CHƯƠNG 63: THA THỨ HAY KHÔNG –
Trong nháy mắt, gian phòng chìm vào im lặng đáng sợ.
Tiết Uyển Nghi hai tay bụm miệng, kinh hoàng tột độ trợn trừng mắt nhìn Đường Minh Hiên, mà Thiên Gia quay nhìn cả ba người bọn họ, rốt cuộc cúi đầu bước tới bên cạnh cha hắn, cầm bàn tay còn đang không ngừng run run lên, chậm rãi nắm trong tay mình rồi ngẩng lên, mỉm cười nói: “Không việc gì, cha, đều qua cả rồi.”
Đôi mắt mờ đục của Đường Minh Hiên rỉ rỉ lệ, hắn cố sức khép mở hai mí mắt, tiếp tục run giọng nói: “Gặp được Lê thừa tướng rồi, ta không cho hắn biết ta là ai, chỉ nặc danh nói cho hắn mọi chuyện, kể cả việc kiếm phổ và địa vị của Đường gia năm xưa trong Hoàng gia, rồi ý đồ của Hoàng thượng khi đem gả công chúa. Tiết lộ tất cả rồi, không đợi hắn phản ứng, ta lập tức rời đi.
Ta biết, hắn nhất định sẽ hành động, dù hắn có không tin ta, nhưng hắn quyết sẽ không để Lê gia có chút nào sơ sảy, vừa vặn chỉ cần bỏ một số tiền thuê mướn vài tên sát thủ đệ nhất… Ta…
Ngày ấy, Đường gia hoàn toàn nằm trong tay ta, Tử Ngạo còn trẻ, chưa được tham gia quá sâu vào nội vụ Đường gia. Tất cả thị vệ, thuộc hạ đều do ta quản, yến tiệc chọn đồ đoán tương lai kia ta cố ý bố trí sơ hở đôi chỗ, tuy có che chắn kín đáo nhưng vẫn nhìn ra được, sau đó khi có kẻ tới cướp đoạt hài tử rồi, ta là người cuối cùng chạy đến hiện trường… Ta không, không…” Đường Minh Hiên nói đến đây hầu như đã mất tiếng, cổ họng không ngừng nghẹn ngào, hắn không dám ngẩng lên nhìn bất cứ ai trong phòng, vẫn cúi gằm đầu, cố hít sâu một hơi, tiếp tục giãi bày tội lỗi: “Ta không tận lực đấu với sát thủ… thời khắc ấy, ta tin rằng sau khi hài tử tương lai sẽ phụ tá Thái tử mất tích, Hoàng đế sẽ tìm đến ta, để ta phòng vệ cho hắn.
Nhưng Hoàng đế căn bản không để tâm, hắn cũng không hề chú ý đến Đường gia, đến hài tử kia, đến bản kiếm phổ vô địch thiên hạ như ta tưởng tượng, hắn chỉ lạnh nhạt hồi đáp, nói ta an tâm, tiếp tục tìm kiếm, còn những kẻ nọ nhất định có mưu đồ riêng.
Cứ như vậy, kể từ đó đến thư tín ta cũng khó lòng gửi tới hắn. Qua một năm sau, nhìn phu thê các ngươi ngày đêm thống khổ vì hài tử, ta mới dần tỉnh ngộ đến tột cùng mình đã phạm phải tội lỗi kinh khủng đến mức nào, ta tự oán trách mình vô số lần, cũng vô số lần đi thăm dò điều tra, nhưng hài tử kia tuyệt không có một chút tung tích… mà ta… đã không thể tiếp tục đối mặt với các ngươi, gánh nặng này khiến ta hầu như không đêm nào nhắm mắt được… bởi vậy, rốt cuộc ta tới tìm một lão bằng hữu khi xưa, cùng hắn ẩn cư ở một hòn đào nhỏ hiu quạnh.
Sống trên hòn đảo ấy, mỗi ngày ta đều mơ thấy hài tử bé bỏng kia cùng với gương mặt các ngươi, cho đến giờ này tuổi tác đã lớn, hay tin Hoàng đế lâm trọng bệnh, ta mới hạ quyết tâm, trở về nói ra toàn bộ chân tướng, đồng thời cầu xin Hoàng đế từ nay không bao giờ tìm tới Đường gia nữa. Nhưng hôm nay xem ra, hắn đại khái đã biết rõ những việc ta làm năm xưa…
Ta chẳng sống được bao lâu nữa, chỉ hy vọng trước khi chết được giãi bày tội lỗi của mình, không cầu các ngươi tha thứ… chỉ mong sao các ngươi được sống thật tốt, ly khai khỏi nơi thị phi này, tìm một tiểu trấn cách xa kinh thành, bình yên độ nhật… Còn ta, các ngươi muốn sao cũng được, kể cả đâm tới một kiếm, ta cũng nguyện ngồi yên bất động.”
Đường Minh Hiên nói hết được tới đây, hụt hơi ngồi rũ trên ghế, miệng thở phì phò, lấy hết dũng khí nặng nề đưa mắt nhìn ba người còn lại trong phòng.
Tròng mắt Đường Tử Ngạo đã một mảnh băng hàn, thân thể cứng đờ thẳng đứng, u tĩnh nhìn cánh cửa cách một quãng trước mặt, không nói một lời, phần gương mặt khuất sáng tựa hồ càng thêm ảm đạm ngưng trọng, như thể bao nhiêu đau thương giằng xé cùng nỗi phẫn hận vô pháp bộc bạch bấy nhiêu năm đang cuồn cuộn tuôn trào, chậm rãi bao phủ toàn thân hắn trong một khối mịt mùng nồng đậm. Còn Tiết Uyển Nghi nắm chuỗi Phật châu trong tay, miệng lẩm bẩm niệm, một viên một viên lần qua những đầu ngón tay, không bi thống, không phẫn nộ, chỉ còn nụ cười nhàn nhạt yếu ớt tựa như pho Phật tượng giữa từ đường.
Mà Thiên Gia, tựa hồ là người duy nhất không bị ảnh hưởng, hắn chỉ cầm tay Đường Tử Ngạo, lo lắng nhìn hắn, một bàn tay nhỏ bé ngần ngừ giơ lên, muốn xoa dịu an ủi, rồi lại e kinh động đến hắn.
Đường Minh Hiên bật cười tự giễu, mớ tóc đã nửa phần xám tro trên đầu như càng thêm xác xơ, hắn khàn khàn nói: “Ta biết bản thân mình đáng chịu thiên đao vạn quả, các ngươi…”
“Đừng nói nữa, ngươi đi đi.” Đường Tử Ngạo đột nhiên cất tiếng, ngữ khí bình thản đến kinh ngạc.
Tiết Uyển Nghi nhìn Đường Minh Hiên, nhàn nhạt cười gật đầu rồi đứng dậy, bước chân trầm ổn mà kiên định, chậm rãi mở cửa lớn, rời khỏi đại sảnh.
Dù nàng có muốn giữ phong thái công chúa hay thân phận nhi tức phụ của Đường Minh Hiên, dù lòng nàng đã quyết xuất gia, dù nàng nguyện tâm quên hết tất cả chuyện cũ, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là một mẫu thân… bởi thế nàng vô pháp bước tới cầm bàn tay lão nhân tàn lụi kia, rồi nói với hắn: ngươi đừng khổ sở nữa, chúng ta đều tha thứ cho ngươi…
Không thể, những lời ấy nàng nói không thành lời, nàng không tha thứ, vĩnh viễn sẽ không tha thứ, sự tình ngày hôm nay trở thành thế này, kết cục đã định rồi, nàng cũng sẽ không khóc kêu trời đất, cuồng nộ gào thét với hắn, đòi hắn đền trả cho nhi tử của nàng hơn mười năm ròng… Bởi vậy, con đường tối thiểu nàng có thể chọn lựa, là không tha thứ.
Nàng đi khuất rồi, Đường Tử Ngạo nắm tay Thiên Gia, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Có mệt không, trở về nghỉ một lát nhé?”
“Dạ.” Gật đầu, nắm lấy tay hắn, càng siết chặt thêm một chút.
Đại môn mở rộng, bên ngoài đã sắp hoàng hôn, một mảnh trời ửng màu da quất vàng lợt, Đường Tử Ngạo nắm tay Đường Thiên Gia bước ra, một thoáng hai người quay nghiêng mỉm cười, cảnh tượng mỹ hảo như trong mộng, Đường Minh Hiên ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng họ chậm rãi bước đi, cánh tay vươn lên rồi cũng chậm rãi hạ xuống.
Bọn họ căn bản chẳng cần trả thù hay oán hận, nhục mạ, hay căn bản họ đã quá mệt mỏi rồi… đến lúc này, ba người đều hài lòng, mà càng lúc càng thêm hạnh phúc.
Đường Minh Hiên nhìn phụ tử hai người toàn thân nhuộm màu hoàng hôn, đi tới ngã rẽ nam hài kia còn như một hài tử làm nũng đòi cha bế, cho đến khi bóng lưng phía xa khuất hẳn, hắn biết, chính mình cũng đến lúc đi rồi.
Một thân đã bị lương tâm dằn vặt đến thống khổ bất kham bao năm qua, giờ đi tìm nơi bồng lai tiên cảnh chờ từ biệt thế gian, chuyện gì cũng không cần bận lòng nữa.
…
Đường Tử Ngạo ôm Đường Thiên Gia đi trên con đường đá cuội trải dài, qua tiểu đình nghỉ chân, hắn đột nhiên hỏi: “Gia Gia có hận gia gia không?”
“Không.” Thiên Gia lắc đầu, thấy Đường Tử Ngạo vẫn nhìn hắn chăm chú, hắn cong môi cười: “Gia gia kỳ thực rất thống khổ, năm xưa lỡ sai lầm rồi, đến giờ hắn vẫn thực hối hận, ta sao có thể trách cứ hắn nữa. Bất quá, ngươi và nương thì có tư cách, các ngươi vì ta mà chịu bao nhiêu dằn vặt, khổ tâm. Còn ta thì… có lẽ cả nhà chúng ta chỉ mình ta được thảnh thơi không phải mang gánh nặng nào trong lòng. Huống chi…” Thiên Gia ôm cổ Đường Tử Ngạo, vỗ vỗ sau lưng hắn: “Ta hiện giờ sống rất tốt, cha không cần tự trách mình, nếu không có gia gia để ta ra ngoài, nói không chừng mỗi ngày ta đều phải chịu huấn luyện, nội công tâm pháp, cả kiếm chiêu võ thuật gì gì nữa, mà đến lúc đó, cha nhất định sẽ không thương ta, không thích ta, như vậy ta mới không cần.”
Hắn chun mũi như một tiểu hài tử, bộ dạng mới nghĩ đã sợ chết đi khiến màn âm u trong mắt Đường Tử Ngạo phần nào tan bớt, đột nhiên hắn ôm ghì lấy Thiên Gia, hầu như muốn đem hắn tiến nhập dung hòa vào chính thân thể mình, cùng nhau tan chảy một chỗ, không bao giờ chia lìa nữa… mạnh mẽ cường liệt đến cả người run rẩy.
Đường Thiên Gia nhíu mày, tựa cằm lên vai hắn, bị siết đau làm gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu lại, nhưng ánh mắt cũng ngập tràn tiếu ý, hắn trở tay ôm lấy Đường Tử Ngạo, như dỗ dành hài tử vỗ vỗ lưng hắn, vừa cố hít thở vừa lẩm bẩm: “Nga, nga, đừng có buồn a, ngoan a~”
Đường Tử Ngạo dù bi phẫn tột cùng cũng nhịn không được bật cười vì hài tử này, điều hắn lo lắng nhất chính là e hài tử này bị khiếp sợ, bị mất lòng tin, thế nhưng hài tử của hắn so với hắn tưởng còn kiên cường hơn, cũng dũng cảm hơn rất nhiều.
Nếu Thiên Gia đã không muốn truy cứu, bản thân hắn tự nhiên cũng vô pháp làm gì, huống chi người kia lại chính là phụ thân của hắn.
“Cha?”
“Ừ?”
“Sau này chúng ta đừng sống trong kinh thành nữa, có được không?”
“Hảo.”
“Chúng ta tới một khu rừng núi, dựng một ngôi nhà gỗ nhỏ làm biệt viện, xong rồi mua một tiểu viện phía Nam, chừng nào mình muốn thanh tĩnh thì ở nhà gỗ, muốn náo nhiệt lại tới tiểu viện, bên nào cũng không muốn vậy mình sẽ cưỡi ngựa, đi du ngoạn khắp nơi, có được không?”
“Hảo.”
“Vậy được, căn nhà gỗ của chúng ta ngươi phải làm tốt tốt một chút, tốt hơn chỗ của Trịnh thúc thúc thực là nhiều na~”
“Hảo.”
“A, mà Trịnh thúc thúc đó còn ở chỗ Thái tử ca ca, vậy nương làm sao bây giờ? Không được để nương xuất gia đâu.”
“Ừm, để ta nghĩ a.” Đường Tử Ngạo ngồi xuống phiến ghế đá trong tiểu đình, hai tay vòng ôm Thiên Gia, để những điều chất chứa trong tâm trí chậm rãi tan đi, hắn nhìn mặt trời chiều đỏ sậm rực rỡ phía xa, cúi đầu ghé bên tai Thiên Gia, thì thầm: “Ta có cách.”
“Nga, cách gì na?” Đường Thiên Gia ngẩng lên nhìn hắn, hai con ngươi lấp lánh phản chiếu ráng chiều, diễm lệ mà trong trẻo.
Đường Tử Ngạo ôm hắn lên, xoay hắn ngồi lại đối mặt với mình, nhỏ giọng ghé tai nói.
“A?!! Như vậy được không? Ngộ nhỡ…” Thiên Gia kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi vội bịt miệng lại, tròn mắt nhìn cha hắn, không dám tin mình vừa nghe cái gì.
“Không sao, không được ta cũng khiến hắn phải làm.” Khóe miệng Đường Tử Ngạo khẽ câu lên.
*
–