CHƯƠNG 16: NGỌ HẬU MÃ TRÀNG –
Đường phủ, Bích viên. Ánh dương ngày thu, lấp lóa chói chang, ngô đồng bên tán phong xào xạc đổ lá, phiêu phiêu lạc lạc.
Giờ này tầm chính ngọ, ngày không sớm như đương hạ, trời cao mây nhạt, nắng càng chói chang nơi khóe mắt người… Tiết Uyển Nghi vẫn một thân bố sam xanh nhạt, tay bưng bàn ăn, đừng chờ trước cửa phòng ngủ.
Đường Tử Ngạo khoác một chiếc áo mỏng ra mở cửa, nàng gật đầu chào, bưng bàn ăn vào trong, đôi mắt thản nhiên phẳng lặng vừa nhìn thấy hài tử đang nằm ngủ say trên giường thì thoáng toát ra ánh ôn nhu dịu dàng. Nàng khẽ khàng bước lại, vén mấy sợi tóc xòa trên mặt hắn: “Gia Gia, dậy thôi.”
Đường Tử Ngạo mặc y phục chỉnh tề, buộc tóc lên, múc một thau nước lạnh rửa mặt tỉnh táo rồi đỡ bát thuốc, ngồi xuống đầu giường, kéo Hồng Y dậy dựa vào ngực hắn.
Đêm qua, Đường Tử Ngạo từ đại thính phòng trở về, đi qua con đường nhỏ ven Bích viên, từ xa đã nghe thấy tiếng chạy trốn vội vã, còn cả tiếng la lối hoảng hốt của nha hoàn.
Hắn vội bước nhanh tới, giữa bóng đêm mờ mịt, Hồng Y đang cuống cuồng chạy, trên người chỉ mặc một chiếc tiết y, toàn thân bạch sắc nổi bật trong bóng tối, vẻ mặt sợ hãi, cắn chặt môi dưới, hoảng loạn nhìn quanh quất bốn phía. Vừa thấy bóng hắn, lập tức đứng sững lại.
Phân phó nha hoàn trở về phòng, tự tay ôm Hồng Y lên, nhận ra thân thể hắn đã lạnh run, Đường Tử Ngạo nhíu tít đầu mày. Hỏi han mấy câu, nhưng Hồng Y không đáp tiếng nào, chỉ chăm chăm ôm ghì lấy cổ hắn.
Bất đắc dĩ, Đường Tử Ngạo đành bế hắn về phòng, đặt vào ổ chăn. Lại dặn dò vài câu rồi định rời đi.
Hồng Y vội vàng nắm tay áo hắn, không cho đứng dậy, thấy đôi mắt hắn mở to nhìn mình đầy bất an, Đường Tử Ngạo rốt cuộc lại cởi áo khoác, chui vào chăn, ôm hài tử này rồi trầm trầm thiếp đi.
Giờ Hồng Y thoáng hít thấy mùi thuốc hắc hắc cuộn vào chóp mũi, liền nhăn nhó quay mặt đi, ngủ tiếp.
“Uống đi, rồi đưa ngươi ra ngoài chơi.” Đường Tử Ngạo không nghĩ ra cách nào khác để dỗ hài tử, chỉ biết hứa dẫn hắn đi chơi.
Hồng Y hé một con mắt, hấp háy nhìn quanh, phía trước là mẫu thân, đằng sau lưng hắn đang dựa vào là Đường Tử Ngạo, đối với một hài tử mười hai tuổi từ nhỏ đến giờ chỉ quanh quẩn trong tiểu viện, chưa từng được bước khỏi cửa như hắn, ra ngoài đi chơi, thực là một chuyện hấp dẫn.
Nhắm mắt, bịt mũi, Hồng Y cầm lấy bát thuốc, uống ực ực hết sạch.
Đắng ghê gớm, so với thứ thuốc trước đây phải uống còn đắng hơn nữa. Thấy Hồng Y nhăn nhó mặt mày, Tiết Uyển Nghi vội xòe ra bọc mứt táo đã chuẩn bị từ trước, lấy một viên bỏ vào miệng Hồng Y rồi dịu dàng nhìn hắn.
Ngước đầu lên, nhận ra ánh mắt người phía trên cũng phảng phất có ý cười, Hồng Y chợt thấy có chút mắc cỡ, nhúc nhích đứng dậy.
Tiết Uyển Nghi nhìn Hồng Y cắm cúi tự buộc lại đai lưng, nàng tiến lại gỡ tay hắn ra, tự tay chỉnh trang sau trước, tỉ mỉ buộc chiếc đai lưng khảm ngọc cho hắn, lại kéo ngay ngắn vạt áo. Hồng Y lẳng lặng đứng, quanh chóp mũi phảng phất mùi hương đèn nhang, thanh đạm mà cao nhã; dáng vẻ Tiết Uyển Nghi lúc nào nhìn cũng thấy nhu hòa, ngoại trừ lúc vừa gặp hắn nàng khóc đến hồng hồng con mắt, còn lại luôn là vẻ đạm đạm thanh thanh, nhưng cảm giác thân thiết, thương yêu dường như không khi nào ngơi lẩn khuất quanh hắn.
“Được rồi, Gia Gia đi chơi đi. Tối đến ngủ cùng cha ngươi, nếu muốn gặp nương, cứ đi tới tiểu viện bên trong cùng, gọi là Thanh viên, lúc nào nương cũng ở trong ấy.” Tiết Uyển Nghi buộc tóc gọn gàng cho hắn rồi xoa xoa đầu.
Đường Tử Ngạo đưa Hồng Y đến một khu đồng cỏ, có mấy người hộ vệ ở đó, thấy bọn họ tới lập tức ra chào đón.
“Tìm một con ngựa nhỏ ôn thuần một chút.” Đường Tử Ngạo phân phó.
Hồng Y đứng bên cạnh hắn, nhìn đồng cỏ kéo dài xa tít tắp, không thấy tận cùng ở đâu. Thoáng thấy mấy con ngựa, thân vạm vỡ, bóng mượt đang phi đằng xa, lông bờm bay phất theo bước chạy. Đồng cỏ có đôi chỗ đã ngả vàng, màu còn tươi phản chiếu ánh dương quang lóe thành những tia vàng chói mắt, một trận gió thổi qua cuốn theo mùi hương đất phả vào mặt, trong lòng tự nhiên có cảm giác nhộn nhạo, Hồng Y ngẩng đầu, phấn khởi cười rộ lên, nhéo nhéo tay Đường Tử Ngạo: “Ta cũng cưỡi ngựa được không?”
“Được.”
Hộ vệ dắt đến một con ngựa bạch nhỏ, không hề cao lớn vạm vỡ như mấy con đang phi trên bãi, Hồng Y vừa nhìn thấy đã có chút bất mãn, bước chân cũng chậm ì lại: “Ta không muốn cưỡi con này.”
“Muốn cưỡi ngựa lớn phải không? Đợi ít ngày nữa, ngươi giờ chưa cưỡi được. Cứ tập với con này, chừng nào cưỡi giỏi, ngựa ở đây cho ngươi tùy ý chọn.” Đường Tử Ngạo từ chối.“Ta không cưỡi đâu.” Hồng Y ngồi thụp xuống, bĩu môi, quay mặt đi.
“…”
Một hồi lâu không nghe phía trên có tiếng đáp, sắc mặt Hồng Y mới thoáng trắng bệch, hai tay vò vò đám cỏ, hoảng hốt thấy rõ.
Hắn ghét mình rồi? – Vừa cắn môi, Hồng Y vừa bất an tự hỏi, cũng chẳng hiểu vì sao, biết rõ người kia đối với mình thật lạ lẫm, nhưng hắn không sao tự chủ được ý muốn ỷ lại, muốn làm nũng, muốn tùy ý đòi hỏi.
Cơ mà, có phải lần này làm quá rồi không? Khiến hắn ghét mất rồi?
Còn đang lung tung nghĩ ngợi, một đôi tay đã vươn lại, “Hảo, ta cưỡi cùng ngươi, đỡ ngươi khỏi té.” Đường Tử Ngạo ôm hắn lên, nhảy lên một con hắc mã cao lớn, một tay ôm ngang thắt lưng hắn, tay kia nắm dây cương, chân nhẹ nhàng kẹp bên bụng ngựa, con ngựa lúc lắc đầu, bắt đầu cất bước.
Ngựa đi rất chậm, hầu như không khác gì tản bộ, Hồng Y lúc ấy mới lí nhí hỏi: “Ngươi giận hả?”
“Không.”
“Thật không?”
“Ừm.” Đường Tử Ngạo đáp rồi tăng lực thúc hai bên bụng ngựa, tốc độ bắt đầu nhanh dần, phi nước đại theo hướng mặt trời, song song bên cạnh, mấy con ngựa không buộc cương cũng phấn khích chạy theo.
Sắc mặt Hồng Y dần đỏ bừng, cực kỳ hưng phấn. Bên tai nghe tiếng gió thổi vù vù, cuốn tán cả nhiệt khí trong mình, hắn ngọ nguậy người, muốn Đường Tử Ngạo nới lỏng cánh tay đang ôm quanh eo mình, nhưng hắn tuyệt nhiên không phản ứng.
“Thả ta ra chút đi!” Hồng Y quay đầu lại, la lên át tiếng gió.
“Không được, nguy hiểm.”
Hồng Y bĩu môi, lại phải ngồi dựa vào lòng hắn, từ từ cảm thụ không khí vun vút phất qua mặt, nhìn đàn ngựa tràn trề sinh lực phi hai bên, bốn vó tung nhịp nhàng, nghiêng tai lắng nghe, tựa hồ còn nhận ra được âm thanh thân ngựa ma sát vào nhau roàn roạt. Hắn cúi thấp người, dán sát vào lưng ngựa, hai tay nắm chặt lông bờm, một thời khắc thế này, trước kia thực sự chưa từng dám mơ tới.
Chạy được tầm một khắc, Đường Tử Ngạo ghìm lại dây cương, con ngựa khua vó trước thêm vài bận rồi đứng lại ngay trước hàng rào đồng cỏ.
“Ta còn muốn cưỡi nữa.” Hồng Y thở dốc hổn hển, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có chút bất mãn khi hắn dừng lại.
“Ngày mai lại cưỡi.” Đường Tử Ngạo nhảy xuống trước rồi dang tay bế hắn, đặt xuống đất.
“Cưỡi thêm một lúc thôi.” Hồng Y ngẩng đầu, giương mắt tội nghiệp nhìn hắn, hai tay nắm ống tay áo Đường Tử Ngạo, khẽ lay lay.
Đường Tử Ngạo ho khẽ một tiếng, quay mặt đi, gọi người dắt con ngựa trắng nhỏ lại: “Cưỡi con này đi, ta đỡ bên dưới cho, ngươi tự ngồi.”
Hai mắt Hồng Y sáng ngời, sung sướng leo lên ngựa, không còn Đường Tử Ngạo đỡ sau lưng, hắn tự nhiên có chút hồi hộp, bắt chước nắm lấy dây cương, nhưng siết chặt tay quá làm con ngựa nhỏ bị đau, lúc lắc đầu, thở phì phì. Hồng Y kêu toáng lên, thả cương chụp lấy tay Đường Tử Ngạo.
“Không sao, đừng siết chặt như vậy, nới tay một chút, thả lỏng thôi.” Đường Tử Ngạo vỗ vỗ tay hắn.
“Ưm.” Hồng Y gật đầu nghe theo, thả lỏng dây cương ra.
“Nhẹ nhàng thôi, chân kẹp bụng ngựa một chút, nhoài người ra trước một chút, lỏng cương ra.”
“A~ Nó đi rồi này~”
“Ừm.”
“Ngươi qua đây, ta nhìn không thấy ngươi a.” Hồng Y không dám quay đầu lại, run giọng gọi.
“Không sợ, ta ở ngay sau ngươi, thế này còn chậm, đi nhanh hơn một chút cũng được.”
Nghe tiếng hít thở ngay gần bên tai, Hồng Y bắt đầu thư giãn. Hai cẳng chân nhỏ ráng sức kẹp lại, con ngựa nhỏ bắt đầu tung vó chạy nhanh. Say sưa phi mãi không biết mệt, Hồng Y lại thử điều khiển ngựa rẽ nghiêng, một hồi biết cách rồi, tự nhiên đắc ý vô cùng, chạy hết vòng này tới vòng khác, tiếng cười khanh khách vang khắp bãi cỏ, vọng tận chân trời.
Đường Tử Ngạo chờ bên ngoài rào chắn, khoanh tay đứng nhìn, đôi con ngươi đen thăm thẳm thâu tóm trọn ráng hoàng hôn đỏ rực, lấp lánh chính giữa là một chấm bạch sắc nho nhỏ, không ngừng chuyển động nhảy nhót.
Cứ như vậy, cam tâm tình nguyện, chỉ yên lặng chờ đợi, quăng bỏ sau lưng tất cả những sự rắc rối, vụn vặt. Trọn một buổi chiều, đứng nhìn chấm nhỏ đã có chút trưởng thành kia, đáy lòng tự nhiên tràn đầy ấm áp, thời khắc này hắn mới thực sự tin tưởng, hài tử từng bị đoạt đi này… đã trở về bên mình.
Từ nay về sau, trừ phi chấm dứt sinh mệnh trước hắn, tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào làm thương tổn hắn nữa. – Đường Tử Ngạo siết chặt nắm tay.
“Về thôi, đến giờ cơm chiều rồi.” Vận lực nhún chân, Đường Tử Ngạo nhảy vọt tới ngay cạnh Hồng Y, ghìm dây cương lại.
“Ưm, đói bụng.” Lúc này Hồng Y mới phát hiện sắc trời đã muốn tối xẩm, thì ra đã chơi cả một buổi chiều, hắn xoa xoa bụng, vừa cười vừa dang hai tay.
Đường Tử Ngạo thoáng sửng sốt rồi mới vươn tay xốc nách hắn, bế hắn xuống đất, vuốt lại mấy sợi tóc rối: “Về thôi.”
…
Tới lúc ăn cơm xong, Hồng Y mới cảm thấy cả người đau nhức rã rời, rền rĩ xoa xoa mông, lại xoa xoa thắt lưng, nắn nắn hai chân, vẩy vẩy cánh tay… hắn đang nằm vật qua vật lại trên giường thì Đường Tử Ngạo đi vào, nhìn bộ dạng rúm ró của hắn một hồi rồi lấy ra hai cái bình sứ, nói: “Cởi quần ra.”
Hắn mở nút bình, mùi thơm dược liệu mát lạnh thoảng tán ra, Hồng Y như con cún con nghênh mũi hít hít mấy bận, đột nhiên có vẻ ngượng ngùng nói: “Để ta tự…”
“Là ta bất hảo, quên mất ngươi cưỡi ngựa lần đầu, dễ bị cọ trầy da.” Hắn nói xong, vẫn đứng bất động, cũng không đưa bình thuốc cho Hồng Y.
Hồng Y đỏ mặt cúi xuống, rề rề rà rà, vừa cởi quần ngoài và tiết khố vừa che tới che lui.
“Giạng ra.” Đường Tử Ngạo ngồi xuống giường, đỡ một bên đầu gối, chực tách hai chân hắn ra.
Mặt Hồng Y đã đỏ hết mức, hắn đại khái thấy nóng bừng đến độ sắp bốc khói, đang định vươn tay giật lấy bình thuốc, vừa lúc nhận ra vẻ mặt Đường Tử Ngạo lo lắng nhìn những vết trầy hồng ửng trên phần da đùi trắng mịn của hắn.
Thoáng cái không còn chút giận dỗi nào nữa, nhìn thấy Đường Tử Ngạo thường ngày có lẽ núi sụp trước mắt cũng không buồn động dung mà giờ này chỉ vì mấy vết thương nhỏ trên người mình mà lo lắng, Hồng Y rốt cuộc rụt tay lại, chầm chậm tách hai chân ra.
*
–