“Tứ gia không phải ở tiền thính sao?” Sử Trọng Hầu mới từ điểm binh kì pháp hoàn hồn, thuận miệng hỏi.
“Đã là giờ nào.” Dạ Thiên Lăng giọng điệu như trách, nghe tới thanh âm túc trầm lại dấu không được tia tiếu ý.
Mọi người thấy đã tới giờ hợi, trăng đã lên cao, cười nói: “Tứ gia nhất định là trở về tân phòng phát hiện không thấy Vương phi, xem đi, chúng ta chỉ lo nháo, nhưng lại đã quên giờ, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc đấy!”
Nam Cung Cạnh vỗ đùi:“Ai nha! Bị trận pháp này mê hoặc, đúng là có lỗi, còn thỉnh Tứ gia thứ tội!”
“Quả nhiên là càng nói càng dong dài, ai cho các ngươi lúc này đi nghiên cứu linh tinh,” Đỗ Quân Thuật bật cười: “Có rượu mừng cũng không thể náo loạn, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, còn không tan đi, thỉnh Vương gia Vương phi về phòng?”
Khanh Trần cúi đầu, môi đỏ mọng nhẹ mân, Dạ Thiên Lăng cười mắng: “Một đám không quy củ!”
Mạc Vẫn Bình dẫn theo cửu cung hộ kiếm sử Hàng Mã lâu nói:“Như thế liền không trì hoãn Phượng chủ cùng Tứ gia, thuộc hạ đi trước cáo lui.” Lục Thiên, Đỗ Quân Thuật nói lời chúc mừng, cũng đều cười lui đi, trong lúc nhất thời liền đi sạch sẽ.
Dạ Thiên Lăng thấy bọn họ vẻ mặt ái muội, bất đắc dĩ lắc đầu, trở lại đã thấy Khanh Trần đứng ở bên cạnh bàn, cười khanh khách nhìn mình. Hỉ phục đổi làm khinh la lưu vân văn, cũng một màu đỏ, làm say lòng người, trên thêu thêu nói với con bướm nhẹ nhàng, cùng trâm cài trên phát gian kia khẽ run tôn nhau lên sinh huy, rõ ràng diễm diễm. Tiến lên cầm tay nàng nói: “Nào có Vương phi nào như vậy, đêm tân hôn còn tìm không thấy người.”
Khanh Trần nghiêng đầu nhìn hắn: “Bọn họ trước đó không thông báo chàng sao?”
“Nói.” Dạ Thiên Lăng nhíu mày: “Phía trước huyên náo, nhất thời không nhớ đến.”
“Kia không trách người ta.” Khanh Trần ôn nhu nói.
Dạ Thiên Lăng mỉm cười, không cùng nàng tranh luận, chỉ nói:“Đừng nhúc nhích.”
“Sao?” Khanh Trần vừa sửng sốt, lại bị hắn một phen kéo lại bế lên, khóe mắt nhìn đến thị nữ hầu hạ bên ngoài đều cười cúi đầu đi xuống, vội vàng nhẹ giọng nói: “Còn có người đấy!”
Dạ Thiên Lăng quay về phía sau thoáng nhìn, Tề sớm biết thú vẫy tay bảo mọi người lui đi, chính hắn cũng nhanh như chớp nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang dài, tức khắc liền lẳng lặng chỉ còn hai người bọn họ.“Hiện nay tốt lắm?” Dạ Thiên Lăng thấp giọng cười hỏi.
Hai gò má Khanh Trần ửng hồng, nhẹ giọng nói: “Chàng ôm thiếp đi chỗ nào? Thiếp tự đi!”
“Về tân phòng!” Dạ Thiên Lăng bị nàng thẹn thùng chọc cười to, lòng mang vài phần bạc túy sướng nhiên, tại đêm xuân thêm nhu tĩnh.
Khanh Trần bị hắn cười mà sầu não, lại vô kế khả thi, chỉ có thể mặc hắn ôm nàng theo hành lang gấp khúc đi đến Sấu Ngọc viện. Dọc theo đường đi Dạ Thiên Lăng cúi đầu nhìn nàng, cũng không nói gì, giống như nhìn cũng nhìn không đủ, Khanh Trần liền im lặng ôm cổ hắn, rúc vào trong lòng hắn ấm áp mà kiên cố, thời khắc đó ôn tồn, nồng đậm, thật sâu tâm niệm, đem ngày hôm nay đầy say mê.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số người.
Tinh không chói mắt, một đạo ánh sáng từ ngân hà rõ ràng xẹt qua, phi tinh toái ngọc, huyến lệ như chức. Chỗ tinh quang lạc, mỗi chiếc lá ngô đồng khẽ lay, gió khẽ nhúc nhích, nhiều điểm rơi đầy đất, tạo những tiếng vang khe khẽ.
Dạ Thiên Lăng từ phía sau ôm Khanh Trần đứng trước cửa sổ, sườn mặt khẽ cọ, đụng phải làn da thanh thấu ngọc trụy.
“Ngọc mài khóa hề, sung nhĩ dụ oánh, ngọc chế đương hề, sung nhĩ dụ hĩ......” Hắn thấp giọng ngâm, hơi thở ấm áp quanh quẩn ở bên tai Khanh Trần, nhẹ nhàng , kích khởi từng trận cảm giác thần diệu.
Bạc môi kia lạnh lẽo như ngọc thạch xẹt qua, dọc theo cổ nàng thon dài một đường lưu luyến xuống, mang đến hương rượu nguyên chất mềm yếu cùng nóng cháy. Khanh Trần nhẹ nhàng ngửa đầu tựa vào trong lòng hắn, cả người mềm mại như không xương, ở trong ôn nhu của hắn công hãm chậm rãi trầm luân, sóng mắt nơi nơi, làm say lòng người, tâm thần mưa bụi sương mù.
Khóe miệng Dạ Thiên Lăng gợi lên một chút ý cười mê người, giống như dương quang chói mắt xuyên thấu băng, tuyệt phong vụ tán, hơi hơi dùng sức liền đem nàng nhập làm một.
Phù dung trướng ấm, long phượng hoa chúc (nến long phượng) lưu quang tràn đầy màu sắc, lụa mỏng lay động rơi khỏi thân người, mông lung mà quyến rũ. Khanh Trần lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt như say: “Tứ ca......”
Ảnh ngược Dạ Thiên Lăng tuấn lãng in trong đôi mắt như nước hồ sâu của nàng, tay hắn nắm chặt eo nhỏ của nàng, trầm thấp mà bá đạo ở bên tai nàng nói: “Gọi tên ta.”
Thanh âm mệnh lệnh như dụ hoặc giống như một đạo phong duệ, nhẹ nhàng chạm đến đáy lòng nàng, đem cương thiết hóa mềm, công thành chiếm đất, lặng yên liền đem người bắt đi.“Lăng......” Khanh Trần thấp giọng nỉ non, ôm cổ của hắn. Ngón tay thon dài, móng tay sơn hồng mang đến hơi lạnh đụng chạm, lại châm đầy ngập yêu thương say đắm, Dạ Thiên Lăng khoát tay, đem mảnh lụạ cuối cùng cùng trâm cài đầu của nàng kéo xuống.
Tóc đen uyển chuyển rơi xuống, đổ xuống ở vai nàng, mơ hồ thấp thoáng một chút màu hồng phấn thanh lệ.
Dạ Thiên Lăng lẳng lặng nhìn Khanh Trần, trong mắt sâu thẳm tràn đầy kinh diễm, ngón tay thon dài mang theo vô tận yêu thương cùng trìu mến xẹt qua làn da thắng tuyết, xoa lên vết săm ngân điệp băng thanh ngọc khiết.
Đan sa trướng ảnh đêm xuân túy, ngân điệp kia sáng lạn, phá kén mà ra, hóa làm quý giá đẹp đẽ tử Phượng điệp (phượng điệp màu tím), khinh vũ phấp phới, nhẹ nhàng lưu luyến ở hoa gian trướng để, vân trì quỳnh vũ.
Cuộc đời này cùng quân cộng, vạn thế ngàn sinh, bỉ dực song phi, không tư về.
(Trảm Phong: Cuối cùng tên cũng trúng đích rồi >!<)
Kim điện, minh chúc (chúc: nến, minh chúc: nến sáng), Tôn Sĩ An đứng ở bên cột màu son khắc cửu vân, mặt mày buông lỏng.
Đường cao điện thâm, nhìn vào vô cùng mê ám, chúc tâm “Đùng” vang một tiếng nhỏ, chụp đèn ngọc lưu ly chiếu ánh sáng kỳ dị, long văn sinh động giống như thăng vân bay lên không, giây lát liền không còn, làm người nghi ngờ nhìn lầm.
Hương khói lượn lờ trầm tĩnh trung, Lễ bộ quan viên Khuông Hành Nghiêm trình báo hôn điển Lăng vương cùng Thanh Bình quận chúa đâu vào đấy.
Hoàng đế một thân y sam thanh nhàn, tựa vào nhuyễn tháp vân cẩm, trong tay cầm ly trà Quân Sơn ngân châm ấm áp, ngón tay nhẹ vuốt miệng chén, Khuông Hành Nghiêm không khỏi càng thêm cẩn thận vài phần.
Nói đến dân chúng ba nơi đến phố đưa hôn cầu phúc, hoàng đế hơi trầm ngâm, ánh mắt nâng lên, một đạo ánh mắt uy trầm chiếu đến, làm Khuông đại nhân sợ hãi dừng lại.
Ngẩng mặt nhìn lên, lại chỉ thấy quân vương nhắm mắt dưỡng thần, liền hít một ngụm khẩu khí, tiếp tục nói tiếp.
Lông mi Tôn Sĩ An hơi xám trắng không tự giác cụp xuống, tuy là cuối xuân, ban đêm còn mang theo chút hàn khí, đem buồn ngủ bay mất. Tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, phụ tử quân thần, một ván cờ này càng đi càng thâm, khi nào giải?
“Ngươi vừa mới nói Lão Thất từ Hoài Loan trở lại?” Khuông vội ngừng nói chuyện, qua hồi lâu, hoàng đế thuận miệng hỏi.
Khuông suy nghĩ một lát, thật trả lời: “Thần đêm nay đúng là ở Lăng vương phủ gặp được Trạm Vương gia.”
“Ừ.” Hoàng đế vẫy vẫy tay: “Lui đi.”
“Vi thần cáo lui.” Khuông thấy thế, khom người lui đi ra ngoài.
Hoàng đế nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, cho đến khi nội thị đem thẻ bài tiến vào, Tôn Sĩ An cung thanh nói:“Hoàng Thượng.”
Gặp Hoàng Thượng trợn nhìn, nội thị quỳ đem thẻ bài chư vị hậu phi trình tới. Ánh mắt hoàng đế vừa động, dừng ở trên bài tử Liên phi, ngón tay chậm rãi xẹt qua, làm như cầm lên, lại ngược lại ở kia trên bài tử Phượng tường triển cánh của Ân hoàng hậu gõ gõ. Tôn Sĩ An tiến lên đem bài tử cầm lên, nội thị liền cúi người lui ra, đi Khôn Diễn cung truyền chỉ tiếp giá.
Tôn Sĩ An hầu hạ hoàng đế nhìn sổ sách một lát, nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Hoàng Thượng, đã không còn sớm.”
Khép lại thư cảo trong tay,“kì chí các nước ” bốn chữ cao hoa phiêu dật, rơi vào mi mắt, hoàng đế nhất thời có chút xuất thần, sau đó nói với Tôn Sĩ An: “Chưa buồn ngủ, theo trẫm đi dạo một chút đi.”
Tinh không trở nên u tối, Ngự đình Xuân kính quanh co khúc khuỷu nhiều loại hoa dư hương, hoàng đế hơi có chút không kiên nhẫn nhìn đám người hầu theo sau, nói: “Bảo bọn hắn không cần đi theo.”
Tôn Sĩ An trở lại khoát tay, nhóm người hầu lui đi, cũng không dám tán, chỉ hầu hạ xa xa. Lại nhìn phương hướng, đúng là hướng Liên Trì cung mà đi, Tôn Sĩ An tâm biết không thể khuyên, chỉ có bước nhanh theo sau.
Tới cửa cung, liền nghe được một trận ngâm tụng thanh lọt vào tai, nguyên bản bóng đêm yên tĩnh thêm chút hàm xúc uyển chuyển hoảng hốt, lại mang theo chút thập phần thành kính.
“Cổ nguyên kinh” quen thuộc mhư thế, hoàng đế đứng dưới một gốc cây có mùi thơm ngát, nhìn chính điện Liên Trì cung xa xa.
Nhớ rõ ngày ấy, Tây chinh đại quân của hắn mang về nữ tử Nhu Nhiên đẹp nhất, đưa tới hoàng đình “Y Viên” Chờ đợi hoàng huynh triệu kiến.
Đêm hôm đó, hắn cũng ở trong viện dưới tàng cây đứng hồi lâu, hoảng hốt nhớ lại năm đó, mỗi khi nhớ lại trong lòng vẫn hiện lên đạm tịch kinh văn kia, làm như đau thương, làm như khinh sầu, đã qua ba mươi mùa xuân, hoa rơi đều phiêu nát.
Một đường bụi đường trường nam bắc, “cổ nguyên kinh” này ngâm tụng từng ngày làm bạn trong quân, như tuyệt như lũ, như khóc như tố, một tia nho nhỏ sớm loạn vào thần hồn.
Hơn ba mươi năm bóng dáng trước kia thánh khiết mạt băng sơn tuyết liên, cùng người trong đại điện hôm nay áo trắng tố y giống nhau. Qua muôn vàn năm tháng, có thể còn giống như ngày xưa còn trẻ tuổi khí thịnh thiết huyết nhu tình.
Lướt qua, phảng phất cực nhẹ, cực đạm, rối rắm như thế.
Đêm yên tĩnh đứng dưới tán cây yên lặng phấp phới, chút cành lá chạm vào trán có hương mang theo chút mê hoặc, mê ly. Bao nhiêu năm ẩn nhẫn từng bước doanh doanh, nay ngồi trên thiên hạ, lại đổi không lại nụ cười của nàng, trong mắt hoàng đế không tự giác xẹt qua một tia tinh quang thâm trầm.
Mắt thấy đứng đã lâu, Tôn Sĩ An cẩn thận tiến lên nói:“Hoàng Thượng, chỗ hoàng hậu nương nương sợ là còn đang chờ.”
Hoàng đế nhướng mày, nhìn phía điện các bốn phía trùng điệp phập phồng, đột nhiên phân phó: “Nói cho hoàng hậu, trẫm đêm nay sẽ không đến.” Dứt lời ống tay áo vung lên, bước vào Liên Trì cung.