: Là của một người rất quan trọng tặng tôi
Sáng sớm ngày thứ nhất, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa len lỏi vào phòng, tôi mở to đôi mắt, nhìn những những đồ vật rực sắc hồng trước mặt mới nhớ ra mình đang ở nhà của Tiểu Nhu.
Hoa văn trên rèm cửa bị ánh nắng chiếu vào đã in dấu trên vai tôi, tôi ngồi dậy bắt đầu chơi đùa cùng chúng.
Tiểu Nhu thích màu hồng là chuyện ai cũng biết, nhưng chắc chẳng ai nghĩ một cô nàng tùy tiện, thỉnh thoảng còn sản sinh năng lượng thừa thãi, phẫn nộ với đời lại thích chơi búp bê và thích màu hường phấn.
Hôm qua tôi đột ngột tới đây cũng là chuyện nằm ngoài kế hoạch, tất cả là do Cố Đồng.
Nghĩ tới đây tôi lại thấy đau dầu.
Nửa đêm hôm qua, vật vã lắm tôi mới đi vào giấc ngủ thì em ấy gọi điện thoại đến, không nói xảy ra chuyện gì, chỉ bảo tôi ra mở cửa.
Tôi tốn tới mấy chục giây để kịp tiêu hóa thông tin, sau đó, tôi đã đứng trước cửa, vốn định quay về phòng thì âm thanh điện thoại lại vang lên.
Tiếp điện thoại chỉ nghe em ấy nói: "Nếu chị không mở cửa tôi sẽ ấn chuông."
Tôi cắn môi, cúp điện thoại, đưa tay ra mở cửa.
Ánh sáng bên trong và ngoài cửa đều tối đen như nhau, tôi cẩn thận mở cửa, chỉ sợ gây ra tiếng động quá lớn, đánh thức giấc ngủ của bố.
Thật ra, đánh thức họ sẽ tốt hơn, nhưng lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thấy khung cảnh hiện tại rất quen thuộc, quen tới nỗi tôi vô thức làm mọi thứ thật nhẹ nhàng.
Em ấy không để tôi nói gì, liền lướt qua tôi đi tới sô-pha, bắt đầu tìm thứ gì đó.
Hai tay tôi đút vào túi áo, lạnh lùng nhìn mọi việc diễn ra.
May mà em ấy rất nhẹ nhàng, nếu không nghe kĩ, sẽ không phát hiện ra tiếng động.
Mấy phút sau, em ấy cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi: "Chị có nhặt được gì không?"
Tôi nhìn vào mắt em ấy, không biết ánh sáng từ đâu chiếu vào, có chút chói mắt.
"Kính." Vừa nói khỏi miệng, tôi có chút khàn giọng nên ho khan nhẹ vài tiếng, rồi nói tiếp: "Gương?"
Em ấy nghe xong rồi ngồi lên sô-pha, tư thế nhàn hạ, hai chân vắt lên nhau, nghi ngờ hỏi tôi: "Tại sao không sớm nói cho tôi."
Tôi thản nhiên: "Em có hỏi tôi sao?"
Em ấy nhướng mày: "Được lắm, vậy đồ đâu?"
Tôi chỉ tới ngăn kéo tủ trà.
Em ấy không nói gì liền mở ngăn kéo, lấy đồ bên trong ra, tôi tiến lên một bước, cúi đầu hỏi em ấy: "Không phải đáp ứng tôi, không đến nhà tôi nữa sao?"
Em ấy ngẩng đầu lên cười, không biết trong nụ cười ấy ẩn giấu điều gì, trưng bộ mặt không quan tâm: "Tôi nói chứ tôi đâu hứa sẽ giữ lời."
Được lắm.
Hai chúng tôi không nói gì khiến không gian trở lên im lặng lạ thường, một tay em ấy mân mê chiếc gương, ngón cái xoa xoa hoa văn trên mặt, còn tay kia chống trên sô-pha, tạo trên đó một vết trũng, nhìn em ấy, khiến cho không khí giữa hai người thật ngượng ngùng.
Vài lần chạm mặt khi tôi về nước, dường như tôi đều thất bại trong tay em ấy, rõ ràng tôi nhiều lần nhắc nhở bản thân, chỉ cần không quan tâm thì sẽ buông bỏ được, nhưng rốt cuộc, tôi không làm được.
Tôi không định lui bước, tiến một bước về trước, ngẩng mặt lên hỏi: "Nửa đêm canh ba, đến đây chỉ để lấy chiếc gương này thôi sao?"
Em ấy khẽ cười, dựa người vào sô-pha, hai tay khoanh trước ngực: "Chị nghĩ thế nào?"
Tôi thở mạnh, tiến lại càng gần: "Nếu tôi không ở nhà, em có tới đây quậy quá thế này không?"
Nói xong tôi mới phát hiện ra mình đã nói gì, những lời tôi đã nói, ý nghĩa cực kì rõ ràng.
Đại khái là nửa đêm, hơn nữa Cố Đồng em ấy biết, vào ban đêm, thần kinh tôi đặc biệt mẫn cảm, thái độ không còn nhẫn nhịn như mọi khi.
Nhưng em ấy sẽ không biết.
Quanh đi quẩn lại, hình như, tôi lại thua rồi.
Quả nhiên em ấy nói: "Cố Ninh."
Vẻ mặt đầy sự chế nhạo của em ấy: "Chị đang nghĩ gì thế, tôi chỉ đến lấy chiếc gương này thôi mà."
Lời của em ấy, chân thành nói cho tôi biết, chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi.
Tôi lùi về sau một bước, chuẩn bị quay về phòng, nhưng rõ ràng em ấy không có ý định buông tha cho tôi, còn hài hước bổ sung thêm một câu: "Chiếc gương này là của một người rất quan trọng tặng tôi."
Em ấy lại cười, mà nụ cười này có biết bao sự dịu dàng: "Không thể làm mất."
Tôi cắn môi.
Lại một lần nữa tôi cảm thấy hối hận vì đã trở về.
Thật sự, chuyện nửa đêm tôi tới tìm Tiểu Nhu với chuyện Cố Đồng đến tìm tôi chẳng có gì khác nhau, nhưng tôi thật sự hết cách rồi.
Khi Tiểu Nhu mở cửa, tóc tai rối bù vì chưa kịp chỉnh trang, tôi nhìn thấy mà cười ra tiếng, còn nghe cô ấy mơ mơ màng màng nói: "Nếu cậu không phải là Cố Ninh, mình nhất định sẽ cầm dao mà đâm chết cậu."
Tôi cười xin lỗi cô ấy, đi vào nhà, giải thích: "Vừa nãy Cố Đồng đến nhà mình."
Cô ấy "ồ" một tiếng thật dài.
Ngồi một lát trên sô-pha, Tiểu Nhu cũng không mở đèn khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, quan hệ của chúng tôi thân thiết như vậy cũng một phần là do chúng tôi đều thích sự tăm tối.
Thích xem tivi, xem phim trong phòng tối mịt. Chúng tôi đều từng có thời gian như vậy, nhưng kết quả đổi lại chính là, mắt chúng tôi đều bị cận thị.
Cô ấy rót cho tôi một cốc nước, hỏi tôi xem đã xảy ra chuyện gì.
Tôi biết cái giá cho sự nhờ vả chính là thỏa mãn được tính hiếu kì này, vậy nên tôi đã kể lại chuyện kia, cô ấy nghe xong, chỉ nghe thấy vài tiếng "ôi" bên cạnh.
"Giống như kẻ thù vậy."
Tôi nhún vai.
Cô ấy uống ngụm nước, hỏi: "Nhưng là gương gì mà cô ấy coi trọng vậy."
Tôi trả lời: "Màu vàng, đằng sau còn có hai con chim quay mặt vào nhau, có tay cầm, trên tay cầm còn có móc chìa khóa, màu đỏ, hình như là mã não." Tôi cúi đầu: "Em ấy nói là của một người rất quan trọng tặng."
Tiểu Nhu nghe xong, phì cười thành tiếng.
"Cậu ta thực sự nói thế." Tiểu Nhu nhích lại gần tôi: "Một người rất quan trọng?"
Tôi gật đầu.
Tiểu Nhu "ái chà" một tiếng: "Thế cậu thấy sao."
Tôi dùng ngón thay cái mân mê miệng tách trà, nhỏ tiếng: "Không thấy sao cả."
Tiểu Nhu "xùy" một tiếng: "Không cảm giác gì mà cậu nhớ rõ chiếc gương của người ra như thế, thật khó tin."
Tôi không trả lời cô ấy.
Cô ấy đã thỏa mãn lòng hiếu kì của mình, không thấy chán nản, cũng không thấy tôi đã làm phiền cổ, chỉ vỗ vỗ vài cái vào vai tôi, nói tôi đợi một chút.
Tôi hiếu kì nhìn cô ấy.
Tiểu Nhu cười cười rồi ngồi xuống: "Tên này không ngờ lại bị bại lộ nhanh như vậy." Cô ấy chỉ vào chiếc gương nói: "Khi đó mình đi du lịch Vân Nam, mua ba cái." Cô ấy gườm gườm tôi: "Đồ vô lương tâm nhà cậu, cậu thấy mình đi tới đâu cũng nhớ tới cậu thế mà."
Tôi thở phào: "Cảm ơn."
Tiểu Nhu phì cười thật lớn, đột nhiên hưng phấn, cả người lăn lộn trên sô-pha, hai chân đạp lên đạp xuống, giọng điệu vô cùng thích thú nói: "Người quan trọng, ha ha ha, ngày mai mình phải đi gặp cậu ta, bắt cậu ta thừa nhận mình là người quan trọng của cậu ta."
Tôi cũng cười theo, lại nghe cô ấy nói: "Cậu ta vì chống đối cậu, cái gì cũng nói được."
Nói xong lại cười, nằm đè lên gối ôm: "Con mẹ nó, Cố Đồng thật biết đùa."