: Kết thúc
Cùng bố ngả bài đến ngày thứ hai thì Cố Đồng phải đi công tác, em ấy vốn muốn mời tôi đi cùng, còn đem bao nhiêu món ngon cảnh đẹp ra mê hoặc tôi, nhưng tôi đã nghỉ phép nhiều ngày liên tiếp, nên không có cách nào tiếp tục xin nghỉ được nữa.
Sau khi em ấy đi, căn nhà bỗng yên tĩnh đến lạ, buổi tối tan làm về nhà cứ dài đằng đẵng, lúc đầu còn xem mấy bộ phim Mỹ nhưng về sau lại chẳng có hứng xem tiếp.
Chị gái nhỏ của Tiểu Nhu bên kia, hôm qua cô ấy nói hai người họ đang yêu nhau, còn thề thốt nói là tình yêu đích thực.
Tôi hỏi cô ấy, là tình yêu đích thực ba tháng hay tình yêu đích thực một năm, cô ấy cười không trả lời tôi.
Tình yêu, ai nói trước được thời gian, nếu thực sự trả lời, chỉ sợ Tiểu Nhu sẽ nói với tôi, cả đời này cô ấy sẽ ở bên chị gái nhỏ.
Chúng tôi câu qua câu lại, nói chuyện gần nửa tiếng thì Cố Đồng gọi đến, lúc Cố Đồng nói chuyện, tôi nghe thấy đầu bên kia rất nhiều tạp âm, nghe như giọng của người dẫn chương trình.
Tôi hỏi: "Đang tham gia hoạt động gì à?"
Dường như em ấy không nghe được âm thanh của tôi, âm thanh từ đầu dây bên kia khiến em ấy không tự chủ nói to hơn, nhìn tôi hét một câu: "Cố Ninh, mở máy ảnh lên."
Nói xong em ấy mở máy ảnh đầu bên kia lên.
Đầu tiên em ấy quay một vòng khung cảnh xung quanh, sau đó hướng máy ảnh về phía em ấy, đem điện thoại ra xa một chút, nhìn tôi cười, lại nói: "Mau mở máy ảnh lên đi."
Tôi nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"
Em ấy gõ gõ hai cái lên màn hình, khóe mắt cong lên nói: "Nhớ chị, muốn nhìn thấy chị."
Tiểu Nhu bèn ái chà một tiếng, giọng điệu ghét bỏ: "Thế mà cứ tưởng có chuyện gì."
Tôi cười cười, lật người, nằm trên sô-pha, cắn môi mở máy ảnh lên, đặt điện thoại ra xa, gác cằm lên mu bàn tay, nhìn Cố Đồng trong máy ảnh vẫy tay với tôi.
Tiểu Nhu ôi chao một tiếng.
Cố Đồng cười cười, em ấy đeo tai nghe vào, người bạn bên cạnh xúm lại, Cố Đồng quay điện thoại sang bên, đột nhiên cô bạn được lên sóng, sau đó chào hỏi chúng tôi.
Lúc này Tiểu Nhu cũng mở máy ảnh, cô ấy đang đắp mặt nạ.
Cố Đồng nhỏ tiếng nói với người kia: "Giới thiệu cho cậu, đây là bạn gái mình."
Người kia tò mò hỏi Cố Đồng: "Là ai thế?"
Cố Đồng đưa tay gõ gõ vào tôi, hỏi "Bạn gái tôi xinh không?"
Người bên cạnh quay đầu nhìn Cố Đồng, cười cười: "Thật sự có bạn gái hả, hôm qua cậu nói cậu có người yêu chúng tôi còn không tin." Cô ấy nghe xong liền nhích lại nhìn tôi, sau đó vẫy tay với tôi: "Xin chào chị gái nhỏ."
Tôi cười cười: "Chào cậu."
Cô ấy vỗ vỗ vai Cố Đồng: "Dạo này Cố Đồng biểu hiện rất tốt." Nói xong, làm bộ như giác ngộ à một tiếng, quay đầu nhìn Cố Đồng: "Tôi nói nghe, mọi người muốn ở đây chơi thêm vài ngày, cậu lại kiên quyết muốn mai về, thì ra ở nhà có người đợi."
Tôi nghe xong nghi hoặc: "Mai em về à?"
Cô bạn ngạc nhiên a một tiếng, nhìn Cố Đồng: "Cậu không nói với cô ấy à?"
Cố Đồng bất đắc dĩ: "Không có."
Cô bạn ngại ngùng lè lưỡi: "Thôi xong rồi."
Nói chuyện thêm mấy phút nữa, bên kia Cố Đồng có việc, liền tắt máy. Tiểu Nhu đắp mặt nạ xong, cô ấy thấy chỉ còn hai chúng tôi, đặt ipad xuống, nhích lại, cười nói: "Ngày mai được nghỉ đang muốn hẹn cậu đi dạo phố, nếu Cố Đồng về rồi thì thôi vậy." Cô ấy nói xong cười mấy tiếng: "Hình như cô nàng muốn cho cậu chút bất ngờ nho nhỏ, nhưng không ngờ bị lộ mất rồi."
Tôi bật cười.
Bất ngờ của Cố Đồng, tôi cũng quen với nó rồi, ví như thỉnh thoảng muốn ra ngoài ăn cơm với em ấy, em ấy sẽ nói, có thể sẽ bận không có thời gian, mà thực tế, mỗi lần hẹn nhau em ấy đều đến rất đúng giờ.
Ngày hôm sau Cố Đồng về, tôi còn đang ngủ, em ấy không đánh thức tôi, đặt hành lí xuống, vào phòng tắm rửa một lát, rồi nằm cạnh tôi, ôm tôi vào lòng, ngoan ngoãn ngủ một giấc.
Tôi mơ mơ màng màng nhìn điện thoại, còn chưa đến 7 giờ sáng.
Đợi đến lúc tỉnh lại đã 10 giờ, tôi thức dậy làm bữa sáng, em ấy cũng chậm chạp bước khỏi phòng, trên tay cầm cốc sữa, ngáp một cái, nói 'chào buổi sáng' với tôi.
Không đợi tôi đáp lại, em ấy lại quay về phòng ngủ, lúc tôi múc cháo ra bát xong xuôi, em ấy mới quay lại, đặt một chiếc hộp nhỏ tới trước mặt tôi, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Tặng chị đó."
Tôi nhận lấy mở ra, là một chiếc trâm cài tóc.
"Tại sao lại muốn tặng cái này?" Tôi đóng hộp lại.
Cố Đồng kéo ghế ngồi xuống: "Cả một con phố bên kia đều bán cái này, nghe nói có một sư phụ làm đồ thủ công rất giỏi, em mua của ông ấy đấy."
Tôi nghe xong lại mở hộp ra, tỉ mỉ quan sát, quả thật rất tinh xảo.
Em ấy mới ăn một thìa cháo, liền kéo ghế đứng lên, cầm lấy kẹp tóc, giữ lấy tóc tôi quấn vài vòng rồi kẹp lên, tóc được cố định chắc chắn.
Tóc tôi không quá dài, hai lọn tóc mái rơi xuống, không cân xứng, rũ trên má tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn em ấy, đang định nói gì, đột nhiên em ấy giữ lấy vai tôi: "Chị đừng nhúc nhích."
Tôi nghi hoặc: "Sao thế?"
Em ấy không trả lời tôi, cầm điện thoại trên bàn, điên cuồng chụp hình tôi.
Tôi: "..."
Chụp xong em ấy mới ngoan ngoãn ngồi ăn cháo, sau đó đưa điện thoại cho tôi, nói với tôi: "Em làm cho chị một bộ xường xám, sau đó nhờ nhiếp ảnh ở công ty chụp cho chị một bộ ảnh nhé."
Tôi: "Từ chối."
Em ấy nắm lấy tay tôi: "Được không?"
Tôi: "Không."
Em ấy cắn thìa, bộ dạng đáng thương nhìn tôi, thậm chí còn kéo ghế nhích lại, hỏi: "Tại sao?"
Tôi thử tưởng tượng ra cái viễn cảnh ấy nhé, bao nhiêu cặp mắt nhìn tôi, tất cả nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thở dài: "Không quen, không thích."
Em ấy ồ một tiếng, thò một ngón tay ra: "Một lần tôi, chị không cảm thấy khó xử, đến lúc đó có em ở cạnh, chị cứ làm như họ không ở đó, chỉ nhìn em, nói chuyện với em là được."
"Tôi..."
Tôi vừa mở miệng em ấy liền ngắt lời: "Chị đồng ý rồi đúng không?"
Tôi nghi hoặc: "Tôi không..."
Còn chưa nói xong, em ấy đã đút một thìa cháo chặn miệng tôi, tránh tôi từ chối, bộ dạng đáng thương nhìn tôi.
Tôi thở dài: "Để sau đi."
Em ấy cười hô hô, đột nhiên mạnh mẽ hôn một cái lên má tôi, bởi động tác này khiến tóc tôi rơi ra, 'keng' một tiếng, chiếc trâm cài tóc rơi xuống sàn nhà.
Ăn xong, chúng tôi đột nhiên có hứng quay về trường cấp ba.
Vừa khai giảng, tuy trong lớp đầy ắp người, nhưng cả trường rất im lặng, Cố Đồng nắm lấy tay tôi, chúng tôi dạo quanh từng tầng từng tầng không mục đích, thỉnh thoảng bắt gặp vài cô cậu học trò lên lớp không chuyên tâm, quay đầu nhìn chúng tôi mấy cái.
Không lâu sau, chúng tôi đi đến phòng học những năm cấp ba của hai đứa, đáng tiếc là người đang đứng trên bục giảng là một giáo viên xa la.
Nhiều năm như thế trôi đi, cả trường cũng toàn giáo viên mới.
Nửa tiếng sau, chúng tôi tìm một góc sân vận động yên tĩnh ngồi xuống, ở nơi cách đó không xa, đang có lớp học tiết thể dục.
Cố Đồng có thói quen hất hất tóc, khẽ thở dài: "Làm học sinh thật tốt."
Tôi cười cười.
Em ấy chỉ vào bóng râm của chiếc cây nhỏ đằng kia: "Trước đây cứ vào giờ thể dục, chị và Tiểu Nhu thích ngồi bên đó hóng mát."
Tôi thuận theo tay em ấy nhìn về phía đó, bóng râm mát mẻ ấy, lúc này cũng đang có hai cô gái mặc đồng phục học sinh.
"Em vẫn nhớ à?" Tôi nói: "Nếu thế tôi sẽ cảm thấy em rất nhung nhớ tôi."
Cố Đồng thở dài: "Chị không biết à, em sớm đã nhớ nhung chị rồi."
Nói xong em ấy còn bổ sung: "Chị gặp phải bài khó, khi suy nghĩ cách làm thích lấy đầu bút gõ lên chóp mũi, trước giờ trong lớp cũng không giơ tay phát biểu, lúc giáo viên gọi, thỉnh thoảng vành tai sẽ đỏ lựng, bài tập tiếng Anh thường xuyên được giáo viên in ra để cả lớp bọn em học tập, chữ cũng rất đẹp." Cố Đồng nó xong cười một tiếng: "Em nhớ nhiều thứ như thế cho thấy em rất yêu chị đó."
Tôi nhỏ tiếng cười, phóng tầm mắt đến sân vận động phía trước: "Khi em không biết làm bài nào, em sẽ xem lại hai lần, rồi khoanh lại những số liệu quan trọng trong đề, rồi mạnh dạn viết hai chữ 'lời giải', sau đó không thèm làm nhảy luôn qua bài tiếp theo, khi giáo viên gọi tới em, em đều luôn tìm bạn cùng bàn giúp đỡ, nhưng chữ cũng rất đẹp, còn tiếng Anh à, cứ đến phần đọc bài và đọc hiểu, chắc chắn em có thể đánh một giấc ngon lành." Nói xong tôi nhìn em ấy, chớp mắt với em ấy.
Cố Đồng cười: "Được được được, chị cũng rất giỏi."
Chúng tôi đang ngồi dưới một gốc cây thật to, sắp đến giữa trưa nhưng cũng không quá nóng, hai chúng tôi cũng chưa có ý định rời đi, không nói chuyện, chỉ ngắm nhìn những cô cậu học trò đang đá cầu, đánh bóng chuyền đằng xa, người bắt kẻ đuổi.
Thanh xuân vội vã qua đi, nhiều năm sau nghĩ lại, may mắn thay khi tôi của năm mười mấy tuổi ấy lại dây dưa không dứt cùng với cô gái mang tên Cố Đồng, giống như từ lúc đó, cuộc hành trình đến cuối cuộc đời của chúng tôi sẽ không còn cô đơn và nhàm chán nữa.
Quá khứ và hiện tại trong giây phút này giống như đan xen lấy nhau, giống như một bức ảnh cũ và một bức ảnh mới đặt cạnh nhau, trong khung cảnh vàng nhạt ấy, có thể thấy được hình bóng của tôi và em ấy, Cố Đồng cầm bút nở nụ cười, kể một câu chuyện mới mẻ buồn cười cho tôi, còn tôi buông xuống tất cả mọi thứ trong tay im lặng ngồi nghe, nhìn bộ dạng thao thao bất tuyệt của em ấy, nhìn em ấy cong khóe mi vì câu chuyện này.
Thời gian như đóng băng ở giây phút ấy, cũng như đóng băng ở giây phút này.
Trước giờ chúng tôi vẫn luôn như thế.