Aiz... mệnh khổ a...
Ta xoa đôi tay chẻ củi đến đau,
buồn bực vô cùng đi vào phòng. Vừa mở cửa, Tiểu Tề an vị trên thành cửa sổ,
lẳng lặng nhìn ta.
“Ta có mở cửa lớn.” Ta thở dài,
nói.
Hắn khẽ cười, “Thói quen của ta.”
Thật là, bị người khác nhìn thấy
sẽ không tốt. Ta đi đến bên cạnh bàn, rót một ly trà. “Có chuyện gì sao?”
“Ta nghe nói ‘Ngân Kiêu’ tái hiện
giang hồ... Sao nào, rốt cục cũng muốn kế thừa y bát sư phụ à?” Hắn dựa khung
cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên.
“Đó là sư phụ ngươi, không phải
sư phụ ta.” Ta uống một ngụm trà, nhắc nhở hắn.
“Đúng vậy... Nếu nghiêm túc tính,
ta nên gọi cô một tiếng ‘sư công’...”
“Không cần, cám ơn.” Đùa à, ta
già như vậy sao? Aiz, chỉ tại năm đó tên “Ngân Kiêu” kia lại muốn cùng ta đánh
đố. Nói cái gì trong vòng mười chiêu, hắn nếu thắng ta, ta liền làm đồ đệ hắn.
Nếu như bằng không, hắn liền tôn ta một tiếng sư phụ. Bây giờ ngẫm lại, thật sự
hối hận.
“Sư phụ ưu điểm khác không có,
chỉ có tín nghĩa. Ông ấy thấy cô còn không phải cung kính gọi ‘Sư phụ’ sao.”
Cái này cũng gọi là ưu điểm?
“Ngươi rốt cuộc là tới đang làm gì?”
“Là sư phụ bảo ta đến truyền
lời.” Hắn nhìn bầu trời qua cửa sổ, “Cô căn bản không phải đối thủ cùa ‘Thập
Nhận’. Buổi tối tốt nhất là đừng đi trêu chọc người ta...”
“...” Không phải đâu. Không thể
nói bất phân thắng bại, nhưng tốt xấu gì cũng không bị tổn hại a.
“... Nếu là ngang tay, đó là
người ta nhường cô...”
Cái lão nhân kia, thật sự là
không có khẩu đức!
“Được rồi được rồi, đừng nói
nữa.” Ta phất tay cắt lời Tiểu Tề, “Cái ‘Thập Nhận’’ kia đến tột cùng là cái gì
thế?”
Tiểu Tề cười cười, “Nên nói cô
không để ý tới tục sự, hay là kiến thức hạn hẹp đây?” Hắn dừng một chút, nói,
“Trên giang hồ có một giáo phái thần bí, tổ chức khổng lồ, thế lực mạnh mẽ, cơ
hồ làm cho mọi môn phái phải kiêng kị. Bởi vì không biết kỳ danh, người sợ hãi
nó liền gọi nó là ‘Thánh giáo’. ‘Thánh giáo’ làm việc quỷ bí, người trong giang
hồ duy nhất biết đến, là giáo phái này, có tứ đường. Phân biệt lấy ‘tứ thần’
làm tên. Trong đó, Thương Long đường chủ quản ‘xuất chiến’, dưới trướng có hơn
một ngàn kiếm sĩ. Gọi chung là ‘Thiên Nhận chúng’. Mà người mạnh nhất trong
‘Thiên Nhận chúng’, gọi là ‘Thánh Kiếm’. Mười người võ công xếp sau hắn, liền
gọi ‘Thập Nhận’.”
Nghe thật đúng là lợi hại a. Mới
chỉ một đường đã có hơn một ngàn kiếm sĩ, khó trách môn phái khác phải kiêng
kị.
“Chậc, bọn họ đến đây làm gì?”
Không hiểu nổi. Buồn chán tìm việc vui sao?
Ánh mắt Tiểu Tề đột nhiên trở nên
thâm thúy, “Năm năm trước, ‘Thánh Kiếm’ làm phản, giết chết đường chủ Thương
Long đường, tự lập môn hộ, thoát ly ‘Thánh giáo’. ‘Thiên Nhận chúng’ cũng chia
thành hai phe... Bạch Hổ đường của ‘Thánh giáo’, lo việc ‘thanh trừng (trừng
phạt, làm sạch)’, luôn đuổi giết phản nghịch. Đám ‘Nhận’ này xem ra là bị đuổi
tới nơi này...”
“Ngươi biết thật là nhiều.” Ta
nhìn hắn một cái, cười nói.
“Ha ha, ít nhiều cũng có chút
quan hệ với ta...” Tiểu Tề cười cười.
Quan hệ? Đừng nói cho ta biết hắn
cũng là người của Thánh giáo. Ta gần đây đã chịu nhiều kinh hách lắm rồi, trái
tim sẽ chịu không nổi...
“Ngươi quen ‘Thập Nhận’?” Hay là
hỏi một chút đi, không biết càng khó chịu.
“Sao có thể chứ. Cho dù là giáo
đồ ‘Thánh giáo’, cũng rất ít lui tới. Ta chỉ biết, ‘Thập Nhận’ không có tên,
chỉ có danh hiệu, tỷ như, đứng hàng thứ thứ nhất, gọi là ‘Nhận Nhất’, cứ như
thế...”
Nhận Nhất? Tâm của ta đột nhiên
không tự giác run lên một cái, có chút việc đầu óc còn chưa nghĩ đến, tâm lại
phản ứng trước. Ta nhớ rất rõ, có người từng nói qua, tên của hắn là “Nhâm
Nhị”. Nếu “Nhâm Nhị” không phải “Nhâm Nhị”, liền có thể lý giải. Hắn không phải
ca ca của Khách Lộ, mà là “Nhận Nhị” trong “Thập Nhận’”. Hắn gọi Khách Lộ là
Tiểu Thất, chính là “Nhận Thất”... Thật là như vậy sao? Hay là, ta đã nghĩ
nhiều?
“Rốt cuộc có nghe ta nói không?”
Tiểu Tề bất mãn cắt ngang suy nghĩ của ta.
“Vậy, ‘Thập Nhận’ là theo ‘Thánh
Kiếm’ làm phản sao?”
Tiểu Tề nhíu mày, “Nghe nói ‘Thập
Nhận’ tâm tư khác nhau, cho nên lúc đó cũng vì thế sự tranh đấu qua, hiện tại
‘Thập Nhận’ cũng chỉ còn lại ba người. Thực đúng dịp, ba người này đều là người
của ‘Thánh kiếm’.”
Như vậy, “Thập Nhận” ngày hôm qua
ta thấy nhất định có một là Khách Lộ. Người mở miệng nói chuyện nhiều, giọng
nói cách mặt nạ, nghe không ra có phải “Nhâm Nhị” hay không, nhưng ta có thể
khẳng định không phải Khách Lộ. Người nhỏ bé kia, rõ ràng cũng không phải. Chỉ
còn lại có một người... Nếu nói đêm qua ta có thể cùng hắn bất phân thắng bại,
là vì hắn nhường cho ta, đây cũng thật hợp lý. Lấy tính cách của Khách Lộ, sẽ
hạ thủ lưu tình. Đối với kẻ xấu đã như thế, huống chi là đối với một người xa
lạ chứ?...
Trong lúc nhất thời, ta không
khỏi mâu thuẫn. Ta hy vọng hắn là Khách Lộ... Nhưng mà, lại không hy vọng Khách
Lộ là “Nhận Thất”... Tâm tình như vậy, đến tột cùng là vì sao đây?
“Giang Đinh!” Tiểu Tề không kiên
nhẫn lớn tiếng nói.
“A? Cái gì?”
“Cô...” Hắn hung hăng thở dài,
“Tóm lại, cô thành thành thật thật ở nhà đi. Miễn cho sư phụ lại tìm ta tính
toán!” Nói xong, hắn xoay người, rời đi.
Ban ngày ban mặt, dùng khinh công
cái gì hả? E thiên hạ bất loạn à...
... Ta, có thể thành thành thật
thật ở nhà đợi sao? Sau khi biết người nọ có lẽ là Khách Lộ... Đương nhiên
không có khả năng!... Hy vọng, tối hôm nay không quá nóng...
...
“Lại là ngươi? Đi theo ta làm gì
hả?” Quân Lâm không khách khí lớn tiếng nói với ta.
Ta cũng không muốn giống sắc lang
đâu. Nhưng mà, ta cảm thấy, “Thiên Nhận chúng” có thể tìm đến Quân Lâm. Ôm cây
đợi thỏ có vẻ thoải mái a.
“Tại sao không nói lời nào?” Quân
Lâm đi qua, nhìn ta, “Hay là, ngươi là người ta quen?”
Vậy ngươi đoán đi... đừng khách
khí...
Nàng giảo hoạt cười cười, “Xem
ra, chúng ta thật sự có quen nhau. Tại trấn này, ta lại không nhớ có cô nương
võ công tốt như vậy.”
Cũng không phải tốt lắm a...
“Ha ha, Hạ Lan cô nương thật có nhã hứng, nửa đêm đi tản bộ
sao?” Vẫn là cái giọng nói cách mặt nạ.
Quân Lâm quay đầu, “Đâu có, ta là đặc biệt tới tìm ngươi...”
Ước chừng mười lăm tên, một người đấu bảy tên...
“Ô? Tại hạ thật sự là thụ sủng nhược kinh (được yêu chiều mà
sợ hãi) a...”
“Ta rất là tò mò nha...” Quân Lâm
yêu kiều cười, “‘Thiên Nhận chúng’ các ngươi cả ngày đội mặt nạ, không cảm thấy
buồn sao?” Nàng vươn tay, trong tay có thêm một sợi ngân tuyến mảnh như sợi
tóc, “Ta hôm nay thật muốn nhìn xem, ngươi có phải bị lỡ loét không, sao không
dám gặp người khác!” Tiếng nói vừa dứt, nàng lập tức tấn công.
Chậc. Tình thế vẫn là một đấu
mười lăm a... ta thật đáng thương...
Lúc này, có người lẫn vào, vừa
thấy ta liền lớn tiếng quát lớn. “Đã bảo cô ngoan ngoãn đợi ở nhà!” Tiểu Tề nổi
giận đùng đùng.
Thật tốt quá, vậy mười lăm tên
“Nhận” này liền phiền ngươi! Ta vỗ vỗ vai hắn, xoay người đi tìm người ta muốn
tìm.
“Cô...” Tiểu Tề cau mày, tuy rằng
bất mãn, nhưng vẫn thay ta chống đỡ công kích.
Trong lúc bên cạnh chiến đấu lộn
xộn, ta rốt cục cũng có thể đứng ở trước mặt “Nhận Thất”. Thì ra, quần áo của
hắn là màu xanh thẫm, do sắc trời, nên ta vẫn tưởng là màu đen. Nói thật, cái
mặt nạ kia không hợp với hắn đâu...
Trăng phá mây ra, ánh sáng tỏa ra
rực rỡ đẹp mắt. Ta không tự giác nắm chặt trường thương trong tay, tâm nháy mắt
nhảy nhanh. Thật sự, rất khẩn trương... Là vì hưng phấn trước khi chiến đấu,
hay là... vì... Còn một nguyện vọng?
Vẫn là công kích thật thà hữu
hiệu như vậy... Đột nhiên nghĩ, nếu hắn dùng hết toàn lực, đêm qua ta có thể
nguyên vẹn trở ra không... Có lẽ, đêm qua, nguyên nhân “Thập Nhận” nhỏ bé kia
gia nhập chiến cuộc, chính là vì không cho hắn thủ hạ lưu tình, trở thành
nguyên nhân gây thương tổn chính hắn...
Khách Lộ...
Đột nhiên sợ hãi, biết đáp án
cuối cùng...
Cùng giống đêm qua, “Nhận” nhỏ bé
kia, không chút do dự gia nhập vào. Chiêu thức, đều là thủ. Dám ngăn cách ta
công kích hắn...
“Hai người đánh một, thật sự là
không biết xấu hổ...” Giọng nói rất là quen thuộc, Khách Ức liền như vậy nhàn
nhã thay ta tiếp được công kích.
“Xin các hạ đừng xen vào việc của
người khác!” “Nhận” nhỏ bé kia, mở miệng, lạnh lùng nói.
“Xen vào việc của người khác?”
Khách Ức cười cười, “Đáng tiếc, không phải việc của người khác, là việc nhà...”
Hắn nhìn nhìn tình hình chiến đấu chung quanh, “Mưu nghịch phạm thượng, vượt
quyền thánh uy, bọn ngươi, phải chịu trời tru!”
Mọi người nghe vậy đều ngừng lại.
“Ngươi là người của Bạch Hổ
đường!” “Nhận” nhỏ bé kia kinh ngạc nói.
“Buông vũ khí đầu hàng, ta còn có
thể cầu tôn thượng tha cho các ngươi một mạng!” Khách Ức cười, vẻ mặt ngây thơ.
“Hừ! Vô nghĩa!” Nháy mắt, chiến
cuộc lại tiếp tục.
Cái nháy mắt kia cũng rất kỳ
quái, biết Khách Ức cũng là người “Thánh giáo”, ta lại không kinh ngạc chút
nào. Ngay từ đầu, lực chú ý của ta toàn bộ đã đặt trên người “Nhận Thất”...
Nhìn thấy, chỉ có một người mà thôi...
Hắn vì sao không dùng toàn lực
chứ? Là do biết với võ công của ta không gây thương tổn được hắn, hay là, hắn...
căn bản chẳng quan tâm tới việc bị thương...
Quả nhiên, trường thương của ta
lại thoải mái mà xẹt qua ngực hắn. Vạt áo hắn bị gió mở ra, một sợi dây màu đỏ
bị mũi thương móc ra, ta vĩnh viễn nhớ rõ, thời khắc đó, trường thương lấy ra,
là một cái bùa hộ mệnh rẻ tiền bình thường...
Đó là lần đầu tiên hắn nhận được
đồ người khác tặng...
Tay của ta suýt nữa liền buông
lỏng. Nhưng mà, một khắc kia, hắn công kích lại trở nên mạnh mẽ, như là thoát
thai hoán cốt (thay da đổi thịt) vậy.
Không biết vì sao, chỉ là không
nói nên lời... Thậm chí, khi lưỡi dao của hắn đâm vào cơ thể ta, vẫn không có
cách nào mở miệng, gọi tên hắn...
“Giang Đinh!”
Giọng nói của Tiểu Tề, nghe có
chút xa xôi.
Hắn rõ ràng là giật mình một cái,
nhanh chóng thu đao. Sau đó, ta vốn nên ngã xuống, liền được hắn ôm vào lòng...
“...” Đao hắn đã rơi xuống đất.
Có thể cảm giác được, hắn khẽ run.
“Khách... Lộ?” Ta mở miệng, đột
nhiên cảm thấy ngay cả nói một câu nói cũng mệt mỏi quá.
Mang máng nhìn thấy hắn gật đầu...
Là thật sao? Thì ra, thật là hắn...
Chỉ cần biết, là đủ rồi. Chuyện
còn lại ta không muốn suy nghĩ, cũng không có hơi sức mà suy nghĩ... Cứ như
vậy, ở trong lòng hắn, kỳ thật cũng không tệ a...
...
Nóng quá... Toàn thân như bị lửa
nóng thiêu đốt. Ý thức dần dần tỉnh táo, cái cảm giác nóng cháy cũng dần dần
chân thật lên, hóa thành đau đớn đến thấu xương...
... Thật sự là, từ nhỏ đến lớn
chưa từng đau như vậy...
Nơi này... Là nơi nào?
“Khách Lộ...”
Đôi mắt đẹp đẽ, ánh nhìn thâm
thúy, vẻ mặt bình thản... Người dịu dàng như nước thế kia, chỉ sợ ta cả đời này
cũng không thể dễ dàng quên...
Nhưng mà, trong mắt hắn vẫn có
phiền não... Hắn đến tột cùng, muốn phiền não tới khi nào?
“Cô tỉnh rồi.” Giọng nói của hắn,
hơi khàn khàn.
Tay xoa trán ta, lạnh lạnh, rất
thoải mái... Không khỏi nghĩ đến, cứ đặt trên trán như vậy cũng không sao a...
Hắn nhẹ nhàng nhíu mi, “Uống nước
không?”
“Ừm...” Đau đớn như vậy, như là
lửa cháy, lại nói, thật sự rất khát.
Hắn rót một chén nước, nâng ta
dậy, cho ta gối lên vai hắn. Tình hình này, hẳn là gọi là “đút”... Có chút xấu
hổ nha...
Đau... Ngay cả nuốt một ngụm nước
cũng có thể đau thành như vậy. Phải chịu đau như vậy, không bằng...
“Chậm một chút...” Giọng nói gần
ở bên tai, đột nhiên khiến ta quên đau.
Gối lên hắn, thật đúng là rất
thoải mái, bả vai cảm giác thật tốt... nghe được tiếng tim hắn đập... Ngay cả
uống nước cũng khiến ta dùng hết sức lực, lần này bị thương nhất định rất
nghiêm trọng... Mùi hương trên người hắn, rất dễ chịu, như là... gió mùa thu đi
ngang qua cửa sổ... Lần đầu tiên nhìn hắn gần như vậy, lông mi hắn thật dài,
thật là, ta mới là nữ tử mà, không công bằng...
Đang lúc ta rối loạn, bản thân
cũng không biết mình suy nghĩ gì. Một ý niệm đứng đắn xẹt qua trong đầu.
“Nơi này... Là chỗ nào?”
Hắn giúp ta an ổn nằm xuống, thay
ta đắp chăn. “Phân đà của Thương Long đường.”
Phân đà của Thương Long đường? Cũng
chính là “Thương Long đường phân đà” bị “Thánh Kiếm” chiếm cứ? Không phải thật
chứ! Tình cảnh hiện tại của ta có phải là “xâm nhập hang hổ” hay không? Chờ một
chút, ta cũng không phải người “Thánh giáo”, ân oán của bọn họ không liên quan
gì tới ta mà... Đúng, đừng khẩn trương, không liên quan đến ta. Chỉ là, vì sao
ta lại bị đưa đến nơi này? Dựa theo lẽ thường, ta không phải hẳn là đang ở lại
hiện trường chiến đấu sao? Mang ta đi làm gì?...
“Nhận Thất.” Tiếng đập cửa, tiếng
nói nhỏ êm, không thấy bất ngờ, chỉ cảm thấy dễ nghe.
Khách Lộ mở cửa. Một tiểu cô
nương ước chừng mười hai, mười ba tuổi đứng ở đó, ánh mắt linh động liền như
vậy trực tiếp nhìn ta.
“Nhận Nhị tìm huynh.” Nàng nhìn
ta, nói với Khách Lộ.
Khách Lộ quay đầu, nhìn ta một
cái.
“Huynh đi đi, ta thay huynh chiếu
cố nàng.”
Nàng hẳn là chính là “Nhận”
thường xuyên “che chở” cho Khách Lộ...
“Ừ.” Khách Lộ gật gật đầu, rời
đi.
Không bỏ đi tốt hơn...
“Ngân Kiêu các hạ.” Cô nương kia
đi tới, “Ngài tốt hơn chưa?”
Lại là “các hạ” lại là “ngài”, cô
ấy không thấy phiền sao...
“Ừm... khá tốt.”
Nàng đứng ở mép giường, chắp tay
hành lễ, “Tại hạ Nhận Cửu, lúc trước có chỗ đắc tội với các hạ, xin các hạ bỏ
qua cho.”
Nói thế nào đây... Thật là tiểu
cô nương giống bà cụ non.
“Không sao... Nhận Cửu đúng
không, gọi cô Tiểu Cửu được không?” Như vậy thân thiết a.
“Các hạ muốn gọi như thế nào cũng được.” Nàng vẻ mặt nghiêm
túc.
“Đừng kêu ‘các hạ’, ta là Giang Đinh, cô gọi ta một tiếng tỷ
tỷ thì tốt rồi.” Một hơi nói nhiều như vậy, miệng vết thương đau làm cho ta
không còn chút sức.
“Được.”
Tổng cảm thấy, nàng hình như là nghĩ địa vị của ta rất cao...
“Ách...” Tìm thứ để nói, bằng không sẽ xấu hổ a, “Cô cùng
Khách Lộ rất quen thuộc à?”
“Khách Lộ?” Nàng nghĩ nghĩ, “Tỷ tỷ là nói Nhận Thất?”
Không biết vì sao, ta không thích cái tên Nhận Thất này!
“Hắn cùng ta đều là ‘Thập Nhận’, cũng có giao tình.” Nhận Cửu
trả lời rất nghiêm túc a.
“Tỷ tỷ thì sao?” Nàng hỏi lại.
Ta? Hắn là tiểu nhị trong tiệm ta, giao tình, nói như thế nào
đây...
“Trước kia cùng hắn ở chung một thời gian, cũng tốt.” Ngay cả
cười một cái vết thương cũng đau aiz...
“Hắn hình như rất lo lắng cho tỷ tỷ.” Nhận Cửu nhíu nhíu mày,
“Sáu ngày này vẫn đều ở cạnh người...”
Sáu ngày? Ta ngủ sáu ngày sao? Lâu như vậy?
“Tỷ tỷ, có thể giúp một chút không?”
Ta như thế này, có thể giúp gì chứ? Nhưng vẫn gật đầu đi.
“Hắn mấy ngày nay vẫn truyền nội lực cho tỷ, bảo vệ tâm mạch
tỷ. Võ công hắn mặc dù cao, nhưng như vậy không ngơi không nghỉ, sợ là tỷ chưa
khỏi, hắn đã ngã xuống trước.” Khi nàng nói, khó có thể nhận ra cảm xúc, “Tỷ tỷ
nếu cùng hắn quen biết, thì kêu hắn nghỉ ngơi một chút, ít nhất, ăn một chút gì...
Đều là đồng nghiệp, ta không muốn hắn có chuyện.”
Không ngủ không nghỉ? Cần, làm đến tình trạng này sao, Khách
Lộ? Đột nhiên, có chút vui sướng. Có phải đầu ta bị thương không? Sao lại có
tâm tình như vậy? Người ta vất vả như thế, ta vui sướng cái gì chứ?
“Tỷ tỷ, không được sao?”
A? “À, ta biết rồi.”
Nhận Cửu gật đầu. “Tỷ tỷ cần gì,
cứ thông báo với ta một tiếng là được.”
Cần gì à? Một cái gối nằm đi...
Gối lên, thoải mái á...
...
Ta còn phải sống như vậy bao
nhiêu ngày đây? Đau đớn hôn mê, lại mơ mơ màng màng đau đến tỉnh lại... Quả
thực, sống không bằng chết...
Dần dần, không quá đau đớn. Trong
thân thể có một cỗ khí, chậm rãi lưu động. Khoảnh khắc ý thức của ta tỉnh táo
lại, bất luận là cảm giác buồn ngủ hay là muốn ngất đều biến mất. Ta chỉ tinh
tường nhớ rõ, nếu lại dùng nội lực che chở tâm mạch của ta, đối với cái người
vận công kia, trăm hại mà không một lợi...
Nhưng mà khi ta mở mắt ra, ta vẫn
còn an an ổn ổn nằm. Có phải hay không, tỉnh có chút muộn...
“Khách...”
Ngước nhìn lại phát hiện, Khách
Lộ ngồi ở mép giường, liền như vậy không phòng bị mà ngủ.
Ta vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp
được hắn, hắn cũng rất không khách khí ngã xuống, sau đó, ta đáng thương đã bị đè
trên đất... Khi đó, Ôn Văn từng nói qua, hắn là quá mệt mỏi. Ta cũng nhớ rõ,
lần đầu tiên hắn ở Túy khách cư, đêm không có cách nào đi vào giấc ngủ, chỉ ngơ
ngác nhìn mưa... Người khó ngủ như vậy, có thể ngủ thế này, nhất định là mệt
chết đi... Đột nhiên mơ hồ cảm thấy, bị trọng thương, người thống khổ, không
phải ta...
Trong lúc suy nghĩ của ta rối rắm
nhất, hắn mở mắt. Phát hiện ta đã tỉnh, lại có chút bất an.
“... Huynh tỉnh à.” Lần này có
phải nên đến lượt ta nói những lời này hay không?
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tốt
hơn không?”
“Ừm.” Có người truyền nội lực cho
ta như vậy, không tốt mới là lạ.
“Cô đói bụng không, ăn thứ này
trước đi.” Hắn đứng dậy, bưng cháo qua.
Cháo còn nóng. Nồi đựng cháo kia,
vẫn đặt trong nước ấm.
Kỳ thật, ta tuyệt không đói, đau
như vậy, quả thực làm cho ngũ tạng lục phủ của ta đều chết lặng.
“Ta không muốn ăn...” Ta đáng
thương hề hề nhìn hắn.
“Ăn một chút đi. Cô đã sáu ngày
không ăn gì... Huống chi, thuốc không thể uống lúc bụng rỗng...” Trong lời nói
của hắn có vẻ thỉnh cầu.
Đúng vậy. Người là sắt cơm là
thép nha, ta cố gắng một chút...
Quả nhiên, nuốt cháo xuống, như
là nuốt cương đao. Ta thật sự rất cố gắng không muốn biểu hiện ra trước mặt
hắn, nhưng mà...
“...” Hắn nhìn ta, trong mắt có
vẻ tự trách rất thâm sâu, “Ta khiến cô bị thương tạng phủ, lúc ăn thứ gì cũng
sẽ rất đau... Kiên nhẫn một chút...”
“Ừm...” Ăn gì cũng đau. Aiz, có
phải về sau cũng như vậy hay không? Như vậy cá thịt nhất định là không có cách
nào ăn... Chẳng lẽ, chỉ có thể uống cháo? Hẳn là không thể nào, chỉ cần không
phải thứ cứng rắn, hẳn là cũng có thể... Ách, sữa đậu nành? Đậu hủ hoa?... Đậu
hủ? Ha ha...
Hắn khó hiểu nhìn ta. Làm cho ta
cảm thấy càng muốn cười. A nha, không được, càng cười càng đau... Ngay cả nước
mắt cũng chảy ra...
“Không có việc gì chứ?”
“Ừm.” Đau quá a... tuyệt đối có
việc...
Ta thật vất vả nhịn cười, chuẩn
bị uống muỗng cháo thứ hai.
Vẫn đau như vậy. Có điều, hình
như không giống lắm...
“Khách Lộ...” Nhìn hắn cẩn thận
múc một muỗng cháo, lại cẩn thận thổi nguội, đột nhiên cảm thấy muốn khóc,
“Huynh biết không, ta lúc trước, không thường sinh bệnh...”
Hắn ngẩng đầu, nhìn ta, nghiêm
túc nghe.
“Không biết có phải thiên ý hay
không... Đến khi cha nương ta qua đời, gia gia đi dạo chơi thiên hạ, ta lại
sinh bệnh. Chỉ tiếc, khi đó, đã không có ai ở bên cạnh ta chiếu cố ta.” Ta cười
cười, “Cho nên, huynh là người đầu tiên sắc thuốc cho ta...”
Bốn mắt nhìn nhau như vậy, nhưng
không có cảm giác xấu hổ.
“Hiện tại, cũng là người đầu tiên
đút ta ăn cháo... Cám ơn...”
Hắn cụp mắt, “Là ta làm cô bị thương...”
“Áy náy hả?”
Hắn ngước nhìn ta, gật gật đầu.
“Được rồi” Ta dùng hết sức vươn
tay, lấy muỗng từ trong tay hắn, “Cháo này huynh giúp ta ăn luôn, liền tha thứ
cho huynh...”
Hắn ngẩn ra một chút, lập tức nở
nụ cười, “Không được.”
“Nhưng mà, rất đau a.” Ta cố gắng
tìm sự đồng tình, “Huynh tám ta hai?”
Hắn lắc đầu, cầm lại muỗng từ
trong tay ta, “Há miệng.”
“A... Đau quá.” Làm bộ một chút
cũng tốt.
Hắn thở dài, “Một nửa.”
“Bảy ba.” Thối lui từng bước vậy.
“Sáu bốn.”
Hình như là không thể cò kè mặc
cả nữa... “Sáu bốn thì sáu bốn.” Ta nuốt vào từ thìa cháo,“Tới huynh!”
Hắn bất đắc dĩ cười. Sau đó, có
chút do dự múc một muỗng cháo, uống xong.
“Sáu bốn, còn một muỗng.” Ta vừa
cẩn thận nuốt cháo, vừa hung tợn nhắc nhở.
Hắn nhìn nhìn ta, nghiêm túc nói:
“Là nửa muỗng.”
“...” Không nói gì. “Lúc nãy ta
uống không tính sao?”
“Không tính.”
“A? Ách... Đau quá nha...”