Túy Tâm Kiếm

Chương 17: Chương 17: HỒNG PHONG HỘI NGỘ






Tử Lăng và Thu Lăng đang tìm đường đến Hồng Phong Cốc, bỗng nhiên Tử Lăng đứng dừng lại khẽ gọi:

-Lăng muội! Em có nghe thấy tiếng người đi không ?

Giang Thu Lăng chăm chú lắng nghe đoạn thốt:

-Hình như có tiếng chân của người that. Lăng ca! anh có nghe rõ tiếng chân của mấy người đi không ?

-Hình như là bốn đến năm người.

Giang Thu Lăng duyên dáng cười:

-Công lực hiện tại của anh tiế bộ vượt bực, thính lực của anh đã hơn tôi nhiều.

Tử Lăng vộira dấu bảo nàng im. Lắng nghe giây lâu, khẻ bảo:

-Không xong rồi! Bean cánh tả lại có người đã đến.

-Thế thì rất tốt! Đêm nay chúng mình sẽ mục kiến nhiều trò vui lạ.

Nói xong, nàng kéo tay Tử Lăng đồng phi thân vào cánh rừng bên cạnh.

Cánh rừng nằm nghiêng theo ngọn đồi, vượt qua ngọn núi trước mặt là đến Hồng Phong cốc.

Bây giờ hai người nghe rất rõ, tiếng chân của hai toán người đều hướng về phía Hồng Phong cốc.

Trời đã nhá nem tối, họ lại toàn dùng thuật kinh công nên cả hai không tài nào phân biệt đựợc họ là hạng người gì.

Cẩn thận hơn, hai người tuyệt đối giữ im lặng,nhẹ nhàng trèo lên đỉnh núi.

Phút chốc cả hai đã nghiểm nhiên đứng trêng chót vót của đỉnh núi, đưa mắt dò thám.

Vầng trăng vừa nhô lên khỏi đỉnh đồi, cảnh vật trước mặt đột nhiên sánh lạng.

Hồng Phong cốc quả nhiên danh bất hư truyền, trong và ngoài cốc toàn là rừng Hồng Phong.

Lúc bấy giờ trời đã vào thu, lá hồng phong đã nhuộm màu đỏ rực. Tiếng trùng dế nỉ non bài ca bất tận. Cảnh vật huyền ảo vô cùng.

Tử Lăng gọi chuyện:

-Tiểu huynh nghỉ rằng:

trong số người đến đây thế nào củng có của mặt thanh y lão nô.

Giang Thu Lăng chưa từng biết mặt bà ta, nhưng cũng nói hùa theo:

-Lẽ đương nhiên bà ta sẽ đến, vì đây là cuộc ước hẹn của con nhà võ cơ mà.

Tử Lăng suy nghĩ giây lau, rồi nói:

-Biết đâu bà ta chẳng nói chủ nhân của bà cùng đến.

-Nếu muốn hạ lão Nam Cung Minh, tự nhiên phải cần tay cao thủ, chứ bà ta đã bị hại một lần rồi, chẳng lẽ lại mang xác đến đây nộp mạng.

Tử Lăng đợi mãi chẳng thấy động tỉnh gì, bèn đề nghị:

-Chúng mình ở đây mãi vô ích, chi bằng vào cóc dò thám thử sem.

Giang Thu Lăng gật đầu:

-Không vào hang hùm sao bắt được cọp, chúng mình đi thôi.

Tử Lăng sực nhớ một việc quan trọng, vội đưa tay ra cản:

-Thoạt trông bean ngoài, Hồng Phong cốc trông có vẽ đẹp đẽ hiền lành, theo ý tiểu huynh thì bên trong của nó chắc chứa đựn nhiều cụm bẩy. Bất cứ lúc nào sự nguy hiểm cũng chực sẳn vồ đón chúng ta. Chi bằng em ẩn núp lại đây, để tiểu huynh và trước, nếu quả sãy ra biến cố, chúng mình cóthể tiếp ứng lẩn nhau.

Giang Thu Lăng sa sầm nét mặt:

-Lăng ca! em không đồng ý đề ngị ấy, chúng mình mặc dù chưa thành hôn, nhưng… theo lời di chúc của tổ phụ thì đã là đôi vợ chồng rồi. Lý đương nhiên họa phước đồng chung hưởng…, đâu có lý nào anh và nơi nguy hiểm, em đứng đâ ngồi ngó cho đành.

Tử Lăng miễn cưỡng cười thốt:

-Tình cảm của em quá khắng khít, nhưng gặp trường hợp bắt buộc, chúng mình cũng phải tạm chia tay chứ! Giang Thu Lăng bẻn lẻn cúi đầu không đáp.

Thấy nàng quá quyến luyến, không làm sao hơn được, Tử Lăng đành chiều theo ý nàng.

Cả hai đồng name tay, nhẹ nhàng bay vọt xuống núi.

Thung lũng trước mặt, rừng Hồng Phong rậm rạp, lối đi quanh co khúc khĩu.

Cốc khu dần dần hiẹn ra trước mặt, Tử Lăng vụt nhớ ra một việc, vội cho tay vào lòng đem ra một viên hoàn thuốc trao cho Giang Thu Lăng:

-Lão Nam Cung Minh là ay chuyên môn dùng độc, em hãy uống hòn thuốc vào, nó có công dụng trừ được độc khí.

Giang Thu Lăng hơi do dự:

-Còn anh ?

Tử Lăng mĩm cười:

-Tiểu huynh còn dự trữ hơn mười hòn.

Nói xong chàng lấy ra một hoàn cho vào mồm nuốt.

Kỳ thật thì đây là một động tác giã dối đễ trấn an Giang Thu Lăng.

Nơi Bạch Vân Am, lão Na Cung Minh tặng chàng và Mộ Dung Hồng mỗi người chỉ một hoàn thôi. Khi nàng nổi dận bỏ đi, tự nhiên hoàn thuốc đã được nàng mang theo luôn bên mình.

Chàng thừa hiểu Hồng phong cốc lão già này chắc chắn đãrãiđầy độc tố, nên hoàn thuốc chàng giao lại cho Giang Thu Lăng. Còn chàng có thể vận dụng nội công để đối phó.

Giang Thu Lăng nào hiểu thâm ý của chàng, hoàn thuốc nuốt xong, cả hai tiếp tục dấn bước.

Hai người còn cách miệng cốc chỉ độ năm trượng, một sơn lộ ngoằn ngèo sâu hoẳm như một lòng sông khô cạn chạ xuyên qua cửa hang, đi thẳng về phía triền núi bên kia.

Con lộ tuy được câ Hồng Phong che phủ, nhưng theo ngõ ộ vào cốc thì khó thoát khỏi bị phát giác. Còn theo vách núi sừng sững cheo leo, phải mất rất nhiều thì giờ, vã lại kinh công của hai người có được hay không , cũng chưa lấy gì làm chắc.

Hai người còn đang do dự, chợt nghe có tiếng chân người.

Việc đáng đẻ ý làtoán người lúc này dẫm chân thật mạnh, cố ý cho kẻ khác nghe rỏ.

Giang Thu Lăng khẽ bảo nhỏ:

-Lăng ca! anh đoán thử xem, ngưòi đang đi đến là ai ?

Tử Lăng nhìn nàng âu yếm:

-Em còn phải hỏi… lão Nam Cung Minh ước hẹn có Thanh y lão nô và chủ nhân của bà ta chứ còn ai ?

đã hẳn là thế, nhưng bà ta đâu có ngờ rằng có nhiều người trùng họp đến dây kia mà.

-Nhưng tiểu huynh nghhe có hai toán người âm thầm đi trước, chưa hiểu họ có ý gì?

-Lăng ca! ở đời có nhiều việc bất ngờ, chúng mình nên cẩn thậ là hơn.

Mặc dù tuổi nhỏ, lại mới bước chân vào chốn giang hồ, nhưng sự xét đoán của nàng tỏ ra thông minh lổi laic, Tử Lăng không khỏi khâm phục.

Hai người đang nói chuyệnn thì bóng đen đã chậm rải bước đến gần miệng cốc.

Tiếng chân của họ nghe vang vang, âm thanh truyền lan ra hơn trăm trượng.

Cả hai đều có dẻ đen che kín mặt.

Tử Lăng dùng phép truyền âm bảo:

-Lăng muội! Em có thể nhận ra có tổ mẫu trong his ngưòi đó không ?

Giang Thu Lăng ngắm nhìn giây lâu rồi đáp:

-Họ đều che kín mặt, em không thể nào nhận ra được.

Hai bóng đen bước dần đến miệng cốc, nghe ra rõ ràng là tiếng của thanh y lão nô.

Hồi thanh trong cốc dội ra vang vang, tuyệt nhiên không một tiếng trả lời.

Thanh y lão nô lại gọi tiếp:

-Nam Cung Minh! Người đã chết mất rồi à ?

Chỉ có một loạt hồi thanh. Cảnh vật vẩn hoàn toàn im lặng.

Tử Lăng bất giác hoài nghi, lão Nam Cung Minh định giở trò gì đây ?

Tiếng thanh y lão lại vang lên:

-Nam Cung Minh! Nếu ngươi không dám ra mặt gặt ta… được! Ta nổi lửa đốt tiêu Hồng cốc này cho mà xem.

Lần này một chuổi cười khanh khách từ trong cốc vang vọng ra:

Quả nhên đấy là tiếng cười quen thuộc của Nam Cung Minh.

Cảnh vật lại hoàn toàn im lặng.

Giâ lâu, một bóng đe cao lớn từ trong thâm cốc thong thả đi ra… Thanh y lão nô cả giận quát to:

-Nam Cung Minh! Ngươi dở chứng không phải lúc.

Lão già đến trước mặt hai người dừng bước lại, đoạn mĩm cười châm chọc:

-Ngươi trách sự nghinh tiếp của ta không chu đáo phải không ?

Chớ phí lời! Hãy trả tiểu thơ nhà ta lại đây.

Nam Cung Minh đưa tay chỉ vào cốc:

-Con liểu đâu ấy được lão phu nuôi dưởng ở trong cốc, nếu nhà ngươi thắng được lão phu, lập tức nàng sẽ được thả tự do ngay.

Quay sang người kế bên lão hỏi tiếp:

-Nhà ngươi mời được thêm tay trợ thủ đắc lực đấy phải không ?

bóng đen cười lanh lãnh:

-Lão già! Ngươi không còn nhận ra ta à ?

Nam Cung Minh gắt to:

-Ngươi đã bịt mắt lại làm sao bảo a nhận ra được ?

thâm tâm Tử Lăng đinh ninh rằng:

bóng đen chắc là La Sát Nữ Tiết Hoa Diễm, nào ngờ khi nghe kỹ giọng nói hoàn toàn xa lạ, giọng nói của bà ta đanh đá hơn nhiều, không thể lầm lẩn với giọng khác được.

Người áo đen bịt mặt cười the thé:

-Người mà ngươi ghét cay đắng hiện đang đứng đây. Vậy chúng ta nên thanh toán nợ củ cho xong.

Tỏ vẽ hồ nghi, Nam Cung Minh hỏi:

-Người là La Sát Nữ Tiết Hoa Diễm ?

-Chẳng lẽ ngươi lại mau quên thế ?

Lão già ngơ ngẩn giây lâu, đoạn thở dài:

-Chuyện đã trải qua mấy chục năm, tất cả đã biến đổi.

Đĩ vảng trôi qua như giấc mơ, mối tình năm xưa ngươi còn giữ mải trong lòng à ?

Nam Cung Minh thở dài không đáp.

Thanh y lão nô xen vào:

-Hảy nghe già này khuyên bảo, mau đem tiểu thơ nhà ta ra trao trả, chúng mình giải hòa với nhau. Chẳng là đẹp biết mấy.

Nam Cung Minh quay sang người áo đen bịt mặt:

-Cả đời hạnh phúc của lão phu và Nhạn Dung vì một tay ngươi mà hoàn toàn hủy hoại. Lão phu đã từng thề rằng phải phanh thây ngươi ra làm muôn đoạn mới hả hận này.

-Thế còn bây giờ ?

-Bây giờ mối hận đã nguôi, chuyện năm xưa ta không truy cứu nửa.

Người áo đen bịt mặt thốt:

-Thế ngươi hãy mau đem cháu ngoại ta ra giao trã, chúng mình hòa nhau, chẳng vui vẻ hơn sao ?

Nam Cung Minh gật đầu:

-Lão phu đồng ý điều ấy… nhưng phải có điều kiện.

-Nếu hợp tình hợp lý, tự nhiên ta sẽ đáp ứng liền.

Nam Cung Minh cười ranh mãnh:

điều kiẹn ấy rất đơn giản. Hãy kéo mãnh che đen trên mặt ngươi xuống để lão phu chiêm ngưỡng dung nhan ngươi một chút.

Người áo đen bịt mặt ấp úng:

-Không… không thể được.

-Ồ! Tạo sao thế ?

-Mấy chục năm qua ta thề không cho người đời thấy mặt. Bây giờ củng vậy, ta không thể làm khác hơn.

Nam Cung Minh gằn giọng:

-Thế thì ta còn điều kiện khác.

-Hãy nói mau.

-Thử sức để quyết định hơn thua.

Người áo đen bịt mặt nổi giận quát:

-Ngươi liệu xem có phải là tay đối thủ của già này hay không ?

Nam Cung Minh cười ha hả:

-Lão phu có rủi đối địch không lại mà chết, sẽ không một lời oán hận. Hiện tại ta chấp cả hai ngươi đồng một lượt tấn xem thử.

Người áo đen bịt mặt cười gào:

-Thế thì mạng ngươi đã đến ngày tận. Được! Nếu mướn thác thì ta sẽ thi ân giùm cho.

Vừa nói, tay bà ta vung lên, một luồng kình lực nhắm vào ngực Nam Cung Minh chém tới.

Như có mật ước sẳn, thanh y lão nô vội tạt qua cánh hửu, vung năm ngón như thép vuốt, chụp vào mấy huyệt đạo trọng yếu của lão già.

Thế khí hai người tấn công quá dũng mãnh. Tử Lăng bất giác lại lo âu cho số phận lão già… Nào ngờ… Nam Cung Minh vẫn ung dung xem thường, đưa ra hai chưởng nghinh đỡ.

Lão xuất chưởng nhẹ nhàng, xem ra chỉ dùng có năm phần công lực.

"Aàm!" hai bóng đen bị bắn ngã nhoài ra mặt đất.

Thì ra khi hai người nhãy bổ vào tấn công, bổng nhiên thấy dau nhói nơi tâm, công lực nữa chừng tiêu tan hết. Chưởng phong của lão già nhẹ nhàng phất đến, đủ hất hai bà văng ra hơn trượng.

Nam Cung Minh vội vàng bước tới, cúi xuống hỏi:

-Bây giờ hai ngươi mới biết lão phu không phải dể triêu chọc đấy nhé.

Thanh y lão nô gượng gạo kêu to:

-Lão thất phu.. hôm nay ngươi dùng thủ doạn nào mà có một uy lực kỳ lạ như vậy ?

Tử Lăng tự nhủ:

"Lão già này quái ác thật, hai bà đã nhiễm phải độc tố, bằng không đâu có bị hại một cách dể dàng như vậy." Chàng liền vận dụng công lực ngửi thử nhưng chỉ thấy không khí trong lành, không có gì đáng nghi.

Nam Cung Minh chế diểu:

-Hai người dầu rằng có sảo quyệt đa mưu mấy đi nửa, cũng khó thoát khỏi bàn tay của lão.

Thanh y lão nô gắt to:

-Già này chỉ muốn hỏi ngươi đã dùng thủ đoạn gì ?

-Hai bà chắc thườnh hiểu, lão phu là tay chuyên môn dùng độc.

-Nhưng nào có thấy ngươi rải độc ở đâu ?

Nam Cung Minh cười ha hả:

Đùng độc không để lại dấu vết mới là tay bản lãnh… thử ra trong và ngoài cốc này ba bước lão phu đã rải đầy độc tố rồi.

-Theo lời mi nói, thì ta bước chân đến đây đã bị truáng độc ?

Nam Cung Minh đắc chí cười to:

-Sự thật là như vậy! Lúc nảy lão phu cố ý dằng dai kéo nhiều thì giờ để hai ngươi thấm thuốc độc cho thật nhiều, mới dể đánh ngã.

Lão thừa biết, độc tố thông thường khó chế phục được hai ngươi. Trước khi đến đây chắc chắn các ngươi đã uống khử độc cho nên cả tháng nay lão khổ công chế ra một độc tố đặc biệt.

Loại độc này có chỗ khuyét điểm là phải một thời gian khá lâu mới thấm vào người, và hiệu năng của nó rất chậm.

Thanh y lão nô vô cùng tức giận:

-Thủ đoạn của mi thật vô cùng ác độc… tại sao ta ngửi chẳng thấy mùi gì cả ?

đấy mới gọi là kỳ công của những tay chuyên môn. Độc tố được chế nhờ nhiều thứ thuốc tổng hợp lại, nó chưa có tên, thôi bây giờ tạm gọi là "Tuyết Hận Tán" thần sắc thanh y lão nô bỗng nhiên tươi hẳn lên:

-Hiện tại ngươi không chế phục được ta nữa. Kế hoản binh đã giúp ta thoát khỏi phút nguy hiểm rồi.

Lão già cả kinh hỏi:

-Chẳng lẻ hai ngươi có một công lực huyền thông, đủ sức đem độc tố phát tiết ra ngoài… ?

-Việc ấy già này chưa từng thử qua, nhưng bây giờ liệu hồn, ta e tánh mạng ngươi khó bảo tồn.

Lão già nổi giận quát to:

-Lão phu không tin tà đạo. Để xem hai ngươi cá bản lãnh gì ?

nói xong, tay lão đưa lên phất ra một chưởng.

Một tiếng hét rung chuyển rừng núi:

-Lão thất phu! Hãy ngưng tay… một bóng người như ngôi sao rơi… từ lưng chừng núi cách đấy mấy trăm bước bay xẹt đến…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.