Nghe Miên Hạ nói xong, Phượng Thương đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười lạnh một tiếng: “Bà ấy vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”.
Miên Hạ chỉ cúi đầu, không dám lên tiếng trả lời, thấy Phượng Thương đi vào trong, mới cẩn thận nói thêm một câu: “Tối hôm qua Nhàn vương phi đã tiến cung, đợi đến hơn nửa đêm”.
Phượng Thương khẽ chau mày, không nói gì, khoát tay ý bảo Miên Hạ lui ra, một mình đi vào đại thính.
Tư thái của Nhàn vương phi vẫn thong dong như trước, không chút nhìn ra sự mệt mỏi vì chờ đợi lâu, vừa thấy Phượng Thương, liền đứng lên dịu dàng thi lễ: “Thiếp thân tham kiến Hoàng thượng”.
Phượng Thương vẫy tay cho cung nữ đang hầu hạ một bên lui xuống, sau đó cười nhạt: “Bình thân. Thẩm nương đêm khuya tiến cung, chẳng biết là vì chuyện gì?”.
Nhàn vương phi chậm rãi đứng lên, sự kính cẩn trong mắt nhạt đi, chờ cung nữ lui xuống, bà mới chậm rãi mở miệng: “Thiếp thân đã ở chỗ này chờ Hoàng thượng cả một đêm”.
Phượng Thương nghe ra được trong lời nói của bà khác thường, cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Làm khó thẩm nương rồi. Có chuyện gì, thẩm nương có thể để ngày mai rồi quay lại. Bây giờ đã sắp đến canh năm, cũng phải lâm triều rồi”. Ngụ ý, là muốn Nhàn vương phi đừng quanh co lòng vòng nữa.
“Vậy thiếp thân xin phép thất lễ. Lần này thiếp thân tới, là muốn xin Hoàng thượng tứ hôn cho Dục Trăn”.
Vừa dứt câu, ánh mắt Phượng Thương đã lạnh xuống, giọng nói vẫn đều đều như cũ, chỉ hơi “A” một tiếng: “Thẩm nương đợi một đêm, là vì chuyện này sao? Việc này vốn không vội, sao thẩm nương không…”.
Phượng Thương còn chưa nói xong, Nhàn vương phi đã cắt lời y: “Đây cũng không phải việc nhỏ, cầu Hoàng thượng thành toàn”.
Thấy Nhàn vương phi quỳ xuống, Phượng Thương nhíu mày lại, một lát sau mới hừ nhẹ một tiếng: “Nếu Trẫm không đáp ứng thì sao?”.
“Tuy Dục Trăn vẫn là vương gia, nhưng thân phận đặc thù, nếu Hoàng thượng không ban hôn, Dục Trăn khó có thể thành thân, vì vậy xin Hoàng thượng thành toàn”. Nhàn vương phi kính cẩn nói, Dục Trăn là con trai của tiền Ngụy đế, là huyết mạch mang tội, tuy rằng Phượng Thương vẫn lưu lại danh hiệu Vương gia cho hắn, nhưng theo quy củ, không được Hoàng đế ban hôn, Dục Trăn không thể lấy vợ sinh con, kéo dài huyết mạch, lời này của Nhàn vương phi, ngoài mặt thì là cầu Phượng Thương thành toàn, nhưng trong lời nói lại có vài phần ép buộc.
Phượng Thương nghe ra càng thêm căm tức, chỉ cười cười, lạnh lùng nói: “Nếu thẩm nương rõ ràng thân phận của Dục Trăn, thì việc tứ hôn, đừng tới cầu xin nữa, lẽ nào thẩm nương không sợ Trẫm sẽ truy xét huyết thống sao?”.
Nhàn vương phi lại không hề khẩn trương, chỉ cười cười, chậm rãi nói: “Thiếp thân chẳng thà Dục Trăn chết, chứ không muốn thấy nó bị thiên tử độc chiếm!”.
“Ngươi nói cái gì?”. Chuyện này không phải chuyện đùa, Phượng Thương ngẩng phắt đầu lên, thốt lên.
Nhàn vương phi cũng không sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt của y, từng chữ từng chữ nói: “Thiếp thân nói vậy, Hoàng thượng hẳn là hiểu rõ. Hoàng thượng nếu thương nó, hãy tứ hôn cho nó, nếu như Hoàng thượng không chịu buông tay, xin hãy ban chết cho Dục Trăn, thiếp thân không thể mở to mắt mà nhìn việc này tiếp tục được nữa!”.
Phượng Thương chỉ lạnh lùng nhìn bà, không lên tiếng. Qua một lúc, y mới chậm rãi híp mắt lại, hơi mở miệng: “Giam bà ta lại”.
Nhàn vương phi sửng sốt, trong đại thính bỗng nhiên xuất hiện hai hắc y nhân che mặt, một phải một trái bên cạnh bà. Lúc này bà lúc mới luống cuống, miễn cưỡng trấn định lại, nói: “Hoàng thượng làm vậy, không sợ làm lòng người trong thiên hạ sợ hãi hay sao? Người người trong Tĩnh vương phủ đều biết thiếp thân tiến cung, Hoàng thượng bắt ta như vậy, làm sao ăn nói với Dục Trăn?”.
Phượng Thương cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Nhàn vương phi, ánh mắt chuyển lạnh: “Ngươi chính là ỷ mình là mẫu thân của Dục Trăn, cho rằng Trẫm sẽ vì vậy mà không dám chạm vào một cọng lông của ngươi sao? Ngươi cho rằng Trẫm gọi ngươi một tiếng thẩm nương, đó là kính nể ngươi sao?”. Thấy sự sợ hãi trong mắt Nhàn vương phi, y lại cười càng tươi hơn, ánh mắt mang theo sự tàn nhẫn, “Vậy ngươi hãy nhớ cho rõ. Thiên hạ này, không có người Trẫm không dám động vào, cũng không cho phép người dám can đảm áp chế Trẫm tồn tại”.
Nhìn người trước mặt, Nhàn vương phi không nói nổi lời nào, Phượng Thương hơi giơ tay lên, hai gã hắc y nhân liền đưa Nhàn vương phi ra ngoài, còn chưa đi đến cửa, Phượng Thương đột nhiên gọi nàng lại, Nhàn vương phi vội vã quay đầu, chỉ nghe Phượng Thương âm trầm hỏi: “Là Tiểu Liễu nói với ngươi?”.
Nhàn vương phi sửng sốt một lát mới hiểu được, chần chờ một chút mới lắc đầu, đang muốn nói, Phượng Thương đã phất tay bảo mang bà đi.
Trong đại thính chỉ còn lại một mình Phượng Thương, lúc này y mới thở ra một hơi thật dài, dựa vào ghế, nhắm mắt cúi đầu cười. Tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, quanh quẩn trong không gian rộng lớn, thật lâu sau cũng không tiêu tan.
Không biết qua bao lâu, Miên Hạ đi đến, có chút lo âu nhìn y, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng, hôm nay miễn triều sao?”.
Phượng Thương sửng sốt, mở to mắt nhìn Miên Hạ, sau đó nở nụ cười: “Không, tất nhiên là không, hiện tại Trẫm không thể để Thái bảo nắm được sai lầm”.
Dứt lời, cũng không chờ Miên Hạ phản ứng, y đã bước nhanh ra ngoài.
Trời xuân hơi lạnh, về đêm lại lạnh hơn, Dục Trăn cuốn chăn ở trên giường hít mũi, càng lúc càng nghĩ dáng vẻ của mình bây giờ buồn cười không gì sánh được.
Thậm chí có chút âm thầm cảm thấy may mắn rằng sáng nay khi tỉnh lại Phượng Thương đã rời đi, nếu không mà đối diện với Phượng Thương bằng cái dạng này, thật không còn mặt mũi nữa.
Dáng vẻ đỏ mũi ho khan, nhìn sao cũng thấy mất đi dáng vẻ thường ngày, Dục Trăn làm sao có thể để cho y nhìn thấy được, nhưng mà lúc này lại có việc phải đợi Phượng Thương đến để hỏi rõ, hắn cũng chỉ có thể bất an ngồi trên giường, vừa không muốn Phượng Thương đến, lại lo lắng Phượng Thương không đến.
Đến tiếng báo canh một qua đi, mới nghe thấy có người gõ gõ cửa sổ, Dục Trăn liền tỉnh lại, nhìn qua, liền thấy Phượng Thương mang theo tiếu ý đi tới, đợi đến khi y bước đến gần, mới nhìn thấy khuôn mặt của y mang theo sự uể oải nhàn nhạt.
“Mệt mỏi thì không cần tới”. Dục Trăn thở dài, kéo người lên giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Phượng Thương nói.
Nụ cười trên mặt Phượng Thương nhạt đi, chỉ còn ý cười yếu ớt, hơi rũ mắt xuống: “Không có việc gì, hai ngày nay nghe được vài tin tức làm cho lòng mệt mỏi. Hơn nữa, ta lo lắng bệnh của ngươi, đỡ hơn chút nào chưa? Nếu vẫn còn như vậy, ta đưa thái y đến xem bệnh nha”.
Dục Trăn hít hít mũi, cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là nước mũi chảy nhiều quá thôi”.
Phượng Thương làm theo hắn, cười chọc: “Thật là buồn nôn!”. Dục Trăn nhìn bộ dạng của y, liền tiến lại gần xoa xoa mũi y, đưa tay muốn bắt lấy y, Phượng Thương liền cười không ngừng mà tránh qua một bên.
Náo loạn một hồi, Phượng Thương mới để Dục Trăn ôm mình, hai người dựa vào nhau ngồi trên giường, Phượng Thương hơi ngửa đầu hỏi: “Vậy ngươi thì sao? Bị bệnh còn không nghỉ ngơi cho tốt, lại ngồi chờ ta như vậy?”.
Lúc này Dục Trăn mới nhớ ra mục đích của mình, chần chừ một chút, mới nghiêm chỉnh nói: “Ta nghe người trong phủ nói, nương ta đêm qua vào cung, đúng không?”.
Phượng Thương bất đắc dĩ gật đầu: “Còn không phải là vì chuyện chung thân đại sự của ngươi!”.
“Vậy sau đó thì sao? Ngươi đồng ý?”. Dục Trăn hỏi dò.
Phượng Thương hạ mắt, cười cười: “Chỉ nói qua loa với bà là sẽ suy nghĩ kỹ, sau đó cho người tiễn bà. Bà nói chưa nhìn trúng ai, để cho ta tự chọn người”.
Tay Dục Trăn cứng đờ, vai bị Dục Trăn nắm đến đau đớn, chỉ hơi nhíu mày, không lên tiếng, một lát sau, liền nghe thấy Dục Trăn trầm giọng hỏi: “Bà ấy vẫn chưa trở về”.
Phượng Thương cười nhẹ một tiếng, cựa người khỏi tay Dục Trăn, xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Dục Trăn, lạnh lùng nói: “Từ đầu ngươi đã hoài nghi ta, sao không trực tiếp hỏi ta? Cẩn thận dò xét như vậy, là có ý gì?”.
Thấy biểu tình của Phượng Thương, Dục Trăn biết mình đã làm y tổn thương, liền vội vàng đem người kéo vào lòng, luôn miệng nói: “Không phải, không phải, không phải ta hoài nghi ngươi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều”.
“Ngươi hoài nghi ta cũng không sao”. Phượng Thương vẫn giãy giụa, bị Dục Trăn ôm chặt, y ác độc duỗi chân đá một cái.
Dục Trăn bất đắc dĩ ôm chặt tiểu thú đang giãy giụa lợi hại trong lòng, không biết làm sao: “Ta không hoài nghi ngươi, thật sự không phải mà, trước kia ta là người như thế nào ngươi cũng biết, chỉ là thói quen nói chuyện thôi, thật sự không phải cố ý…”.
Qua một lúc, Phượng Thương mới thôi giãy giụa, để mặc hắn ôm, vẫn không lên tiếng.
Lúc này Dục Trăn mới thở dài một hơi, hôn nhẹ lên môi Phượng Thương một chút: “Ta tin ngươi, ta tin. Nhưng mà không thấy nương ta đâu hết…”. Nói đến đây, hắn hơi nhíu mày. “Ở trong Thịnh kinh, có ai có thể làm chuyện này chứ?”.
Phượng Thương không nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi lo lắng, thì phái người đi tìm đi. Nương ngươi cũng không phải là người đặc biệt gì, không có nhiều nguy hiểm đâu”.
Dục Trăn trầm ngâm một lúc, mới chần chừ gật đầu.
Phượng Thương dựa vào người Dục Trăn, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Ta không có phủ nhận câu nào cả, chỉ là ngươi tin lời nói dối của ta thôi.
Dù cho tương lai việc này chắc chắn sẽ bị bại lộ, nhưng chí ít không phải là bây giờ.
“Này, Dục Trăn”. Phượng Thương cúi đầu kêu một tiếng, Dục Trăn giật giật, liền nghe y nói: “Trên đường tới đây, ta nghe được một chuyện”.
Dục Trăn cúi đầu, thấy trên mặt Phượng Thương đầy sự mệt mỏi, cũng đại khái đón được những chuyện kia là y rất phiền lòng, liền xoa xoa đầu Phượng Thương, nhẹ giọng hỏi: “Là chuyện gì?”.
Im lặng một lúc, Phượng Thương mới hít vào một hơi, làm như đùa giỡn mà nói: “Ta nghe được một chuyện rất thú vị. Dân gian đồn rằng, Lạc vương Liên Canh vẫn chưa chết”.
Cả người Dục Trăn cứng đờ, nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cười cười: “Đây không phải là tin đồn bậy bạ thôi sao? Đám loạn đảng ở Hoài Châu lần trước truyền ra…”.
Phượng Thương cũng ha hả cười vài tiếng: “Ta còn chưa nói hết. Đồn đại rằng, Lạc vương không chết, được một thế ngoại cao nhân cứu. Còn có, Lạc vương mới là người nên lên ngôi vị hoàng đế, bởi vì huynh ấy mới là con trai ruột của Thái tử Vĩnh Minh, mà ta lại không phải, nói rằng ta chỉ dùng thủ đoạn để ép ca ca đi, đoạt lấy ngôi vị hoàng đế. Ngươi tin tưởng lời đồn đại này không?”.
Dục Trăn lắc đầu cười: “Những lời này lại càng buồn cười hơn”.
Phượng Thương ngẩn ra, ngẩng đầu lên, nhìn Dục Trăn không hiểu.
Dục Trăn cười cười bóp mũi y: “Chỉ có người mù mới có thể tin lời này. Ngươi và Liên Nhi giống nhau như vậy, chỉ cần là người có mắt, chỉ cần gặp qua ngươi và Liên Nhi, sẽ không tin những lời quỷ quái này”.
Ánh mắt Phượng Thương buồn bã, lập tức nở nụ cười, rũ mắt nói: “Vậy cũng phải”.
Ngươi và Liên Nhi giống nhau như vậy….