Giáo hoàng miệng lưỡi lưu loát, giống như đã biết tất cả mọi việc, lão vuốt cằm mỉm cười, nói thong thả, nhấn nhá từng chữ rõ ràng, thong dong mà ưu nhã: “Thánh quang điểu tất nhiên là uống quỳnh tương ngọc lộ mà lớn lên, làm gì có chuyện lại ở 1 quán ăn rách lại có thứ rượu khiến nó luống cuống, nói ra thật đúng là khiến quang minh giáo và triều đình hổ thẹn, ta tất nhiên sẽ nhớ kĩ 2 người các ngươi không quên. Huống chi, ta mới vừa gặp qua phụ thân ngươi, dựa vào đó liền nghĩ ra kế hoạch này.”
Frey vịn cha mình dựa vào vách tường đứng, khóe miệng như có như không cười nhạo: “Nghe có vẻ có thể giải thích được tiền căn hậu quả.”
“Ngươi nói lời này có ý tứ gì.” Quang minh giáo hoàng không cao hứng lắm trầm giọng hỏi.
“Ý tứ gì cơ, ta chả có ý tứ gì cả.” Frey che trước mặt cha, làm 1 ma pháp phòng hộ trên người ông, ánh mắt nhìn thẳng vào giáo hoàng mặc áo trắng bay bay—— nếu đã sớm biết, sao ngày đó ở tửu lâu không chỉ ra thân phận của hắn, hắn không tin tên giáo hoàng tự cao này lại muốn nửa đêm có kẻ địch xông vào căn cứ của mình, chuyện này truyền ra ngoài cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Trước mắt bao người bắt sống được con trai độc nhất của pháp sư vong linh tiếng xấu đầy người không phải càng có lợi thêm cho việc lan truyền thanh danh và vinh dự của lão hay sao—— chẳng qua gặp được 1 tên giáo hoàng theo chủ nghĩa hoàn mĩ như vầy, sau khi chuyện xảy ra còn không quên dán cái mác tuệ nhãn lên hành động của mình, hắn cũng lười vô vị mà múa mép khua môi.
Giáo hoàng không có được đáp án, nhưng ở trong mắt Frey lại thoáng thấy sự khinh bỉ, người kiêu ngạo như lão cũng không hỏi thêm nữa, cười lạnh một tiếng, ngón tay vẽ một vòng tròn trong không trung, bạch quang sáng ngời như khắc trên không trung, hình thành một kí hiệu cổ xưa tối nghĩa, ký hiệu không hạn chế mở rộng, duỗi ra vô số móng vuốt phóng về phía Frey. Ma pháp lực của Frey cũng đã luyện đến trình độ gần như thuấn phát (cực nhanh), ám hệ ma pháp đen như mực phun ra, chạm vào móng vuốt trắng.
Trên thị giác như là 2 dòng đen trắng mềm mại, đụng vào nhau lại bắn ra vô số hoa lửa, lửa trắng đen rơi trên mặt đất như thuốc ăn mòn, xì xì bốc khói.
Berger vội vàng chỉ huy người vây xem sơ tán ly khai, không quên đem Reggie Arnold cũng chuyển đi, lúc này giáo hoàng không chú ý đến Reggie Arnold nữa, trong mắt thậm chí còn xuất hiện một loại tâm tình tên là kinh hỉ, “Xem ra ta không thể không nhìn thẳng vào ngươi rồi, bản lĩnh không nhỏ.” Động tác trong tay lại chưa từng đình chỉ, năm ngón tay linh hoạt biến ảo làm thủ thế, một cái lao tù do tia sáng tạo thành từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất chấn động nổ mạnh, đem Frey nhốt vào bên trong.
Frey chẳng muốn đáp lời, lấy ra Ngân kiếm tùy thân, thúc dục ma pháp lực, một con Bạch hổ khổng lồ gào to một tiếng vắt ngang giữa hắn và giáo hoàng. Bạch hổ mắt sáng như đuốc, ánh mắt to như chuông đồng rừng rực thiêu đốt như hoả diễm. Đứng vững như 1 ngọn núi nhỏ, hàm răng sắc bén, cắn đứt lao tù bằng ánh sáng kia.
Đồng tử Giáo hoàng co rút lại một chút, có ý ám chỉ: “Mi cũng không phải đơn giản, đáng tiếc bạn của mi không biết sẽ ra sao đây.”
Frey nghĩ lại, từ lúc gặp đã không thấy bóng dáng của ánh trăng nam đâu, ngay cả thánh quang điểu cũng không thấy tung tích, lúc ấy không chú ý, giờ lại nghe thấy lời của giáo hoàng, đoán là nhân cơ hội tìm Lâm Hoài phiền toái, “Em ấy không có việc gì.”
“Chắc chắn như vậy sao, ta đây lại muốn đánh cược với ngươi. “
“Không hứng thú.” Frey vặn mày, trong nội tâm tuyệt không được phong khinh vân đạm như vẻ bề ngoài, đã sớm một mảnh sóng to gió lớn, hắn căn bản không dám tưởng tượng cảnh Lâm Hoài gặp chuyện không may. Lo lắng của mình quả thật đã thành sự thực sao? Vẻ mặt Lâm Hoài cười nhẹ nói chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau như đang ở trước mắt, hắn quét ngang kiếm, băng chi Bạch hổ ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng gầm đinh tai nhức óc như muốn làm sập cả gầm trời này vậy.
Sương mù màu trắng mãnh liệt toát ra từ trong miệng Bạch hổ, như vòi rồng phun khắp giáo đình, trong lúc nhất thời, băng đóng vạn dặm, gió lạnh gào thét như cắt vỡ độ ấm cơ thể, lạnh đến nỗi ngay cả không khí cũng sắp đông cứng.
Giáo hoàng còn có tâm tư xem xét thắng cảnh: “Người trẻ tuổi, ngươi xác thực không đơn giản. Tối thiểu lúc ta bằng tuổi ngươi, vẫn còn đang hao tâm tổn trí để tiến vào Ma đạo sư, mà ngươi đã yên ổn đứng ở cảnh giới Pháp thánh. Đáng tiếc chênh lệch cấp bậc không cách nào đền bù, ngươi thua chính là vì ta sống nhiều hơn!” Ung dung phất tay, bạch quang ôn hòa rơi đầy đất, băng tuyết hòa tan, từ ngày đông giá rét như trở lại ngày xuân ấm áp.
Thì ra lão động thủ liền nhìn ra Frey là Pháp thánh, mà lão đã vừa bước vào cảnh giới pháp thần, căn bản không đem pháp thánh nho nhỏ này đặt trong mắt, một khi đã có sức mạnh cường đại nhất thì không coi cuộc chiến này ra gì nữa, chỉ coi nó là 1 hồi tiêu khiển, con mồi giãy dụa càng lợi hại, càng có thể thỏa mãn tâm tính của lão.
Frey đình chỉ những công ích không có ý nghĩa nào với giáo hoàng lại, thậm chí còn thu Ngân Kiếm lại vào trong không gian giới chỉ.
Chẳng qua là đứng đấy, ánh mắt lập loè.
Lúc ở lục địa phong ấn, hắn vì đạt được bí pháp trong truyền thuyết, đã tiến hành giằng co chiến đáu kịch liệt với thế lực lớn nhất, cuối cùng, thủ lĩnh đám người kia ôm tâm tình ta không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng chiếm được, dưới tình huống kéo dài hơi tàn, dùng sinh mệnh làm đại giới nguyền rủa vết thương của Frey vĩnh viễn không được khỏi hẳn, nguyền rủa hắn một khi sử dụng bí pháp kia liền tác động lên thương thế, máu chảy hết mà chết.
Cho nên, dù về sau giống như có 1 bí pháp nghịch thiên bên người, vẫn một mực không sử dụng qua, giờ đây đã là thời khắc sống còn, ngoại trừ lương bại câu thương không còn cách nào khác. Hắn vốn định tìm cách giải quyết nguyền rủa trước, hoặc dưới tình huống có cao thủ trợ giúp có lẽ sẽ không cần sử dụng phương pháp bất đắc dĩ này.
Đáng tiếc không còn kịp rồi.
“Thoạt nhìn, ngươi đã giác ngộ tốt là phái chết?” Giáo hoàng nhàn nhã dạo chơi mà đi tới đây, lời nói chậm chạp.
Dưới loại tìn cảnh này, nếu là những người khác chỉ biết cảm nhận được cơ hội sinh tồn theo thời gian trôi qua mà dần dần tiêu vong, cho dù không sợ chết, cũng sẽ đứng trước thời điêm tử vong, cảm thán sinh mệnh nhỏ bé không chịu nổi 1 kích. Giáo hoàng nhìn biểu tình của Frey, hiển nhiên là đang tìm tòi 1 tia sợ hãi.
Frey đối với phương xa mỉm cười thoáng qua, nắm chặt nắm đấm, đem bí pháp chi thuật quán triệt toàn thân, đồng thời miệng vết thương vỡ tan, đau đớn gắng nhịn xuống, không toát ra chút mảy may yếu ớt nào. Chỉ trong nháy mắt, sức mạnh của hắn liền tăng thêm 1 bậc, từ pháp thánh trung giai nhảy thẳng lên cảnh giới pháp thần, lại cứng rắn áp đảo giáo hoàng.
Giáo hoàng phát giác trên người Frey phát sinh hiện tượng quái dị, sức mạnh nguyên bản có thể phát hiện đột nhiên biến thành áp lực, chỉ khi gặp được sức mạnh tuyệt đối mới có thể cảm nhận được, người này, rõ ràng chỉ là pahs thánh mà thôi, cho dù là thiên tài cũng chỉ là pháp thánh mà thôi! Có lẽ chỉ là ảo giác. Nghĩ như vậy nhưng cũng không dám khinh địch dùng tất cả sức mạnh bức thành một đường, hóa thành thế công cường đại hướng về phía Frey phóng qua.
1 tiếng nổ mạnh ầm trời vang lên, giáo đình nổ nát bấy, công trình thần thánh nhất Đế đô lập tức hóa thành mảnh vụn, chỉ còn trong trí nhớ của mọi người.
Trong mắt chỉ có thể nhìn thấy 1 mảnh phế tích.
*
Cầu Cầu cũng không biết xảy ra chuyện gì, cho dù Lâm Hoài yêu cầu liên tục, nhưng nó vẫn dựa theo phân phó của Berger, ánh ban mai vừa lộ ra mới trở lại Hoàng Đình. Lúc ấy, Berger là cân nhắc đến sự an toàn của Lâm Hoài mới an bài như thế, chuyệ sau đó hiển nhiên đã vượt qua dự liệu của y, khi đó sẽ liên lạc lại với Cầu cầu đã không được.
Lâm Hoài nhìn thấy Berger, xông lên liền hỏi: “Frey đâu, anh ấy thế nào rồi?”
Berger đưa tay khoát lên vai Lâm Hoài, ổn định tâm tình của cậu: “Cậu trước hãy nghe ta nói.”
“Đừng nhiều lời vô ích! Chỉ cần nói cho tôi là được.” Lâm hoài hất tay y ra, lạnh lùng đe dọa nhìn Berger, vẻ mặt Berger áy náy khó tả cậu thu vào mắt, tất cả dự cảm hỏng bét lúc trước trong lúc 2 người im lặng nhìn nhau đã được nghiệm chứng. Khẩn trương ngược lại biến thành lạnh lẽo tỉnh táo, tâm tình hoang mang khiến cậu không nghe được âm thanh ồn ào nào nữa. Giờ phút này, thậm chí cậu còn cố tình tự nhủ, cho dù kết quả có xấu nữa, mình cũng có thể thừa nhận. Chỉ là cái mũi giống như có chút chua xót, ánh mắt từng chút một biến đỏ.
Berger cầm 1 bình nhỏ để vào tay Lâm Hoài, bình nhỏ chế tác tinh tế, dùng tinh thạch thượng đẳng chế tạo, bề ngoài đã qua tay thợ lành nghề tạo hình, qua thời gian lắng đọng, sờ lên sẽ có đường vân rậm rạp, dưới ánh mặt trời còn có thể trông thấy vầng sáng nhỏ như phù du ở trong đó lay động nhè nhẹ. Thứ này hình như có linh tính, đầu ngón tay Lâm Hoài chạm đến chỗ nào sẽ tụ lại chỗ đó.
“Thật có lỗi.” Berger đem tay Lâm Hoài khép lại. “Ta đã tận lực.” Y tinh thần còn hốt hoảng, giống như 1 màn kia vẫn đang nagy trước mắt, “Cả tòa nhà đã sập, quanh bọn họ đều là nguyên tố ma pháp kích động, không thể nào lại gần, cũng không kịp làm gì khác. Đợi đến khi mọi thứ bình tĩnh xuống thì đã không còn kịp nữa rồi. “
Lâm Hoài nắm thật chặt cái bình nhỏ trong tay, mắt không nháy nhìn Berger, cậu nhìn rất chăm chú nhưng ánh mắt tan rã không có thần thái. Cậu không chú ý, mạnh tay như vậy bình thuỷ tinh nhất định đã nát vụn rơi đầy đất rồi.
Berger thanh âm đắng chát: “Thực xin lỗi.”
Frey và Giáo hoàng đều bị chôn vùi dưới đấy đống phế tích, hơn nữa cũng không chỉ có mình họ, suốt đêm y đã đem giáo hội hỗn loạn không tưởng xử lí sạch sẽ, đi tìm thi thể toàn là những cỗ thi thể đều chắp vá không được đầy đủ.
Chỉ có thể tìm được mảnh vỡ linh hồn của Frey, trước khi linh hồn tiêu tán đã cho vào chiếc bình đặc chế này. Chỉ cần cái bình không sao thì mảnh linh hồn bên trong sẽ được bảo quản mãi. Nghe giống như trường tồn, nhưng mà mảnh vỡ linh hồn chỉ là vật chết, làm sao sánh bằng người sống sờ sờ trước mặt được.
Lâm Hoài rũ xuống mí mắt, lông mi dày tạo bóng đen nổi bật trên khuôn mặt dưới ngọn đèn dầu, nhìn không thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia, chẳng biết cậu đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy cậu nhẹ nhàng bỏ bình thuỷ tinh vào túi tiền, nhún vai thoải mái vô sự mà nói: “Tôi đã biết. Vậy, cứ như thế đi.”
Xoay người đi về phía hồ sen, không quên phất tay với Berger một cái, ý bảo y không cần đuổi theo, lúc qua lan can liền chống tay mà nhảy qua, vững vàng đi tới bên hồ sen chỉ đứng bên hồ 1 lúc sau đó té nằm trên cỏ xanh. Lúc này trăng lạnh như nước, sao lấp lánh đầy trời, qua 1 lúc mới giật mình cảm giác cảnh chồng lên nhau.
—— khi đó, cũng như lúc này vậy, gió lạnh thổi qua, ngân hà rực rỡ.
Giờ phút này Reggie Arnold vẫn còn đang hôn mê, ngự y cũng không biết được bao giờ tỉnh lại. Hình phạt trong lao ngục giáo hội đã tổn thương thân thể ông rất lớn, lại gặp lần biến chuyển tang tóc như thế này, trong 1 đêm như già hơn 10t, mái tóc vẫn đã lốm đốm bạc nay khô héo như tuyết —— tâm nguyện hai mươi năm có thể thực hiện, nếu Frey không xảy ra chuyện, nhất định là ông lão đã chờ đợi gần nửa đời người lúc này sẽ vui sướng vô cùng.
Chỉ là, “nếu” vẫn luôn là 1 giả thiết không thành lập. Đứa con trai độc nhất hai mươi năm chờ đợi trưởng thành, dung túng, thậm chí còn không muốn để hắn tham gia vào tranh đấu giữa ma pháp sư hắc ám và quang minh —— trong lúc giao thủ với giáo hoàng, linh hồn bị bể tan tành. Còn hơn cả niềm vui sướng khi người vợ yêu sắp trở về, được mất trong này, như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Trong cái thế giới này, đặc biệt là đối với những ma pháp sư hắc ám đang rơi trong cảnh khốn cùng mà nói, sự kiện này thật đúng như 1 cái bánh từ trên trời rơi xuống. Họ cũng không quan tâm thần nhân đã chiến thắng giáo hoàng đạt cảnh giới pháp thần là ai, bọn họ chỉ biết nói: cuối cùng, sau cuộc chiến cuối cùng này, những pháp thánh quang minh có thể quang minh tắm ánh mặt trời đã bị 1 đồng đạo của họ đánh bại, ai còn dám đứng ra trở ngại bọn họ hướng tới cuộc sống hạnh phúc của bọn họ nữa?
Có lẽ sẽ xây dựng một tòa giáo đường cao lớn đẹp đẽ để kỉ niệm nhân vật vĩ đại này, nhưng dù sao cũng không sống cùng nhau bao giờ, cũng chả có tình nghĩa sâu đậm, thần nhân luôn dùng để kính ngưỡng, mà một vị thần nhân đã khuất càng dùng để sùng bái, tin rằng mấy trăm năm sau cái tên này cũng không bị thời gian che phủ đi hào quang!