Đôi khi, người đang đợi thì không đến, người không nên tới,
thường thường sẽ xuất hiện trước mặt ngươi...
Khi vừa xuống lầu, liền thấy cô nương năm trước luận võ chọn
rể ngồi ở bàn giữa, vẻ mặt tươi cười nhìn đông nhìn tây.
“A, thiếu tôn...” Nhìn đến ta xuống, nàng vui vẻ chào hỏi.
“Ách...” Ta phải nói gì đây?
“Thiếu tôn không nhớ sao? Ta là Viên Tàng U. Ngươi gọi ta U U
thì được rồi... lần trước ta giúp đỡ ngươi a...” Nàng đứng lên, thân thiết nắm
tay của ta. Nàng lại nhìn nhìn khắp nơi, “Đúng rồi, Khách Lộ đại ca đâu?”
Nàng rốt cuộc có phát hiện hay không, có mười bảy mười tám
người đang đề phòng nhìn nàng hả? Ta thực hoài nghi chỉ cần ta nhăn mặt chau
mày, mọi người sẽ tấn công qua...
“Huynh ấy ở trên lầu...” Thật không biết sao ta lại trả lời
nữa.
Nàng lập tức buông tay ta ra, “A, vậy à, ta đi chào hỏi!”
“Chờ đã...” Aiz, ta còn chưa nói xong mà, “Huynh ấy hiện đang
chữa thương.”
“A?” Nàng vẻ mặt mất mát, “Vậy ta đợi lát nữa...” Nàng lại
ngồi xuống, tự rót một ly trà.
“Viên cô nương sao biết ta ở chỗ này?” Bất quá, cũng không kỳ
quái a, “Thánh Kiếm” hẳn là biết...
“À, Tiểu Tịch của ta dẫn ta đến.” Nàng cười nói.
Tiểu Tịch? Con hắc mã kia à? Lại nói tiếp, nó xác thực tự
mình chạy... Còn có thể đi tìm chủ nhân, rất có linh tính nha...
“Đinh tỷ tỷ.” Khách Ức chạy xuống lầu, kéo ta, “Đi lên một
chút!”
A? Aiz, đừng kéo a...
...
“Thật sao!” Khách Ức nhìn ta, vẻ mặt kinh ngạc.
Ta khó hiểu nhìn hắn, lại nhìn nhìn Khách Lộ bên cạnh... Khí
sắc huynh ấy hình như đã tốt lên rất nhiều nha...
“Bảy thành công lực...” Khách Ức vuốt trán.
“Làm sao vậy?” Rốt cuộc chuyện gì mà kinh ngạc như vậy?
“Tỷ tỷ, tỷ thật sự không biết?” Khách Ức thở dài, “Khách Lộ
ca ca truyền bảy thành công lực cho tỷ.”
Bảy thành? Ta biết huynh ấy từng truyền nội lực giúp ta bảo
vệ tâm mạch, nhưng mà, bảy thành nhiều như vậy sao?
“Là chuyện tốt hay chuyện xấu?” Hỏi một chút.
“Lúc ấy vì bảo trụ tánh mạng của nàng, chỉ có thể như vậy...”
Mở miệng là Khách Lộ, “Ta quả thật không nghĩ chuyện sau đó...”
Nghe ra là chuyện xấu.
“Rốt cuộc...” Không hiểu.
“Tỷ tỷ, có nhớ hay không ta nói với tỷ chuyện ‘Viêm Thần Giác
Thiên’. Hiện tại trong thân thể tỷ, có nội lực ‘Viêm Thần Giác Thiên’...” Khách
Ức bất đắc dĩ giải thích, “Vốn nội lực loại này, truyền đến truyền đi cũng
không có gì trở ngại. Nhưng mà, bản thân tỷ không có nội lực. Hơn nữa ‘Viêm
Thần Giác Thiên’ lại là võ công tà môn, loại chân khí chí cương chí dương này,
tỷ căn bản không thể khống chế. Cho nên...”
“Có thể nói đơn giản chút hay không?”
“Nói cách khác, nội lực này, tuy rằng nhất thời bảo vệ được
tâm mạch của tỷ, nhưng mà, lâu dài, đối với tỷ trăm hại mà không một lợi.”
Hả? Không phải chứ...
“Sẽ chết?” Trước kia thì không sao cả, hiện tại ta thật sự
rất không muốn chết...
“...” Khách Ức nhíu mày, “Tôn thượng hẳn sẽ có cách, trước
khi tôn thượng trở về, tỷ tỷ chỉ có thể kiêng thất tình, áp chế chân khí trong
cơ thể...”
Chính là, chỉ cần quá vui quá buồn, sẽ thống khổ vạn phần?
Nếu có áp lực như vậy, chẳng phải là sống không bằng chết?... Biến thành như
“Thánh Kiếm” thì làm sao bây giờ?
“Vậy chuyển nội lực kia đi sẽ không có việc gì?”
Khách Ức thở dài, “Vấn đề là ở chỗ này! Vốn có thể như vậy,
nhưng tỷ tỷ không biết truyền công a! Dùng Hóa Công tán, bản thân tỷ tỷ không
có nội lực hộ thể, dược vật này sẽ gây thương tổn quá lớn. Võ công ‘Hấp Công
đại pháp’ lại tuyệt tích giang hồ mấy trăm năm rồi...”
Làm sao bây giờ?... Vừa mới bắt đầu nghĩ như vậy, trong cơ
thể giống như là bị hỏa thiêu, một cỗ chân khí kỳ quái vọt lên, đau đến làm cho
ta mất sức lực...
“Tỷ tỷ, ngưng thần tĩnh khí (tập trung kiềm chế chân khí)!”
Đau như vậy, bảo ta như thế nào ngưng thần tĩnh khí...
Lúc này, một cỗ chân khí khác chậm rãi truyền vào trong cơ thể,
làm cho cảm giác xao động bình phục lại. Nháy mắt, cỗ chân khí kia lại chợt
biến mất.
“Thật sự là làm càn! Ngươi cưỡng chế đạo khí như vậy, bản
thân sẽ mất mạng trước!” Khách Ức lớn tiếng quát.
Khách Lộ?
Quay đầu, Khách Lộ bình ổn chân khí của mình, nhẹ nhàng thở
dốc.
“Nàng thế nào?” Huynh ấy vừa ổn định hô hấp, lại mở miệng hỏi
ta.
Ta sẽ thế nào? Huynh...
“Tỷ tỷ, đừng nghĩ nhiều, ngưng thần tĩnh khí!” Khách Ức lại
một lần nhắc nhở, “Hai người không được làm càn nữa! Ta đi tìm Tần Xuyên!”
“Huynh không sao chứ?” Ta vươn tay, cầm lấy cánh tay Khách
Lộ. Hắn lần trước thương thế hẳn là còn chưa khỏi, đem đại bộ phận chân khí đều
truyền cho ta, còn mạnh mẽ giúp ta áp chế nội lực phản chấn, huynh...
“Thực xin lỗi...” Huynh ấy nhìn ta, trong giọng nói có vẻ vô lực.
Thực xin lỗi? Vì sao phải nói xin lỗi... Huynh từ đầu tới
đuôi, đều cứu ta không phải sao?
“Nếu không phải khi đó ta làm nàng bị thương, sẽ không...”
Ta chặn ánh mắt huynh ấy, “Ta không sao, thật mà, huynh xem...
Chuyện vừa rồi, là ngoài ý muốn...”
Huynh ấy lắc đầu, trong mắt tràn đầy hận ý... Đột nhiên, thân
thể huynh ấy run rẩy, sau đó, ta liền như vậy lúng túng nhìn huynh ấy phun ra
máu.
“Khách Lộ!”
Huynh ấy ngước nhìn ta, buồn bã cười, trong nụ cười lại có lệ...
Trong nháy mắt, chân khí trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch...
“Viêm Thần Giác Thiên”! Đúng vậy, huynh ấy cũng có nội lực
“Viêm Thần Giác Thiên”... Cho nên, cảm xúc kịch liệt, cũng sẽ làm cho huynh ấy
chân khí hỗn loạn...
Ta biết phải ngưng thần tĩnh khí... Nhưng mà, không có cách
nào a, nhìn hắn, cho dù vết thương không đau, chân khí bất loạn, tâm cũng sẽ
đau a...
“Ta không sao, thật sự không có việc gì!” Ta vươn tay, ôm
chặt huynh ấy, “Ta không có việc gì! Ngưng thần tĩnh khí, cái gì cũng đừng nghĩ...”
Thân thể huynh ấy, vẫn run rẩy... Loại thống khổ này, với ta
mà nói, chỉ là chuyện sớm chiều, nhưng mà, huynh ấy lại chịu đựng mười mấy năm
rồi... Không được, không thể nghỉ tiếp... Phải ngưng thần tĩnh khí mới được...
“Nàng không nên gặp gỡ ta...” Trong giọng nói của huynh ấy lộ
vẻ bi thương.
“Trả lời sai!” Ta siết hai tay, ôm càng chặt. “Ông trời là
thấy ta mười mấy năm nay sống rất vô vị, cho nên cho ta một đoạn oanh oanh liệt
liệt... Ta không phải nên đi tạ lễ sao?”
Lúc này đây, huynh ấy không cười. Cảm giác được, dừng trên
gương mặt ta, là lệ...
...
“Có nghe qua ‘nội thương thất tình’ hay không?” Ôn Văn...
Không, Tần Xuyên, nhàn nhã thu hồi ngân châm, mở miệng.
Biết hắn kỳ thật là người “Huyền Vũ đường” của Thánh giáo, ta
hầu như đã không còn kinh ngạc.
Hắn cười cười, tiếp tục nói: “Vui cùng sợ đau tim, giận tổn
thương gan, buồn cùng đau khổ tổn thương phổi, nhớ tổn thương lách, lo hoảng
tổn thương thận...” Hắn uống ngụm trà, “‘Viêm Thần Giác Thiên’ vốn là tâm pháp
của đạo gia, ‘Viêm’, lửa của người, xuất phát từ tim và phổi làm chủ, cách vật.
‘Thần’ chính là chỉ khí tức. ‘Giác thiên’ là chỉ hiểu rõ ý trời. Tâm động thì
khí tức sẽ làm theo, như lửa có khói, không thể trở lại thành củi. Cho nên đạo
gia lợi dụng để khắc chế tâm tính mình, mục đích là để dưỡng sinh...”
“Khụ khụ, Ôn... Tần Xuyên, phiền huynh nói đơn giản một
chút.” Ta trừng mắt nhìn hắn. Muốn chết, không phải là đọc nhiều hơn mấy quyển
sách thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu!
“Kỳ thật ý của ta là, ‘Viêm Thần Giác Thiên’ có thể coi là
một bộ nội công tâm pháp, là võ học thượng thừa nhất. Tuy rằng phương pháp có
điểm quá khích, nhưng nếu có thể chiếu theo bí quyết của nó, không những tránh
được ‘nội thương thất tình’, còn có thể ngũ hành điên đảo, cường thân kiện thể,
mỹ dung dưỡng nhan, trẻ mãi không già...”
“Khụ khụ.” Ta bất mãn cắt ngang lời hắn, “Huynh có ý gì?”
“Ý của ta là,‘ Viêm Thần Giác Thiên’ nội lực phản chấn không
thể cứu được, cô tốt nhất là tu luyện theo nó đi...”
Hết chỗ nói rồi...
“Nói cũng như không nói.” Khách Ức mở miệng, “Tỷ tỷ tuy rằng
có thể thông qua tu tập ‘Viêm Thần Giác Thiên’ để kiềm chế chân khí trong cơ
thể, nhưng mà, vấn đề là thời gian thế nào, vạn nhất tỷ tỷ còn chưa luyện
thành, chân khí đi ngược chiều trước... Vậy làm sao bây giờ?”
Tần Xuyên nhìn nhìn ta, “Chỉ có thể luyện trước, sau đó lại
nghĩ biện pháp.”
“Ta có thể hỏi chưa?” Ta thở dài, “Luyện như thế nào?”
Hai người lập tức ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
“Đừng nhìn ta a, ta không biết.” Khách Ức lắc đầu.
“Ừm, ta cũng không có cơ hội luyện môn công phu này...” Tần
Xuyên cười cười, “Có điều, Khách Lộ biết a...”
Khách Lộ ngồi bên cạnh, vẫn trầm mặc.
“A, vậy là tốt rồi...” Ta đi qua, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu
nhìn Khách Lộ, “Dạy ta a...”
Huynh ấy nhìn ta, hồi lâu sau, mới khẽ cười, gật gật đầu.
“Có khó không?” Ta tiếp tục hỏi.
“Sẽ không.” Rốt cục, huynh ấy cũng mở miệng nói chuyện.
“Vậy, phải luyện bao lâu?” Tiếp tục tiến lên!
“...”
Cửa đột nhiên bị đá văng.
Viên Tàng U vẻ mặt phẫn nộ đi đến.
“Ách...” Đánh cướp hả?
“Ta dù sao cũng là khách a, ta cũng chỉ là muốn nhìn xem
Khách Lộ đại ca đến tột cùng là bị gì, sao mọi người đều ngăn cản ta hả! Còn
động thủ nữa! Đây là đạo lý gì hả?” Nàng vừa đi, vừa oán giận, “A... Khách Lộ
đại ca...” Đột nhiên, giọng điệu của nàng đột nhiên thay đổi. Nàng đi qua mấy
bước, nét mặt tươi cười như hoa, “Huynh làm sao vậy, là bị bệnh sao?”
Khách Lộ lắc đầu.
“Nội thương?”
Chân khí của ta, hình như có điểm loạn, gan hình như không
quá thoải mái... Giận tổn thương gan, thật hay giả đây?
Khách Lộ đột nhiên đứng lên, kéo ta. “Đi luyện công đi.”
Huynh ấy nhìn ta, nói.
A? Bây giờ? Ta khờ ngốc bị huynh ấy lôi đi.
“Xin lỗi không đón tiếp được, Viên cô nương...” Ta mở miệng,
nói với Viên Tàng U.
Viên Tàng U khẽ nhíu mi, nàng đi lên vài bước, vươn tay chặn
Khách Lộ.
“Chờ đã!” Nàng mở miệng.
“Có việc gì thế?” Vẻ mặt Khách Lộ vẫn lạnh lùng. Ta đã nói,
“Viêm Thần Giác Thiên” loại võ công này, cho dù tốt như thế nào, khiến cho mọi
người không biết cười, còn có giá trị tu luyện gì chứ?
“Huynh cùng nàng, có quan hệ gì hả?” Viên Tàng U nhìn ta,
nói.
“Có liên quan gì tới cô?” Khách Lộ vẫn lạnh lùng đáp.
“Có!” Viên Tàng U hùng hồn thật sự là làm cho ta giật mình
không nhỏ, “Ta thích huynh, nếu hai người là một đôi, ta phải bỏ cuộc. Huynh
nói có liên quan hay không?”
Thật, thật thẳng thắn...
Khách Lộ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn ta.
Nhìn ta làm cái gì? Ách... Nhớ lại, Khách Lộ thoạt nhìn lạnh
lùng, trên thực tế, loại việc này hẳn đã làm cho huynh ấy lúng túng, không thể
trả lời. Aiz, huynh ấy thiện lương như vậy làm gì? Thiện lương lại không thể
làm cơm ăn. Xem ta... khoan đã, chúng ta có thể xem như một đôi sao?... Aiz,
dưới tình huống này, coi như phải đi!
“Viên cô nương, kỳ thật...” Kỳ thật, ta cũng không biết nói
như thế nào... Thật vô dụng.
“Ngươi đã là thiếu tôn ‘Thánh giáo’, muốn dạng nam nhân gì
không có?” Đột nhiên, Viên Tàng U cắt ngang lời ta, “Giang hồ nhân sĩ, ai không
muốn lấy thiếu tôn làm vợ, một bước lên mây. Ngươi có nhiều lựa chọn như vậy,
vì sao lại chọn Khách Lộ?”
Này... Rất khó nói rõ... Ta cũng gần đây mới biết được mình
là thiếu tôn a...
“Ngươi là thiếu tôn cao quý, vì sao phải đoạt một tên ‘Nhận’
với ta?”
Ai đoạt với ai hả? Ta theo bản năng, nắm chặt tay Khách Lộ.
Trấn định, trấn định, kích động chân khí sẽ hỗn loạn, đến lúc đó, huynh ấy nhất
định lại tự trách... Trấn định!
Vào lúc này, vì sao ta lại phát hiện nhiều người như vậy đứng
ở cửa nhìn diễn trò hả? Còn có, Tần Xuyên, Khách Ức, các ngươi cười cũng quá rõ
ràng rồi!... Không được, trấn định trấn định... “Viêm Thần Giác Thiên” chết
tiệt!
“Viên cô nương, không phải như cô nghĩ...” Ta muốn tức giận
ta muốn tức giận ta muốn tức giận...
“Ta mặc kệ là cái dạng gì!” Nàng nhìn ta, nghiêm túc làm cho
người ta sợ hãi, “Ta muốn, liền nhất định phải có được!”
Ta tốt xấu gì cũng là thiếu tôn a! Những lời này phải là ta
nói!... Không được, trấn định trấn định, ngưng thần tĩnh khí...
“Bỏ cuộc đi, Viên cô nương...”
Khi nghe được Khách Lộ nói như vậy, ta thiếu chút nữa không
thể ngưng thần tĩnh khí.
“Huynh nói như vậy, là ‘Nhận’ phải bảo vệ ‘Thiếu tôn’, hay là...”
Viên Tàng U nhìn hắn, trong giọng nói tràn đầy không cam lòng.
“Khi ta quen cô ấy, không biết cô ấy là thiếu tôn...” Giọng
nói của Khách lộ, bình tĩnh vô cùng, “... Cho dù biết, cũng vẫn vậy.”
Nguy rồi. Cái này, thật sự là chân khí đi ngược chiều...
“...” Viên Tàng U quay đầu, trừng mắt nhìn một người ở cửa vỗ
tay, “Huynh nói gì cũng được, ta sẽ không bỏ cuộc!”
“Tùy cô...” Khách Lộ vươn tay, ôm lấy ta, xuyên qua đám
người.
“Nhìn cái gì vậy! Giúp ta chuẩn bị phòng, ta muốn ở nơi này!”
Nghe được, tiếng la của Viên Tàng U.
Đau quá nha...
“Nàng không sao chứ?” Khách Lộ nhìn ta, hỏi.
Có việc... Ta hít, ta thở, ta lại hít, ta lại thở... Ta cố
gắng ngưng thần tĩnh khí a...
“Giải thích.” Ta nhìn huynh ấy, mở miệng.
Huynh ấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ trả lời:
“Thực xin lỗi.”
“Ừm.” Đúng nha, huynh ấy không nói những lời này, ta sẽ không
bị chân khí đi ngược chiều. Thì ra không thể rất không vui, cũng không thể thật
là vui a...
Sau lưng, Viên Tàng U còn cùng đám người rảnh rỗi trong điếm
ta tranh cãi ầm ĩ.
Đau lợi hại hơn.
“Nói huynh ghét ta.”
Khách Lộ nhìn ta, “A?”
“Vừa rồi quá mừng chân khí mới loạn, không biết quá buồn có
thể trung hoà hay không... Để thử xem xem...” Đau đau đau đau đau...
Rốt cục, lại nhìn thấy huynh ấy nở nụ cười.
“Nói a.”
Huynh ấy đỏ mặt, lắc đầu, “Vô dụng.”
“Không thử thì làm sao biết?”
“Thật mà...”
“... Vậy làm sao bây giờ?” Quả nhiên, yêu là chấp niệm sâu
nhất, chướng ngại lớn nhất để luyện “Viêm Thần Giác Thiên’...
“Luyện công đi.”
“... Ừm, nha...”
Thật sự là đau quá a... a, đúng rồi, đây là không phải gọi là
đau cũng vui vẻ?... Uhm, phân tâm, hình như không đau như vậy..