Túy Hồng Y

Chương 39: Chương 39: Thái Tử Thông Tín –




CHƯƠNG 39: THÁI TỬ THÔNG TÍN –

Hài tử trước mắt hắn hiện giờ đã bớt đi phần nào vẻ con nít, cử chỉ động tác tự nhiên nhàn nhạt toát ra phong tình riêng có của hắn, không phải cường liệt, khoa trương như y phục xông hương thơm nức, cũng không phải mỏng manh tinh tế đến không sao nắm bắt, chỉ là khiến người ta thường thường lơ đãng rồi tự nhiên cảm giác được vị đạo an tĩnh mà mê hoặc, bất tri bất giác đã muốn trầm luân chìm đắm. Giờ cũng không còn sự đề phòng cảnh giác như khi mới gặp, cả vẻ non nớt của hài tử cũng thay đổi nhiều, hắn hiện tại, giống như một đóa hoa đang chầm chậm tỏa hương, không ngây ngô như một búp nụ, không diêm dúa như cánh hoa đã mãn khai, mà lại hòa quyện cả hai vẻ đặc sắc, niên kỷ còn chấp chới giữa thanh niên, thiếu niên, nhất là với dung mạo quá mức tinh xảo của hắn, nếu là một nữ hài, có tôn thành bậc khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng.

Nếu chỉ nói dung mạo xuất sắc thôi, Thái tử Tiết Chính Kỳ sẽ không mấy để tâm đến hắn, dù sao cũng chỉ là một hoa nhi xinh đẹp, nhìn qua là đủ, nhưng hắn lại thông minh. Chỉ một hồi ban nãy cũng đủ nhận ra điều ấy, hài tử này cất giọng lơ đễnh bình thản nói chuyện với hắn, sự quen thuộc trong lời lẽ khiến hắn nhịn không được tin rằng mình đã bị nhận ra, nhưng tới khi quay lại, hài tử kia nhìn thấy mặt rồi mới để lộ ra bản chất thiếu niên, vô cùng đơn thuần, há miệng kêu toáng lên “Thái tử ca ca”, lúc ấy hắn mới biết mình bị lừa, trúng mưu của chính thiếu niên mình vẫn có chút xem thường.

Kỳ thực hắn từ đâu mà nhận ra được, rõ ràng toàn tự miệng mình tự biên tự diễn. Tiết Chính Kỳ biết mình bị gạt rồi, nhịn không được cười phá lên, cũng thực hiếm thấy, hắn cư nhiên mất cảnh giác sa bẫy một hài tử, rốt cuộc mấy năm rồi mới được một trận cười sảng khoái như vậy.

Tiết Chính Kỳ lại ngồi xuống, khoát khoát tay: “Nào, qua đây ngồi đi.”

Đường Thiên Gia tiến tới, hắn đối với Thái tử ca ca này hoàn toàn không hề đề phòng, tự nhiên ngồi xuống cạnh hắn.

“Nào, nói cho Thái tử ca ca nghe, vì sao không nhận ra ai cũng dám tiến tới hỏi chuyện, không sợ ta bắt cóc ngươi sao?”

“Ngươi không phải rồi, nếu đã lọt qua được bao nhiêu người bên ngoài như vậy, cũng coi như võ công ngươi rất cao cường, công phu ngươi cao đến vậy, ta có muốn chạy cũng vô dụng, thà rằng ta thẳng thắn tới bắt chuyện với ngươi, mà ta tới ngươi cũng đâu có bắt, vậy rõ ràng không phải cường đạo rồi.” Thiên Gia ngồi trên ghế đá, tỉ mỉ lý giải cho Thái tử ca ca.

Tiết Chính Kỳ gật đầu, khóe miệng còn vương ý cười, thấy đầu tóc Thiên Gia buộc gọn gàng, đành thôi ý định xoa đầu hắn: “Sau ấy vẫn không nhận ra ta, sao còn nói nhiều như vậy?”

“Ưm, vì ngươi không lập tức bắt ta, vậy dù ngươi có là cường đạo bất quá cũng chỉ có ý chơi mèo vờn chuột một hồi thôi, hơn nữa nếu thật định bắt ta, nhất định có liên quan tới cha, bởi vậy ta mới tin rằng ngươi quen biết cha, ta hỏi ngươi sao không tới tìm cha, kết quả, kết quả là…” Thiên Gia nói đến đây, mặt tự dưng đỏ ửng: “Kết quả thì ra ngươi là Thái tử ca ca.”

“Ha ha ha ha…” Tiết Chính Kỳ cười đến gục xuống bàn, hơn nửa ngày mới ngồi thẳng được dậy: “Ngươi nha, quả nhiên là một hài tử, bất quá cũng là một hài tử thật thông minh.”

“Ta không phải hài tử nữa, ta đã mười lăm tuổi rồi.” Thiên Gia nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Hảo hảo hảo, không phải hài tử nữa.” Tiết Chính Kỳ nhịn cười tiếp lời hắn.

“Ngươi ở đây chờ cha sao?” Thiên Gia hỏi.

“Ừ, chờ cha ngươi trở về, có chuyện muốn hỏi hắn, vừa rồi không vào từ cửa chính là vì sợ làm lỡ chính sự của hắn, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì, ở đây đợi hắn cũng được.”

“Ta đi gọi hắn na.”

“Không cần, ngươi đi gọi nương ngươi đi, nói với nàng ta tới là được.”

“Hảo, vậy Thái tử ca ca chờ ta.”

Đến khi cùng nương trở lại tiểu đình, mới thấy trong đình trống không, Thái tử đã sớm đi đâu mất, Thiên Gia đang tính đi tìm xung quanh đó thì Đường Tử Ngạo đã xuất hiện phía trước, vẫy hai người lại.

Đường Tử Ngạo và Thái tử đều ở trong phòng, còn có cả Thiên Tường, Thiên Gia cùng Tiết Uyển Nghi vào phòng rồi ngồi xuống, hiếu kỳ nhìn ba người kia.

Thái tử đỡ Tiết Uyển Nghi sang ngồi cạnh hắn, chờ yên vị rồi mới mở miệng nói: “Lần này đại thọ Phụ hoàng, người muốn tổ chức yến tiệc, không hiểu vì sao bỗng nhiên nói muốn mời các ngươi, ta biết tin sớm nên tới nói trước cho các ngươi một tiếng, phỏng chừng ít ngày nữa sẽ có ý chỉ của Phụ hoàng đưa tới.”

Nghe hắn nói xong, thần sắc Tiết Uyển Nghi và Đường Tử Ngạo đều có phần xấu đi, Tiết Uyển Nghi nắm tay Thái tử, gấp gáp hỏi: “Chỉ có hai người chúng ta thôi chứ?”

Thái tử lắc đầu: “Toàn gia các ngươi, năm người đều phải tới.”

“Là chủ ý của Hoàng thượng sao?” Đường Tử Ngạo hỏi.

“Chuyện này ta cũng không rõ, bất quá ý định tổ chức yến tiệc ban đầu cũng không nghe nói muốn mời các ngươi tới, dù sao mười năm rồi cũng không có lệ ấy, nhưng sau thì không hiểu vì sao, có thể Phụ hoàng đột nhiên có hứng hoặc do ai đó hiến ý, hắn mới quyết định toàn gia các ngươi phải tới. Ta là lo lắng cho Tiểu Gia, chi bằng cô phụ đưa hắn ra ngoài đi, tới khi ý chỉ đưa đến, cứ nói các ngươi đang ở bên ngoài cũng được.”

Tiết Uyển Nghi thở dài, lắc đầu: “Quên đi, nếu Hoàng thượng đã quyết định muốn chúng ta tới, chắc chắn đã tìm hiểu tình hình nhà chúng ta gần đây rồi, nói không chừng vốn chỉ là một yến tiệc đơn thuần, tới khi cự tuyệt lại thành đại tội. Đi cũng được, chúng ta cứ thận trọng cư xử, hẳn sẽ không việc gì đâu.” Tiết Uyển Nghi vỗ vỗ mu bàn tay Thái tử, trầm tĩnh nói.

“Đi thôi, không ngại gì cả.” Đường Tử Ngạo tiếp lời: “Đa tạ Thái tử quan tâm.”

“Ta cũng đâu có gì, chính là sợ có sự gì bất trắc, các ngươi khó khăn lắm mới được an ổn. Đến khi tham gia yến tiệc, không nên phục sức cho Tiểu Gia quá bắt mắt, tùy tiện một chút, lộ rõ ràng vẻ hài tử một chút.”

“Ừm, an tâm, ta hiểu rõ.” Đường Tử Ngạo gật đầu.

“Tiểu Tường thì không sao, để hắn tự nhiên là được.”

“Hảo.”

Hai hài tử ngồi một bên, nghe mấy chuyện này cũng như lọt giữa đám sương mù. Bất quá, Thiên Gia mơ hồ cảm giác được, có lẽ vì hắn là nhi tử nương thân sinh nên mới sinh ra nhiều sự không hay, nhìn ba người trò chuyện mấy câu lại gật đầu tán đồng một hồi, hắn ủ rũ cúi đầu, chẳng muốn hé lời nào.

Thái tử bàn chuyện xong rồi, công việc cũng bề bộn, liền đứng dậy cáo từ.

Tiết Uyển Nghi đột nhiên kéo Thiên Gia lại, ôm hắn một lúc lâu. Thiên Gia biết mẫu thân có tâm sự trong lòng, cũng không hỏi gì, chỉ vòng tay ôm lại nàng.

Quả nhiên sẩm tối hôm sau, công công phụ trách truyền chỉ đã tới trước đại môn Đường phủ, vì yến tiệc trên danh nghĩa chỉ mời người trong nhà nên lễ nghi cũng không có gì trang trọng, vị công công chỉ báo mấy câu nhất định phải có mặt, dặn dò thêm giờ giấc cụ thể rồi rời đi luôn.

Yến tiệc vào bàn lúc chiều muộn, nhưng chờ tới khi trời tối hẳn mới chính thức bắt đầu. Bốn người bọn họ để Thường Văn nhắc tới nhắc lui mãi, rốt cuộc đến chiều mới rục rịch chuẩn bị, Thiên Tường và Thiên Gia đều là lần đầu vào hoàng cung, khó tránh có chút hồi hộp pha lẫn mong đợi.

Thiên Tường phải bỏ bội kiếm, khoác vào một thân ngoại sam xanh thẫm, tóc cột cao sau đầu, thoạt nhìn có phần ôn hòa hơn thường ngày, nếu cầm thêm một cây quạt, xuất khẩu mấy câu văn vẻ nữa, cũng đáng coi là phiên phiên công tử nhã nhặn lịch lãm. Nhưng Tiểu Tường rõ ràng không vừa ý với lối ăn vận này, có vẻ thực câu nệ, bàn tay trước nay vẫn đặt trên chuôi kiếm giờ thành ra thừa thãi, không biết để đâu cho phải.

Còn y phục của Thiên Gia, Tiết Uyển Nghi suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc cho hắn mặc một bộ ngoại sam hồng sắc. Gương mặt bầu bĩnh trên sắc hồng lại càng thêm trắng ngần mịn màng, dù đã mười lăm tuổi nhưng vẫn hệt như đồng tử trong bức họa thần tiên xưa kia, làn da trắng trẻo, đôi môi hồng nhuận, đầu mày tinh xảo như tranh vẽ. Càng nhìn càng thấy hắn mỏng manh non nớt, rõ mười phần là một hài tử phải được nâng niu bảo hộ, nhất là mỗi khi hắn hé miệng cười ngây ngô, càng hệt như một tiểu hài tử còn chưa trưởng thành.

Đường Tử Ngạo không thay đổi gì cả, vẫn một thân hắc y, đến cả Tiết Uyển Nghi cũng chỉ mặc y sam vải bông màu xanh nhạt, hoàn toàn không màng đến những bộ xiêm y tơ lụa thượng hạng. Búi tóc vấn sau đầu, gài một cây trâm mộc theo lối xưa, đơn giản vô cùng.

Cứ như vậy, đoàn bốn người lên xe ngựa, hướng tới hoàng cung.

Khi bọn họ đến nơi, đã có người chờ đón ở thiên môn, xe ngựa đương nhiên phải để lại bên ngoài, bốn người xuống xe đi bộ vào, cũng may tiểu thái giám dẫn đường cố ý lựa những lối yên tĩnh, ít người đi, nên suốt dọc dường cũng không phải đụng mặt ai.

Yến tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, Hoàng thượng cũng chưa xuất hiện, xung quanh rải rác người ngồi, cũng không tính là ít, phỏng chừng hơn nửa số khách đã có mặt. Tiểu thái giám cúi đầu, phóng chậm bước chân, đưa bốn người ngồi vào một vị trí gần gần đầu, nhìn họ yên vị rồi, hắn mới hành lễ một lần rồi lui ra phía sau.

Bốn người bọn họ ngồi xuống cũng không khiến nhiều người chú ý, tinh tế quan sát, dễ thấy nhiều người cũng đưa theo phu nhân và hài tử tới, có lẽ đều là quan viên chức trọng trong triều. Cũng không có mấy tiếng ồn ào xôn xao, ai nấy chỉ cẩn cẩn dực dực cung kính chào hỏi nhau rồi phiếm chuyện mấy câu về thế sự mấy ngày gần đây.

Nhìn trang phục của người xung quanh, đều rất hoa lệ long trọng, đặc biệt là các nữ nhân, bọn họ đều mặc đồ lăng la* tơ lụa, trên đầu gài đầy trâm hoa diêm dúa, cổ tay hễ cử động lại lấp lánh ánh ngọc ngà vàng bạc, mỗi người mỗi mím môi ngồi ngay ngắn một chỗ, thi thoảng quay sang nói mấy câu với những phu nhân khác trong gia đình. Còn có vài nhà đưa theo hài tử chừng hơn mười tuổi, đủ cả nam nữ, có lẽ muốn nhân dịp này ra mắt Hoàng thượng, chờ tương lai nam hài mưu tính được một chức quan, còn nữ hài không chừng vừa mắt một vị Hoàng tử, Vương gia nào, tự nhiên được trở thành hoàng thân quốc thích.

So với những người kia, toàn gia bốn người Đường Tử Ngạo đều có vẻ quá đơn giản, kể cả Thiên Gia ăn mặc rực rỡ nhất cũng thành rất bình thường giữa sự nổi bật của đám người này.

Thiên Gia nhìn những món điểm tâm tinh xảo bày trước mặt, nhịn không được nhón một cái, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, thấy không ai để ý, liền chia làm bốn miếng: “Nương, cha, Tiểu Tường.”

Dúi cho mỗi người một miếng rồi tự bỏ phần còn lại vào miệng, híp mắt thưởng thức.

“Ngươi ăn đi, cẩn thận không nghẹn. Đợi lát nữa còn có nhiều món ăn đưa lên, đừng ăn nhiều điểm tâm quá.” Tiết Uyển Nghi mỉm cười ăn miếng điểm tâm nhi tử vừa đưa rồi đẩy đĩa tới trước mặt hắn.

“Tiểu Tường cũng ăn đi.” Thiên Gia nhón mấy miếng bên trên có rắc đường đưa cho Đường Thiên Tường, Đường Thiên Tường chỉ nhíu mày lắc đầu: “Không ăn ngọt đâu, ngươi ăn đi.”

Mời một lượt, thấy không ai muốn ăn, Thiên Gia hớn hở ôm lấy cả đĩa, miếng nào cũng nếm thử một lượt, thấy ngon mới ăn thêm, không vừa miệng thì bỏ lại liền.

Tới lúc ấy, một tiểu thái giám mới dẫn một nhà ba người nữa vào, ngồi xuống chỗ bên cạnh bọn họ.

Người mới vào nhìn sang, nghi hoặc một hồi, như là đang điểm lại số quan viên trong triều nhưng không nhận ra người ngồi bên là ai, rốt cuộc đành chắp tay, coi như chào hỏi.

Đường Tử Ngạo gật đầu với hắn, Tiết Uyển Nghi cũng mỉm cười đáp lễ.

“Hoàng thượng giá lâm!” Thanh âm cao vút lanh lảnh vang lên, tất cả mọi người đều ngừng hết việc gì đang làm, nhất tề đứng dậy.———-

*lăng la: một loại lụa, Du hông chắc lắm nhưng QT ảnh bảo “lăng” là “vải lĩnh” =))~

*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.