Gia phì phì thở ra mấy hơi, trừng mắt lườm hắn, lại nắm cứng tay Tiết Uyển Nghi, lay lấy lay để, quyết không chịu buông, dùng dằng tới khi Tiết Uyển Nghi đỡ trán gật đầu mới chịu thôi.

Đường Tử Ngạo cau mày, hiển nhiên không muốn để Thiên Gia biết chuyện, nhưng Tiết Uyển Nghi đã mỉm cười, trấn an hắn: “Không sao, Tiểu Gia cũng hiểu chuyện rồi, cả Tiểu Tường cũng nên nghe. Chuyện này, các ngươi biết cũng tốt, cũng đâu phải chuyện gì xấu xa phải giấu giếm.”

Thiên Tường gật đầu, đứng dậy chuyển sang ngồi một bên Tiết Uyển Nghi.

“Vạn Khải vương triều chúng ta ngày mới lập quốc, thiên hạ đại loạn, nguyên bản chỉ có mấy quốc gia qua nhiều phen phân tranh thành ra hơn mười tiểu quốc, Vạn Khải vương triều cũng là từ một đại quốc mà phân liệt thành. Đó là chuyện năm, sáu trăm năm trước.

Ban đầu, tất có nhiều khó khăn trắc trở, tiền tài, lương thực, dược vật, quân đội… thứ gì cũng thiếu thốn. Nhưng đệ nhất đại Hoàng đế là một người vô cùng tài ba quyết đoán, hắn dựa vào năng lực cá nhân, tập hợp được rất nhiều nhân tài bên cạnh, văn nhân thì vào triều trị an bách tính, võ tướng ra biên quan dẹp yên bạo loạn, về nông vụ thì chú trọng trồng trọt khai khẩn, thu thêm lương thực, về kinh thương phải tiến sang những quốc gia khác, thông thương hàng hóa, bổ sung quốc khố… Khi ấy các quốc gia đều trong vòng nội loạn hay nôn nóng tranh giành mở rộng lãnh thổ, đâu có Hoàng đế nào hạ mình thu dụng nông dân, thương nhân, còn toàn tâm tin tưởng giao phó trọng trách cho bọn họ. Bởi vậy, bất quá chỉ mới chục năm, vương triều Vạn Khải đã nhanh chóng vượt lên các đại quốc khác, trở thành đệ nhất đại quốc.

Thành tựu càng lớn, tự nhiên càng thu hút tâm địa của các nước khác, nguyên bản các quốc gia vẫn rời rạc độc lập bỗng nhiên liên minh lại, bọn họ giương mắt nhìn Vạn Khải vương triều càng ngày càng lớn mạnh, cảm thấy nguy cơ đe dọa, liền liên kết lại tấn công biên cảnh Vạn Khải. May thay vị tướng quân cùng binh sĩ trấn thủ biên quan năm đó đều là những bậc dũng mãnh ái quốc, một lòng trung nghĩa, mỗi lần các nước liên thủ tiến đánh không những không giành được thắng lợi, trái lại còn tổn thất không ít tiền tài vật lực vô nghĩa vì ý đồ xâm chiếm vương triều chúng ta.

Thế nhưng, minh thương dễ tránh ám tiễn khó lường, kẻ thù không thể quang minh chính đại công kích liền âm mưu phái thích khách ám sát. Tuy rằng ám sát Quân vương một nước không hề dễ dàng, nhưng với lời hứa ban thưởng trọng hậu tự nhiên vẫn có kẻ sẵn sàng đảm nhận, huống chi thế gian rộng lớn, nơi đâu cũng có kì nhân dị khách giang hồ, có điều Hoàng thượng thủy chung không hề bị một điểm thương tổn, trái lại những đội thích khách phái đến đều lần lượt bị tiêu diệt.

Mãi cho đến khi thống nhất thiên hạ, ngay trước lúc băng hà, Hoàng thượng giao phó tất cả những kẻ tin cẩn dưới quyền cho Thái tử, hắn mới tiết lộ cho Thái tử một bí mật… Ngoại trừ lực lượng bên ngoài vẫn phục tùng ủng hộ Hoàng thượng, vương triều còn ẩn giấu một thế lực ngầm khác.

Kẻ khác trong triều đều là những người trung thành và có năng lực, nhưng đối tượng bọn hắn trung thành chỉ là Hoàng gia, là thiên hạ, còn thế lực đặc biệt bí ẩn kia, một khi đã nhận chủ nhân, bất kể người đó là Hoàng đế hay tên khất cái, suốt đời sẽ chỉ phục tùng một mình hắn, không quản bất cứ thứ gì khác. Mà nhân vật đứng đầu tổ chức đó, là người họ Đường.”

——–

*cữu cữu: chú.

*ngoại công: ông ngoại.

*câu lan viện: ý nói kỹ viện.

*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.