Túy Hồng Y

Chương 26: Chương 26: Thái Tử Ca Ca –




CHƯƠNG 26: THÁI TỬ CA CA –

Tiết Uyển Nghi bước mấy bước, tay còn chưa chạm đến cửa, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, một luồng gió lạnh ùa vào, Lý quản gia xuất hiện, cuống quýt hạ giọng báo:

“Thái tử tới!”

Ba người nhất tề quay ra, nụ cười trên mặt Tiết Uyển Nghi như đông cứng vì gió lạnh, Đường Tử Ngạo cũng thoáng đờ người, cánh tay ôm Hồng Y bất giác siết chặt lại, Hồng Y nhìn nhìn ngoài cửa, lại quay nhìn hai người, mở miệng hỏi: “Thái tử?”

Đường Tử Ngạo tỉnh trí trước, lãnh tĩnh hỏi Lý quản gia: “Đang ở tiền thính hả?”

“Không, đang trên đường tới đây rồi.” Trời rành rành gió rét mà trên trán Lý quản gia đổ mồ hôi mướt mát, hắn không ngừng đưa ống tay áo quệt quệt.

Vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng chân bước, vững vàng, hữu lực, Lý quản gia quay đầu lại, vừa định quỳ phục xuống thì một đôi cánh tay thon dài đã vươn tới ngăn hắn lại, liền tiếp theo thanh âm trong trẻo vang lên: “Không cần đa lễ.”

Cửa phòng bị đẩy mở rộng, gió lạnh ù ù ào vào trong, Thái tử vội bước nhanh vào, đóng cửa lại.

“Hôm nay trời lạnh, đừng mở cửa kẻo gió vào.” Thái tử bước tới sát cạnh Tiết Uyển Nghi, hai tay ôm quyền, cung kính khom người: “Cô cô.”, lại tiếp tục quay về phía Đường Tử Ngạo: “Cô phụ.”

Thái tử cùng Nhị hoàng tử trông không quá giống nhau, Nhị hoàng tử có lẽ giống mẫu thân nhiều hơn nên khí chất thiên về âm nhu, tướng mạo trung tính, khi nhìn người luôn tự giác ướm theo vẻ cao ngạo cùng tàn nhẫn.

Ngược lại, Thái tử tuổi xấp xỉ hắn, bất quá tầm mười tám, mười chín, nhưng khí chất trong sáng, ngũ quan tuấn dật đoan chính, thân hình cao lớn, trên người không phiếm chút nào ngạo khí cao cao tại thượng, thanh âm vừa qua thời kỳ vỡ giọng, nghe kĩ thì hơi khàn khàn, lại có phần trầm thấp bất ngờ, mấy tiếng “cô cô, cô phụ” Nhị hoàng tử gọi lấy lệ nên có chút cứng nhắc, mà nghe từ miệng hắn lại cảm thấy như phát ra từ nội tâm, vô luận thế nào cũng không thể nảy sinh ác cảm.

Đường Tử Ngạo gật đầu, định đứng dậy tiếp chuyện hắn, hắn đã bước mấy bước tới gần, ngăn lại, mỉm cười: “Cô phụ không nên đa lễ, cô cô cũng vậy, đều ngồi đi, ta vốn cũng không định tới ngày hôm nay, nhưng nghe tin Nhị đệ đến đây, tính khí hắn có chút hấp tấp nóng nảy, biểu đệ lại mới tìm về, cần tĩnh dưỡng, ta sợ hắn lôi kéo biểu đệ ra ngoài thăm thú, thành ra định tới ngăn lại. Vừa vặn, ta vào tới cửa thì đụng hắn mới ra.”

“Thái tử khách khí rồi, Nhị hoàng tử cũng chỉ tới thăm qua rồi đi thôi.” Đường Tử Ngạo gật đầu, tỏ ý cảm tạ.

“Tiểu Gia lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, thân thể bất hảo, không thể luyện võ, giờ hắn còn cần hảo hảo điều dưỡng mới hồi phục được, đại khái vẫn chưa thể rời được thuốc thang.” Tiết Uyển Nghi từng trông nom Thái tử khi hắn còn nhỏ nên cũng rất thân thiết với hắn, nàng ngồi bên giường, thấp giọng thở dài.

Thái tử mỉm cười: “Không ngại, không thể luyện võ thì thôi không luyện, để ngày mai ta sai người tìm ít dược vật quý đưa tới, cho hắn bồi bổ thân thể.”

Hồng Y nắm chặt góc áo Đường Tử Ngạo, thỉnh thoảng nhìn Thái tử một cái, thấy cha nương hai người đều không có vẻ đề phòng như đối với Nhị hoàng tử ban nãy, hắn cũng yên tâm một chút, chậm rãi nhúc nhích người, dựa sát vào Đường Tử Ngạo.

Hắn tự cho là động tác rất khẽ, cũng chỉ qua mắt được Tiết Uyển Nghi, Đường Tử Ngạo thấy hắn như vậy, cầm tay hắn kéo lên, ngồi ngang với mình, Thái tử lúc này mới để ý đến Hồng Y: “Đây là Thiên Gia biểu đệ phải không?”

Đường Tử Ngạo lên tiếng: “Gia Gia, đây là Thái tử điện hạ.”

“Gọi ca ca được rồi.” Thái tử nói với Hồng Y, khẩu khí tựa như đang dỗ hài tử.

Hồng Y thấy hắn thủy chung đều giữ bộ dạng ôn hòa, điềm tĩnh, cũng không e ngại nữa, cười tươi rói: “Thái tử ca ca.”

Thái tử nghe được một tiếng gọi ca ca thanh thúy, nét mặt càng thêm nhu hòa, con ngươi phiếm tiếu ý. Trong cung, đệ đệ cũng nhiều, ai cũng quy củ kêu “Thái tử điện hạ”, nét mặt cung kính lễ độ mà đâu biết bụng dạ toan tính những gì, thực khó có thể nghe được một tiếng ca ca thế này. Tâm trạng hắn cũng mềm mại vài phần, bước tới trước mặt Hồng Y, móc trong tay áo ra một mảnh ngọc bội: “Cái này là mấy ngày trước Phụ hoàng ban thưởng cho ta, noãn ngọc thượng hạng đấy, ta thấy Tiểu Gia thân thể bất hảo, ngọc bội này cho ngươi.”, nói xong liền cầm tay Hồng Y lên, đặt miếng ngọc vào lòng bàn tay hắn.

“Thái tử, vật này không nên…” Tiết Uyển Nghi vội nói.

“Không ngại, đều là đồ của ta mà, mang theo người sẽ giúp giữ ấm thân thể, ta cả ngày luyện võ, thể lực cường kiện, cầm theo cũng phí đi, để cho Tiểu Gia cũng tốt, coi như vật trao đúng người.”

“Cảm tạ Thái tử ca ca.” Hồng Y cầm ngọc bội, hài lòng cảm ơn.

“Ừm.” Thái tử ngồi lại bên bàn, thấy hắn thực sự hài lòng, cũng khẽ mỉm cười, tựa như đang nhìn một tiểu hài tử.

Thấy Đường Tử Ngạo không nói gì, Tiết Uyển Nghi cũng ngồi trở lại.

Ba người còn trò chuyện một hồi nữa, đại khái đều xoay quanh sức khỏe của Hồng Y và một vài sự gần đây. Năm Thái tử chừng bảy, tám tuổi thì Tiết Uyển Nghi xuất giá, lúc trước hai người ở trong cung quan hệ cũng tốt, Tiết Uyển Nghi thuở nhỏ đã hiểu chuyện, lại có phần yêu thương người cháu trai kém mình tám, chín tuổi này, giờ tuy mấy năm không gặp có chút xa cách, nhưng tình cảm vẫn như trước, nói qua ít câu đều nghe ra được lòng quan tâm.

Nói đến chuyện Tiết Uyển Nghi sống ăn chạy niệm Phật mỗi ngày không ra khỏi cửa, Thái tử cũng nhắc luôn chuyện hài tử đã tìm trở về rồi, cũng nên cho hắn xuất đầu lộ diện. Tiết Uyển Nghi ban đầu còn khéo từ chối, sau đã muốn nước mắt lưng tròng, nàng không có tâm nguyện gì, chỉ cầu mong Hồng Y có thể bình an trưởng thành, phong Hầu bái Tướng nàng tình nguyện không cần, phảng phất như trở về năm nào còn nắm tay tiểu Thái tử đi dạo trong ngự hoa viên, nàng cầm tay Thái tử: “Tiểu Hạo, cô cô thứ gì cũng không cần, cô cô thế này đã rất hài lòng rồi, mỗi ngày thờ phụng Phật tổ, với ta mà nói đã là cuộc sống thoải mái nhất. Lòng ta lo lắng chỉ có mình Tiểu Gia, ta chỉ cầu ngươi, có chăng đừng tôn hắn lên thành Hoàng thân quốc thích, thân thể hắn đã hư hao nhiều, cũng không làm nên sự gì được nữa, chỉ e sau này có kẻ sinh lòng hãm hại.”

Sắc mặt Thái tử thực ôn hòa, hắn vỗ vỗ bàn tay Tiết Uyển Nghi, trịnh trọng nói: “Cô cô an tâm, ta cũng minh bạch. Ta thường ngày không lui tới đây cũng vì không muốn người khác chú ý nơi này, khó có được mấy năm nay cô phụ không sinh nhiều động tĩnh, cả nhà cũng được bình an thế này. Ta đối với các ngươi không thăm không hỏi, thiết tưởng mới là cách quan tâm tốt nhất tới các ngươi. Lần này biểu đệ trở về, ta vốn chưa định tới thăm, nếu hôm nay Nhị đệ không đến, ta cũng sẽ không hàm hồ tới đây giữa ban ngày thế này. Sau này, chắc không có người muốn đối phó với các ngươi đâu, cho dù có, ta cũng sẽ giải quyết ổn thỏa, các ngươi yên tâm.” Thái tử lại nói với Đường Tử Ngạo: “Chỉ có Tiểu Gia là cô cô thân sinh, cũng không nên ép hắn tập võ, hài tử bình thường, yếu nhược một chút cũng không thành vấn đề, chỉ cần dạy hắn y thuật, độc thuật hoặc học chút nghề khác cũng được.”

Đường Tử Ngạo gật đầu, lại cúi xuống nhìn Hồng Y ngồi bên cạnh mình, đang thành thực nghịch miếng ngọc bội.

“Năm xưa, cũng là Phụ hoàng lỗ mãng, ta mấy năm gần đây mới được hay nguyên do cô cô và cô phụ thành thân, ấy cũng coi như lỗi của ta…”

“Không có chuyện ấy, ngươi năm xưa còn chưa hiểu chuyện, đâu phải điều gán được cho ngươi. Đừng nói những chuyện ấy nữa, ngươi xem ngươi kìa, xuất môn chẳng mang theo thị vệ nào, đi một mình như vậy, không phải bất cẩn sao?” Tiết Uyển Nghi ngắt lời hắn, nói sang chuyện khác.

“Không sao, có người ngầm theo sau rồi, ta cũng không muốn to chuyện, nên không đưa người theo.” Thái tử đang mặc trên người cũng là y phục phổ thông, y sam màu xanh, chất vải đạm xám, may cắt chỉnh tề, giả như kẻ khác cố ý để tâm cũng chỉ nghĩ là một bằng hữu trên giang hồ đến thăm Đường gia, không ai tưởng được hắn là Thái tử cao quý.

Hắn ngồi trò chuyện một hồi nữa rồi đứng dậy cáo từ, đang định nói với Hồng Y vài lời đã thấy hắn ngả đầu ngủ trong lòng Đường Tử Ngạo, lại cúi đầu cười mấy tiếng rồi khoát tay với Đường Tử Ngạo, ý bảo hắn không cần đứng dậy, sau đó mới nói nốt mấy câu với Tiết Uyển Nghi rồi một mình đi ra.

Hắn vừa ra, Lý quản gia đã vào phòng.

Đường Tử Ngạo cẩn thận đặt Hồng Y xuống, kéo chăn đắp cho hắn rồi thấp giọng hỏi: “Sao ngươi biết hắn là Thái tử?” Thái tử chưa báo đã tới, huống chi hắn tốn công giấu giếm thân phận, hẳn không tùy tiện nói cho quản gia biết mình là Thái tử.

“Là Nhị hoàng tử ra đến cửa thì đụng mặt Thái tử, sau đó hai người bắt chuyện mấy câu, chủ tử yên tâm, ngoài ta ra không ai nghe được.” Quản gia theo Đường Tử Ngạo nhiều năm, mà đời cha hắn trước kia cũng ở trong Đường phủ nên cũng có hiểu biết vài phần chuyện năm xưa.

“Ừm.”

Tiết Uyển Nghi chỉnh lại chăn cho Hồng Y rồi cũng đứng dậy rời phòng, trở về tiểu viện của nàng.

Nhìn Hồng Y ngủ say sưa, Đường Tử Ngạo ngồi bên giường, thần sắc ngưng trọng, một hồi lâu rồi cũng cởi giày, xốc chăn lên nằm vào, cảm thấy thân thể hắn ngủ nửa ngày vẫn còn lạnh lẽo, lại nhích người sang, vươn cánh tay kéo hắn lại, ôm vào lòng.

Chẳng bao lâu, ổ chăn lại ấm áp dễ chịu, Hồng Y mơ màng trong mộng cũng nhúc nhích ôm chặt lấy noãn lô* bên cạnh, không chịu buông tay.

———

*noãn lô: bếp lò ấm :”>~

*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.