Túy Nhược Thành Hoan

Chương 42: Chương 42




Gió từ bên ngoài lùa vào, Tiểu Liễu chỉ cảm thấy trên tay một mảnh lạnh lẽo, hạ mắt nhìn, trên tay đầy máu, không biết là của mình hay của Phượng Thương, cậu còn chưa kịp kêu thành tiếng, bên ngoài lại vang lên vài tiếng “sưu sưu”, cậu cứng người lại, bị Phượng Thương ôm lấy lăn qua một bên, dường như bị đụng trúng bàn, nhưng cũng không để ý đến cơn đau đó.

“Ngươi…”. Từ trong cổ họng Tiểu Liễu phát ra một chữ, thanh âm run rẩy đến mức nghe không rõ, phía sau không nói thành lời, trái tim đập mãnh liệt như muốn vọt ra khỏi miệng.

Thật vất vả hai người mới trốn được vào trong góc, Phượng Thương dùng nửa người chắn giữa Tiểu Liễu và cửa sổ, hai tay chống xuống đất, thở dốc.

“Câm miệng!”. Phượng Thương khẽ quát một tiếng, thanh âm xen lẫn môt tia nhẫn nại, y ôm chặt lấy Tiểu Liễu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa ngón tay lên môi huýt sáo.

Tiểu Liễu đang muốn mở miệng, liền cảm thấy trên người nặng trĩu, dường như Phượng Thương đã dựa hơn nửa người lên người cậu, mặt chôn ở cổ Tiểu Liễu, Tiểu Liễu không thấy rõ vẻ mặt y, lại có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Phượng Thương phun lên cổ mình, đầu tiên là ấm áp, sau đó lại lạnh lẽo.

“Chờ, chờ một lát, sẽ có người đến tiếp ứng… Ngươi theo bọn hắn ra ngoài, bọn họ, sẽ, sẽ đưa ngươi đến gặp Dục Trăn…”.

“Ngươi…ngươi…”. Tiểu Liễu chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, những lời Phượng Thương nói lại càng làm cậu cảm thấy kinh sợ, mở miệng muốn nói, lại không phát ra được âm thanh nào, trái lại lại không ngừng ho khan.

Qua một lúc, bên ngoài vang lên tiếng binh khí giao tranh, Phượng Thương hơi nhấc đầu lên, một lát sau, mới cười nhẹ một tiếng, bám vào vai Tiểu Liễu, nói nhỏ bên tai cậu: “Đáng tiếc… Ngươi không thích cũng không có biện pháp… Lời nói vừa rồi”, thanh âm của Phượng Thương càng lúc càng nhỏ, bàn tay đang túm lấy vai Tiểu Liễu vô thức nắm chặt hơn, Tiểu Liễu nhíu nhíu mày, chăm chú nghe, mới mơ hồ nghe được lời y, “lừa gạt ngươi, Tiểu Liễu… Ca ca”.

Hai chữ cuối nhẹ đến không nghe được, lại như sấm truyền vào tai Tiểu Liễu, trên người nặng trĩu, lại không nghe thấy thanh âm của Phượng Thương, Tiểu Liễu sợ hãi muốn ngẩng đầu nhìn, lại bị Phượng Thương gắt gao ôm chặt, không thể động đậy.

Trên tay chạm phải chất lỏng sền sệt ấm áp, Tiểu Liễu chỉ cảm thấy bên hông đau đớn, lòng tràn đầy kinh hoàng làm cậu thất thanh kêu lên, hơi thở chưa dứt, trước mắt tối sầm, liền ngất đi.

“…Sao lại như vậy… Lưu Hỏa đại nhân…đã nói… tạm thời không sao…”.

Phượng Thương khẽ động, liền cảm thấy cả người đau đớn, bên tai có thanh âm quen thuộc đang nói chuyện, dường như là Miên Hạ, lại nghe không rõ, ngôn từ câu chữ gián đoạn, không nắm được ý tứ.

Phượng Thương hơi giật giật, trên người vẫn không thể dùng lực được, lại nghe thấy có người bước nhanh tới giường, nhẹ giọng gọi: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Người tỉnh chưa?”.

Thấp giọng hừ một tiếng, mí mắt Phượng Thương hơi giật giật, thật lâu sau, mới chậm rãi mở mắt.

Trước mắt là quang cảnh quen thuộc, dường như là ở trong phòng ngủ của mình tại Phượng Uyên cung, Miên Hạ nửa quỳ bên giường, hai mắt đều sưng đỏ.

Suy yếu cười, Phượng Thương há miệng, lại không nói được tiếng nào, giương mắt liền thấy phía sau Miên Hạ còn có vào người đang đứng đó, người đứng đầu chính là Tả thừa tướng Nhan Trọng Nghi, lúc này hắn thấy Phượng Thương đưa mắt qua mình, liền “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Chúng thần cứu giá chậm trễ, làm Hoàng thượng bị thương, xin Hoàng thượng giáng tội!”.

Phượng Thương nhắm mắt lại, sau đó mở ra, chậm rãi giơ tay lên: “Miễn đi”. Thanh âm ra khỏi cổ, mới phát hiện giọng mình khản đặc.

Miên Hạ vẻ mặt lo lắng, thấy y dường như muốn đứng lên, chạy vội đến bên giường, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, trên người Người còn có vết thương, không nên lộn xộn”.

Nghe Miên Hạ nói như vậy, Phượng Thương mới cảm nhận rõ ràng trên thắt lưng đau rát, hơi nhíu mày: “Trẫm…xảy ra chuyện gì?”.

Viền mắt Miên Hạ đỏ lên: “Hoàng thượng để bảo vệ vị kia, vị kia…Tiểu Liễu công tử, trên lưng trúng hai mũi tên, lại bởi vì động chân khí, bệnh…cũ phát tác, liền hôn mê bất tỉnh”.

Miên Hạ nói là bệnh cũ, trong lòng Phượng Thương cũng hiểu được nàng đang nói đến điều gì.

Lúc đầu Cung Hàn Ly nói với Dục Dặc là đã hạ độc trên người y, y lại cho rằng thân thể của chính mình đã qua sự bồi dưỡng của Tần Bạc, cũng không để trong lòng, chỉ là rời khỏi Phượng Lâm không bao lâu, độc phát tác lần đầu, mới xác định là Cung Hàn Ly nói thật.

Lén cho thái y bắt mạch, nhưng lại không lộ ra biểu hiện trúng độc, chỉ nói là thân thể có điểm hơn, không có triệu chứng trúng độc. Độc kia phát tác cũng không lấy mạng người, chỉ là ngực đau đớn, nhịn một chút liền hết, hơn nữa cũng không phát tác nhiều lần, một lúc sau, Phượng Thương cũng không để ý đến nữa, chỉ là có mấy lần phát tác đều bị Miên Hạ thấy được, nàng trở thành người hiểu rõ tình trạng của bản thân y nhất.

Khi đó ở trong phòng cùng Tiểu Liễu, bên cạnh có người ám toán, y theo bản năng che cho Tiểu Liễu, hai người lăn một vòng trên mặt đất, lại đúng lúc độc phát tác, so với bình thường lại càng đau nhức hơn, nhất thời không chịu được, mới hôn mê bất tỉnh, sợ là vô thức cắn môi nhịn xuống, mới để cho Miên Hạ nhìn ra manh mối, đoán được tình huống lúc đó.

Lúc này nghe Miên Hạ nói vậy, Phượng Thương chỉ cười, một lát sau như nhớ lại điều gì, ánh mắt liền cứng lại, hỏi: “Tiểu Liễu đâu?”.

Trong phòng liền im ắng xuống, Miên Hạ cúi đầu nói: “Tiểu Liễu công tử bị kinh sợ”.

“Hiện tại như thế nào?… Trẫm hôn mê đã bao lâu?”. Nhạy bén nhận ra sự né tránh trong lời nói của Miên Hạ, ánh mắt Phượng Thương càng sắc bén hơn.

“Mười ngày”. Miên Hạ thấp giọng nói. Nhưng thủy chung không chịu trả lời tình trạng của Tiểu Liễu.

Ngực Phượng Thương không nhịn được mà kinh hoảng: “Ngươi nói Tiểu Liễu bị kinh sợ, vậy bây giờ như thế nào rồi? Bệnh của huynh ấy thì sao? Có để thái y xem cho huynh ấy không?”.

Miên Hạ cúi đầu, vô thức quay lại nhìn những người phía sau, những người đó cũng cúi đầu, không dám lên tiếng.

“Tiểu Liễu công tử đã chết”. Một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, liền thấy Lưu Hỏa một thân bạch y đứng ở cửa, Miên Hạ há miệng tựa hồ muốn nói gì đó, Phượng Thương đã mở miệng trước: “Lưu Hỏa tiến vào!”.

“Hoàng thượng…”. Miên Hạ quýnh lên, thấp giọng kêu một tiếng.

“Các ngươi đi ra ngoài trước”. Phượng Thương chống người ngồi dậy, thấy Miên Hạ cuống quýt đến đỡ, cũng chỉ hơi mượn lực, dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào Lưu Hỏa.

Miên Hạ chờ mọi người đi ra ngoài, Lưu Hỏa mới đi đến bên giường, hành lễ: “Lưu Hỏa càn rỡ”.

“Vừa rồi ngươi nói Tiểu Liễu đã chết, thật vậy sao?”. Phượng Thương chưa từ bỏ ý định, hỏi lại lần nữa.

“Vâng, thân thể cậu ta vốn không tốt, hai ba tháng nay lại không điều dưỡng cẩn thận, hơn nữa ngày đó tuy rằng Hoàng thượng che chở cậu ta, cậu ta cũng bị trúng một mũi tên, bị thương, lại bị kinh hách, không biết còn có chuyện gì tích tụ trong ngực, Hoàng thượng hôn mê hai ngày, cậu ta sốt cao không hạ, đến nửa đêm ngày thứ ba có tỉnh lại một lúc, không bao lâu liền đi”.

Nghe Lưu Hỏa từ từ kể lại, ý thức của Phượng Thương cũng dần dần trống rỗng, như thể trong lòng vẫn tồn tại một vật rất nhỏ, nhưng cuối cùng cũng tan thành mây khói, không tồn tại nữa, trong lòng đều là trống rỗng, không còn thứ gì.

“Đã chết a…”. Qua thật lâu, Lưu Hỏa mới nghe thấy Phượng Thương thấp giọng than một tiếng. Lưu Hỏa không lên tiếng trả lời, lại qua một lúc, Phượng Thương rũ mắt cười, nhẹ giọng nói: “Huynh ấy…vẫn coi là Tiểu Liễu mà táng đi. Thân phận thế tử của Thái tử, người như huynh ấy, đại khái cũng không ham gì”.

Lưu Hỏa cúi người đứng một bên, không dám lên tiếng trả lời.

Thân ở Thịnh kinh, Thái bảo tạo phản, con tư sinh của Vĩnh Minh thái tử, Tĩnh vương ủng hộ lập tân đến, những lời đồn đại này hắn đã nghe qua. Chưa tìm thấy chứng cớ, cũng không biết phải nói thế nào.

“Lưu Hỏa”. Không biết qua bao lâu, Lưu Hỏa cảm thấy mình đứng đến cứng người, mới nghe thấy Phượng Thương kêu một tiếng, liền vội vàng ngẩng đầu, lại thấy Phượng Thương vẻ mặt tái nhợt, hơi nhíu mày, dường như đang nhẫn nhịn điều gì đó. Lưu Hỏa trong lòng cả kinh, bước tới trước, cũng không quản tôn ti, kéo cánh tay của Phượng Thương ra nhìn, sắc mặt liền trầm xuống.

Phượng Thương cười cười, thấp giọng nói: “Vốn muốn hỏi ngươi, xem ra ngươi quả nhiên biết…”.

Sắc mặt Lưu Hỏa càng kém hơn, một lát sau mới run run hỏi: “Hắn, hắn…”.

“Cung Hàn Ly nói đã hạ độc trên người Trẫm, thế nhưng thái y lại không tra ra được, ngươi nói, đó là loại độc gì?”. Phượng Thương ngẩng đầu cười yếu ớt.

Lưu Hỏa vô thức cắn môi, chậm rãi buông tay Phượng Thương, lui xuống một bước, quỳ xuống: “Xin Hoàng thượng tha cho hắn!”.

“Trẫm còn chưa quyết định xử trí hắn như thế nào, nội loạn còn chưa giải quyết, chuyện của Cung Hàn Ly, tạm thời để đó. Nếu như hắn có thể giao ra giải dược, tất nhiên…”.

“Không có giải dược”. Lời nói của Phượng Thương còn chưa hết, Lưu Hỏa liền đột ngột nói một câu, trong phòng đột nhiên im ắng đến đáng sợ.

“Haha…”. Qua thật lâu, Phượng Thương thấp giọng cười ra tiếng, lại giống như thở dài, “Như vậy, dằn vặt như vậy, phải kéo dài đến khi nào?”.

Trên mặt Lưu Hỏa cũng tái nhợt: “Đây là cổ độc, cũng sẽ không làm mất mạng người…Thế nhưng, khoảng cách giữa các lần phát tác càng ngày càng ngắn, lúc phát tác cũng càng lúc càng đau đớn hơn, cho đến khi sống không bằng chết…”.

“Cổ độc a, thảo nào…”. Phượng Thương nhợt nhạt cười, thơ ơ nói, tựa hồ cũng không đem những gì Lưu Hỏa nói để trong lòng.

Lưu Hỏa kinh hãi, cắn chặt răng, nói: “Kỳ thực, cũng không phải không có phương pháp giải độc”.

“Hả?”. Phượng Thương buông tay đang đặt trên ngực xuống, hơi nhướn mày.

“Độc này tên là tương tư tỏa*”. Lưu Hỏa cẩn thận nói, nhãn thần Phượng Thương hơi động, cũng không nói lời nào, “Muốn giải độc, chỉ cần tháo tương tư”.

(*) Tỏa: cái khóa

“Nói điểm chính”. Phượng Thương hơi mất kiên nhẫn, cau mày nói.

Lưu Hỏa ho khan một tiếng, cuối cùng nói: “Chỉ cần, người trúng độc cùng người trong lòng hành phòng…Độc tự nhiên được giải”.

Phượng Thương sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lưu Hỏa, thậm chí sự kinh ngạc trong mắt cũng không kịp che giấu.

“Chỉ là, hai người phải thật lòng yêu phương đối phương, hai người giao hoan, mới có thể giải độc, bằng không…”.

Thấy Lưu Hỏa không nói thêm nữa, Phượng Thương rũ mắt cười: “Bằng không làm sao?”.

“Bằng không cả hai sẽ thất khiếu* đổ máu mà chết”. Lưu Hỏa nói ra một câu, đối với việc Phượng Thương thình lình để đoản kiếm lên yết hầu mình không ngạc nhiên chút nào. “Hoàng thượng, trên người Người còn có vết thương”.

(*) Thất khiếu: bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng

“Một chút vết thương nhỏ như vậy, Trẫm quen rồi”. Phượng Thương thờ ơ cười, “Thế nhưng, ngươi không thể không giết”.

“Dù thần chết, trên đời này vẫn sẽ có người biết về loại độc này”.

“Trẫm mặc kệ, ai dám nói nhiều một chữ, Trẫm vĩnh viễn làm hắn không nói nên lời”.

Lưu Hỏa thở dài, thu lại vẻ kính cẩn hiếm thấy, khôi phục lại vẻ vô lại thường ngày: “Đáng tiếc Hoàng thượng một chút can đảm thử qua cũng không có”.

Sắc mặt Phượng Thương trầm xuống, lập tức cười lạnh một tiếng: “Ngươi không cần dùng phép khích tướng”.

“Có phải khích tướng hay không cũng không sao cả, chỉ là vì sao Hoàng thượng lại không thể tin tưởng Tĩnh vương?”.

“Hắn hứa sẽ trung thành với Trẫm, rồi lại ủng hộ lập Tiểu Liễu làm tân đế, lẽ nào Trẫm còn tin hắn?”. Phượng Thương lạnh lùng nói.

Lưu Hỏa nhất thời không nói thành lời, qua một lúc, mới chậm rãi nói: “Ngay cả như vậy, lúc đầu Hoàng thượng chọn Lưu Hỏa làm Trạng nguyên, không phải là vì để yên lòng người Phượng Lâm sao?”.

Phượng Thương vẫn không hạ tay xuống, chỉ là nét mặt hơi thay đổi.

“Lưu Hỏa có thể phát thệ, việc này tuyệt đối không nói với người ngoài”.

Phượng Thương nhìn hắn, im lặng thật lâu, cuối cùng từ từ để tay xuống, hừ một tiếng: “Lưu Hỏa a Lưu Hỏa…Ngươi quả nhiên thích hợp làm kẻ vô lại…”.

Lưu Hỏa âm thầm thở phào, nét mặt ngang nhiên: “Hoàng thượng quá khen”.

Nụ cười trên mặt Phượng Thương lóe lên rồi biến mất, một lát sau mới dời mắt đi, nói nhỏ: “Lưu Hỏa, Tĩnh vương lén ủng hộ lập tân đế, ý đồ mưa phản…Ngươi ra ngoài nói với Chiếu Lô, chính ngọ ngày mai, đem Tĩnh vương giải đến vách núi Lạc Nhật ở ngoại ô Thịnh kinh, Trẫm tự mình xử quyết”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.