Này... Đến tột cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Ta nhìn
đại sảnh người kín hết, thở dài. Không biết vì cái gì, trong một đêm, mọi người
đều biết “thiếu chủ Nam Cung thế gia luyến mộ bà chủ khách điếm, Thượng Thư
công tử thề chết không nhường người vợ có hôn ước” “chuyện tình yêu động lòng
người”. Trời biết bên trong bỏ thêm bao nhiêu dầu mỡ cùng dấm chua, khiến cho
đám người nhàm chán đến cực điểm này mới sáng sớm đã chạy đến trong tiệm ta đến
xem diễn. Chẳng qua, buôn bán thật sự là rất loạn thất bát tao (rối loạn)... Vì
sao... cuộc sống của ta sao lại biến thành như vậy hả?
Ta nhìn Tần Tố nhàn nhã bóc đậu phộng ăn ở trước mặt, không
nhiễm một hạt bụi nhỏ như vậy, đáng yêu vô tà như vậy, nhưng mà... hai ngày
qua, nàng đã có ý đồ hạ độc đối với ba mươi người muốn động tay động chân với
nàng hoặc người nàng xem không vừa mắt. Aizz, giang hồ hiệp nữ đều như vậy sao?
“Tỷ tỷ, ăn đậu phộng không?” Tần Tố vẻ mặt xinh đẹp tươi
cười, đưa qua một mớ đậu phộng đã lột vỏ.
“Ừm.” Ta tiếp nhận. “... Tần cô nương, cô...”
Tần Tố nhìn ta, chờ ta nói tiếp.
“Cô thực thích Khách... Không phải... Nam Cung Thước?”
Tần Tố gật gật đầu.
“Vì sao?” Hỏi như vậy có lỗ mãng quá hay không?
“Tỷ tỷ thì sao?” Tần Tố hỏi lại. Nàng thật sự rất thích hỏi
lại nha.
“Ách...” Ta như thế nào lại có vì sao? Ta cùng hắn một chút
quan hệ cũng không có a!
Tần Tố nhíu mày. “Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc là yêu sâu bao nhiêu...”
Ngươi nói trắng ra như vậy ta sẽ ngượng ngùng nha. “Kỳ thật
cũng không thể nói rõ sâu hay không sâu...” Trên thực tế, căn bản không có việc
kia đâu!
“Vì sao?”
Vì sao? Lại là vì sao? Ta như thế nào biết vì sao? Sớm biết
ta sẽ không hỏi vì sao!
“Tần cô nương...” Chuyển hướng đề tài trước, “Kỳ thật, cô
cùng Nam Cung Thước quen biết trước, luận sắc đẹp tài mạo, ta cũng không bằng
một phần ngàn của cô, cô thật sự cảm thấy Nam Cung Thước sẽ thích ta?”
“Tỷ tỷ sao lại nói ra lời ấy?” Nàng khó hiểu nhìn ta.
“Ta chỉ là cảm thấy, hắn không có lý do gì không thích cô...”
Khách Hành, cảm tạ ta đi, ta đây đang giúp ngươi a!
Ánh mắt của nàng đột nhiên có chút tức giận. “ Chuyện tình
cảm, không thể nói đến thứ tự trước sau, tỷ tỷ không cần lo nhiều. Về phần dung
mạo, tỷ tỷ chẳng lẽ cảm thấy Nam Cung Bắc Thần là loại người trông mặt mà bắt
hình dong sao?”
Tức giận? Không phải chứ? Không có lý do gì nha?
“Vì sao tỷ tỷ không thể thật lòng yêu hắn?”
Những lời này làm ta sợ tới mức đậu phộng trong tay cũng rơi
xuống nhất. Trên thế giới sao lại có người yêu cầu tình địch của mình thích
người trong lòng mình chứ? Trời ạ! Nàng có phương thức tư duy gì vậy a?
“Tần cô nương, sự tình không phải cô nghĩ như vậy...” Giải
thích rõ ràng là tốt nhất, vũng nước đục này ta không lội nữa đâu!
“Là vì ta sao?” Tần Tố nhíu mày.
“Hả?”
“Nếu là bởi vì ta làm cho tỷ tỷ tâm sinh nghi kỵ, ta có thể
rời khỏi nơi này.” Lời của nàng có sự kiên quyết làm cho người ta không dám
nhìn gần.
“Không đúng không đúng...” Ta lập tức lắc đầu. Không đúng,
Khách Hành làm nhiều việc như vậy, không phải là vì làm cho nàng đi sao? Nhưng
mà, loại tình huống này...
“Tỷ tỷ, là có ý trung nhân khác?” Nàng nhìn ta, khiến cho ta
thật khẩn trương.
“Không có không có...”
“Vì sao?”
Lại là vì sao... Ta mới muốn hỏi vì sao a...
“Ô, Thạch bộ khoái ngài tới rồi, mời vào bên trong.” Tiếng
của Khách Ức, đúng lúc cắt ngang cuộc giằng co chúng ta.
Tần Tố lại có vẻ mặt âm trầm. “Vì hắn?”
“Hả?”
Ta còn chưa kịp phản ứng, liền thấy ngón giữa của Tần Tố cầm
mấy cây châm thật nhỏ, trên châm ẩn ẩn sắc lam. Không phải chứ? Chẳng lẽ?
Mắt thấy nàng nâng tay lên muốn phóng, có người đúng lúc bắt
được tay nàng.
Hô... Dọa người.
“Làm gì thế?” Khách Hành cau mày mở miệng.
“Nếu không giết người kia, Tiểu Đinh tỷ tỷ cả đời này cũng sẽ
không toàn tâm toàn ý đối với ngươi.” Tần Tố nói thật đúng là hợp tình hợp lí.
“Như vậy nàng sẽ toàn tâm toàn ý với ta sao?” Khách Hành
không khỏi nở nụ cười, “Nếu có người giết nàng, ta sẽ liền toàn tâm toàn ý đối
với ngươi sao?”
Tần Tố không thể nói gì, “Ta...”
“Tần cô nương, coi như ta xin ngươi, ngươi buông tha ta có
được không?” Khách Hành buông tay nàng ra, nói.
Tần Tố ngẩng đầu nhìn hắn.
“Thứ ngươi muốn ta cho không nổi. Phiền ngươi giơ cao đánh
khẽ, cho ta yên ổn sống có được không?” Vì sao, khi ta nghe những lời này, cảm
thấy người đáng thương lại là Khách Hành chứ?
“Ta cái gì cũng không muốn...”
“Đủ rồi!” Khách Hành cơ hồ là rống lên, “Tần cô nương, ân cứu
mạng của ngươi tại hạ kiếp sau nhất định sẽ báo, kiếp này vô duyên, cầu xin
ngươi!”
Tần Tố cười yếu ớt, nhìn không ra thương tâm thống khổ. “Nếu
Tiểu Đinh tỷ tỷ đối với ngươi như vậy, ngươi sẽ hết hy vọng sao?”
Khách Hành nghiêng đầu, “Ta còn có cơ hội, nhưng ngươi thì
không có.”
Tần Tố không hề nói gì, xoay người lên lầu.
“Chậc, lại thất bại.” Khách Hành thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Hả?”
Vẻ mặt hắn bất đắc dĩ tươi cười, “Như vậy cũng không giận bỏ
đi, xem ra công phu của ta còn chưa đủ.”
Có phải có câu là “giận sẽ làm tăng thêm can đảm” hay không?
Ta đại khái chính là tâm tình này. Ta từ quầy đi ra, trên đất có vết máu, vết
máu hơi đen. Độc châm của Tần Tố sợ là đâm vào trong tay mình rồi. Nàng dù sao
cũng không phải là băng ngàn năm, không phải tiên tử thất tình bất động.
“Nàng trúng độc.”
Khách Hành chấp nhận cười, “Yên tâm, y độc vốn là một nhà,
nàng làm sao có việc gì chứ.”
Vì sao hắn có thể cười như vậy? Hắn không cần sao? Hắn...
“Huynh thật sự yêu nàng sao?” Ngay cả ta cũng có thể nghe
được sự tức giận trong giọng nói của mình.
“Cô đang nói gì vậy, Đinh nhi? Chẳng lẽ là ghen tị?” Hắn vì
sao còn cười được?
Nếu một khắc kia ta không đánh hắn một cái tát, ta nhất định
sẽ giận đến bị nội thương mất. Ta quyết định hạ quyết tâm, bình tĩnh vươn tay,
bình tĩnh quăng cho hắn một cái tát.
“Nghe đây! Ta không quản ngươi là Khách Hành hay là Nam Cung
Thước, ta không chơi nữa!” Ta lớn tiếng quát hắn.
Hắn sửng sốt một chút, cũng không có đưa tay sờ mặt mình,
“Đinh nhi...”
“Đừng gọi ta! Ta không quen ngươi!” Ta lập tức xoay người,
chạy ra khỏi Túy khách cư.
...
Nhất định sẽ giận đến bị nội thương... Bình tĩnh bình tĩnh...
Sao có thể bình tĩnh chứ!!! Trên đời sao lại có loại nam nhân này? Hắn rõ ràng
là thích Tần Tố a, hắn như thế nào lại nhẫn tâm? Hắn... Tức chết ta!!!
Ta đi đến bên con sông nhỏ trên trấn, hô hấp từng ngụm từng
ngụm.
“Này...”
“Đã nói đừng gọi ta!” Ta đột nhiên xoay người, hô.
Thạch Chước? Ta thu hồi tay đang chỉ vào hắn, “Có việc sao?”
“Cô đừng nghĩ quẩn nha...” Thạch Chước cẩn thận mở miệng.
Nghĩ quẩn? Ta lúc này mới phát hiện chỗ mình đứng không được
tốt lắm.
“Ta sẽ không nhảy xuống sông.” Ta lui lại mấy bước. Vì cái
loại người này mà nhảy sông? Ta phi!
“Cô, không giống người sẽ vì loại chuyện này mà tức giận.”
Hắn đi tới, ngồi ở bên bờ sông.
“Huynh chỉ cái gì?” Tức giận đến ta cũng mệt mỏi, ngồi chốc
lát vậy.
“Trong lòng hắn có một cô nương khác.” Thạch Chước nhìn nước
sông.
“A, không phải việc này...” Ta là loại người này sao? Nhưng
mà ngẫm lại chuyện vừa rồi, xác thực, mỗi người chắc đều nghĩ ta ghen a...
“Cô thật sự thích hắn?”
“Đã nói không phải!” Tức chết ta, phiền ngươi đừng nhắc đến
hắn có được không?
Thạch Chước sửng sốt một chút, “Ta quả nhiên vẫn đoán không
được tâm tư của cô...” Hắn dường như đang tự nói, ngữ khí là lạ.
“Cái gì?” Không rõ.
“Cô... chưa từng nghiêm túc nhìn qua ta nhỉ?”
Có a! Ngươi là một soái ca rất thích cau mày, ta đối với vật
xinh đẹp luôn luôn quan sát thật sự cẩn thận a!
“Huynh rốt cuộc muốn nói gì?” Vì sao hôm nay mọi người đều kỳ
quái như vậy?
“Cha ta nói đúng, ta không xứng với cô...” Hắn nhặt một viên
đá nhỏ lên, ném vào sông.
“Ách... Huynh là nói lời Tần cô nương nói lần trước à? Huynh
đừng để ý những lời đó. Nam Cung thế gia thì sao chứ...” Còn nhớ à. Có điều, bị
đả kích như vậy thật rất là mất mặt.
“Còn giận hắn à?” Thạch Chước đột nhiên nở nụ cười.
“Hả?”
“Muốn hắn móc trái tim ra cho cô xem sao?” Hắn vẫn như cũ
cười, “Thiếu chủ Nam Cung thế gia là thân phận thế nào chứ, hắn sẽ không lừa
gạt cô.”
Hắn căn bản từ đầu tới đuôi đều gạt người! Nói ra câu nào
thực câu nào giả cũng không biết!
“Huynh sao phải giúp hắn nói chuyện chứ?” Rất kỳ quái nha.
“Ta không có a. Sự thật thôi.” Thạch Chước nhìn ta, vẻ mặt
nghiêm túc.
Ta không khỏi bật cười. Chuyện gì thật a!... Không nghĩ tới,
hắn lại chạy tới an ủi ta. Hôm nay là ngày lành gì đây?
“Huynh không phải ghét ta như vậy chứ?” Ta đưa tay vỗ vỗ vai
hắn.
Hắn sửng sốt một chút, “Ghét?”
“Đúng vậy. Tuy rằng ta biết huynh không muốn lấy ta làm vợ,
nhưng mà đem ta giao cho nam nhân khác như vậy, không phải ghét thì là cái gì?
Aizz, Thạch bá bá đáng thương một phen khổ tâm a...” Ta ra vẻ thương tâm.
Hắn nhẹ nhàng khẽ cười, “Ta thật ra vẫn nghĩ, là cô ghét ta.”
Hả? Ngay từ đầu là không quá thích, nhưng mà không có ghét a.
“Xin Thạch gia về sau không cần xen vào việc của người khác.
Nơi này thị phi không phải đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi vậy. Cái gì
công lý, chính nghĩa, đã sớm không thể thực hiện được... Cô nói với ta như
vậy.”
Ách... Nhớ thật rõ ràng a, ta đã nhanh quên rồi.
“Lúc đó, cô cho ta là đứa ngốc nhỉ...” Hắn cúi đầu nhặt hòn
đá.
Ta thật muốn thẳng thắn nói: Không có. Nhưng mà...
“Luôn khinh thường ta nhỉ?” Hòn đá ở trên mặt nước nhảy vài
cái.
“Không có.” Rốt cục có thể hùng hồn nói ra. Chưa từng khinh
thường hắn, chỉ là... Có lẽ là khinh thường chính mình...
Hắn quay đầu, nở nụ cười, “Cho dù như vậy, cũng không nghĩ
tới phải gả cho ta?”
Nghĩ tới...
“Huynh... Có ý gì?”
Hắn phủi phủi bùn đất trên tay, “Ta từng đồng ý nghiêm túc
nghĩ tới... cưới cô.”
Ta biết mặt mình đỏ, hắn thật sự nghiêm túc...
“Cưới nữ nhi của Giang thúc thúc huynh?” Ta cười một chút,
nói với hắn như vậy.
Hắn nhìn ta, “Cô...”
“Ta nếu không phải họ Giang, huynh ngay cả liếc mắt cũng sẽ
không nhìn ta nhỉ?” Ta không rõ mình khi đó vì sao lại nói như vậy, ta muốn làm
gì chứ? Lại muốn chứng minh cái gì sao?
Hắn nở nụ cười khổ. “Cô sẽ cùng người mình không thích thành
thân sao?”
Hỏi thật sao? Hay là chỉ hỏi vậy thôi? Nhưng vô luận là cái
gì, ta chỉ có một đáp án.
“Sẽ.”
“Đối với cô sẽ không.” Hắn tuyệt không kinh ngạc nói ra đáp
án của mình.
Hắn là nói, hắn thích ta sao...
“Biết không? Ta sớm biết rằng cô nhất định không nhất thiết
phải gả cho người mình thích. Nếu cha ta chính thức tới cửa cầu hôn, cô sẽ đáp
ứng hôn sự này.” Hắn nhìn ta như vậy, làm cho ta cảm thấy mình thực đáng
thương.
“Ta sẽ không cùng Nam Cung thế gia đoạt thiếu phu nhân... Chỉ
là... Cô chưa từng cười với ta như vậy...”
Ngươi có biết hay không, ta chưa bao giờ cười với ai như vậy,
trừ khi diễn trò...
“Huynh sao lại...” Ta nên hỏi sao? “... Thích người như ta
vậy...”
Hắn khẽ cười, “Ta cũng không biết. Người như cô... Dịu dàng
mềm mại, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức với cô một chút quan hệ
đều không có. Bằng mặt không bằng lòng, nịnh bợ dối trá, tự do lười nhác, không
có chí lớn... Người như cô vậy, ta hẳn là phải khinh thường nhất mới đúng...”
Vì sao hắn nói ta như vậy, ta lại không có cách gì để tức
giận...
“Nhưng mà, thời điểm biết cô là nữ nhi của Giang thúc thúc,
ta... thật sự... Cảm thấy thật vui vẻ...” Hắn ngẩng đầu, nhìn trời, “Ngay cả ta
cũng cảm thấy kỳ quái... Cô... Đến tột cùng là tốt ở chỗ nào...”
Không có cách nào mở miệng. Lần đầu tiên, cùng người khác nói
chuyện, không phải bởi vì không phản đối mà trầm mặc, chỉ là, không có cách nào
mở miệng...
“Nhưng mà ta thật sự rất vui sướng. Người ta từng hạ quyết
tâm muốn kết hôn, thì ra là cô... Chính là như vậy...” Hắn quay đầu nhìn ta,
“Nhưng mà, ta lại quên, ta đối với cô mà nói chỉ là tên bộ khoái có tính chính
nghĩa...”
Có lẽ, hắn nói đúng. Ít nhất, ta không có vì hắn là con của
Thạch bá bá mà cảm thấy vui vẻ, hắn với ta mà nói, đại khái thật sự chỉ là tên
bộ khoái có tính chính nghĩa...
“Yên tâm, ta sẽ không bảo cha ta nhắc tới việc thành thân...”
Hắn cười cười, “Ít nhất, trong lúc cô thích Nam Cung Thước...”
Vì sao, ta không có cách nào phản bác, không có cách nào nói
cho hắn, ta cùng Khách Hành kỳ thật chỉ là diễn trò thôi? Ta đến tột cùng là sợ
hãi cái gì?
“Ta đi đây.” Hắn đứng dậy.
“Ách...”
“Ta còn phải làm việc a.” Hắn cúi đầu, cười cười với ta.
Thẳng đến hắn đi đã lâu rồi, ta mới phát hiện mình vẫn ngồi ở
chỗ kia. Ta đột nhiên nhớ tới Khách Hành... Muốn đả thương một người thích mình
thật khó, ta thậm chí, ngay cả dũng khí để cùng hắn nói chuyện cũng không có.
Vì sao Khách Hành lại có thể? Ta không thích Thạch Chước, nhưng mà hắn thích
Tần Tố, vì sao hắn làm được. Có phải hay không, nếu không thể hồi báo đối
phương, phải khiến cho đối phương hoàn toàn hết hy vọng? Nhưng mà, trong tình
huống như thế nào mới có thể không thương tổn đối phương, mà vẫn làm cho đối
phương hết hy vọng đây? Chuyện tình cảm, ta đúng là vẫn không hiểu...
“Vì sao lại thích ta? Ta không phải là người bằng mặt không
bằng lòng, nịnh nọt dối trá, tự do lười nhác, không có chí lớn, một chút lý do
khiến ngươi thích cũng không có sao? Vì sao? Không phải bởi vì ta họ Giang,
ngươi mới muốn kết hôn với ta sao?...” Nói với con sông như vậy, có thể có đáp
án sao? “Vì sao, bởi vì ta không thích ngươi, nên sẽ không cưới ta à? Vì sao
không tranh đoạt, mà lại buông tay?... Thật giống như Tần Tố...”
Thì ra yêu là chuyện phiền toái như vậy. Yêu, hay là không yêu,
hoặc là bị yêu, đều phiền toái đến đòi mạng!... Nhưng mà, cái gì là yêu chứ?
Tâm lý của ta, đến tột cùng có yêu qua ai hay không? Nếu ta yêu một người, sẽ
như thế nào đây?...
A... Ta cũng biến thành đứa ngốc rồi, ta mà lại làm chuyện
phiền phức nhất gian nan nhất ngốc nhất trên đời này: Hỏi tình...