Túy Nhược Thành Hoan

Chương 47: Chương 47: Phiên ngoại đặc biệt




Cuối tháng tư đầu tháng năm, giữa mùa hè, sau giờ ngọ lại có một cơn gió mát hiếm hoi khiến cho người ta buồn ngủ.

Dục Trăn đi tới khúc quanh trong Phượng Uyên cung, liền thấy Miên Hạ đang cầm một cái khay không đi tới, đang muốn mở miệng, đã thấy Miên Hạ khẩn trương đưa tay lên miệng suỵt một tiếng, liền sợ đến che miệng lại.

Miên Hạ hướng ngoài sân nháy mắt ra dấu, Dục Trăn nhìn theo, liền thấy Phượng Thương tựa dưới bóng cây trong sân, dường như đã ngủ.

Bên tai nghe thấy Miên Hạ nói nhỏ: “Hoàng thượng vừa mới thiếp đi”.

Mỉm cười, trong đáy mắt Dục Trăn sinh ra một tia thương yêu, hơi gật đầu, khoát tay ý bảo Miên Hạ lui ra, nhẹ chân bước ra ngoài sân.

Người trong sân khép hờ hai mắt, ánh nắng xuyên qua tàng cây chiếu loang lổ trên khuôn mặt y, làm sinh ra ba phần tái nhợt, mãi cho đến khi Dục Trăn đi đến bên cạnh y y cũng không động đậy, như vẫn chưa cảm thấy.

Lại một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc mai của Phượng Thương vờn nhẹ trên mặt y, cảm giác ngứa ngứa làm y theo bản năng hơi nhíu mi, đôi môi hơi nhếch lên làm Dục Trăn khẽ động, kìm lòng không được mà cúi người xuống, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn xuống.

“Dục Trăn… Ngươi không thể an tĩnh một lúc sao”. Thanh âm lười biếng mang theo tiếu ý nhàn nhạt, nhưng Phượng Thương vẫn không mở mắt ra.

Dục Trăn đưa tay vuốt vuốt mũi y: “Thì ra là ngươi ở đây giả vờ ngủ!”.

“Vốn là thật, lúc ngươi đi tới thì tỉnh”. Phượng Thương cau mũi một cái rồi nở nụ cười, mở mắt, đưa tay kéo tay áo của Dục Trăn.

Dục Trăn cười cười nương theo lực kéo của y ngồi xuống, tự nhiên mà đem người kia ôm vào lòng: “Vậy ngủ tiếp một lúc”.

Phượng Thương không chút dấu vết tránh ra, hạ mắt không nhìn tới sự thất lạc trong mắt Dục Trăn, cười cười: “Không được, tấu chương vẫn chưa xem xong, vừa nãy suy nghĩ quá nhập tâm, liền ngủ mất”.

“Cẩn…”. Dục Trăn thầm thở dài, đem người chuẩn bị bò dậy ôm vào lòng, “Tấu chương sao có thể xem hết trong một ngày, mệt thì nghỉ ngơi, không nên làm khó thân thể mình. Ngươi xem ngươi đi, từ tân niên năm đó đến nay chưa từng có chút thịt, gầy đến mức lộ hết xương rồi…”. Đến chữ cuối cùng liền ngừng lại, hắn kinh ngạc nhìn Phượng Thương đang cố cựa ra để đứng lên, không nói thêm gì nữa.

Phượng Thương chỉ cứng đờ đứng đó, nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt sâu thẳm.

“Cẩn?”. Qua thật lâu, cuối cùng Dục Trăn thấp giọng kêu một tiếng, đứng lên.

Phượng Thương lùi một bước, hít một hơi thật sâu, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn: “Dục Trăn, Dục Dặc tìm được ca ca rồi”.

Một câu ngắn ngủi, lại như dùng hết khí lực toàn thân, một chữ cuối cùng còn mang theo chút run rẩy.

Dục Trăn sửng sốt, liền bật cười nhẹ nhõm, đau lòng tiến lên ôm lấy Phượng Thương, Phượng Thương có chút mờ mịt né tránh, cuối cùng cũng đứng yên.

“Đứa ngốc!”.

Phượng Thương giương mắt để mặc hắn ôm, qua một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Thật sự, không có lừa ngươi, Dục Dặc tìm được ca ca rồi, ngươi… Ngươi có thể đến Phượng Lâm…”.

“Ta biết”. Dục Trăn cắt đứt lời y, cảm giác được thân thể cứng đờ của người trong lòng, lại càng đau lòng hơn, “Ngươi vẫn nghĩ những chuyện này sao?”.

Phượng Thương hạ mắt: “Ngươi thật sự có thể đi Phượng Lâm, thật sự”.

“Nếu như ta muốn đi, ta đã không quay về”. Dục Trăn nổi giận đùng đùng, thấy Phượng Thương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn mình, khuôn mặt sạch sẽ, lòng hắn không khỏi mềm nhũn, cúi đầu hôn lên mí mắt y, “Ta từng yêu Liên Nhi, thế nhưng…”, hắn kéo tay Phượng Thương đặt lên ngực mình, “ở đây, hiện tại, chỉ có một người, hiện tại như vậy, sau này cũng là như vậy”.

Phượng Thương nhìn bàn tay bị nắm lấy của mình: “Dục Trăn… Ta không cần đồng tình”.

Dục Trăn đau đầu thở dài, có chút tức giận nắm chặt lấy tay y: “Cẩn! Ngươi… sao lại ngoan cố như vậy? Lẽ nào khi đó, chúng ta không phải đã giải độc trên người ngươi sao? Lưu Hỏa đã nói như thế nào chứ?”.

Phượng Thương trợn to mắt, không lên tiếng mà trừng Dục Trăn.

“Hắn nói như thế nào, hả?”. Nhìn thấy trong mắt Phượng Thương giấu diếm sự chột dạ, tiếu ý bên môi Dục Trăn lại càng sâu hơn. ” ‘Chỉ cần hai người yêu nhau, độc sẽ được giải’, ngươi không tin ta, cũng không tin hắn sao?”.

Phượng Thương vẫn không chịu từ bỏ mà trừng Dục Trăn, Dục Trăn chỉ cười yếu ớt nhìn lại y, không hề nói lời nào, qua một lúc, cuối cùng một vệt hồng kỳ lạ chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt Phượng Thương, có chút thất thố nhìn qua nơi khác, Phượng Thương có chút ngờ vực mà hừ một tiếng.

“Cẩn!”. Dục Trăn tức giận ôm người kia càng chặt hơn, thấy Phượng Thương cũng không giãy giụa, liền ghé vào tai y, nhẹ giọng nỉ non, “Kỳ thực trong lòng ngươi đã nguyện ý tin, chỉ là lý trí vẫn không cho phép, có đúng hay không?”.

Phượng Thương lại hừ một tiếng, so với lúc nãy thì lớn hơn một chút.

“Tiểu biệt nữu”. Dục Trăn bất đắc dĩ cười mắng một câu, kéo tay y đi đến bàn đá dưới tàng cây, thấy giữa bàn có đặt một trái lựu, không khỏi sửng sốt, vô thức hỏi, “Đây là cái gì?”.

Phượng Thương mở to mắt không thể tin nhìn Dục Trăn, giống như bất mãn hắn đột nhiên vòng vo, lại dùng sức hừ hai tiếng, không chịu nói tiếng nào.

Dục Trăn buồn cười nhìn y, đưa tay cầm lấy trái lựu, giơ lên trước chóp mũi Phượng Thương: “Muốn ăn không?”.

Phượng Thương căm giận trừng hắn một lúc, cuối cùng không cam lòng mà gật đầu.

“Quả nhiên là vì lười biếng”. Dục Trăn liếc nhìn cái đĩa ngọc bỏ đầy vỏ trái cây, lắc đầu thở dài, vừa kéo Phượng Thương ngồi xuống, lại đưa tay bóc lựu.

Chỉ một lúc, những hạt lựu xinh xắn màu hồng trong suốt liền lộ ra, Dục Trăn bóc mấy hạt, gom trong lòng bàn tay, tiến đến trước mặt Phượng Thương, thấy trong mắt y mang theo sự mong chờ mơ hồ, giống hệt như tiểu hài tử, trong lòng liền mềm nhũn, giang hai tay: “Nào, con mèo nhỏ tham lam, vừa muốn ăn lại muốn làm biếng!”.

Phượng Thương lại hừ một tiếng, vẻ mặt trấn định vươn tay bốc lấy vài hạt lựu, bỏ vào trong miệng, một lát sau lại nhíu mày.

Dục Trăn ngẩn ra: “Có chuyện gì vậy?”.

Phượng Thương đưa tay đến bên miệng mà phun ra mấy cái hạt nho nhỏ, vẻ mặt bất mãn lẩm bẩm: “Thứ này sao lại phiền như vậy chứ, quá nhỏ, bên trong còn có hạt!”.

Dục Trăn sửng sốt, lại lập tức hóa thành đau lòng: “Chưa ăn qua?”.

Phượng Thương lắc đầu, cầm lấy hạt lựu trong tay ném thẳng vào tay Dục Trăn.

“Còn muốn ăn sao?”. Dục Trăn giơ giơ phần lựu còn lại lên.

Phượng Thương nhìn phần lựu trong tay hắn, lại nhìn hạt lựu nhỏ xíu kia, do dự thật lâu, cuối cùng lắc đầu.

Dục Trăn nhìn thấy trong mắt y có ba phần tiếc nuối, liền cười thầm, thấy Phượng Thương nhạy bén trừng mình, cũng không nói gì, chỉ đem mấy hạt lựu kia cho vào miệng, không chờ Phượng Thương kịp phản ứng, liền đường đường chính chính hôn lên môi y.

Phượng Thương đầu tiền là ngạc nhiên mở to mắt, đến cả giãy giụa cũng quên mất, lập tức liền cảm giác được đầu lưỡi ấm áp của Dục Trăn tiến vào, mang theo vị ngọt ngào mà đặc biệt thanh.

Hơi hạ mắt, cứng người trong chốc lát, cảm giác được sự khiêu khích như có như không của Dục Trăn, cuối cùng y chớp mắt mà nở nụ cười, không chút khách khí đáp lại, mút vào vị ngọt thật sâu trên môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.