Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 26: Chương 26: Chấm dứt




Trời đã sáng, trận chiến đấu này đã diễn ra thật lâu, đạt được thành quả ngoài ý muốn. 2 đội ngũ trước bị đánh lui, cứ tưởng bọn họ cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ nên ai cũng ôm tinh thần sống chết kiên trì tới cùng.

Tiếng kèn vang lên từ trên thành, tiếng kèn nặng nề giống như tia rạng đông đầu tiên của bình minh, biểu thị trong thành vô sự, các chiến sĩ mệt mỏi vô cùng rốt cục có thể thở ra. Đội ngũ nghe tiếng kèn lập tức tản ra, bất chấp chật vật, đào móc tiềm lực của mình chạy như bay, nhanh như kiểu cả đội ngũ dùng đến ma pháp gia tốc phong hệ vậy.

Ếch thông minh nhảy khỏi vai Lâm Hoài, chui vào giữa đống xác cự bọ cánh cứng tìm ra chuột kiên cường. Chuột kiên cường đã ăn không ít ma tinh, cự bọ cánh cứng biến dị đã qua cấp 5, cách cấp 6 còn 1 chút, mà hầu như mấy viên ma tinh của lũ cự bọ cánh cứng đều bị nó nuốt vào bụng, cái bụng tròn xoe, có ánh mặt trời hiện ra mới thấy nó không có tí hình tượng nào ợ 1 cái. Ếch thông minh quăng cho nó 1 ánh mắt xem thường, xoa bụng nó vài cái rồi cắn đuôi tha đi. Lâm Hoài thấy thế liền nhanh chóng đem 2 đứa vào không gian. Về chuyện ma tinh làm sao biến mất hết —— cậu cái gì cũng không biết, Lâm Hoài dường như không có việc gì đi theo đại đội ngũ.

Ánh sáng đỏ nhạt phơi bày hết thảy cố gắng của mọi người trên chiến trường, hắc ám hoàn toàn bị xua tan, trên Hoang Nguyên xác các loại cự bọ cánh cứng cùng với thi thể chiến sĩ hỗn độn ngang dọc. Ánh sáng đỏ bao phủ như 1 tầng lụa mỏng tăng thêm không ít cảm giác bi thương.

Pháo ma pháp trên thành đang liên tiếp không ngừng phóng ra ma pháp pháo đạn, ma pháp nguyên tố sáng lạn bắn vào thân lũ cự bọ cánh cứng còn lại. Thân mình bọn chúng như bốc lên khói lửa. Trình độ đạn ma pháp dạng này chỉ như gãi ngứa với chúng nó, cự bọ cánh cứng mới bắt đầu có tư duy cảm thấy chính mình bị khiêu khích, cự kiềm sắc nhọn hướng tới không trung tiếp tục hướng về phía thành tiến công.

Mà trong thành sớm đã đặt vô số cạm bẫy, chỉ chờ mỗi chúng nó phá cửa mà vào.

Tàn binh bại tướng của 2 đội ngũ trước tụ tập lại với bọn Lâm Hoài. Hai chi đội ngũ kia là do đế quốc quân phái đến, vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức chưa gặp qua trận chiến nào. Nếu không có mọi người trong thành Corina liều chết không ngừng quyết tâm thì họ đã thảm hại hơn nhiều. Bọn họ nhận thấy không thủ được trận tuyến liền lập tức tuyên bố chấm dứt chiến đấu. Tình huống thương vong bên họ ít hơn bên thành Corina rất nhiều. Chẳng qua, bọn họ cũng là toàn thân bụi bặm, tơi tả, chật vật vô cùng.

Frey đi đến Lâm Hoài bên cạnh, ra vẻ vô tình nói: “Vừa rồi —— làm không tồi.”

Lâm Hoài lập tức hiểu hắn đang vụ xử lí con cự bọ cánh cứng bất ngờ chui ra kia là cậu là không tồi. Nghe thấy Frey không chút nào che giấu khen ngợi tuy có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không khiêm tốn, nói: “Cảm ơn khích lệ.”

Frey ho nhẹ một tiếng, “Ừ” liền không nói gì nữa.

Lâm Hoài đang giúp thương binh sơ cứu, người này bị cự kiềm của cự bọ cánh cứng đâm xuyên qua ngực, Lâm Hoài đã giúp anh ta cầm máu, những việc trị liệu tiếp theo chỉ có thể chờ đến lúc vào thành mới làm được, chỉ mong chiến đấu trong thành có thể nhanh lên 1 chút. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Tôi thế mà quên mất!”

Frey hỏi: “Cái gì?”

Lâm Hoài lấy ra 1 lọ thuốc từ trong hòm đưa cho Frey, “Đây, cho anh!”

Frey tiếp nhận lọ thuốc có nhan sắc quỷ dị bỗng nhiên có dự cảm không tốt: “Đây là —— “

“Uống, có thể tiêu viêm này giảm đau nà. Anh xem ngực cũng rách rồi, còn có thương trên người. Tôi không rảnh xử lý cho anh, dù sao cũng không phải cái gì quá nghiêm trọng.” Lâm Hoài giải thích nói.

“Nhưng mà ——” cậu xác định cái này có thể uống sao? Frey lắc lắc lọ thuốc, chất lỏng bên trong là màu đen, còn có cảm giác sánh sánh. (đặc sánh)

“Tôi pha chế thật lâu đó.” Lâm Hoài cường điệu.

Frey cảm thấy, Lâm Hoài căn bản là không ý thức được chỗ khủng bố của bình thuốc này, nhìn Lâm Hoài vẫn đang chữa thương cho người khác, vẫn là mở bình ra uống 1 ngụm —— hắn cơ hồ có thể cảm giác được mấy thứ dược liệu trộn lẫn vào nhau, một trận gió thổi qua, tóc gáy dựng thẳng đứng. Lúc không còn sức lực đánh nhau với cự bọ cánh cứng cũng không khủng bố bằng. = =

Lâm Hoài thu hồi bình thuốc, “Ê, có phải anh đã quên nói cái gì hay không?”

“Ớ, cám ơn?” Frey muốn vọt tới bờ sông hung hăng uống 1 bụng nước.

“Không cần cảm tạ.” Lâm Hoài ý cười trong suốt.

“Khỉ thật, cự bọ cánh cứng thật sự biến dị quá lợi hại, vũ khí của ta cư nhiên thủng 1 lỗ.” Barron tùy tiện đi tới, vừa đi vừa mắng. Búa của ông chính là vì chống lại giáp xác cứng rắn vô cùng của cự bọ cánh cứng nên mới cố ý dùng số tiền lớn cải tạo qua, bên trong khảm không ít kim loại sang quý khan hiếm. Hiện tại nhìn đến vũ khí âu yếm gồ ghề nhìn không ít chỗ lõm, làm sao có thể không đau lòng.

Đi đến bên cạnh Lâm Hoài cùng Frey, thấy hai người không để ý tới ông liền bắt đầu chủ động tìm đề tài: “Ta chỉ biết 2 đứa bây còn chưa chân chính trải qua chiến trường tàn khốc là không biết thành Corina chúng ta dũng mãnh cỡ nào. Hừ hừ, giờ biết sợ chưa. Barron ta có thể trụ lại nhiều năm như vậy cũng không phải không có duyên cớ, nếu van cầu ta, ta có thể cố mà khai thông cho 2 đứa bây 1 tí.”

Frey nhìn Barron, ánh mắt hàm chứa 1 cảm xúc mờ mịt nói không nên lời.

Lâm Hoài ý cười nơi khóe miệng còn chưa tan, ánh mắt trong suốt lóe sáng, tay vẫn còn cầm 1 bình thuốc chưa mở.

Barron ha ha cười, nhìn biểu tình 2 người không có biến hóa, tiếp theo lại ha ha cười, phát hiện mình cười có điểm choáng váng, còn nói thêm: “Quan hệ 2 anh em bây thật tốt, ha ha!”

Nghe vậy, không khí giữa Lâm Hoài và Frey lập tức có chút cứng ngắc .

Lại nói tiếp, hai người cùng nhau chạy đến phiến đại lục này, vì mục tiêu không ngừng trở nên mạnh mẽ mà cố gắng. Cho tới bây giờ liên thủ đối kháng cự bọ cánh cứng đã là sáu năm. Trong thời gian sáu năm này, quan hệ 2 người vẫn kỳ quái như vậy: không xa không gần, ôn hoà.

Nếu Lâm Hoài thật sự chỉ là 1 thằng nhóc thì đã khác, đáng tiếc cậu không phải, cậu chân chính là người trưởng thành, có suy nghĩ của người trưởng thành. Chuyện năm đó cho dù có tha thứ thì vẫn là 1 bóng ma không xóa đi được, không có khả năng dễ dàng quên; mà Frey, tuổi trẻ đã thành thạo, với đạo lí đối nhân xử thế lại mẫn cảm. Nhưng nếu Lâm Hoài không nhắc tới thì hắn cũng sẽ không trước một bước giải hòa, quan trọng nhất là, hắn không muốn dễ dàng tin tưởng người khác.

Nhưng cùng 1 chỗ 6 năm cũng không phải chỉ đơn giản nói 1 câu là qua 6 năm. Bọn họ sống cùng một chỗ, những việc nhỏ nhặt cũng quan tâm nhường nhịn nhau, biết những thói quen nhỏ của đối phương, thậm chí nhìn biểu tình cũng có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương —— nhiều như vậy, cho dù hai người không thừa nhận, cũng vô pháp phủ quyết.

Hiện tại Barron đưa ra vấn đề này, có lẽ đã đến lúc nên thực sự suy nghĩ 1 chút. Cứ trốn tránh mãi cũng không phải là ý kiến hay.

“Nói tiếp cũng kỳ quái, 2 đứa không phải anh em sao, cũng chưa nghe qua 2 đứa gọi anh trai em trai bao giờ. Không phải ê này ê nọ thì chính là kêu thẳng tên.” Barron càng nói càng thấy tức, “Đặc biệt là nhóc! Thằng nhóc này, một chút lễ phép cũng không có, sao có thể không khách khí với anh trai như vậy hả!”

Barron một chưởng chụp lên đầu Lâm Hoài, “Không đúng nhất là, cả ngày cứ kêu ta ông chú ông chú, ta có già như vậy sao?! Cho dù lão bà của ta có ghét bỏ mang theo con bỏ chạy nhưng mi cứ cả ngày gọi tới gọi lui như vậy thì mùa xuân thứ 2 của ta ngày tháng năm nào mới có thể đến đây!”

Vốn không phải là anh em được không, thân phận này chẳng qua là đại thúc ngài sáng tạo ra 2 người chúng tôi không có phủ nhận mà thôi. Lâm Hoài ở thời điểm mấu chốt bắt đầu giả ngu, đánh trống lảng đổi đề tài:

“Ông chú à, thì ra chú vẫn trông chờ mùa xuân thứ hai hả?”

Barron hừ một tiếng: “Là 1 chiến sĩ thành công của thành Corina, ta cũng có theo đuổi tình cảm chứ bộ! Mục tiêu của ta chính là sớm ngày ôm được 1 người vợ xinh đẹp sinh 1 đứa con mập mạp đáng yêu!”

Lâm Hoài trừng mắt to, ông ta còn trực tiếp nói ra cơ đấy, còn muốn sinh 1 thằng nhóc béo tròn, tưởng là lợn nái à mà dễ sinh như vậy!

Barron râu xồm lôi thôi ở trong ánh sáng lóe sáng, có vẻ sáng ngời hữu thần.

Frey không them nhìn đến, giả bộ cái gì cũng chưa nghe được.

“Tụi bây có biểu tình gì đây, xem thường ta à! Ta nói được thì sẽ làm được, đến lúc đó sẽ chờ hâm mộ ta đi.” Barron tự đắc ngẩng đầu, giống như sắp lấy được vợ con đến nơi.

Lâm Hoài nhẫn cười gật đầu, “Tôi tin.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.