- Nếu không qua thể thức ấy, sư phụ sớm đã ra tay cứu chữa cho hắn rồi... ! Thử hỏi khắp châu thân hơn ba trăm điểm huyệt đạo, nếu không loại bỏ y phục làm sao châm đúng nhịp mạch?
Ni cô trầm ngâm giây lâu rồi tiếp:
- Sư phụ vừa bảo, cứu chữa cho hắn không phải là việc dễ dàng, nếu con không quyết tâm thì chúng mình sơm bỏ đi là hơn !
Nói xong, ni cô dũ tay áo định đứng dậy...
Mộ Dung Hồng cả kinh cuống cuồng kêu to:
- Sư Phụ ! Sư Phụ ! Con xin tuân lệnh.
Giây phút hổ thẹn trôi qua, nàng tự cảm thấy có bổn phận thiêng liêng phải cứu sống Tử Lăng , cho dù với hình thức nào.
Lệnh của Lãnh Tâm Thần Ni lại vang vang:
- Hãy sữa hắn nằm thẳng... ! Lấy kim từ lửa ra... Khởi sự đâm vào Huyền trung huyệt, đâm vào độ ba phân, thấy có máu mới thôi !
Nhìn cây kim nướng đỏ rực, Mộ Dung Hồng bất giác rùng mình, tay run run nàng y theo lời Sư Phụ dặn.
Nàng có vẻ xúc động:
- Sư Phụ ! MÁu đã chảy ! Nhưng toàn một màu đen thẩm.
Tiếng ni cô dõng dạc:
- Con cứ tiếp tục để kim vào lửa nướng đỏ rồi đâm vào Kiến Lý Huyệt... Đến lúc có máu chảy lại rút ra và cho vào lửa nóng lại.
Dưới sự hướng đẫn của Lãnh Tâm Thần Ni, Mộ Dung Hồng liên liên tiếp đâm vào huyệt mạch của Tử Lăng ba trăm sáu mươi sáu điểm trước sau phí mất hai canh trọn.
BẤy giờ trời đã sáng hẳn, một tia sáng mặt trời từ cửa sổ rọi vào đem lại sự phấn khởi cho Mộ Dung Hồng sau một đêm mệt nhọc. Thần sắc Tử Lăng dần dần tươi hẳn lên, hơi thở cũng từ từ mạnh hơn.
Mộ Dung Hồng mừng mừng rở đến muốn khóc, nàng xúx động kêu lên :
- Sư Phụ... chàng đã khoẻ nhiều rồi !
Lãnh Tâm Thần Ni truyền lệnh:
- Đồ nhi ! Con hãy mặc y phục vào cho hắn !
Mộ Dung Hồng nhanh nhẹn y theo lời dặn.
Thong thả đứng dậy, ni cô bước đến bên Tử Lăng ngắm nhìn thần sắc chàng rồi thốt:
- Cậu trai trẻ này có một sức khoẻ Thiên phú. Sư Phụ cho hắn uống vào một hoàn thuốc giải độc, thì không còn lo ngại gì nữa ! Nhưng cần phải có huyết người để dẫn thuốc.
Mộ Dung Hồng vội vàng thốt:
- Sư Phụ ! Máu của con có dùng được không ?
- Đương nhiên rất tốt !
Mộ Dung Hồng nhanh nhẹn với lấy chiếc lư trầm chùi xong lúc nảy, rút đoản dao bên mình ra, đưa tay vạch nhẹ một lằn, máu tươi theo vết thương chảy chảy vọt xuống phút chốc đã ngập nừa lư...
Ni cô đưa tay ra dấu bảo thôi...
Từ trong tay áo bà ta rút ra một chiếc lọ con bằng ngọc, trút ra ba hoàn thuốc màu vàng...
Tử Lăng còn trong tình trạng hôn mê, hai hàm răng cắn chặt, lào ni cô khẻ đưa tay phất nhẹ vào hầu huyệt của chàng, mồm chàng vụt há rộng ra... Bà nhanh nhẹn cho thuốc vào mồm chàng, kế tiếp đem 1/2 lư trầm máu tươi đổ vào từ từ...
Đoạn bà dùng tay chà sát ngực và lưng chàng.
Hơi thở Tử Lăng dần dần mạnh hơn lên... toàn thân chàng nóng rang, mồ hôi toát ra ướt áo.
Từ áng đến ngọ ni cô và Mộ Dung Hồng không ngừng chà sát thân thể nắn bóp tay chân... Rốt cuộc chàng khẽ cử động tứ chi, rồi từ từ nhỏm ngồi dậy.
Như vừa tỉnh giấc chiêm bao, chàng giương đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt, vụt nom thấy ni cô và Mộ Dung Hồng đang ngồi kế bên chàng đưa tay vỗ trán, đoạn buộc miệng kêu lên:
- Cô nương...
Chàng bẻn lẻn tiếp:
- Hơn tháng trước việc xảy ra ngoài ý muốn của tôi, xin cô nương thứ lỗi !
Mộ Dung Hồng lạnh nhạt thốt:
- Lúc đó nguyên do tại tôi nổi giận bỏ đi, trách Lăng huynh sao được.
Văn Tử Lăng vội nói:
- Tại sao tôi lại được nằm nơi đại điện này, còn Giang cô nương cùng đi với tôi sao không thấy?
Mộ Dung Hồng nheo mày gắt:
- Lăng huynh định hỏi Giang cô nương, nhưng cả hai đều họ Giang thế hỏi người nào mới được ?
Cả hai người tôi đều muốn biết !
Mộ Dung Hồng cười lạt:
- Lăng huynh đối với hai vị cô nương ấy có sự liên hệ gì mà quan tâm như thế ?
Văn Tử Lăng đỏ mặt nín lặng.
Mộ Dung Hồng thở dài tiếp:
- Tôi không thể cho Lăng huynh biết nhiều hơn, chỉ có thể biết rằng: hai vị ấy đà an toàn rời khỏi chồ này.
Tử Lăng vần còn thắc mắc:
- Chính cô nương đã cứu nàng thoát hiểm ?
Mộ Dung Hồng hỏi vặn:
- Lăng huynh đà gặp và quen biết Giang cô nương nơi bờ Thanh Hải, tôi đã bảo nàng đã bình an thoát nạn, hà tất phải hỏi chi cặn kẽ, để mà làm gì ?
Đến gia đoạn này Tử Lăng không thể duy trì tình trạng ấp úng mài được. Chàng thừa biết Mộ Dung Hồng đối với chàng tình cảm vẫn nồng nàn như độ nào.
Lời trao đổi bao hàm những ý nghĩ ghen tương tế nhị làm lòng chàng xao xuyến ! Không yêu thương hà tất phải quan tâm làm gì !
Việc hức hẹn cùng Giang NAm Hạt trước khi nhắm mắt lìa đời, chàng không sao quên được.
Đứng trước ve
` đẹp yêu kiều 1/2 giận 1/2 thương của Mộ Dung Hồng, chàng muốn quên đi tất cả.
Thình lình một ý định cương quyết từ tiềm thức chàng nổi dậy chàng phải nói sự thật, để khỏi di hận về về sau.
Ấp úng giây lâu, chàng mới nói ra thành tiếng:
- Thật không giấu gì cô nương. Tôi đã cùng nàng đính hôn rồi.
- À! ra thế.
Như bị tạt một gáo nước lạnh, Mộ Dung Hồng suýt chút 1/2 ngất xỉu té nhào, trước mắt nàng ccảnh vật quay cuồng đảo lộn, rồi không chịu đựngnỗi nàng ôm mặt khóc nức nở.
Tử Lăng cả kinh kêu lên:
- Cô nương ! Tại sao thế ?
Bỗng nhiên có tiếng niệm Phật sau lưng, chàng giật mình quay đầu lại thấy lão ni cô bước đến, chàng vội cung tay váy chào:
- Kính chào lão sư thái !
Lãnh Tâm Thần Ni điềm nhiên thốt:
- Thí chủ trúng độc cực nặng, sanh mạng sắp lâm nguy, có biết chăng ai đà cứu thoát khỏi cảnh hiểm nghèo này không ?
Vụt nhớ sực tình trang trúng độc của mình, Tử Lăng tự cảm thấy mình đi quá trớn, quên cả bổn phận, nên tỏ vẻ ăn năn !
Lào sư thái hãy thứ lỗi cho kẻ hậu sinh này. Chính lào sư thái đã giải cứu cho tôi chứ gì?
Lào ni cô định đáp nhưng Mộ Dung Hồng vội vả cướp lời:
- Không .. không phphải đâu ! Chúng tôi hai thầy trò ngẩu nhiên đi qua đây, lúc ấy độc thương của Lăng huynh đã gần khỏi rồi.
- Thế ra ai đã cứu tôi thoát nạn ?
Lãnh Tâm Thần Ni biến sắc gằng giọng hắng một tiếng:
- Đồ nhi con !
Mộ Dung Hồng dường như không nghe thấy!
- Việc ấy khó đoán quá, rất có thể vị cao nhân nào đó, đi ngang qua đây thấy tình cảnh chàng thảm thương nên ra tay tế độ, thi ân chẳng cầu báo, làm xong bổn phận, họ âm thầm từ giả bỏ đi.
Cùng có thê/ là do công lực của chàng đạt đến mức cao siêu, nên có đủ khả năng tống đẩy độc tố ra khỏi cơ thể.
Thấy thần sắc của hai thầy trò nàng vụt thay đổi, thêm vào đấy chàng cảm thấy y phục sốc sếch nút áo gài không kín, càng làm chàng hồ nghi không giải thích nỗi.
Mộ Dung Hồng giả vờ ho nhẹ, xoay mặt sang chổ khác thực ra chỉ để lau khô hai hàng lụy nóng.
Cử chỉ ấy giấu không qua mắt tinh đời của lão ni cô, bà ta đau đớn nhìn nàng ứa lệ !
Nàng khẽ gượng cười hỏi:
- Hiện tai Văn công tử đã thấy khoẻ hẳn rồi chứ ?
Văn Tử Lăng bẻn lèn đáp:
- Nhờ ân đức của nhị vị, tại hạ đã hoàn toàn bình phục rồi !
Mộ Dung Hồng cất tiếng thở dài, xoay qua phía Ni cô:
- Nhiệm vụ chúng mình đã xong ! Sư Phụ ! Trời đã xế bóng, chúng mình nên lên đường cho sớm.
Lãnh Tâm Thần Ni đôi mày khóa chặt:
- Đồ nhi ! Con không nên có hành động quá nông cạn, thiếu suy nghĩ.
Mộ Dung Hồng nghiêm mặt:
- Nếu trù trừ, con e chúng mình đến Quế Phủ không kịp để thưởng cúc.
Lãnh Tâm Thần Ni lắc đầu thở dài:
- Thôi cũng được ! Chúng mình khởi hành !
Nói xong bà n(a,ng nề đứng lên cất bước.
Tử Lăng vô cùng bối rối không biết phải làm gì, vối vả chạy theo.
- Cô nương không có gì đáng nói nữa chứ?
Lãnh Tâm Thần Ni xem ra không thể nhẫn nại được nữa, lạnh lẽo hừ một tiếng:
- Sư đệ của tôi còn nhiều điều muốn nói, hiện tại muốn mở miệng nhưng không ra lời !
Tử Lăng ấp úng thốt:
- Thưa sư thái ! Tại sao thế ?
Mộ Dung Hồng mĩm cười đáp thế:
- THực ra không có gì đặc biệt cho lắm ! Lúc trước tôi định du lịch giang hồ, nhưng không mấy am tường nhân tình thế thái, nên mới cùng Văn công tử có bạn... , bây giờ sư phụ tôi nhận lời dẫn tôi theo cùng, cho nên chẳng cần phiền nhiễu đến Văn công tử nữa... ! Sư phụ ! Chu"ng mình đi thôi.
Mặc dù cố gượng gạo, nhưng làm sao che dấu nét đau thương cày sâu rên gương mặt ngây thơ kiều diễm của nàng.
Văn Tử Lăng suy nghĩ giây phút đoạn nói:
- Tôi cũng định lên đường , vậy xin phép lão thái và cô nương cho phép tôi theo đưa một đoạn đường.
Mộ Dung Hồng vội xua tay:
- Không... không dám làm phiền đến Văn công tử... ! Sư phụ ! Thôi chúng mình chậm lại khoan đi, vì từ đây đến Quế phủ còn cả trăm dặm đường xa, hôm nay sợ e không tới kịp, phiền hà lắm.
Lãnh Tâm Thần Ni gắt:
- Tùy con đấy !
Mộ Dung Hồng đưa mắt nhìn Tử Lăng lãnh đạm thốt:
- Bây giờ Văn công tử có thể lên đường được rồi.
Bị đuổi khéo Văn Tử Lăng tâm nặng như chì, chàng trầm ngâm nói:
- Nơi BẠch Vân Am, may nhờ cô nương cứu mạng, ơn này xin khắc cốt ghi tâm, ngày khác cô có duyên gặp gỡ quyết sẽ báo đáp.
Mộ Dung Hồng mĩm cười chua chát:
- Việc nhỏ ấy không đáng gì đâu, hãy quên nó đi.
Văn Tử Lăng chấp tay vái chào từ biệt, đoạn quay mình bước ra khỏi miếu, phi thân bay vụt đi, phút chốc đã mất dạng.
Thấy Tử Lăng đi xa... , Lãnh Tâm Thần Ni nặng nề thở dài:
- Đồi nhi ! Sao con lại tự làm khổ lấy mình ?
Mộ Dung Hồng buồn bả đáp:
- Mạng số đã định , chàng lỡ đã đính hôn, đồ đệ không làm gì hơn được.
Nét phong trần lại ghi đậm lên gương mặt lão Ni cô :
- Thi ân bất cầu báo. tuy là một hành động cao quí nhứt của người đời, nhưng việc cởi y xiêm kẻ khác phái để trị độc thương, đã biến đổi đời đồ đệ, con không phải là một cô gái ngây thơ trong trắng nữa rồi.